Không thể không nói, bộ dáng hai huynh đệ này kỳ thật rất giống nhau, chỉ là một người chắc nịch, một người gầy ốm, còn tướng mạo chỉ có chút bất đồng thôi.
Làm huynh trưởng, Ngô Đại Quang cao lớn rắn chắc, khuôn mặt thành thật ổn trọng, vừa nhìn liền thấy rất đáng tin cậy, phàm là người khác thấy, đều phải nói một câu - nam nhân tốt.
Nhưng cố tình một người như vậy, lại có tâm tư kín đáo, còn có thể lập mưu kế giết người.
Tạ Cát Tường hơi giương khóe môi, lộ ra lúm đồng tiền xinh đẹp trên má.
Nàng nghiêm túc nói: "Ngô Đại Quang, kỳ thật con mèo Bông Tuyết kia của nhị cô nương vẫn chưa chết, nó bị ngươi đá một cái, lại ngoan cường sống sót tới bây giờ, ngươi nói xem, nó có thể nhận ra ngươi hay không?"
Ngô Đại Quang trầm mặc.
Tạ Cát Tường liền thấy hắn dần dần rũ mắt xuống, khi lại nhìn người, giữa mày lại có sát khí không phải ai cũng có thể thấy rõ.
Ngay cả Ngô Hàn thị khóc không kềm chế được, cũng phát hiện nhi tử khác thường, nàng kêu rên một tiếng: "Đại Quang, thật là ngươi? Ngươi vì sao nhẫn tâm như vậy hả, ngươi còn là người không?"
Nhưng Ngô Đại Quang căn bản không để ý tới mẫu thân, hắn chỉ nhàn nhạt nhìn Tạ Cát Tường, chờ đến lúc nghe được tiếng bước chân ngoài cửa, lúc này mới ngẩng đầu nhìn qua.
Một giáo úy trẻ ôm một con mèo đen cả người quấn đầy băng, đi từng bước một vào trong sảnh chính.
Ngô Đại Quang theo bản năng lùi về sau nửa bước.
Tạ Cát Tường nói: "Kỳ thật ngươi có chứng dị ứng với chó mèo, cho nên nhà người khác trong thôn đều có nuôi chó, chỉ có nhà ngươi không nuôi, chỉ cần ngươi tiếp xúc với chó mèo, trên người lập tức sẽ nổi mẫn, sưng đỏ một mảng lớn."
Tạ Cát Tường nhìn cánh tay che kín mít của Ngô Đại Quang, nói: "Ngô Đại Quang, ngày đó ngươi lẻn vào Kim gia, trước khi đến từ đường chờ, ngươi dùng bức thư giả Nhan ma ma đưa cho, dụ dỗ Kim nhị cô nương bước ra ngoài, khi nàng đến từ đường thì lập tức bóp chết nàng, chỉ là ngươi hoàn toàn không ngờ tới, Kim nhị cô nương có nuôi một con Ô Vân Tuyết, vừa lúc cùng đi theo Kim nhị cô nương vào từ đường, nó thấy ngươi làm hại chủ nhân, lập tức nhào tới dây dưa với ngươi, rơi vào thế bí, ngươi một cước đá văng nó ra, che che giấu giấu trở về Ngũ Lí Bảo."
"Nhưng mẫn đỏ trên người của ngươi đã sớm nổi đầy, cho nên thời tiết mùa hè nóng bức như vậy, ngươi còn mặc áo tay dài, cũng chỉ vì che đậy vết nổi mẫn trên người của ngươi."
Tạ Cát Tường vừa dứt lời, liền có hai giáo úy tiến lên, lập tức đè Ngô Đại Quang lại.
Giáo úy đưa tay ra, gấp toàn bộ ống tay áo của Ngô Đại Quang lại, lộ ra cánh tay sưng đỏ của hắn.
Chứng dị ứng của hắn rất nghiêm trọng, phàm là đụng tới đều phải nổi mẫn như bệnh sởi, lúc ấy sau khi Bông Tuyết dây dưa với hắn thật lâu, chứng dị ứng liền không khỏi hẳn, đến nay vẫn còn sót lại.
Ngô Đại Quang mím mím môi, giờ khắc này, hắn cũng có chút hoảng loạn.
Hắn căn bản không thể ngờ được, nữ thôi quan tuổi còn trẻ mà có thể nhạy bén như thế, toàn bộ quá trình đều được suy tính đến rành mạch, nếu là người bình thường, nhất định sợ tới mức khóc lóc thảm thiết, run run rẩy rẩy rồi phải bỏ cuộc.
Nhưng Ngô Đại Quang hắn cũng không phải là người bình thường, hắn có thể cùng Nhan ma ma thương lượng ra biện pháp giết người này, thì đã sớm có chuẩn bị hoàn hảo.
Mặc dù hiện tại bị giáo úy bắt lấy, mặc dù đôi phụ mẫu ngu xuẩn kia của hắn cũng cho rằng người là do hắn giết, nhưng chỉ dựa vào vết nổi mẫn trên cánh tay thì có thể chứng minh được cái gì?
Lúc này Ngô Đại Quang cũng dần dần phục hồi lại tinh thần, hắn nói: "Vị thôi quan đại nhân này, nếu thảo dân không phải là bị người khác vu hãm, chắc chắn cho rằng suy luận của ngươi hoàn mỹ không khiếm khuyết, nhưng vết mẫn trên người thảo dân, là do không cẩn thận chạm vào con chó vàng nhà hàng xóm gây ra, cũng không phải do Bông Tuyết nào đó."
Bất quá trong thời gian thở dốc, hắn đã khôi phục lại thành trưởng tử Ngô gia điềm nhiên ổn trọng.
Tạ Cát Tường thật sự rất bội phục hắn.
Ngay cả Hà Tử Minh trong vụ án Nguyễn Lâm thị, cũng không có được bình tĩnh như Ngô Đại Quang, nhân chứng, vật chứng đều ở trước mắt, nhưng chỉ dựa vào một câu nói suôn của hắn đã không còn tác dụng.
Tạ Cát Tường khẽ thở dài một cái: "Ngô Đại Quang, ngươi cũng biết một việc chỉ cần có người làm, thì nhất định sẽ lưu lại dấu vết? Ngươi hợp tác với người khác, hai người, thậm chí càng có nhiều người hơn sẽ biết kế hoạch của các ngươi, thì không khả năng thiên y vô phùng*, không hề có sơ hở."
*Nghĩa bóng của thành ngữ "Thiên y vô phùng" (Áo trời không kẽ hở) ban đầu là chỉ quần áo của tiên nữ mặc không hề có khe hở. Sau này người ta dùng để chỉ những kế hoạch cực kì nghiêm ngặt, không hề có bất kì sai sót thiếu sót nào cả.
Ngô Đại Quang nghe được hai chữ hợp tác, ánh mắt hơi lóe, kỳ thật hắn không hiểu biết Nhan ma ma lắm, lại càng không biết toàn bộ kế hoạch này, vị tam cô nương đang khóc đến mặt mũi đầy nước mắt kia có biết hay không, nhưng Tạ Cát Tường nói như thế, tựa hồ như đã tìm được chứng cứ.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Ngô Đại Quang lại lần nữa khó coi.
Hắn có thể khống chế tốt mình, thực hiện kế hoạch đến hoàn mỹ, nhưng còn đối phương thì sao? Nếu tay chân Nhan ma ma không sạch sẽ lưu lại sơ hở, vậy khổ tâm của hắn lập tức uổng phí.
Trong nháy mắt này, sợ hãi thật lớn bao phủ trong lòng Ngô Đại Quang, làm đạm nhiên trên mặt hắn không còn sót lại chút gì.
Có lẽ, ngoại trừ thê tử bị đụng trúng mất đi hài tử, đây là lần thứ hai trong lòng Ngô Đại Quang run sợ như thế.
Bởi vì trong nháy mắt hoảng loạn này, hắn theo bản năng nhìn về phía Nhan ma ma đang quỳ giữa sảnh chính.
Động cơ Nhan ma ma giết người, kỳ thật không giống Ngô Đại Quang.
Nhan ma ma toàn tâm toàn ý vì tam cô nương, sau khi chuyện bị bại lộ sẽ như thế nào, sau khi bị bắt sẽ như thế nào, Nhan ma ma hoàn toàn không có cố kỵ, ngay từ đầu đã là tìm đường thoát từ nơi hiểm yếu, đây bất quá cũng là nhân chi thường tình.
Nhưng trong lòng Nhan ma ma rất rõ ràng, bất luận phát sinh cái gì, nàng đều không thể liên lụy tam cô nương, kết quả cuối cùng kém cỏi nhất, bất quá cũng chỉ là nàng vì tam cô nương giết nhị cô nương mà thôi, không có ai lại gán tội lên người tam cô nương.
Cho nên, Nhan ma ma không có khả năng không hề lưu lại chút chứng cứ nào.
Tạ Cát Tường nhìn Nhan ma ma rũ mắt im lặng, lại nhìn thoáng qua Ngô Đại Quang đã có chút hoảng loạn, lúc này mới nói: "Kỳ thật ta vẫn luôn suy nghĩ, hai người các ngươi liên hệ với nhau như thế nào."
"Các ngươi một người là thôn dân bình thường ở Ngũ Lí Bảo, ngày thường không phải ở trên ruộng, thì lại dọn hàng trên thuyền buôn Kim Hồng Minh, có thể gặp được Nhan ma ma một lần đã là ngẫu nhiên, nhưng vụ án này của các ngươi lại hết sức phức tạp, không có khả năng chỉ vài ba câu đã có thể mưu tính rõ ràng."
Tạ Cát Tường chậm rãi nói, sắc mặt Ngô Đại Lượng cũng càng thêm thảm hại.
Hắn đã hiểu được, Tạ Cát Tường nói đến chứng cứ vì sao cuối cùng.
Tạ Cát Tường không nhìn hắn, chỉ bình tĩnh nhìn Nhan ma ma: "Nghĩ đến việc các ngươi trao đổi khi giết người, ta phát sầu nhất chính là điểm này, các ngươi không có biện pháp liên lạc, thì làm sao có thể sắp xếp được cục diện tinh diệu như thế? Sau đó nghe được lời nhàn ngôn của người trong thôn, ta đại khái đã hiểu rõ."
"Các ngươi là thông qua thư từ."
Trước đó người dân trong thôn Ngũ Lí Bảo đã từng nói, Ngô Đại Quang cùng Ngô Đại Lượng đều từng đến học đường, chẳng qua hai huynh đệ không có thiên phú cao, cũng không thích đọc sách, đọc sách qua loa mấy năm liền về nhà làm nông, không đi theo con đường khoa cử.
Không có thiên phú, cũng không có nghĩa một chữ cũng đều không biết.
"Hai huynh đệ các ngươi vì sao có thể ở bến tàu Nam Giao trổ hết tài năng, thành người phụ việc cho Kim Hồng Minh, cũng bởi vì các ngươi biết chữ, có thể phân biệt được giấy niêm phong dán trên rương, không cần phải lo lắng việc bố trí hàng hóa."
"Nếu biết chữ, như vậy việc liên lạc vô cùng thuận tiện, Đại Tề trạm dịch thông suốt bốn phương, phàm là có trạm dịch địa phương, đều có thể đưa thư đi, chỉ cần mười văn tiền là có thể đóng dấu bưu kiện, đưa đến nơi cần đến."
"Thật trùng hợp a, mấy thôn trấn ngoại ô Yến Kinh, chỉ Lục Lí Bảo mới đúng lúc có một trạm dịch, cung cấp chỗ dừng chân nghỉ ngơi cho khách muốn vào Yến Kinh."
Tạ Cát Tường hướng giáo úy phất phất tay, giáo úy bên ngoài sảnh chính lập tức mang một cái hộp gỗ bước nhanh vào trong, trực tiếp đặt lên bàn bên cạnh Tạ Cát Tường.
Cả người Ngô Đại Quang run cầm cập.
Lúc này, hắn còn đang ở trạng thái mất cân bằng, lòng dạ vẫn còn tính toán được, cho nên Tạ Cát Tường không gấp, trực tiếp mở hộp ra cho Ngô Đại Quang xem.
Nàng nhẹ nhàng gõ gõ cái hộp kia, vẫn nhìn Nhan ma ma nói: "Nhìn đến ngươi, thật nhớ tới người nhà, tâm địa ma ma đối với tam cô nương như từ mẫu, thật khiến người nhìn bằng ánh mắt khác"
Mấy bức thư này, dùng một mồi lửa đốt đi chẳng phải đã xong chuyện? Nhưng người giết Kim nhị cô nương là Ngô Đại Quang, Nhan ma ma cũng không biết cuối cùng có bị bại lộ hay không, cho nên sau khi lợi dụng Ngô Đại Quang, nàng còn để lại một con đường.
Tạ Cát Tường hỏi nàng: "Ma ma, hiện tại dựa vào cái hộp này, đã có thể định tội ngươi, ngươi có hối hận hay không?"
Lúc này Kim tam cô nương đã thất thanh khóc rống, thật sự đáng thương.
Nhan ma ma chậm rãi ngẩng đầu, nàng trìu mến nhìn tam cô nương gầy yếu, sau đó mới nói với Tạ Cát Tường: "Ta không hối hận."
Nàng thừa nhận.
Theo một câu "ta không hối hận" này của Nhan ma ma, Kim tam cô nương rốt cuộc nghẹn ngào ra tiếng, dùng giọng nói nhỏ bé yếu ớt gọi nàng: "Ma ma, ma ma sao người ngốc như thế chứ."
Nhan ma ma tuy rằng thừa nhận giết người, nhưng một chút cũng không hề sợ hãi, mặt nàng vẫn mang từ ái nhìn Kim tam cô nương, thanh âm ôn hòa.
"Tam cô nương, về sau ma ma không còn ở bên cạnh người, người không thể động một chút liền tự sát biết không? Mạng chính là của mình, chỉ cần còn mạng, thì không có cái gì không vượt qua được."
Kim tam cô nương nghẹn ngào, nước mắt như nước suối trào dâng, một cái chớp mắt đã đổ ập xuống.
Nàng đã khóc thành một người nước.
Nhan ma ma thở dài, trong lời nói lại thêm vài phần ôn tồn: "Người đã lớn như vậy rồi, vẫn cứ thích khóc như vậy, về sau ma ma không còn nữa, ai sẽ dỗ dành người đây?"
Tam cô nương dùng sức lắc đầu, tựa hồ không muốn tiếp tục nghe nữa.
Trước mặt nhiều người như vậy, Nhan ma ma không tiện tiếp tục tâm sự riêng cùng tam tiểu thư, nàng cuối cùng nói: "Cô nương, ma ma có để lại phong thư, lát nữa trở về người nhớ đọc kỹ, được không?"
Tam cô nương nghẹn ngào ra tiếng: "Ma ma, người đừng rời bỏ ta."
Nhưng làm sao có thể bầu bạn lâu dài đây?
Nhan ma ma ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn về phía Tạ Cát Tường, nàng biết, tiểu Tạ thôi quan này đã điều tra sự việc rõ ràng, cái hộp nàng giấu trong chỗ tối đều bị tìm ra, nàng cũng không còn gì để chống chế nữa.
"Tạ đại nhân, việc này đều do nô tỳ và Ngô Đại Quang cùng nhau xử lý, người khác đều không biết."
Nhan ma ma nói tới đây, nàng liếc nhìn Ngô Đại Quang một cái, tiếp tục nói: "Trước đây nô tỳ và Ngô Đại Quang ngẫu nhiên gặp mặt ở bến tàu, biết trong lòng lẫn nhau đều có oán hận, nên hợp tác với nhau, trù tính ra kế hoạch giết người, kế sách đều được truyền thư trao đổi trong hai tháng qua, giết người thay nhau là chủ ý của ta, mà sau khi chết thay áo cưới treo ở từ đường là ý tưởng của Ngô Đại Quang, lúc thực hiện kế hoạch, chúng ta cũng tiến hành như dự tính, chỉ là không thể ngờ vẫn bị quan phủ phát hiện, một đường điều tra đến hai người chúng ta."
Lúc này Tạ Cát Tường mới thở hắt ra.
"Nhan ma ma, ta biết vì sao ngươi như thế," Tạ Cát Tường dừng một chút, "Công việc tiếp theo, Cao Đào Tư sẽ thay ngươi nói rõ."
Lời này nói ra mơ hồ không rõ, nhưng Nhan ma ma nghe xong lại hiểu.
Tạ Cát Tường là đang hứa hẹn với nàng, sau việc này nếu tam cô nương có thể từ hôn, nàng nhất định sẽ nói cho Nhan ma ma biết, để nàng có thể yên tâm.
Nàng cong lưng, thật lòng hành đại lễ với Tạ Cát Tường: "Đa tạ Tạ thôi quan."
Tạ Cát Tường quay đầu nhìn về phía tam cô nương, trong lòng lại nhớ tới nhũ nương của mình.
Nếu nàng gặp chuyện như vậy, nói không chừng Hà Mạn Nương cũng sẽ tự mình ra tay, không cho nàng chịu một chút tội nàng.
Trong toàn bộ sự việc, giết hại Kim nhị cô nương, khiến Kim nhị cô nương không có nhân duyên tốt, kỳ thật đều không phải ý định riêng của Nhan ma ma.
Kim tam cô nương do thiếp thất sinh ra, ra đời đã không có nương, cho dù Nhị phu nhân có công chính rộng lượng, cũng tuyệt đối sẽ không vì nàng từ hôn Tưởng gia.
Hơn nữa, tam cô nương kết duyên liền cành với Tưởng gia, nhị phòng cũng có thể chiếm được tiện nghi.
Toàn bộ người trong nhà, không ai thật lòng tính toán cho tam cô nương.
Nhưng tam cô nương còn có Nhan ma ma.
Nàng làm ra một thế cục như vậy, âm mưu liên tiếp nhau, kỳ thật cũng chính là vì từ hôn.
Nếu việc chưa bị điều tra rõ chân tướng, hoặc là Ngô Đại Lượng gánh tội, như vậy Kim gia đột nhiên có cô nương chưa thành thân bị giết, còn mặc một thân áo cưới như vậy, hôn sự đang nói cũng sẽ dừng lại, tâm Tưởng gia lại lớn, lúc này sẽ không dám dính dáng đến Kim gia.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Nhan ma ma đồng ý với Ngô Đại Quang, mặc áo cưới cho người chết.
Không phải vì làm cho người khác nghĩ đến vụ án mười lăm năm trước đây, cũng không phải vì hù dọa người, đơn thuần chỉ vì từ hôn.
Nếu không cẩn thận bị người điều tra rõ chân tướng, vậy cũng hoàn toàn không cần ảo não.
Nàng làm ma ma của tam cô nương, có thể tàn nhẫn đến mức giết người, tuy rằng chứng cứ vô cùng xác thực, nhưng Tưởng gia cũng sẽ sợ hãi, người làm chủ nhân như tam cô nương, rốt cuộc có tác dụng gì trong vụ án này.
Bọn họ sẽ hoài nghi, kỳ thật tam cô nương biết rõ câu chuyện.
Kể từ đó, hôn sự cũng sẽ không thành.
Nhan ma ma cơ hồ dùng mạng của mình, dựng cho Kim tam cô nương một lối thoát.
Bất luận về sau như thế nào, cái người không đứng đắn kia của Tưởng gia, rốt cuộc không gặp được một ngón tay của cô nương.
Mà tam cô nương nhu nhược đơn bạc, tương lai còn có thể định thân được hay không, đều không quan trọng. Nói như thế, từ lâu Nhan ma ma đã hiểu rõ tính tình tam cô nương, đối với tam cô nương mà nói, sống một mình cả đời này, kỳ thật cũng không có gì không tốt.
Nhũ nương, nhũ nương, dùng sữa cho ăn, dạy dỗ đến lớn, nên cũng là nương.
Nhan ma ma nhìn Tạ Cát Tường, rốt cuộc lộ ra một nụ cười thư thái.
Dù sống hay chết, nàng cũng không hối hận.