Hà Tử Minh lập tức câm miệng.
Triệu Thụy gõ gõ tay vịn ghế dựa, Bạch Đồ đúng lúc mở miệng: "Hồi bẩm đại nhân, thuộc hạ đã tra được Hà gia Dịch An Trai vẫn luôn hợp tác với sòng bạc Cung Hưng, cung cấp dụng cụ chơi bài đặc chế trong thời gian dài, dựa vào cái này, có thể ức hiếp bá tánh, lừa gạt bá tánh dính vào bài bạc lâu ngày, cuối cùng cửa nát nhà tan."
Triệu Thụy: "Nga?"
Hà Tử Minh: "Ngươi nói bậy, người ngoài không thể nào biết......"
Triệu Thụy: "Nga."
Hà Tử Minh thở phì phò, giờ khắc này, hắn thật sự hoảng loạn.
Hắn hợp tác với sòng bạc Cung Hưng, hoặc có thể nói Hà gia hợp tác với sòng bạc Cung Hưng đã ba mươi năm, cho tới nay, người ngoài cũng không biết gốc gác nhà bọn họ, đều cho rằng bọn họ chỉ là một nhà làm nghề mộc bình thường nhất tại Yến Kinh.
Nhưng sau lưng, một số ít người đứng đầu Hà gia nắm giữ tay nghề chế tác dụng cụ chơi bài cho sòng bạc Cung Hưng, qua đó gom góp của cải.
Nhiều năm rồi, nhiều năm như vậy.... cũng chưa từng xảy ra việc gì.
Là do chuỗi Phật châu đáng ghét kia lại bị mất!
Hà Tử Minh thật sự cũng không nghĩ ra, rốt cuộc mình đã làm rớt ở nơi nào, sau thật nhiều ngày tìm kiếm, cuối cùng hắn từ bỏ, lén làm lại một chuỗi tương tự cho đủ số.
Đây là vật nhà hắn dùng để giới thiệu tay nghề tổ truyền, đồ vật lão tổ tông truyền xuống tự nhiên là tốt nhất, chuỗi Phật châu mới hắn làm không thể nhanh chóng lên màu, nên hắn đành phải nói với sòng bạc Cung Hưng, Phật châu đã bị phu nhân hắn cầm đi lễ Phật.
Bất luận như thế nào hắn cũng không ngờ, hắn lại nhìn thấy chuỗi Phật châu trên người một phụ nhân thô bỉ.
Trong nháy mắt lúc mới nhìn thấy, trong lòng Hà Tử Minh không nghĩ được cái gì khác.
Không thể cho người ngoài biết, cũng không thể để Phật châu tiếp tục lưu lạc bên ngoài.
Rõ ràng Phật âm đang vờn quanh chùa Kim Đỉnh, nhưng tâm hắn lại rơi vào trong vũng bùn, chờ khi hắn lấy lại được thần trí, hết thảy đều đã kết thúc, người cũng đã về tới cửa Dịch An Trai.
Kỳ thật những khách quen như bọn họ, đều biết trong nhà Tô Hồng Tảo còn có một Nguyễn Đại, cũng phái người điều tra Nguyễn Đại, chờ đến khi Hà Tử Minh bình tĩnh lại trong thư phòng của mình tại Dịch An trai, hắn mới cân nhắc rõ ràng tiền căn hậu hoạn.
Chuỗi Phật châu này, nhất định là khi hắn đi tìm Tô Hồng Tảo, bị Nguyễn Đại lấy trộm.
Người làm biếng này thật đáng chết, hôm qua hắn không nên nương tay.
Đều do hắn ta, đều do hắn ta!
Thời khắc này, ánh mắt Hà Tử Minh chợt lóe, như đang rơi vào hồi ức, lại như đang suy tư kiếm cớ, muốn rũ sạch toàn bộ tội lỗi vốn có trên người hắn ra ngoài.
Đã bức đến mức này, chỉ còn thiếu bước cuối cùng.
Triệu Thụy cúi đầu nhìn thoáng qua Tạ Cát Tường, khóe miệng cũng nhàn nhạt gợi lên ý cười, như hắn đang nói: Có phải ta rất lợi hại không, mau khen ta đi.
Tạ Cát Tường trừng hắn một cái, nhưng đáy lòng, vẫn còn đang suy nghĩ, Hà Tử Minh rốt cuộc vì sao phải dọn dẹp mặt tiền Dịch An trai sạch sẽ đến như vậy.
Hắn đang che giấu cái gì, hoặc là... đang tìm cái gì.
Tạ Cát Tường không cho Hà Tử Minh cơ hội, nàng đột nhiên mở miệng: "Hà lão bản, có phải ngươi đang suy nghĩ, viên Phật châu bị vỡ làm hai của mình, hiện đang ở nơi nào đúng không?"
Khuôn mặt gầy gò của Hà Tử Minh lập tức trắng bệch.
Bởi vì lần đầu tiên giết người, cũng bởi vì thời điểm hắn giết người quá mức xúc động phẫn nộ, lúc hắn xuống núi thần trí vẫn luôn có chút hoảng hốt, cho đến khi trở lại Dịch An Trai, hắn mới phát hiện trong túi của mình thiếu một viên Phật châu.
Viên Phật châu đã rơi rớt khi dây xâu chuỗi bị đứt, không cẩn thận trúng vào đá, vỡ thành hai nửa.
Bốn viên Lục Chỉ Hàn nhặt đi, Hà Tử Minh chuẩn bị qua một thời gian sẽ tìm người thu hồi về, cho nên trong tay hắn, hẳn đã có mười ba viên cùng một nửa viên bị vỡ.
Nhưng sau khi hắn trở về đếm lại số lượng, phát hiện hai nửa viên đều không thấy, hắn cẩn thận lật tìm, mới phát hiện túi ngầm trong tay áo có chỗ bị đứt chỉ, vừa vặn có thể để nửa viên Phật châu rơi ra ngoài.
Hắn tuyệt đối không thể ngờ, tiểu cô nương này, có thể nói đúng tám chín phần mười câu chuyện.
"Ta không biết," Hà Tử Minh run rẩy kịch liệt, "Ta không biết ngươi đang nói cái gì."
Tạ Cát Tường lấy từ trong tay áo ra nửa viên Phật châu, đứng dậy đưa đến trước mặt Hà Tử Minh: "Không, ngươi biết ta đang nói cái gì."
Hà Tử Minh chỉ cảm thấy hoa mắt, rốt cuộc hắn cũng không còn tự tin và kiềm chế như lúc vừa mới bắt đầu, hiện tại, trên đầu trên mặt hắn đều là mồ hôi lạnh, ngoài cửa gió lạnh thổi vào, thổi đến khắp cả người hắn phát rét.
Thanh âm Hà Tử Minh khô khốc, lại đột nhiên thét lên: "Đây bất quá chỉ là nửa viên Phật châu, các ngươi không chứng minh được điều gì, cũng đừng nghĩ sẽ làm ta sợ, ta sẽ không nói cái gì đâu."
Hắn rốt cuộc sợ hãi.
Không phải sợ Triệu Thụy có ý muốn giết hắn, mà là sợ sau khi chuyện này phát sinh, Tôn gia sẽ trả thù Hà gia.
Tạ Cát Tường lại nhàn nhạt nói: "Ta có thể chứng minh."
Nàng vừa dứt lời, liền cảm giác được ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía nàng, nhưng Tạ Cát Tường lại không hoảng hốt, vẻ mặt vô cùng kiên định.
"Đại nhân mời đi theo ta," Tạ Cát Tường liếc nhìn Hà Tử Minh một cái, "Hà lão bản cũng có thể nhìn xem, Phật châu của mình rốt cuộc bị rơi ở nơi nào."
"Từ lúc chúng ta đến trước cửa Dịch An Trai, mãi cho đến hiện tại, Hà lão bản đều biết chúng ta đã làm gì đi?" Tạ Cát Tường hỏi.
Hà Tử Minh không hé răng, ngầm đồng ý cho Tạ Cát Tường hỏi chuyện.
Trong lòng hắn có quỷ, mặc dù quét tước trước cửa đến mức không còn một hạt bụi, cũng vẫn tìm không thấy hai nửa viên Phật châu, cho nên luôn nhìn vào cửa.
Tạ Cát Tường một đường đi ra ngoài, để cho mọi người đều đi theo nàng cùng nhau đứng ở cửa Dịch An trai: "Hà lão bản hẳn đã biết, chúng ta ngoại trừ điều tra, cũng không có bất luận hành động nào ở chỗ này, đúng không?"
Hà Tử Minh vẫn không nói gì.
Tạ Cát Tường nhìn thoáng qua Bạch Đồ, nói: "Bạch đại nhân, lần này ghi chép vụ án, có thể có chứng cứ xác minh."
Bạch Đồ làm Lục văn, toàn bộ quá trình xử án đều sẽ ghi chép lại, nếu Triệu Thụy giết người tạo hiện trường giả như đã nói với hắn ta, kỳ thật là không có cơ sở, nhưng hiện tại Hà Tử Minh mê man, căn bản không nghe được nửa câu sau của Tạ Cát Tường.
Hắn chỉ nghe nàng nói: "Có chứng cứ."
Hắn rõ ràng đã rất tỉ mỉ cẩn thận, sao có thể có chứng cứ?
Tạ Cát Tường tiếp tục nói: "Kỳ thật khi Nguyễn Đại từ Nguyễn gia ra ngoài, trong tay có một bình rượu, ước chừng lớn như bàn tay, rượu bên trong đã uống hết, không còn lại gì, chuyện này chắc ngươi không biết."
Hà Tử Minh hơi ngây người.
Tạ Cát Tường nâng tay lên, nhẹ nhàng chỉ vào lu nước đứng sừng sững trước cửa Dịch An trai.
"Khi ngươi dùng bài cửu nhà mình đặc chế bỏ thêm sắt, đập mạnh vào đầu hắn, có thấy bình rượu kia không? Đến khi ngươi ở lầu hai cửa tiệm lén nhìn hắn lảo đảo đi xa, cũng vẫn chưa thấy?"
Đúng vậy, Tạ Cát Tường đã đoán được, hung khí Hà Tử Minh dùng để mưu hại Nguyễn Đại, là một miếng bài cửu đặc chế.
Cho nên, trong lòng hình chữ nhật mới có thể mơ hồ không rõ, bởi vì bộ phận đó là đồ án bài, cũng không nhứt thiết đập trúng đầu Nguyễn Đại.
Phỏng chừng lúc ấy Hà Tử Minh muốn xuống lầu tiếp tục xử lý Nguyễn Đại.
Không chừng lúc ấy Nguyễn Đại đã nhanh chóng tỉnh táo lại, hoặc có thể có người khác đi ngang qua, cho nên đợi đến lúc thời cơ chín mùi, Hà Tử Minh đi xuống lầu, Nguyễn Đại đã tiến vào phố Tây.
Bên kia đèn đuốc sáng trưng, Hà Tử Minh không có khả năng tiếp tục đuổi theo hành hung.
Tạ Cát Tường nói: "Bình rượu kia cùng với nửa viên Phật châu ngươi làm mất, ta đoán đều ở chỗ lu nước kia."
Nàng vừa dứt lời, liền có giáo úy tiến lên, cúi người nhìn kỹ đáy lu.
Bởi vì bên trong nước rất sâu, hơn nữa Phật châu và bình rượu đều có màu sắc giống lu nước, nếu không nhìn kỹ, căn bản nhìn không ra.
Nhưng Nghi Loan Vệ vén tay áo lên, dùng trường kiếm đưa vào nước nhẹ nhàng khảy liền nghe được một tiếng ong.
Đó là thanh âm khi đồ sắt chạm vào đồ sứ.
Sắc mặt Hà Tử Minh đột biến, rốt cuộc hắn không đứng nổi, cả người bủn rủn ngồi dưới đất: "Không thể nào, rõ ràng ta đã kiểm tra, bên trong không có đồ vật, sao Nguyễn Đại có thể cầm bình rượu? Ngày hôm qua lúc ta đánh hắn căn bản không nhìn thấy."
Giọng nói Hà Tử Minh đột nhiên im bặt.
Rốt cuộc khi hắn thất thần đã thừa nhận hành vi phạm tội của mình.
Hắn cho rằng Nguyễn Đại tự mình báo án, hắn ta mới vừa bị tập kích, thê tử cũng đã chết, mới cho người tìm hiểu nguồn gốc, tra được đến chỗ hắn.
Ánh mắt Hà Tử Minh trầm xuống: "Sớm biết trước, lúc ấy ta đã giết hắn."
Triệu Thụy nói: "Vì sao ngươi không đuổi theo giết Nguyễn Đại?"
Hà Tử Minh trầm mặc một lát, rốt cuộc ăn ngay nói thật: "Nguyễn Đại tuy rằng chơi bời lêu lổng, nhưng sức lực không thiếu, lúc ấy trong tầm tay ta không có vũ khí sắc bén nào thuận tay, nơi này cách phố Tây chỉ vài bước, ta sợ......"
Hắn sợ mình hiện thân đuổi theo nhưng Nguyễn Đại không chết, bị người phát hiện sẽ không xong.
Một chốc do dự, lập tức bỏ lỡ thời cơ giết người tốt nhất.
Lúc ấy Nguyễn Đại say khướt, hắn đoán đối phương căn bản không nhớ bị đập ở nơi nào, ban ngày còn tính trấn định, chỉ là tới buổi tối, hắn vẫn không dám về nhà, chỉ ở tại Dịch An Trai nghe ngóng.
Lại không ngờ, chờ được các quan sai này tới cửa.
Triệu Thụy nói: "Người tập kích chúng ta vừa rồi, chỉ là thủ thuật che mắt?"
Hà Tử Minh dừng một chút, tâm phòng bị vừa vỡ, cũng không có gì cần giấu giếm nữa.
Hắn cười khổ nói: "Ta cũng không biết sẽ có người như vậy, bất quá ban ngày ta có đưa tin cho sòng bạc Cung Hưng, nói gần đây xung quanh cửa tiệm không yên ổn, có thể là do bọn họ phái tới."
Lần này, toàn bộ câu chuyện đều rõ ràng sáng tỏ.
Lúc này, giáo úy đã lấy ra từ đáy lu một bình rượu cùng một nửa viên Phật châu.
Tạ Cát Tường cầm bình rượu, đưa chữ Nguyễn dưới đáy bình cho Hà Tử Minh xem: "Chạng vạng hôm qua ở Kim Đỉnh sơn, giết Lâm Phúc thẩm, đẩy nàng xuống sườn núi, là ngươi phải không?"
Hà Tử Minh sắc mặt trắng bệch, không dám mở miệng.
Triệu Thụy rũ mắt liếc hắn một cái: "Nếu ngươi thành thật cung khai, gia quyến của ngươi, Nghi Loan Vệ sẽ âm thầm chuyển đi. Nếu ngươi sống chết không nói......"
Hà Tử Minh lúc này mới nhả ra: "Là ta, lúc ấy ta đang nhặt Phật châu, không ngờ nàng lại đột nhiên bò lên trên, trong lúc kinh hoảng chỉ có thể che miệng nàng lại, không cho nàng kinh hô."
"Sau đó nàng không còn thở nữa, nên ta......" Hà Tử Minh nhắm chặt mắt lại, "Nên ta đẩy nàng xuống sườn núi."
Tạ Cát Tường thở phào một hơi.
Tảng đá lớn đè nặng trong lòng rốt cuộc rơi xuống đất, nàng hợp hai nửa Phật châu vào bên nhau, dưới ánh trăng sáng tỏ, Phật châu lại lần nữa trở thành một viên.
Tạ Cát Tường nắm chặt hai nửa Phật châu trong tay, cúi đầu nhìn về phía Hà Tử Minh.
"Dẫn hắn đi đi!" Triệu Thụy nói.
Giáo úy tiến lên dựng Hà Tử Minh đứng dậy, trước lúc bị kéo đi, Hà Tử Minh giãy giụa hỏi: "Có phải Nguyễn Đại nhớ tới cái gì, trực tiếp tố cáo ta đúng không? Hay là dưới chân Kim Đỉnh Sơn có người phát hiện nữ nhân kia?"
Triệu Thụy quay đầu nhìn về phía hắn, ánh mắt vô cùng bình tĩnh.
"Đều không phải."
"Vừa rồi quên nói cho ngươi biết, Nguyễn Đại đã chết," Thanh âm Triệu Thụy lạnh băng, "Đòn ngươi đánh vào đầu hắn có chút nghiêm trọng, cuối cùng đã lấy mạng hắn."
"Cái gì?! Ngươi gạt ta! Ngươi dám gạt ta!"
Triệu Thụy không để ý tới hắn: "Chúng ta có thể tra được đến chỗ ngươi, một là bởi vì hôm qua mưa to, đẩy thi thể Lâm Phúc thẩm vào bến tàu Nam giao, hai là...... do chuỗi Phật châu này chỉ dẫn, ai có thể nghĩ đến, một viên Phật châu Tiểu Diệp Tử Đàn cư nhiên có thể vỡ đôi."
Tạ Cát Tường căn bản không nhìn Hà Tử Minh vặn vẹo khuôn mặt, nàng ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng tỏ phía chân trời: "Ngã Phật từ bi."
Bài Cửu: được chơi với một bộ gồm 32 quân domino