Hắn mang theo mười thủ hạ, một đường xông lên Kim Đỉnh sơn trước.
Mà Triệu Thụy thì ngồi xe ngựa cùng Tạ Cát Tường, đi theo phía sau chính là thân vệ của hắn.
Trong xe ngựa, Triệu Thụy thấp giọng giải thích cho Tạ Cát Tường biết về Tô Thần đi theo mình tới Cao Đào Tư.
“Tô Thần nguyên là Bách hộ Nghi Loan Tư, vốn chính là thuộc hạ của ta khi ta còn nhậm chức Trấn phủ sứ, năng lực xuất chúng, tâm tư tỉ mỉ, bởi vậy lần này tới Cao Đào Tư, ta báo cáo riêng với bệ hạ điều hắn tới đây.”
Tạ Cát Tường nhớ lại Tô Thần, diện mạo bình thường không có gì kỳ lạ, như suy tư gì gật gật đầu: “Thật ra thích hợp làm Nghi Loan vệ hơn.”
Triệu Thụy nói: “Hắn từ Bách hộ thăng làm Phó thiên hộ, chỗ làm việc thay đổi thành làm cho Cao Đào Tư, thủ hạ gồm 500 giáo úy, hiện giờ đang dựng trại bên ngoài Bắc Trấn Phủ Tư, tùy thời nghe theo sai khiến của Cao Đào Tư.”
Tạ Cát Tường hơi hơi ngồi thẳng người: “Thánh Thượng có bất mãn.... với Nghi Loan Tư?”
Nàng không biết Nghi Loan Tư tổng cộng có bao nhiêu người, nhưng hiển nhiên, bệ hạ thiết lập riêng Cao Đào Tư trong Đại Lý Tự, lại trực tiếp điều động người từ Nghi Loan Tư sang, khẳng định phía sau có mưu đồ khác.
Triệu Thụy dừng một chút, nhưng cũng không nói tỉ mỉ, chỉ nói: “Trong lòng muội chỉ cần hiểu, Tô Thần tuyệt đối nghe lệnh ta, đáng tin cậy.”
Tạ Cát Tường hiểu rõ.
Triệu Thụy nghĩ nghĩ lại bổ sung một câu: “Lần này còn điều động đến 50 nữ Nghi Loan Vệ, cũng đều là giáo úy, do Hạ Uyển Thu điều lệnh, Hạ Uyển Thu làm Tổng kỳ, về sau nàng sẽ đi theo bên cạnh muội, làm công việc bảo vệ.”
Nàng còn cần bảo vệ?
Tạ Cát Tường hơi hơi khựng lại, cười như không cười nhìn về phía Triệu Thụy: “Ta cũng chưa có nói, muốn làm Thôi quan Cao Đào Tư.”
Triệu Thụy cười cười không nói chuyện.
Hắn chỉ bình tĩnh cầm ấm trà và chén trà từ bàn vuông trong xe ngựa lên, một tay vững vàng nâng chén trà, một tay dùng ấm trà châm trà.
Một lát sau, hắn đưa chén trà chỉ đổ phân nửa trà hoa cúc đường phèn cho Tạ Cát Tường: “Thấm giọng.”
Hai người nói xong chuyện Cao Đào Tư, liền bắt đầu thảo luận vụ án hôm nay.
Tạ Cát Tường nói: “Tuy án của Lâm Phúc thẩm có thể là ngoài ý muốn, nhưng án mạng của Nguyễn Đại khá là rõ ràng, nói cách khác, người theo dõi xuống tay với Nguyễn Đại, thứ nhất, khẳng định rất rõ thói quen của hắn, thứ hai, cũng biết rốt cuộc hắn là loại người nào, không phải làm do bộc phát nhất thời, mà ra tay bởi vì hắn chính là mục tiêu.”
Người hận Nguyễn Đại chắc chắn không ít.
Có con trai con gái của hắn, cũng có người hắn đã từng trêu mèo chọc chó, rất nhiều du côn hắn đã từng đánh nhau, thậm chí còn có, những người thân mật với "ngoại thất" của hắn, nói không chừng cũng muốn mạng hắn.
Ánh mắt Tạ Cát Tường sáng lên, nhưng Triệu Thụy không đợi Tạ Cát Tường mở miệng, liền nói thẳng: “Sau khi ra khỏi Tô gia, ta đã phái người điều tra các vị khách nàng ta đã từng tiếp xúc, nhìn xem trong đó có manh mối khác không.”
“Nhưng không thể tra ra, kỳ thật ngay cả Tô Hồng Tảo cũng không rõ những người đó là ai, bọn họ ra vào hẻm Hương Cần lại rất kín đáo, cuối cùng cũng không có kết quả gì.”
Tạ Cát Tường như suy tư gì nói: “Bởi vì ta đi phố Khánh Lân cũng cũng chưa từng đi qua phố tây, cũng không rõ quy mô Hồng Chiêu Lâu và sòng bạc Cung Hưng rốt cuộc có bao nhiêu to lớn, nếu thật có thể đứng vững không ngã ở nơi như Yến Kinh này, bối cảnh khẳng định không bình thường, Nghi Loan Tư…… Có hồ sơ không?”
Triệu Thụy buồn cười nhìn đôi mắt hạnh đang lóe sáng của nàng, thấp giọng nói: “Chức vụ của ta ở Nghi Loan Tư cũng không quan trọng gì, rất nhiều hồ sơ đều không thể xem, trước mắt chỉ biết là, chủ nhân sòng bạc Cung Hưng họ Tôn, thời trẻ đã kinh doanh hạ cửu lưu để kiếm sống, rất có tiếng ở vùng Hoa Bắc, mọi người đều gọi là Hắc Bài Tôn.”
Tạ Cát Tường nói: “Không thể tra ra người sau lưng?”
Triệu Thụy rũ mắt xuống: “Vẫn chưa thể.”
Tạ Cát Tường cũng không hỏi tiếp, chuyển câu chuyện tới trên người Lâm Phúc thẩm: “Căn cứ theo Nguyễn Quế miêu tả, ta đoán chuỗi Phật châu của Phúc thẩm là gỗ tử đàn, nàng rất quý trọng, ngày thường vẫn luôn đeo trên tay, nhưng mỗi lần ta gặp nàng tay áo đều kín mít, ngược lại cũng chưa thấy được gì.”
Gỗ tử đàn rất quý giá, tuyệt đối không phải thứ Nguyễn gia có thể mua nổi, nhưng Lâm Phúc thẩm yêu quý có thừa đối với chuỗi hạt này, không phải bởi vì chuỗi Phật châu bằng gỗ tử đàn, mà bởi vì nó là do Nguyễn Đại đưa.
Đối với trượng phu, tựa hồ như trong lòng nàng vẫn còn nuôi ảo tưởng, vẫn luôn quyến luyến những ngày hạnh phúc mỹ mãn trước kia.
Tạ Cát Tường thở dài: “Phúc thẩm là nữ nhân tốt, cũng là mẫu thân tốt, đáng tiếc……”
Đáng tiếc gặp người không tốt, đời này cứ như vậy đột nhiên chấm dứt.
Triệu Thụy thấy nàng có chút thương cảm, liền nói: “Trâm cài trên đầu Nguyễn Lâm thị vẫn còn, bạc trong túi bên hông cũng không mất, nàng chỉ bị mất một chuỗi Phật châu, nếu không phải gặp trúng bọn cướp có mắt nhìn, thì chính là có người…… rất quan tâm chuỗi Phật châu này.”
Cho dù Nguyễn Đại muốn ăn bám cả hai bên, hắn cũng không có khả năng mua nổi một chuỗi Phật châu gỗ tử đàn quý giá như thế, bởi vậy, lai lịch chuỗi Phật châu này cũng rất dễ suy đoán.
Ước chừng là người khách nào đó tặng riêng cho Tô Hồng Tảo, mà Tô Hồng Tảo lại không để tâm, bị Nguyễn Đại lấy đi đưa cho Lâm Phúc thẩm.
Triệu Thụy xốc màn xe lên, làm thế tay với bên ngoài, không bao lâu Hạ Uyển Thu liền giục ngựa tiến lên: “Đại nhân.”
Triệu Thụy nói: “Phái người đi dò hỏi Tô Hồng Tảo, có khách nào đưa nàng một chuỗi Phật châu tử đàn không, cụ thể là ai đưa, đưa khi nào, bảo người hỏi cho rõ ràng.”
Hạ Uyển Thu chắp tay: “Vâng.”
Tạ Cát Tường nhìn bóng dáng lưu loát của nàng, vô cùng hâm mộ nói: “Lúc trước cha ta nói chờ ta mười tám tuổi sẽ dạy ta cưỡi ngựa, kết quả……”
Kết quả nàng đã qua sinh thần mười tám từ lâu, mà phụ thân cũng đã ngủ sâu dưới lòng đất, không bao giờ còn có thể dạy nàng xử án như thế nào, cũng không còn cách hoàn thành lời mình đã từng hứa.
Triệu Thụy ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt vô cùng nghiêm túc: “Chờ bận bịu vụ án này xong, ta dạy cho muội cưỡi ngựa.”
Tạ Cát Tường cười nhạt.
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***
Trong lúc hai người nói chuyện, đã tới chân Kim Đỉnh sơn.
Kim Đỉnh sơn là ngọn núi cao ngất tráng lệ ở ngoại ô phía Tây Yến Kinh, nơi này núi non rừng rậm trùng điệp xanh mướt, đá núi lởm chởm, có tên gọi Ngũ Nhạc phương Bắc, chùa Kim Đỉnh ở giữa sườn núi, chính là quốc tự từ lúc Đại Tề lập đô dựng nước, hơn trăm năm qua hương khói cường thịnh, bá tánh Yến Kinh cùng Phụng Thiên, Giang Lê đều thích lại đây dâng hương lễ Phật.
Vì trên người Lâm Phúc thẩm có vết thương do ngã xuống núi, nên Triệu Thụy không gọi xe ngựa dừng lại, một đường đi theo quan đạo trực tiếp lên núi.
Đến giữa sườn núi còn cách chùa Kim Đỉnh khoảng nửa canh giờ (1h) đi đường, cũng có một chỗ cho xe ngựa dừng lại, mọi người liền xuống ngựa xuống xe ở chỗ này.
Tạ Cát Tường xuống xe ngựa, ngẩng đầu nhìn chùa Kim Đỉnh xa xa ở trên cao, dưới ánh mặt trời xán lạn, chùa Kim Đỉnh sắc vàng lóng lánh, bảo đỉnh lộng lẫy bắt mắt, dường như Phật quang chiếu rọi khắp nơi, làm nhân tâm sinh ra sợ hãi.
Triệu Thụy xuống xe ngựa, đặt đấu lạp lên đỉnh đầu nàng: “Giữa núi rừng tuy không nóng bức, nhưng mặt trời vẫn chiếu vào mặt, mang vào có thể tránh choáng váng.”
Tạ Cát Tường mang theo nón, đứng ở nơi dừng xe ngựa quan sát khắp nơi bốn phía.
Triệu Thụy nói: “Hôm nay là ngày của Văn Thù Bồ Tát, rất nhiều người đều muốn lên núi lễ Phật, người tới nhiều, nên chỗ này người cũng nhiều, muội nhìn mấy chiếc xe ngựa kia đi, chỉ cần nhìn gia huy đều có thể nhận ra được rất nhiều nhà.”
Tới vào lúc này, kỳ thật người trên Kim Đỉnh sơn đã không còn nhiều lắm, pháp hội thường được cử hành vào buổi sáng, các bá tánh tới đây lễ Phật thắp hương dùng xong cơm chay, đều sẽ xuống núi về nhà, đến nay còn ở lại trên núi, đều là nhà phú hộ có lòng thành kính, có đôi khi sẽ ở liên tục mấy ngày cũng chưa xuống núi.
Tạ Cát Tường xem xét cẩn thận, phát hiện nơi này xác thật không có dấu vết đánh nhau, cũng không có vết tích có người rơi xuống vách núi, bất quá trải qua trận mưa to đêm qua, cụ thể như thế nào cũng chưa biết được.
“Nơi này nếu ngã xuống, người sẽ trực tiếp rơi vào khoảng cách giữa chân núi và vùng lân cận trạm dịch, cách sông Khai Dương còn rất xa, cho dù mưa to cũng không có khả năng bị đẩy vào giữa sông, hẳn là không phải nơi này.”
Tạ Cát Tường đứng ở rìa chỗ cao, đánh bạo nhìn xuống dưới.
Lòng bàn tay Triệu Thụy đều là mồ hôi, nhưng không ngăn cản, chỉ chờ nàng kết luận xong, mới dùng quạt xếp trong tay câu lấy đai lưng nàng kéo nàng về lại.
“Lần sau không được lỗ mãng như vậy nữa.” Triệu Thụy lạnh mặt nói.
Tạ Cát Tường lè lưỡi.
Nơi này không có manh mối, đoàn người liền thuận theo đường núi leo lên trên.
Cả đoạn đường Tạ Cát Tường đi không nhanh không chậm, nàng vẫn luôn dò xét khắp nơi, tìm kiếm chi tiết trên đường núi, đợi khi đến một chỗ đình hóng gió, khuôn mặt đã đỏ bừng, đầu đầy mồ hôi.
Triệu Thụy bảo nàng dừng lại lau mồ hôi, lại dùng cây quạt phe phẩy quạt gió cho nàng, thúc giục nàng uống chén trà hoa cúc tiếp theo, lúc này mới chậm rãi nói: “Lâm Phúc thẩm muốn ở lại trên núi lễ Phật, bởi vậy nàng hẳn đã bị hại trên Kim Đỉnh sơn, nếu trên đường núi có manh mối, cũng là cực kỳ ít.”
Tạ Cát Tường lại lắc lắc đầu: “Cha ta nói, các chi tiết đang có đều phải quan sát, không thể bởi vì suy luận của mình mà từ bỏ dò xét hiện trường, đây là sai lầm.”
Triệu Thụy không nghĩ tới còn bị Tạ Cát Tường phê bình một câu, hắn cúi đầu sờ sờ mũi, mắt phượng lãnh đạm thoáng hiện ra một chút ý cười: “Đúng, Thôi quan đại nhân giáo huấn rất đúng, bản quan thọ giáo.”
Tạ Cát Tường nhấp nhấp môi, không nhịn được nhẹ giọng cười rộ lên.
“Kỳ thật Hình đại nhân là ngỗ tác có kinh nghiệm, hắn cũng chịu dạy, nếu ngươi còn phải ở Cao Đào Tư thêm mấy năm, không ngại thì có thể học tập một chút.”
Triệu Thụy rất ngoan ngoãn: “Được, cẩn tuân Cát Tường tiểu thư dạy bảo.”
Hắn nhìn Tạ Cát Tường, khóe môi có vô biên ý cười, nhưng ý cười kia lại chưa kịp vào đáy mắt.
Tạ Cát Tường đang tập trung vào manh mối trên đường, không chú ý tới vẻ mặt của hắn.
Đoàn người vừa đi vừa dò xét tìm tòi, bá tánh xuống núi nhìn thấy nhóm giáo úy quan phục màu xanh đen, đều không hẹn mà cùng nhau trốn sang bên cạnh.
Tạ Cát Tường căn bản không chú ý đến những người này, nàng cúi đầu, tìm kiếm ở ven đường.
Đúng lúc này, một tiếng quát chói tai vang lên: “Người nào! Đứng lại!”
Là một giọng nữ thanh lãnh.
Tạ Cát Tường ngẩng đầu lên theo bản năng, liền thấy thân ảnh thon dài của Hạ Uyển Thu vọt ra từ phía sau mình, đi thẳng đến trên đường núi.
Mà người bị đuổi bắt kia, lại hoảng loảng không kịp chọn đường, xoay người chạy bừa lên trên núi.
Một đuổi một chạy, bất quá chỉ trong giây lát, Tạ Cát Tường còn chưa kịp phục hồi tinh thần, lại thấy Hạ Uyển Thu nhảy ra, trực tiếp quăng người tháo chạy vào trên đường.
Ngay vào giờ phút này, vài thân ảnh xanh đen khác nhanh chóng tiến lên, bao vây hai người Hạ Uyển Thu, không cho bất luận kẻ nào tới gần.
Các bá tánh trên đường núi sợ tới mức vội vàng chạy nhanh, Tạ Cát Tường và Triệu Thụy đứng tại chỗ, chăm chú nhìn phía trước.
Một lát sau, Hạ Uyển Thu túm một tên nam tử trẻ tuổi, bị đập rớt nửa cái răng cửa, miệng đầy máu tươi trở lại trước mặt Triệu Thụy.
“Đại nhân, đã bắt được.”
Triệu Thụy gật đầu: “Hạ tổng kỳ, vất vả.”
Vẻ mặt Hạ Uyển Thu không đổi, ném người cho thủ hạ, còn mình trở lại vị trí cũ phía sau Tạ Cát Tường.
“Người này vừa rồi xuống núi, đúng lúc nhìn thấy chúng ta liền muốn xoay người bỏ chạy, có thể sợ quá lộ liễu nên lại xoay người tiếp tục xuống núi, nhưng ánh mắt hắn né tránh, vẫn luôn không dám nhìn thẳng đội ngũ quan sai, cho nên bị thuộc hạ bắt được.”
Nhìn thấy quan sai liền muốn chạy, mười người thì có hết chín người chắc chắn đã phạm tội, còn lại một người xem chừng là có suy nghĩ phạm tội nhưng còn chưa thực hiện, tóm lại đều là trong lòng có quỷ.
Người nọ bị hai giáo úy vặn hai cánh tay, sắc mặt trắng xanh, vừa thấy liền biết hắn là kẻ tái phạm, trực tiếp hướng về phía Triệu Thụy cầu xin.
“Quan gia, quan gia, ta thật không có làm gì, ta bất quá chỉ……”
Triệu Thụy ngẩng đầu lạnh lùng nhìn qua: “Chỉ cái gì?”
Người nọ theo bản năng nói: “Ta bất quá chỉ trộm chút đồ, thật sự, không đáng giá lắm, chỉ là ngứa tay mà thôi.”
Ngày Phật đản trên núi người rất đông, không nói biển người tấp nập, cũng coi như là chen vai sát cánh, một bước khó đi.
Ngày như vậy, là ngày đám trộm cắp chuyên nghiệp rất là ưa thích.
Triệu Thụy cũng cảm thấy khả năng chỉ là trùng hợp bắt đúng tên trộm cắp chuyên nghiệp thôi, liền nhẹ giọng hỏi: “Đã trộm cái gì?”
Tên kia trái lo phải nghĩ, cuối cùng nghĩ tới đồ trộm được đều giấu hết trên người, cuối cùng khẳng định cũng bị soát người, cắn răng một cái, giậm chân một cái, vẫn nên nhận tội.
“Cũng chỉ trộm chút vòng tay, bạc vụn, Phật bài Phật châu gì đó.”
Phật châu?