Ngay từ đầu nói nữ nhân có người mình thích, sau đó lại nói nàng đã từng gả cho người cũng đã sinh hài tử, nhà chồng vì tiền mới bán nàng lại đây.
Việc này cũng quá mức kinh hãi thế tục, thế cho nên ngay cả Ngô Hàn thị cũng rất khiếp sợ: “Cái gì? Sao ta không biết.”
Người Ngũ Lí Bảo thường xuyên lui tới Yến Kinh, nói chuyện làm việc cũng không mang theo đặc trưng quê nhà, nhưng khi đặc biệt khiếp sợ hoặc là lúc kinh hoảng, vẫn không giấu được giọng địa phương.
Ngô Trường Phát thở dài thật sâu.
“Việc này các ngươi đều không biết, chỉ có mấy lão gia hỏa trong thôn biết thôi,” Ngô Trường Phát ngẩng đầu nhìn nhìn Triệu Thụy, lẩm bẩm nói, “Đại nhân, nếu ta nói, ngươi phải giữ bí mật này, không thể để người khác biết là ta lắm miệng.”
Triệu Thụy vốn khinh thường để ý mấy loại chuyện quỷ thần này, nhưng Ngô Trường Phát hiển nhiên đặc biệt muốn nói hết, Triệu Thụy cũng căn cứ vào tâm thái không bỏ qua bất luận manh mối nào, gật đầu nói: “Được.”
Ngô Trường Phát lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
“Đại nhân cũng nhìn thấy, Ngũ Lí Bảo bọn ta cũng không tới nỗi quá nghèo, trai tráng lao động trong thôn đều có thể đi làm việc trên bến tàu, các phụ nhân cũng có thể đi Yến Kinh buôn bán nhỏ, ngày tháng trôi qua cũng khá tốt.”
“Vào 20 năm trước, kỳ thật có người làm ra một ít việc không thể nói ra ngoài, nhà Ngô Quý Hữu chính là như thế, bởi vì việc này đã tích trữ không ít tiền bạc.”
Triệu Thụy và Tạ Cát Tường cũng chưa đến hai mươi, không rõ việc không thể nói ra ngoài năm đó là việc gì, nhưng cũng có thể đại khái đoán được một việc.
Đơn giản là đến bến tàu, giúp đỡ một số thương nhân khuân vác các loại hàng hóa mờ ám.
Ngô Trường Phát tiếp tục nói: “Aiz, Ngô Quý Hữu làm liên tiếp nhiều năm, những người khác trong thôn đều sợ hãi, lần lượt thu tay về, còn hắn vẫn không chịu, cuối cùng gặp phải báo ứng. Con của hắn vốn dĩ khỏe mạnh, kết quả không cẩn thận đụng vào đầu, liền biến thành tên ngốc.”
Gia đình nhà nông, hài tử thành tên ngốc, cơ bản đã không còn hy vọng nào, mặc dù thân thể hắn khỏe mạnh, nhưng cũng giống như phế nhân, rất nhiều người đều sẽ lén bỏ rơi hài tử, không hề quan tâm.
Ngô Trường Phát thở dài: “Bà vợ Ngô Quý Hữu khi sinh hài tử bị thương thân mình, chỉ có thể sinh được một hài tử như vậy, đó là bảo bối thật sự quý báu, vẫn luôn nuôi nấng ở trong nhà, tới lúc hài tử mười tám mười chín tuổi, còn xem mắt cho hài tử, nhìn dáng vẻ kia còn muốn cưới vợ cho hắn.”
Ngốc tử cưới vợ, ở trong thôn cũng là chuyện hiếm.
“Đây là cái chuyện gì, lúc ấy các nhà nhìn vào đều chê cười, mấy đứa nhỏ không hiểu chuyện liền thừa dịp cả nhà Ngô Quý Hữu làm ruộng không có ở nhà, vây quanh nhi tử của Ngô Quý Hữu trêu chọc. Cứ diễn ra như vậy ngày này qua ngày nọ, con của hắn liền phát điên, mỗi ngày chạy đến sau núi Nhạn Sơn điên khùng trên đó, lần nào Ngô Quý Hữu cũng cần tự mình lên núi mới có thể tìm được con hắn về.”
Ngô Trường Phát nói chuyện không nhanh không chậm, còn có chút giọng địa phương, thế cho nên phải cố sức mới nghe được.
Bất quá bọn người Tạ Cát Tường và Triệu Thụy đều nghe rất nghiêm túc, sợ bỏ lỡ bất kỳ manh mối nào.
Những lời này Ngô Trường Phát nghẹn trong lòng suốt mười mấy năm, hiện tại có thể nói ra, ngược lại cũng xem như một loại giải thoát.
“Trên núi cũng không chỉ có riêng rừng cây, còn có một số thỏ hoang gà rừng lợn rừng, thú rừng linh tinh, tiểu tử nhà Ngô Quý Hữu ở trên núi không được mấy ngày đã xảy ra chuyện, trêu chọc một đám gà rừng, đuổi theo hắn không ngừng mổ cắn, may mắn có tức phụ trẻ tuổi ở Tứ Lí Hán đi ngang qua cứu được, bằng không phỏng chừng đã xảy ra chuyện lớn.”
Nói đến tức phụ tuổi trẻ, Tạ Cát Tường lập tức xâu chuỗi được tiền căn hậu quả.
Ngốc tử được tiểu tức phụ tuổi trẻ xinh đẹp cứu, nhất kiến chung tình, trở về khóc la muốn cưới về nhà, lúc này mới có chuyện cũ tiếp theo.
Quả nhiên, câu nói kế tiếp của Ngô Trường Phát, cũng chứng thực được phỏng đoán của Tạ Cát Tường, hắn tiếp tục nói.
“Tức phụ trẻ kia cũng thực đáng thương, nam nhân của nàng bệnh sắp chết, nàng lại chỉ sinh được một nữ nhi, Ngô Quý Hữu thấy nhi tử trà không muốn uống cơm không muốn ăn, vì một nữ nhân mà mạng sắp sửa không chịu nổi, nên cũng không thể tiếp tục chịu đựng nữa, trực tiếp cầm bạc đến nhà chồng nữ nhân kia xin cưới.”
Trực tiếp đến nhà chồng người ta cầu hôn, xác thật có chút kinh hãi thế tục.
Tạ Cát Tường cũng nhịn không được mở miệng: “Nhà bọn họ không có làm ầm làm ĩ?”
Lời này nàng nói rất hàm súc, nếu là gia đình người bình thường, không chỉ ầm ĩ là xong, mà chắc chắn còn phải đánh người ra khỏi nhà, đuổi theo ra ngoài một hai dặm cũng không chừng.
Ngô Trường Phát lại hít hai hơi thuốc, biểu tình giấu trong hơi khói lượn lờ.
“Ầm ĩ gì được mà ầm ĩ? Nhà chồng nàng nghèo rớt mồng tơi, đại nhi tử sắp chết, vẫn luôn dựa vào thuốc chống đỡ qua ngày, con dâu cả sinh ra một đứa bồi tiền hóa*, phía dưới còn có mấy đệ đệ muội muội cần phải nuôi, hiện tại có khổ chủ muốn mua con dâu vai không thể nâng tay không thể làm, nhà chồng nàng đương nhiên rất nguyện ý.”
*Bồi tiền hóa: Món hàng phải bù thêm tiền. Chỉ người con gái. Vì thời xưa gả chồng cho con gái, lại phải cho con một món tiền hồi môn.
Tạ Cát Tường nghe xong trực tiếp lắc đầu.
Tuy nói trong thôn không quá chú trọng, nhưng đây cũng là quá không chú trọng rồi, người chết tự sát mười lăm năm trước, cư nhiên lại bị chính nhà chồng mình bán đi.
Chuyện tiếp theo, gần như đều giống lời Ngô Trường Phát nói ngay từ ban đầu.
Nàng bị bán lại đây, bất đắc dĩ phải bỏ chồng bỏ con, đành phải thắt cổ tự sát ở đêm tân hôn, kết thúc cuộc đời.
Nhưng việc này, có liên quan gì đến vụ án Ngô gia ngày hôm nay?
Tạ Cát Tường còn chưa kịp hỏi, Ngô Trường Phát đã chủ động mở miệng: “Lúc ấy nữ nhân kia cũng mặc một bộ áo cưới.”
Nàng chết ở đêm tân hôn, đương nhiên phải mặc một bộ áo cưới.
Kỳ thật cũng không có bao nhiêu liên quan, chẳng qua Ngô Chu thị chết xác thật rất quỷ dị, một là nàng không phải ở đêm tân hôn, hai là không có khả năng tái hôn, nhưng hung thủ cố tình trang điểm tỉ mỉ cho nàng, còn đặc biệt thay một bộ áo cưới mới chuẩn bị.
Bộ áo cưới này, đối với hung thủ hoặc là đối với Ngô Chu thị mà nói, khẳng định có ý nghĩa vô cùng đặc biệt.
Tạ Cát Tường thấy cuối cùng Ngô Trường Phát cũng đã nói hết lời, mới nhìn về phía những người Ngô gia khác: “Các ngươi cũng biết đoạn chuyện cũ năm đó?”
Ngô Hàn thị ngẩng đầu nhìn thoáng qua Ngô Trường Phát đã có chút thất thần, thở dài: “Nam nhân nhà ta đã nói chỉ có mấy lão già mới biết thôi mà, còn ta cũng chỉ nghe nói nữ nhân kia có người trong lòng, căn bản không biết nàng đã thành thân.”
Nói xong, Ngô Hàn thị lại khóc lên, nàng duỗi tay dùng sức đánh vài cái lên người Ngô Trường Phát, thiếu chút nữa đẩy hắn ngã xuống đất.
“Ta cũng đã nói ông đừng nhiều chuyện đừng quan tâm, ông không chịu nghe, hiện tại tốt rồi, cả nhà Ngô Quý Hữu chết cũng chết, bỏ đi cũng bỏ đi hết rồi, người ta thành quỷ tìm không thấy người, chỉ có thể xuống tay vào nhà chúng ta. Tử Quyên chết đều tại ông!”
Ngô Trường Phát cúi đầu không lên tiếng, tùy ý bà nương đánh chửi.
Phỏng chừng trong lòng hắn cũng cho là vậy.
Năm đó nếu không phải hắn hảo tâm, đi hỗ trợ bò lên xà nhà thả nữ nhân kia xuống dưới, thì hiện giờ làm sao nhà hắn lại xảy ra chuyện thương tâm này.
Lúc này, Ngô Đại Quang lại tiến lên ngăn cản Ngô Hàn thị: “Nương, cha cũng có lòng tốt, hơn nữa, cũng không nhất định là ác quỷ gì đó lấy mạng.”
Tạ Cát Tường rất là ngoài ý muốn liếc nhìn Ngô Đại Quang một cái.
Có lẽ do hàng năm làm việc cho Kim Hồng Minh, hoặc có lẽ người trẻ tuổi vốn không tin mấy chuyện quỷ dị này, cho nên không ngờ được Ngô Đại Quang lại rất lý trí.
Hắn nhìn vẻ mặt phụ thân sầu khổ và mẫu thân khóc lóc thảm thiết, ngược lại dấy lên tinh thần trách nhiệm của trưởng tử.
“Cha, nương, đệ muội chết chúng ta hẳn nên trách hung thủ, giết người mới là tai họa, người trong nhà không cần oán trách lẫn nhau như vậy.”
Lời này thật là rộng rãi.
Ngay cả Triệu Thụy cũng quay đầu lại nhìn hắn một cái, trầm ngâm một lát mở miệng: “Ngô huynh đệ nói thật đúng, nếu các ngươi đều không biết đêm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vậy tiếp theo đây quan phủ sẽ thăm hỏi khắp nơi trong thôn, nếu có chỗ không ổn, mong bỏ qua cho.”
Các quan gia khẳng định còn muốn thăm dò chuyện nhà Ngô Trường Phát, mấy bà tám làm biếng trong thôn đều là người lắm miệng, không chừng sẽ nói ra được chút gì đó, vì vậy, trước tiên vẫn nên trấn an thân nhân người chết mới ổn.
Triệu Thụy cũng coi như là có kinh nghiệm, quả nhiên Ngô Đại Quang vừa nghe liền gật đầu: “Ta hiểu ta hiểu, chỉ cần có thể bắt được hung phạm, bọn ta đều nhất trí.”
Tạ Cát Tường thấy nói đến đây cũng gần xong rồi, cuối cùng lại nói: “Ngoại trừ tức phụ Hổ Tử sát vách nhà quý vị có hiềm nghi, quý vị còn nhớ tới người bị tình nghi nào khác không, cứ nói thẳng với các giáo úy, chúng ta sẽ điều tra từng người.”
Dặn dò đại khái vài câu, Triệu Thụy đã an bài xong hai giáo úy chuyên dò hỏi khẩu cung người Ngô gia, còn mình và Tạ Cát Tường cùng nhau bước đến cây đa lớn giữa thôn Ngũ Lí Bảo.
Lúc này nói bận cũng không bận, nói nhàn rỗi cũng không nhàn rỗi, nhưng phần lớn người trong thôn đều tụ tập dưới cây đa, xì xầm bàn tán chuyện nhà Ngô Trường Phát.
Thấy quan gia lại đây, lập tức đều an tĩnh lại, không ai dám bước lên trước dò hỏi.
Tạ Cát Tường mang gương mặt mượt mà tươi cười đáng yêu, trực tiếp hỏi: “Nếu các vị thẩm thẩm có manh mối nào, có thể lén nói với các giáo úy, đều là vì yên ổn trong thôn, không cần quá mức chú ý.”
Ngược lại nàng rất cẩn thận, không dò hỏi trước mặt mọi người, cho dù nàng hỏi, trước mặt nhiều người như vậy, người trong thôn mặc dù biết nội tình gì, cũng sẽ không đứng ra cung cấp.
Đều là chuyện đắc tội với người, đương nhiên không ai chịu làm.
Quả nhiên, Tạ Cát Tường và Triệu Thụy vừa nói xong, liền đi dạo lung tung trong thôn, chờ khi đi đến một ngõ nhỏ hẻo lánh, phía sau bọn họ lập tức có giọng nói vang lên.
“Quan gia……”
Tạ Cát Tường quay đầu lại, phát hiện là hai vị thẩm thẩm khoảng bốn mươi tuổi đi theo phía sau, hai người đều có chút cẩn thận, không dám trực tiếp tiến lên.
Tạ Cát Tường và Triệu Thụy lập tức xoay người đi vài bước, tới trước mặt bọn họ, Tạ Cát Tường mới nói: “Hai vị thẩm thẩm biết chút chuyện gì sao?”
Hai vị thẩm thẩm ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, người bên trái vóc dáng cao cao mở miệng trước: “À ờ…… Chúng ta chỉ vì cái thôn này thôi đó, cũng không phải muốn nói chuyện thị phi của nhà người khác đâu. Đứa con dâu thứ hai kia của Ngô gia, ngày thường đanh đá vô cùng, bộ dạng rất giống bà bà của nàng, ngoại trừ tức phụ nhà Hổ Tử sát vách bọn họ, cũng không có ai dám trêu chọc đến nàng đâu.”
Thôn phụ dáng cao này nói chuyện cũng nhanh nhẹn.
Nàng tiếp tục nói: “Năm đó tức phủ Hổ Tử lại thích Đại Lượng, trước khi hai người chưa thành thân cũng đã mắt đi mày lại, nhưng ả đàn bà nhà Ngô Trường Phát vẫn mãi không chịu gật đầu, một hai phải cưới cháu ngoại gái nhà mẹ đẻ nàng trở về.”
Tạ Cát Tường hơi hơi sửng sốt, nàng và Triệu Thụy liếc nhìn nhau: “Chu Tử Quyên là cháu ngoại gái Ngô Hàn thị?”
Thôn phụ dáng cao gật đầu: “Hình như cũng không thân mấy, hẳn là bà con xa, nhưng Ngô Hàn thị gặp khó chịu ở chuyện con dâu cả, đến con dâu thứ như thế nào cũng không chịu thỏa hiệp, một hai phải để cháu ngoại gái nàng vào cửa, còn Ngô Đại Lượng cũng không phải thứ tốt đẹp gì, thấy Chu Tử Quyên xinh đẹp, lập tức cũng đồng ý ngay.”
Quan hệ giữ Chu Tử Quyên và Ngô Hàn thị, người Ngô gia từ đầu tới cuối cũng chưa hề nhắc tới.
Đôi mắt thôn phụ dáng cao chợt nhìn dáo dát, đưa đầu qua tới gần nhỏ giọng nói: “Thật ra Hổ Tử là một hài tử tốt, tức phụ hắn cũng không phải loại người không giữ phụ đạo, sau khi thành thân cùng Hổ Tử, cảm tình của hai người đều rất hoà thuận, xấu chính là ở chỗ Ngô Đại Lượng hắn không phải thứ tốt, thấy hai phu thê nhà người ta đường mật ngọt ngào, hắn lại đi qua câu kết làm bậy, làm cho nhà cửa Hổ Tử cả ngày gà bay chó sủa, nương hắn còn vì việc này tức thành bệnh, hiện tại vẫn đang nằm trên giường chưa dậy nổi.”
Tạ Cát Tường lập tức nghiêm túc lên.
Chuyện lông gà vỏ tỏi không tính, nhưng khiến người nhà đổ bệnh, đây cũng có chút nguyên nhân kết thù rồi.
Cuối cùng thôn phụ dáng cao tổng kết: “Ta luôn cảm thấy chuyện xảy ra với Chu Tử Quyên, là do Hổ Tử làm.”
Nhưng mà, thôn phụ béo béo lùn lùn bên cạnh lại trắng trợn liếc nàng một cái: “Ta nói ngươi rồi mà ngươi còn không chịu nghe.”
Đôi mắt nàng vừa chuyển, lập tức thần thần bí bí nhìn Tạ Cát Tường nói: “Nếu để ta nói, thì chính là Ngô Đại Lượng làm!”
Hai người, lại bắt đầu cãi nhau trong con hẻm nhỏ.