“Hoàng công tử!
Xem ra ngươi vốn đã có ý gặp mặt ta, nếu không thì cũng không cần phối hợp như vậy.
Không biết Hoàng công tử dự định hợp tác như thế nào?”
Hoàng Hùng bình tĩnh nói:
“Nếu ở đây đã không có người ngoài.
Chi bằng ngồi xuống đàm đạo, tránh tiếng vọng núi vang”
Một lát sau, tại một nơi hẻo lánh có địa thế kín kẽ, vừa tránh gió, vừa tránh một số ‘người qua đường’.
Hộ vệ của hai bên đều tản ra tuần tra canh gác xung quanh, vừa cảnh giác nơi xa, vừa nhìn chằm chằm lẫn nhau.
Hoàng Hùng trước hết mở miệng:
“Hoàng Hùng cũng không biết trong nhóm có người bệnh.
Thời gian gấp gáp, chỉ chuẫn bị được một chổ đơn xơ như vầy.
Hy vọng chư vị không phiền”
‘Trương Giác’ giật mình nhìn chăm chăm Hoàng Hùng, ngươi sau liền giải thích:
“Chớ ngạc nhiên!
Y thuật của Hoàng Hùng còn tạm được.
Tai cũng thính hơn người thường, thầy Thái Bá Dương đều từng khen ta thính tai hơn hắn”
Trương Giác thật lúc này mở miệng:
“Từng nghe người phương nam có câu Trường Giang sóng sau đè sóng trước.
Quả nhiên không phải nói ngoa.
Giang Nam anh kiệt thật là tầng tầng lớp lớp”
Hoàng Hùng cảm thấy ván bài đã có thể lật ngữa:
“Nếu đã muốn nói chuyện hợp tác.
Vì sao còn phải giấu giếm thân phận lẫn nhau?”
‘Trương Giác’ cười tiếp lời:
“Khá khen cho tiểu tử thông minh ranh mãnh.
Bản đạo nhân chính là Trương Giác, Thiên Đạo Tướng Quân, giáo chủ của Thái Bình giáo”
Hoàng Hùng nhíu mày, nhìn sang Trương Giác thật.
Người sau đoán được ý Hoàng Hùng, nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó làm bộ ho xù xụ.
Hoàng Hùng lúc này đã hiểu.
Hắn còn tưởng rằng mình phải diễn trước mặt Lưu Hoành và thế gia đã đủ mệt người.
Nào ngờ đồng minh tương lai này coi bộ còn phải diễn trước mặt giáo chúng của chính hắn nửa.
Sức khỏe Trương Giác chỉ sợ rất không ổn, vậy mà thậm chí cần tới người đóng thế mình.
Đúng là đã nghèo còn mắc cái eo.
Có điều là, người đủ năng lực và độ tin cậy để được giao đóng thế Trương Giác, …
Xem ra vị ‘Trương Giác’ giả này rất không tầm thường, không biết là Trương Lương hay là Trương Bảo, hoặc là Vu Cát, thậm chí liên quan tới nhân vật Nam Hoa đạo nhân bí ẩn.
“Quả nhiên là Đại Hiền Lương Sư!
Hậu bối Hoàng Hùng xin có lễ”
- Hoàng Hùng không chút ngần ngại hướng vị ‘Trương Giác’ giả làm lễ chào hỏi theo kiểu Nho môn, giữa người trẻ tuổi và trưởng giả, bởi vì ở trong suy đoán của hắn thì người này hẵn là bằng hoặc ngang bối phận với Trương Giác thật, xứng đáng hắn làm lễ này.
Hắn nào biết được rằng đối phương đang cười thầm trong bụng, mặt ngoài lại trấn tĩnh nói:
“Bần đạo đã bỏ Nho theo Đạo.
Thái Bình tương lai tuyệt không dưới Khổng môn.
Không cần phải dùng Nho lễ trước mặt ta”
Hoàng Hùng nhếch miệng cười:
“Nếu vậy thì rất tốt.
Hoàng Hùng còn lo ngại phải dùng thân phận Nho gia Hàn Môn để nói chuyện với Lương Sư.
Lương Sư không đồng ý, ta càng mừng”
‘Trương Giác’ nhướng mày nghi hoặc:
“Nói thế nào?
Chẵng lẽ ngươi không thích thân phận này?
Hoặc là có ẩn tình gì?”
Hoàng Hùng cười nói:
“Đêm còn dài, không biết chư vị có thể thức nghe kể chuyện sao?”
Hai vị Trương Giác nhìn nhau gật đầu, ra hiệu cho Hoàng Hùng tiếp tục.
“Trước hết, đã hai vị thật lòng với Hoàng Hùng, ta cũng không giấu giếm hai vị.
Tại hạ hiện là Huyền Kính Ty 72 địa sát đứng đầu,
Địa Khôi Tinh!”
‘Trương Giác’ giật mình một cái, toàn thân xương cốt gân cơ đều vào vị trí sẵn sàng ác đấu.
Trương Giác thật lại bình đạm hỏi:
“Xem chừng Trương Trọng Bát tới số rồi!”
Hoàng Hùng nghe vậy liền quay sang nhìn hắn chăm chú để cho ‘Trương Giác’ không thể không lui nửa bước về chắn lại phía trước cha nàng.
Hoàng Hùng thấy thế thì lắc đầu nói:
“Năng lực là có nhưng kinh nghiệm khuyết thiếu quá nhiều.
Xem chừng Đại Hiền Lương Sư đã lâu không quản sự tình, rất ít tiếp xúc với người”
‘Trương Giác’ cũng nhận ra mình biểu hiện hơi quá, lần nữa bị cảm xúc chi phối, chỉ là tư thế đã sẵn sàng, có chút ngượng ngùng không biết làm sao.
Trương Giác thật thở dài nói:
“Ninh Nhi!
Ngươi còn cần phải học hỏi rất nhiều.
Cũng tốt, gặp được Hoàng công tử, để ngươi biết anh hùng thiên hạ không thể coi thường”
‘Trương Giác’ méo miệng nói nhỏ vào tai Trương Giác:
“Phụ thân!
Ngài nói cái gì vậy?
Hắn là người của hôn quân a!”
Trương Giác lắc đầu không trả lời, mà chắp tay nói với Hoàng Hùng:
“Để Hoàng công tử chê cười.
Chuyện xấu trong nhà, làm khó cả hai bên”
Giấu thế nào được.
Từ lúc Hoàng Hùng mở miệng khẳng định rằng Trương Giác có bệnh trong người thì mọi chuyện đã xong, không còn giấu giếm gì được nữa.
Trương Giác chỉ có 2 lựa chọn, hoặc là bắt giết Hoàng Hùng, hoặc là tin tưởng Hoàng Hùng.
Hắn khi đó cũng phân vân không thôi, nhưng Hoàng Hùng lập tức giúp hắn lựa chọn.
Đối với Trương Ninh Nhi, việc Hoàng Hùng là Huyền Kính Ty chính là mối nguy.
Nhưng đối với Trương Giác thì Huyền Kính Ty lại là đồng minh, chí ít là cho đến tương lai gần.
Trương Giác từ lâu đã biết học trò Trương Trọng Bát của mình là Huyền Kính Ty mà không phải là họ hàng xa của Thập Thường Thị Trương Nhượng như hắn vẫn nói.
Trương Giác cũng biết rằng Lưu Hoành không quan tâm ai làm giáo chủ của Thái Bình giáo, chỉ cần mượn sức mạnh của Thái Bình đạo để chèn ép thế gia, thậm chí tiêu diệt thế gia.
Mà nếu vậy thì Lưu Hoành không có lý do gì đem sự việc này huỵch toẹt ra để làm Thái Bình đạo tan rã từ bên trong, bởi thế khác nào tự hủy vũ khí của mình.
Hoàng Hùng vuốt mũi suy tư một hồi rồi nói:
“Khó cũng không đến nổi khó.
Hoàng Hùng mạo muội hỏi một câu, xin Đại Hiền Lương Sư trả lời thật.
Có bao nhiêu người biết vị ‘Trương Giác’ này không phải là thật?”
Trương Giác trả lời chắc chắn như đinh:
“Ban đầu chỉ có 3 anh em ta, ngay cả sư thúc cũng không biết.
Chỉ là Ninh Nhi còn chưa quen thuộc thân phận mới.
Một đoạn hành trình Thanh Châu này, đám thân tín đều đã đoán ra.
Đương nhiên, nàng cũng không phải rất kém, ví như kẻ bị giết vừa rồi, Chu Mặc, học trò ruột của ta, tiếp xúc 4 ngày cũng không phát hiện được manh mối”
Hoàng Hùng không cho là đúng, rút từ trong ngực áo ra một tờ giấy đưa cho Trương Giác:
“Đây là danh sách tất sát.
Ngài đọc một lần”
Trương Giác nhận lấy tờ giấy đọc, ngay dòng đầu liền khiến hắn nhiếu mày:
“Trương Trọng Bát!
Đây là danh sách Huyền Kính Ty cài vào giáo ta?”
Hoàng Hùng gật đầu nói:
“Đúng vậy!
Có vấn đề gì sao?”
Trương Giác trả lời:
“Chủ tử của ngươi hành động thật lớn nha.
Nhìn danh sách này cũng phải gần 200 người.
Hắn thật có thể nhịn cái đau này?”
Hoàng Hùng trả lời tỉnh bơ:
“Ai biết được?
Đó là việc của hắn”
Trương Giác càng nhíu mày nặng hơn:
“Ngươi rốt cuộc phe nào?”
Hoàng Hùng cười:
“Phe mình!”
- -----------
“Bệ hạ,
Đây là diễn biến cuộc nói chuyện giữa Hoàng Hùng và Trương Giác”
Tả đạo nhân cung kính dâng lên một xấp giấy.
Lưu Hoành nằm vắt chân ngái ngủ, lười nhác mở miệng:
“Đọc!”
Mặc dù Tả đạo nhân đã quen với thái độ ấy của Lưu Hoành nhưng lần này thì khác, tâm tình hắn cực kỳ khó chịu:
“Bệ hạ!
Để mang được tình báo này ra ngoài, hai người sư điệt của ta đã chết.
Chúng ta hiện tại không còn tai mắt bên cạnh Trương Giác nữa!
Xin bệ hạ coi trọng một chút!”
Lưu Hoành nghe giọng đoán ý, lập tức bật dậy:
“Xin đạo trưởng chớ nóng giận!
Trẫm vừa rồi thật sự có chút mệt lã.
Đạo trưởng cũng biết đấy, tuyết đã bắt đầu rơi lớn, chính sự rất là bận rộn, đám thế gia và hủ nho lại cứ léo nha léo nhéo, không giúp được bao nhiêu, toàn làm trẫm nặng đầu thêm”
Sau đó hắn cầm lên tình báo, không đọc ngay mà thở dài:
“Haizz!
Không ngờ để đưa mấy mảnh giấy này đến tận đây, đã có hai vị anh hùng hy sinh.
Cũng xin đạo trưởng chớ đau buồn.
Đạo gia không phải có câu cưỡi hạc về trời hay sao?
Thiết nghĩ hai vị đạo trưởng lấy thân tuẫn nghĩa, công đức vô lượng, hiện thời đã vào điện Tam Thanh cùng chầu Ngọc Hoàng, hưởng dự tiên duyên.
Cống hiến của đạo môn, trẫm xin ghi nhớ trong lòng.
Chờ ngày quét đãng cường thần loạn tặc, Đạo môn tất nhiên sẽ là Trung Nguyên chính giáo, cường thịnh còn hơn Nho môn hiện giờ”
Tả đạo nhân biết tên này không phải hoàn toàn thật lòng nhưng cũng xem như có lòng, nhắm mắt thở dài:
“Bệ hạ xem tình báo đi”
Lưu Hoành khinh thường trong lòng ‘làm đại sự mà tiếc thân, chết có 2 người làm gì căng’, chuyên chú đọc tình báo:
“Trương Giác phái Quản Hợi vây bắt Hoàng Hùng, ý đồ diễn kịch thế gia.
Quản Hợi hành sự bất lợi, bị Hoàng Hùng bắt ngược, yêu cầu Trương Giác tới chuộc người.
Khá, tiểu tử này quả nhiên đáng tin, thế gia gặp cảnh này chỉ sợ cũng phải rối như tơ vò, không biết trời nam đất bắc thế nào!”
Lưu Hoành nhìn sang Tả đạo nhân, thấy tên kia bình tĩnh cực kỳ, cảm thấy vô vị, lại đọc tiếp:
“Chu Mặc muốn đoạt quyền Quản Hợi, khích bác Hoàng Hùng giết Quản Hợi.
Hoàng Hùng khích ngược, Trương Giác lập tức giết Chu Mặc …”
Lưu Hoành ngừng đọc, chớp chớp mắt hoài nghi:
“Trương Giác lập tức giết Chu Mặc????
Đạo trưởng!
Ta nhớ không lầm thì Chu Mặc là Thiên Thọ Tinh a!”
Tả đạo nhân liếc hắn nói:
“Lúc trước bần đạo từng hỏi bệ hạ rằng có cần thông báo cho Hoàng Hùng biết không.
Bệ hạ nói địa sát không có quyền biết thiên cương.
Về phần hai vị sư điệt của ta, tự nhiên càng không có khả năng biết thân phận của Chu Mặc.
Cho dù biết, chỉ sợ cũng cứu không được,
Bởi vì nếu bọn họ dám ra tay cứu người trước mặt Trương Giác thì mớ tình báo này cũng không đến được tay chúng ta.
Đoạn sau còn có, bệ hạ đọc hết đi rồi nói”
Lưu Hoành hít sâu một hơi, trong lòng chữi mẹ, nhưng hắn thật đúng là không làm gì được Tả đạo nhân, người ta cùng lắm thì phất áo về núi, hắn cũng không thể kéo quân công núi a, chí ít bây giờ không thể, thế là hắn đành đọc tiếp:
“Trương Giác và Hoàng Hùng đều đồng ý rằng Chu Mặc còn sống, đã cứu Hoàng Hùng thoát khỏi vòng vây, Chu Mặc sau này sẽ sống dưới sự bảo vệ của nhà họ Hoàng,
Giang Nam và Thái Bình kết thù từ đây.
Á đ…,
Cao minh, thật là cao minh!”
Tả đạo nhân vẫn lạnh mặt như tiền, Lưu Hoành đành vùi đầu đọc tiếp …
“Hoàng Hùng mời Trương Giác gặp riêng tại địa điểm chuẫn bị trước.
Trương Giác mang theo một người thần bí, là cha nuôi của con gái hắn???
Kỳ khôi thế!
Cha nuôi hay là mẹ nuôi đây?!”
Tả đạo nhân cảm thấy tên này lệch đề, nhắc nhở:
“Bệ hạ, chính sự quan trọng.
Nếu ngài muốn tìm hiểu thêm về người kia thì ta có thể vận dụng Huyền Kính Ty Thanh Châu.
Tào Mạnh Đức hẵn rất vui lòng phục vụ”
Lưu Hoành buồn cười, hắn đột nhiên cảm thấy Tả đạo nhân cũng không phải luôn luôn nhạt nhẽo: ‘Tào Mạnh Đức? Yêu vợ người? Đạo trường à, ngươi thật không có khiếu hài hước sao?’
Nhanh chóng dứt bỏ những suy nghĩ vớ vẫn, Lưu Hoành tiếp tục đọc:
“Bởi vì sự việc bí mật, giai đoạn ban đầu không thể nghe được điều gì.
Hừm!
Khoảng gần 1 chung trà (10 phút) thì Trương Giác đột nhiên hét lớn ‘Ngươi muốn gì?’
Hoàng Hùng nói gì đó về tiền và lương thảo, không nghe rõ.
Trương Giác lại nói ‘Ta không cần hôn quân trợ giúp’.
Hoàng Hùng nói ‘chiếu chỉ của hoàng thượng có thể khép ngài và cao tầng Thái Bình vào tội phản, thế gia sẽ tích cực ủng hộ’
Trương Giác nói ‘uổng ta xem ngươi là Hàn Môn tân tinh, Thái Bá Dương có mắt như mù mới nhận ngươi làm học trò’
Hoàng Hùng nói ‘đầu nhập vào bệ hạ là đường ra duy nhất của Thái Bình đạo’
Trương Giác nói ‘không có khả năng’
Hoàng Hùng đưa cho Trương Giác một danh sách gì đó.
Trương Giác hoảng sợ lập tức rút lui, tối hôm đó rất nhiều người trong phân đàn bị giết.
Dường như là người của chúng ta, cũng có thế gia”
Lưu Hoành nhíu mày:
“Là danh sách mà đạo trưởng giao cho hắn sao?”
Tả đạo nhân gật đầu:
“Hiện tại còn chưa rõ thiệt hại.
Có điều chúng ta cũng đã đoán trước.
Không làm vậy khó mà che mắt thế gia.
Có Chu Mặc và Chu Miêu làm cớ, thế gia hẵn là sẽ không hoài nghi”
Lưu Hoành vuốt vuốt cằm, tiếp tục đọc:
“Trương Giác dàn cảnh vây bắt Hoàng Hùng, kỳ thực là bí mật bàn việc hợp tác.
Đinh Ba và Quản Hợi giao chiến nửa ngày trời, kỳ thực là che mắt.
Trương Giác dùng vàng bạc và của quý cướp được từ thế gia để mua lương thảo và binh khí.
Hoàng Hùng sẽ vận dụng thương thuyền của Giang Nam 3 minh hội đi đường biển vào Hoàng Hà.
Tế Nam sẽ trở thành vùng giao nhận hàng, Hoàng Hùng nói Tế Nam Tướng Tào Tháo là người mình”
Lưu Hoành đọc xong tình báo thì phì cười:
“Hahahaha!
Thằng con buôn này.
Trẫm coi thường hắn.
Còn ngỡ rằng hắn bị lộ thân phận Huyền Kính Ty thì không còn dám đánh chú ý vào tài bảo của Trương Giác nữa.
Thật không ngờ hắn vẫn biến chiêu ứng chiến”
Tả đạo nhân lắc đầu:
“Bệ hạ chớ vội cười.
Ngài không thắc mắc lý do 2 vị sư điệt của ta chết sao?
Họ bị Tào Tháo moi ra, chết trong tay người nhà, hơn nữa còn lấy thân phận gián điệp của thế gia đi chết!!!”
Lưu Hoành lúc này mới thực sự hiểu vì sao vị lão đạo này tức tối như vậy.
Hôm đó ‘minh quân’ Lưu Hoành dùng hơn gần 2 canh giờ (4 tiếng) để dỗ dành đại diện của Đạo môn, mãi đến chập tối, người sau mới rời đi trong vui vẻ, mang theo mấy đầu chiếu chỉ khuyến đạo trợ huyền:
“Hai vị sư điệt trên trời có linh xin tiếp tục phù hộ đạo môn!”