“Lực bạt sơn hề, khí cái thế!
Thời bất lợi hề, Truy bất thệ!
Truy bất thệ hề, khả nại hà?!
Ngu hề! Ngu hề! Nại nhược hà?!”
- Bá Vương biệt Cơ.
“Lực xô núi, khí trùm trời!
Thời cơ bất lợi, Ô Truy chới với!
Ô Truy mệt, làm sao cởi?!
Ngu Cơ ơi hỡi! Đâu nơi ta đường?!”
- Hạng Vũ từ biệt Ngu Cơ, truyền rằng Hạng Vũ nói dứt lời này thì Ngu Cơ liền tuốt gươm tự vẫn.
- ---------
Nửa ngày đường, hay nói cho đúng là 1 đêm đường, sau khi rời khỏi Mân Việt Vu Vương trướng.
Hạng Thương dẫn theo người của mình rời đi lúc chiều muộn, không ngủ không nghỉ, đến bây giờ đã rời khỏi phạm vi tai mắt của Lang Thiên, cũng là lúc ánh ban mai nổi lên từ biển cả.
Ô Giang thủ lĩnh bất chợt quay đầu nhìn về hướng mặt trời mọc, mới sớm tinh mơ mà đã chói chang lạ thường, khiến cho hắn không thể không đưa tay lên che chắn tầm mắt.
Dựa theo tình báo ít ỏi mà Ô Giang hội có được sau khi bị Tự Vệ Quân phong tỏa, một chi hải quân của Âu Lạc đã phong tỏa bờ biển, theo sông Mân dũng tiến vào lục địa, đi đến đâu thu phục làng trấn đến đó, phần lớn nông dân đeo Khăn Vàng đều nghe tiếng mà hàng, chỉ só số ít Ô Giang tử đệ phản kháng nhưng cũng vô công.
Các chiến trường Bắc, Nam, Đông, Tây đều chẵng hề lạc quan, lại thêm chiều hôm qua vạch mặt với Lang Thiên, khả năng cao là Mân Việt sẽ lập tức tham dự vào cuộc chiến, nhưng không phải là phe Ô Giang hội, mà là bên Đại Nam Đồng Minh Hội.
Thế thua đã không thể đỡ, vốn tưởng rằng có thể kéo Lang Thiên xuống nước, khuấy một bãi đục ngầu, thừa cơ tìm một đầu sinh lộ, thật không ngờ Hoàng Hùng đã tính trước.
Đối sách hết thảy hóa công dã tràng, minh thương ám tiễn đều không thể làm lung lay sự đoàn kết thống nhất của liên minh.
[Liên minh, liên minh, liên minh!
Lẽ nào ta đã sai?
Không!
Ta nối nghiệp bá vương, bá vương không sai ta không sai.
Chỉ là thời bất lợi hề Truy bất thệ!]
Trong đầu Hạng Thương lúc này chính là hình ảnh khi xưa Tây Sở Bá Vương Hạng Tịch bị Hàn Tín thống lĩnh mấy chục lộ chư hầu vây chặt tại Cai Hạ, thập diện mai phục, 10 phương đều là địch;
Bá Vương thống lĩnh tử đệ binh quyết chiến không lùi, lấy ít địch nhiều đánh cho các lộ chư hầu thất kinh táng đảm, từng ngươi sợ chiến bàn lùi không thôi;
Trương Lương hiến kế hiểm cho Lưu Bang, đang đêm phái người hát khúc Sở, tiếng nhạc quê hương vang lên 4 phía, lòng quân rệu rã như lăn xuống dốc không dừng lại được, Ngu Cơ đau lòng tuẫn tiết để không trở thành gánh nặng với Bá Vương với Ô Truy;
Cuối cùng chỉ còn ít ỏi Sơn Việt, Thái Mân không hiểu Sở khúc, tâm kiên chí bền theo Bá Vương đột kích trung doanh của Lưu Bang, hù dọa kẻ tiểu nhân nhát gan bỏ chạy, làm sụp đổ vòng vây của Hàn Tín, mở con đường máu để đào thoát đến Ô Giang...
[...Nhưng ta không những không sánh bằng Bá Vương mà tình cảnh bây giờ so với Cai Hạ khi trước càng gian khó.
Đồng minh Mân Việt cũng đã phản bội.
Không chỉ kẻ địch bủa vây 10 phương mà trong ngoài cũng đều là địch.
Ta có thể đến được Ô Giang chăng?
Liệu có còn một ‘Ô Giang’ chăng?
Lư Giang thật sự là ‘đò qua sông’ chăng?]
Hạng Thương đang ngỗn ngang cảm xúc, một người trong đoàn nín nhịn cả một đêm đến giờ mới buột miệng hỏi:
“Thủ lĩnh,
Hôm qua là chuyện gì xảy ra?
Sao ngài không báo trước cho bọn ta?”
Hứa Chiêu cảm thấy tên này đang chất vấn Hạng Thương, lớn giọng quát:
“Họ Thẩm!
Thủ lĩnh muốn làm gì còn phải báo cho ngươi?”
“Lão Hứa!
Ngươi nghĩ nhiều!”
“Lão Thẩm hỏi mấy câu, ngươi làm gì phải nổi nóng?”
“Đừng cho người khác cảm thấy ngươi có tật giật mình!”
Với tình huống tương tự thì bình thường Hạng Thương sẽ không chen vào giữa chừng, mà sẽ mượn cổ họng lớn của Hứa Chiêu để trấn áp người không phục, đến cuối cùng mới đóng vai trí giả ôn hòa, nói lời công đạo, dọa dọa Hứa Chiêu đôi câu, rồi giải thích theo hướng mình muốn người khác hiểu.
Thế nhưng bây giờ Ô Giang hội đã đến bờ vực tan rã, hình tượng của Hạng Thương không còn cao cao tại thượng, oai nghiêm như trước nữa, mọi người mang trong lòng bức xúc, tụ hợp lại với nhau thì khí thế nhất thời lên cao, khiến cho Hứa Chiêu cũng có chút không chống đỡ được.
Hạng Thương thở dài lắc đầu nói lời thương cảm:
“Ta cũng không biết nên nói thế nào.
Hội chúng ta đã đến lúc sinh tử tồn vong.
Ta ích kỷ chỉ hy vọng cơ nghiệp trăm năm của tiên tổ không bị lụi bại trong tay mình là được.
Tiếc vì vô năng chỉ có thể lấy thân liều mạng tìm chỗ sống trong chỗ chết.
Hiện giờ xem ra đã đến tuyệt lộ.
Thẹn với bá vương ngày trước, thẹn với tử đệ dũng hồn nhưng không làm gì được.
Ta đã tận lực!”
Gặp Hạng Thương như vậy, đám người cũng không đành lòng hỏi thêm, bất kể trong tâm còn bao nhiêu khúc mắc, dù sao cũng cộng sự mấy chục năm, nơi khói lửa đỡ kiếm che tên, gọi nhau huynh đệ trong máu và nước mắt.
Khung cảnh im bặt hồi lâu, Hạng Thương không thẹn làm thủ lĩnh, trước hết tỉnh thần lại nói:
“Các huynh đệ!
Lần này mà trở về tất không có đường thoát.
Mân Việt nếu như từ sớm đã phản bội chúng ta, thông đồng kẻ địch
Vậy thì chỉ sợ trụ sở của chúng ta chẵng còn là bí mật.
Mảnh đất bội bạc này đã không còn chịu chứa chấp chúng ta.
Ta xem chừng Bắc phương muốn sinh đại loạn.
Trung Nguyên sẽ là nhà mới cho Ô Giang hội!”
Hứa Chiêu khí gấp hỏi:
“Chẵng lẽ thủ lĩnh tin lời lão cáo già đó?
Ta xem hắn chẵng qua là sợ chúng ta đường cùng nổi giận chống trả nên mới biên chế lời nhãm đuổi chúng ta đi”
Hạng Thương bình thãn lắc đầu nói:
“Không giả!
Là thật!
Các ngươi cũng biết!
Đầu năm nay Lang Thiên từng mấy lần hỏi ý ta muốn hay không mua thuyền làm cướp biển?
Muốn hay không học Phù Sai ngày xưa, đi vòng đường biển công đất đất Tề, thu phục Thanh châu Khăn Vàng?
Hắn mấy lần đề xuất hỏi dò, chúng ta đều nhận rằng có trò lừa bịp, hoặc là Lang Thiên muốn dẫn theo Ô Giang hội ngấm ngầm đầu hàng liên minh, hoặc là Lang Thiên có ý bỏ đi nơi khác dựng nghiệp.
Chúng thuyết phân vân, ta thiển cận cũng không thể phân được thật giả, cho nên coi như không nghe không thấy.
Không ngờ chậm phản ứng mới đến bước đường hôm nay.
Giá mà trước đó ta khôn ngoan nghĩ kỹ một chút, sớm cùng Hoàng Hùng bắt liên lạc, chưa chắc không có chuyển cơ.
Đáng tiếc a!”
Hứa Chiêu đau lòng oán khí:
“Là bọn họ tiểu nhân gian trá.
Không như huynh đệ ta có việc nói thẳng.
Thủ lĩnh hào khí ngất trời, tất có ngày đông sơn tái khởi, cần chi phải thất chí!”
Hạng Thương đột nhiên cười một tiếng sảng khoái nói:
“Đương nhiên, trời không tuyệt đường người có tâm.
Khi xưa bá vương kích chìm sông có người lái đò họ Ô vớt lên, làm thành căn cơ linh hồn cho Ô Giang hội, kéo dài Sở chí 400 năm.
Nay Ô Giang hội nhìn như chồng trứng sắp đổ nhưng sao biết được không phải trời thử lòng để đón nhận tân sinh, thậm chí hoàn thành tâm nguyện của Bá Vương ngày trước!
Ta đối với thái độ biến hóa của Lang Thiên không quá rõ ràng, dù sao cũng là lão đầu tử đáng tuổi cha chú ta, thật là đối thủ đáng gờm.
Nhưng ta đối với phong cách hành sự của Hoàng Hùng lại không lạ lẫm, tên này bề ngoài nhìn như chó săn của Lưu Hoành, kỳ thực trong tâm cũng thực sự có Sở hồn, chỉ tiếc không sinh ra ở tồn cổ Hạng thị lại sinh ra ở Hán hóa Hoàng thị.
Hoàng Hùng tuy tuổi nhỏ nhưng mưu cao kế hiểm, tài năng xuất chúng, chỉ trong vòng 7-8 năm mà từ một đứa học trò Hàn môn từ xứ man di đi đày chung với tội thần Thái Ung leo lên đến Tứ Phương tướng quân, Huyền Kính Thiên Cương, lãnh tụ của 4 châu phương nam, thế lực trong ngoài đủ cả, quyền danh tài bảo không thiếu thứ gì”
Nói đến đây hai mắt Hạng Thương như tỏa sáng, ánh sáng cam của ghen tỵ:
“Đại Nam Đồng Minh Hội nhìn như một hội đoàn lỏng lẽo tập hợp thương hội và tri thức bách gia ngoại đạo nhưng kỳ thực trong tay nắm giữ mạch máu kinh tế và kỹ thuật cao siêu.
Lại đánh đúng vào điểm yếu của Nho môn, khiến cho đám thế gia Trung Nguyên bao gồm cả Lưu thị đều khinh thường”
Hắn nói đến đây lắc đầu cười khổ, ánh cam trong mắt cũng dịu tắt như nhận thua:
“Ngay cả chúng ta sống chung một đất đều không thể hiểu rõ được Đại Nam Đồng Minh Hội.
Đợi đến lúc này sắp chết tới nơi mới hay đã muộn thì nói gì đến đám Hán nhân tự cao tự ngạo ở xa tận Trung Nguyên.
Hoàng Hùng biết bao khôn khéo âm hiểm, tung hết hỏa mù này đến bình phong khác, ngay cả Ô Giang hội chúng ta sao không phải gián tiếp trợ giúp mưu kế hắn đâu?
Nếu Lưu Hoành còn mạnh, Trung Nguyên còn bền, hắn tất nhiên sẽ bố trí cho Ô Giang hội chúng ta cùng Đại Nam Đồng Minh Hội chia 5/5.
Nuôi khấu tự trọng, lấy đó hạn chế những ánh mắt săm soi từ phương bắc.
Nhưng hiện giờ bọn họ bủa vây 4 hướng, thề diệt tận chúng ta, vậy xem chừng liên minh muốn vạch mặt với Lưu Hoành, tức là Bắc phương thật muốn sinh biến, cho dù nhận thấy bất thường cũng đã không còn năng lực quản chuyện Giang Nam”
Đám người nghe Hạng Thương giải thích cặn kẽ, có lý có cứ thì đều giải tỏa khúc mắc trong lòng nhưng đồng thời tâm tình cũng chẵng khá lên được bao nhiêu.
Nhất là Hứa Chiêu, nghĩ đến mình bị lợi dụng mà còn nhảy nhót khắp nơi giúp Hoàng Hùng thu hút cừu hận của Lưu Hoành thì tức không chịu được nhưng hắn không thiện ngôn, chẵng biết nói gì, chỉ đánh ra một chưởng, gốc cây bên cạnh lập tức in hình thiết sa chưởng, lún sâu nửa thốn (1 thốn bằng 3.33cm, ai cảm thấy khó tin thì cứ coi như chưởng trúng chổ bị mục đi).
“Xì hà hà!”
Hạng Thương phì cười phá tan bầu không khí u trầm:
“Các huynh đệ!
Đã có đường lui làm sao phải buồn rầu?
Ai như muốn đào thoát thân hoặc tìm sinh lộ cho người nhà thì mau mau đi chuẫn bị.
Sau đó một đường hướng Bắc, theo đường Lư Giang mà đi, một đường thẳng hướng Trung Nguyên, chớ lại quay về trụ sở.
Quay về chỉ có một con đường chết!”
Đám người bị lời nói của Hạng Thương trấn trụ, dù sao cũng sinh sống ở Giang Nam mấy chục đời, hiện giờ đến lúc tan đàn sẽ nghé tự lo thân, thật sự không thể lập tức thích ứng.
Duy chỉ có Hứa Chiêu xưa nay luôn nghe lời Hạng Thương, ở đâu có Hạng Thương ở đó có Ô Giang hội, hắn cười hà hà nói:
“Thủ lĩnh,
Đàn bà như áo mặc, huynh đệ như tay chân.
Ta theo ngài đi đón Giang nhi!”
Tối đến giờ vừa chạy đường núi, vừa không nghĩ ngợi nhiều, thân thể Hạng Thương đã đến ngưỡng chịu đựng, nay lại bị ngôn từ của Hứa Chiêu chọc cho cảm động đến cười rớt nước mắt, bụng muốn quặn lại.
Hắn một tay chống vào thân cây cổ thụ để giữ vững thân thể, tay còn lại vuốt mặt mà vẫn không ngừng cười.
Thân cây ấy, trùng hợp thay, chính là thân cây xui xẻo ăn phải một thiết sa chưởng của Hứa Chiêu vừa rồi.
Cũng trong lúc quay mặt vào gốc cây để vuốt lại tinh thần ấy, Hạng Thương nhận ra rằng cho dù ở lúc toàn thịnh thì mình cũng không thể nào khắc rõ dấu tay vào thân cây chỉ với một chưởng như Hứa Chiêu được.
Hắn thở dài, chẵng cần kiềm nén thì khí cười, khí khóc cũng tan biến đâu mất, tựa như giác ngộ, rồi quay lại nói:
“Trâu ngốc,
Ca ca cảm ơn lòng tốt của ngươi, ngươi đúng là huynh đệ tốt nhất của ta!
Ngươi trước đi đón người nhà ngươi đi, nếu như không nguy hiểm đến tính mạng các ngươi thì tiện đường ghé qua chỗ Giang nhi mang hắn theo”
Hứa Chiêu cau mày không hiểu:
“Thủ lĩnh, còn ngài?”
Hạng Thương hít sâu, lẽ thẳng khí hùng nói:
“Đương nhiên là làm điều con cháu bá vương phải làm.
Ta thân là thủ lĩnh Ô Giang hội, sao có thể qua sông?!!!”
Hạng Thương lúc này ý quyết tử đã phá đỉnh xuyên mây, so với trạng thái Kinh Kha rời núi thích Tần của đám người lúc ở trong Mân Việt Vu Vương trướng chiều hôm qua còn khẳng khái, kiên tâm hơn nhiều.
Đám người bùi ngùi ngấn lệ, Hứa Chiêu thậm chí cảm thấy hụt hẫng rã rời như thể đang trong giấc mơ ngã núi.
Nhưng dẫu lời khuyên, ý giúp thế nào, Hạng Thương cũng một mực từ chối, ra lệnh đám người tách ra rời đi:
“Các ngươi cảm thấy vì sao Lang Thiên không bắt chúng ta lại?
Đó là Mân Việt Vu Vương trướng a!
Đừng nói là chúng ta, bá vương đơn độc lọt vào cũng có đi không về.
Lục Khang từ quan, Lang Thiên nhắc nhỡ, đây chính là sinh lộ Hoàng Hùng cho chúng ta.
Cũng không biết hắn là lòng dạ đàn bà hay có mưu tính gì khác!
Nhưng có thể khẳng định sinh lộ này tuyệt đối không phải cho tất cả chúng ta!
Như lời Lang Thiên nói, Hoàng Hùng cần máu của chúng ta khơi dậy chiến hồn trong lòng binh sĩ của Đại Nam Đồng Minh Hội, sẵn sàng ứng phó với đại địch từ Trung Nguyên.
Mà lại không biết có bao nhiêu đồng đội của chúng ta đã quay giáo giống như Lục thị, chuẫn bị dùng đầu của chúng ta làm đầu công trạng, rữa tội nghiệt, cầu Hoàng Hùng tha thứ.
Vậy nên chúng ta cần phải có người chịu chết!
Trong các ngươi, ai so ta phân lượng càng lớn?!
Ta như quay về trụ sở, sẽ trực tiếp đối mặt với vị anh kiệt thần bí để Lang Thiên phải nhường kia.
Một dịch không thể có hai công đầu, hắn lấy được đệ nhất công về sau tất nhiên sẽ cố tình lộ ra sơ hở, nới lỏng vòng vây, để cho các ngươi tẩu thoát, tránh kẻ khác cùng hắn giành giựt tranh công.
Nếu Lang Thiên cũng phải nhường hắn, nói rõ Hoàng Hùng đã đồng ý hoặc ít nhất cũng ngầm đồng ý.
Kế này ổn thỏa!
Ngược lại, ta không chết, vòng vây một tấc không nới, Mân Việt, Sơn Việt, Âu Lạc, Dương Ngô, còn có Tự Vệ Quân nhà họ Hoàng, trùng trùng điệp điệp, so với chúng ta đông, so với chúng ta có nhiều ưu thế địa lợi, nhiều khí giới tối tân.
Lúc đó chúng ta không một ai có thể thoát, lấy sức mạnh thủy sư của Đại Nam Đồng Minh Hội, tự xưng Ô Giang hội chúng ta sợ rằng muốn qua sông cũng không được, phải bị chết chìm cho cá tôm ăn.
Cho nên, ý ta đã quyết, mau mau đi thôi, đừng quay đầu lại!
Mỗi một người sống sót chính là một viên hỏa chủng ngày sau đốt lại Sở hồn!
Bất kể là ở đâu, phương trời nào, Trung Nguyên, tái ngoại hay Tây vực, chỉ cần Sở hồn còn thì Sở còn, Sở còn thì Ô Giang hội tất có ngày khôi phục!
Chí Khí Bá Vương VĨNH TỒNNNNNN!”
Tiếng kêu vang rừng núi, chấn động chim muông.
Đám người lần lượt rời đi, trước khi lên ngựa đều tới trước mặt Hạng Thương vái chào vĩnh biệt, sau đó phóng nhanh lao vút, nháy mắt mất tăm, đầu không từng ngoảnh.
Duy chỉ có Hứa Chiêu vẫn đứng lại, cười xàm xàm nói:
“Bình thường không có việc không lên tam bảo điện.
Hiện giờ bỏ chạy còn nhanh hơn thỏ!
Hà hà hà!”
Lời nói tựa như trách móc nhưng giọng nói lại buông thả rất nhiều, hoàn toàn không hề mang theo bực bội khinh bỉ, đến cả Hạng Thương cũng không nhận ra hắn:
“Hứa đệ,
Còn không mau đi?
Ta còn trông chờ vào ngươi mang con ta qua sông đâu?”
Hứa Chiêu hớn hở đáp:
“Thủ lĩnh an tâm.
Ta lúc nãy ra hiệu cho lão Phương, hắn đã gật đầu đáp ứng!
Lão Phương một cái thối mặt nạ đeo mấy chục năm, gỡ xuống sau sợ rằng má hắn cũng nhận không ra.
So với ta, cái này Dương Minh Hoàng Đế, chỉ sợ vừa ló mặt thì người người kêu đánh kêu giết!”
Hạng Thương nghĩ cũng có lý nhưng:
“Không đúng!
Vậy ngươi đeo mặt nạ lên a!”
Lần này đến phiên Hứa Chiêu không nhận ra Hạng Thương:
“Thủ lĩnh a?
Quỷ ma nào nhập người rồi?
Trong lúc chiến sự như vầy, ai đám đeo mặt nạ ra đường a?
Cho dù Giang Nam này giang hồ phong thịnh vượng nhưng cũng không đến nổi đeo mặt nạ liền mất hiềm nghi đi!”
Hạng Thương vốn muốn chọn Hứa Chiêu làm người bảo trợ cho con mình, làm sao có thể khuất phục:
“Vậy ngươi cũng đi báo cho Phong nhi một tiếng a!”
“Hắn đã 20 tuổi, năm đó ta bằng tuổi hắn đã sinh đệ đệ hắn.
Nói đến tức, thằng nhãi con kia một mực không làm việc đàng hoàng, ta sai hắn tụ tập đám ăn xin huấn luyện làm tử sĩ, hắn thì đối xử đám đó như người nhà, còn giúp đệ đệ hắn trốn nhà đi bụi làm ăn xin, đến nay biệt vô tăm tích.
Bọn hắn đã không muốn nối nghiệp nhà, tự có chí riêng.
Thiết nghĩ Hoàng Hùng tiểu nhi cũng không đến nổi làm khó bọn hắn.
Nếu không coi như thủ lĩnh, ách, coi như ta nhìn nhầm Hoàng Hùng!”
“Đạo làm cha của ngươi chính là như vậy?”
“Thủ lĩnh a,
Không phải ta phản bác ngài.
Giang nhi từ nhỏ đã bị nuôi giấu.
Ngài một năm gặp hắn được mấy lần?
3 năm một lần đi!
Anh em trong hội ngoài trừ mấy người chúng ta có ai biết Giang nhi tồn tại?
Ta nói hắn ngông nghênh bước ra đường, trừ khi xui xẻo đi mua cá gặp phải Lục Khang lão đầu nhi, nếu không Hoàng Hùng cũng chả biết hắn là ai!”
Hứa Chiêu bản tính ngay thẳng, khuyết điểm lớn nhất của tâm hắn là vội vàng nóng nảy, bây giờ đã quyết hướng vào cửa tử, tự nhiên chẵng vội chẵng nóng nữa, tâm tính nhất thời như chạm đến trạng thái giác ngộ, lời nói và ý nghĩ song hành mạch lạc không kẻ hở.
Hạng Thương cứ phải gọi là mợ nó sững người, trong lòng như sóng cồn cào: [Tên trâu ngốc này làm sao đột nhiên miệng lưỡi trơn tru như Mị Nguyên nhập vào người???!!!]
Hắn quyết định tung chiêu tối hậu, lắc đầu ngoa ngán nói:
“Thôi, nếu số trời đã muốn Hạng gia tuyệt hậu, ta nào tiếc tế hiến Giang nhi để lưu giữ Sở hồn đâu.
Chỉ cần Sở hồn còn, sớm muốn cũng sinh ra Bá Vương.
Bá Vương là Sở Bá Vương, nào phải của riêng Hạng thị ta!”
Hứa Chiêu đang vờn chơi với Mị Nguyên trên trời, nghe lời này của Hạng Thương lập tức bị đánh xuống trần, nghi hoặc:
“Thủ lĩnh, ngài nói cái gì ta không hiểu?
Giang nhi làm sao?
Chẵng lẽ lão Phương có vấn đề?
Không đúng a!
Hắn không vợ không con, cha mẹ toàn mất.
Cho dù không muốn phục dựng lại Ô Giang hội, làm một cái giang hồ lãng khách tốt biết bao nhiêu!
Cần gì phải đem Giang nhi bán cho Hoàng Hùng???”
Hạng Thương đấm ngực rơi nước mắt nói:
“Ngươi cho rằng ta nộp mình thì bọn họ thật sự có thể thoát sao?
Không!
Hoàng Hùng bố trí chiến dịch lần này không lọt giọt nước, tin tình báo của chúng ta đều bị tắc nghẽn, bên ngoài Cối Kê đối với chúng ta giống như Hồng Hoang sương mù, ngay cả Lục lão đầu từ nhiệm mà chúng ta cũng không biết, Trung Nguyên có biến mà cũng chẵng hay.
Nãy giờ ta nói như vậy chẵng qua là cho đám huynh đệ chút hi vọng thôi!
Mà một khi bọn họ bị Hoàng Hùng chộp được bọn họ thì...”
Nói rồi đột nhiên cười hà hà như bị điên:
“Hừa, hừa, hừa, khà, khà, khà!
Cũng tốt, cũng tốt!
Giang nhi văn không am, võ chẵng tường, định sẵn khó mà nối nghiệp bá vương, hi sinh hắn bảo toàn mạng sống cho bầy huynh đệ cũng được.
Coi như là Hạng gia ta một điểm cống hiến cuối cùng.
Nguyện Sở hồn vĩnh tồn, ý chí bá vương có ngày khôi phục!”
Hứa Chiêu càng lâm vào nghi hoặc, xen lẫn lo lắng kinh hãi:
“Thủ lĩnh!
Bọn họ... bọn họ... thật sự sẽ... làm như vậy sao?”
Hạng Thương nhẹ nhàng thở dài, giả đò buông bỏ:
“Haizz!
Hứa hiền đệ!
Nhân tính biến hóa ngươi không hiểu đâu!
Lục Khang lão đầu nhi ngươi không thấy sao?
Ta gặp hắn đều phải gọi một tiếng Lục thúc thúc, nhớ ngày đó cha ta còn tại, thường bảo khi ta sinh ra hắn không có ở nhà, chính là Lục thúc thúc trước hết bồng lên ta.
Bây giờ thì sao? Chiến trường phía bắc, Cố Lục Trương Chu đủ cả!
Lục Khang từ nhiệm Lư Giang cũng không biết là chừa cho chúng ta một đầu sinh lộ hay là phối hợp Hoàng Hùng đặt bẫy chúng ta làm đầu công trạng đâu?”
Hứa Chiêu tức khí nói:
“Quỷ tha ma bắt.
Đừng để ta sống qua lần này, nhất định tự tay vặn cổ hết thảy bọn phản bội, nhất là Lục gia, gà chó không tha!”
Hạng Thương lắc đầu nói:
“Đều là ta không tốt!
Bất tài vô dụng, ánh mắt nhỏ mọn, không thể chứa được anh kiệt.
Nếu như tính mạng của Giang nhi có thể giúp bọn họ chiếm lấy một vị trí quan trọng trong Đại Nam Đồng Minh Hội vậy cũng tốt!
Chí ít thì so với Giang nhi, con cháu bọn họ càng sáng sủa một chút!
Hạng thị ẩn nấp 400 năm nay, sớm đã không còn bá khí gì để nói, cũng đến lúc xuống đài thay người, biết đâu tương lai Lục gia ra cái anh kiệt, soán vị Hoàng thị, tái dựng lại Ô Giang hội từ trên xác của Đại Nam Đồng Minh Hội.
À không!
Lúc đó phải gọi là Đại Sở mới đúng!
Hahahaha!”
Hạng Thương càng hào sảng, Hứa Chiêu càng bức mình nói:
“Sao có thể như vậy?!
Bá vương là Hạng thị, là hậu nhân của hoàng tộc Đại Sở, là thủ lĩnh của toàn bộ người Sở!
Hoàng thị bất quá một đám lụy Trung Nguyên, khom lưng uốn gối trước Hoa Hạ, những kẻ quỳ trước Hoàng thị như Lục Khang không đáng mặt nhận mình là người chứ đừng nói là người Sở.
Con cháu của những kẻ như vậy sao có thể dựng lại Đại Sở???”
Hạng Thương buồn cười khinh khỉnh hỏi ngược:
“Nếu không thì thế nào?”
Hứa Chiêu bị câu hỏi ấy á khẩu, nước mắt như muốn vỡ đập lại không tài nào tuôn ra được.
Hai người đứng nhìn nhau một lúc lâu sau, Hứa Chiêu đột nhiên vái chào Hạng Thương thật sâu, mặt đối với đất, nước chảy ròng ròng khiến cỏ cây ngỡ là mưa tuôn.
Lúc Hứa Chiêu lên ngựa, Hạng Thương mỉm cười nói với hắn:
“Ta khi trước từng có đánh qua giao thiệp với Danh Gia.
Nếu như tới được Trung Nguyên mà còn chưa có chỗ đặt chân, có thể thử đi U Yến tìm Công Tôn thị.
Có người hỏi thì bảo
[Đạo khả Đạo phi thường Đạo, Danh khả Danh phi thường Danh!
Long nhập vân, ngộ Toàn Chân!] (rồng vào mây, gặp tất cả chân lý)
Nhớ lấy! Nhớ lấy!”
“Nhớ rồi!” “Clộc, clộc, trá!”
Âm thanh đã dứt, bóng người ngựa cũng đã khuất sau mịt mùng rừng núi, nhưng tiếng lòng dường như còn vang vọng đâu đây.
Chỉ là Hứa Chiêu đâu ngờ được rằng ngoại trừ hắn và người đeo mặt nạ mang theo tiểu thủ lĩnh qua Lư Giang thì tất cả những người cũng hắn đi đến Mân Việt Vu Vương trướng lần này đều có mặt vào ngày Cố Ung đánh tới trụ sở Ô Giang hội, không phải ở bên kia chiến tuyến mà là ở bên cạnh Hạng Thương.
Không một ai trong số họ ngã xuống sau Hạng Thương cả.
Đây cũng là nỗi day dứt và tiếc nuối lớn nhất trong lòng Hứa Chiêu cho đến tận lúc chết.