Cảm ơn Nguyễn Thiên tặng quà
- --------
Nghiêm Nhan bật cười:
“Có gì không thể?
Con là đội trưởng một đội hành động đặc biệt, lệ thuộc trực tiếp dưới quyền phó đoàn trưởng Nguyễn Minh Đăng.
Công việc bình thường của đội con đều liên quan tới hộ tống bảo vệ, không tính là bí mật gì, không có gì phải giấu giếm”
Trương mập mạp bật thốt lên:
“Nha! Ra là Nguyễn đoàn trưởng!
Nhân vật nổi danh như vậy đúng là không có gì phải giấu giếm”
Hoàng lão đầu run run cặp mày trắng nói:
“Đã Nguyễn đoàn trưởng không ngăn cản, xem ra quả thật không tính là tuyệt mật.
Chỉ là xin thứ cho Hoàng mỗ cẩn thận, bởi chuyện này là chuyện lớn.
Không biết thông tin mà Nhan hiền chất muốn nói từ đâu mà có?”
Nghiêm Nhan ôn tồn gật đầu đáp:
“Cẩn thận là nên! Có gì mà lượng thứ!
Hoàng công không cần lo lắng.
Chuyện ta đang muốn nói đây là từ lời bàn tán qua lại của đám anh em đồng đội lúc giao ban thôi.
Nhưng thiết nghĩ sự việc diễn ra ngay đây lại chưa lâu, không đến nổi lệch lạc nhiều so với thực tế.
Chuyện là vào cách đây 2 ngày, lúc ban đêm, sau kỳ họp thường niên cuối cùng của hội đồng.
Mọi người chắc đều biết đêm đó có phần tử xấu tập kích trụ sở của Hội Đồng.
Hiện tại đã xác định phía sau là Ô Giang hội, cho nên mới có kế hoạch ‘nạo sông’”
Một người nhìn bóng cây xem chừng giờ nghỉ trưa đã qua một nửa thì hơi gấp gáp hỏi:
“Chuyện này thì liên quan gì tới Ích Nam chúng ta?”
Trương mập mạp liếc mắt sang khiến người nọ lạnh tóc gáy nhớ lại hồi trước, khi Trương mập mạp còn là gia chủ của Trương gia thì hắn thường được gọi là ‘hổ mặt cười’ thay vì ‘Trương mập mạp’ như bây giờ.
“Là ta nóng vội. Nghiêm hiền chất tiếp tục!”
Nghiêm Nhan gật đầu nói:
“Không sao!
Chi tiết kế hoạch ‘nạo sông’ lần này thuộc diện tuyệt mật, cho dù có liên quan tới Ích Nam thì ta cũng không nói được, huống hồ ta cũng không rõ ràng bởi đêm đó đội của ta không trực tiếp tham chiến.
Chỉ là mọi người có hay không thắc mắc vì sao ngoài kế hoạch ‘nạo sông’ lại còn có thêm kế hoạch xây dựng kinh tế đường bộ với Thiên Trúc?”
Hoàng lão đầu gật đầu:
“Đây cũng là điều ta nghi vấn.
Chuyện Ô Giang hội tập kích hội đồng thì có liên quan gì đến xây đường giao thương với Thiên Trúc.
Nếu như không có liên quan vậy thì vì sao minh chủ không nói ra lúc họp thường niên mấy ngày trước, mà đợi đến kỳ họp bất thường này”
Nghiêm Nhan cười nói:
“Có liên quan hay không ta không rõ.
Nhưng theo như ta được biết thì sau buổi họp thường niên cách đây 2 ngày, lãnh tụ hẵn là sẽ quay về Hoàng phủ.
Chỉ là tối hôm đó có một nhóm khách bất ngờ đến viếng thăm trụ sở hội đồng.
Là ai thì ta không biết rõ, chỉ nghe đám anh em huynh đệ có mặt ở trụ sở khi đó đồn rằng đấy là một nhóm nhân vật lớn đến từ phương Tây, do hộ vệ thân tín của lãnh tụ là Nguyễn Bảy tiên sinh dẫn về.
Bọn họ đồn rằng Nguyễn Bảy tiên sinh trước đây nhận nhiệm vụ của lãnh tụ tham gia vào chuyến thuyền thám hiểm đầu tiên đi Thiên Trúc, sau đó lại dùng đường bộ tiếp tục khám phá tìm hiểu thế giới phương tây, nghe nói đạt được thành quả rất lớn.
Bây giờ mang theo một nhóm nhân vật lớn từ phương Tây về đây chính là để thúc đẩy giao thương trao đổi giữa liên minh chúng ta và bọn họ.
Kế hoạch mở tuyến đường bộ đi Thiên Trúc chính là để phục vụ mục đích này!”
“Thì ra là vậy!
Ta liền thắc mắc vì sao đêm đó minh chủ không rời khỏi trụ sở Hội Đồng.
Xem ra đám Ô Giang hội kia hoàn toàn là số đen như chó mực.
Bất kể là muốn tập kích trụ sở Hội Đồng hay ám sát minh chủ thì tốt nhất vẫn là đợi minh chủ rời đi trụ sở Hội Đồng mới ổn thỏa nhất.
Bản thân minh chủ vốn có đội hộ vệ riêng, lại thêm đội bảo an của Hội Đồng, khác nào khoác giáp cho tường thành”
“Hahaha!
Kẻ địch xui xẻo chính là may phước của chúng ta.
Nếu như bọn thích khách của Ô Giang hội thành công thì chớ nói có hay không đề án phát triễn kinh tế đường bộ này, chỉ sợ,....
Liên minh phải có một phen lung lay chấn động, thậm chí nguy ngập!”
Hoàng lão đầu khoác tay chặn ngang:
“Không đúng!
Khoan nói chuyện này!
Theo ta biết thì vụ tập kích trụ sở xảy ra khoảng chừng tối muộn sau nửa đêm...
Ầy!
Chư vị nhìn ta làm gì? Lời đồn đều tràn ngập trong thành, tối hôm đó không ít người chứng kiến!”
Trương mập mạp khôn khéo nói:
“Không ai nghi ngờ Hoàng công, chỉ là Hoàng công hỏi cái này làm gì?”
Hoàng lão đầu nhìn lượt qua đám người, thấy rõ không ít người vẫn còn vấn vương nét lo sợ xa lánh thì bực mình nói:
“Ta muốn biết vì sao minh chủ phải ở lại đến khuya như vậy?
Bàn chuyện với khách nhân cho dù chưa xong cũng có thể mời đến Hoàng phủ nghỉ tạm rồi sáng hôm sau lại nói a?”
Nghiêm Khiêm ngẫm nghĩ cũng đúng, quay sang Nghiêm Nhan, người sau lại lắc đầu nói:
“Chuyện này ta không tỏ tường.
Chỉ nghe mấy lời đồn thổi.
Có thành viên của đội vệ sinh nghe qua tiếng cãi cọ, chỉ là hắn nghe không ra ngôn ngữ nào, hẵn là đám người phương Tây kia.
Nhưng bây giờ tất cả nhân viên của trụ sở đều nằm trong diện tình nghi liên quan đến vụ tập kích, đang chịu điều tra, thời thời khắc khắc có người giám sát, trong thời gian ngắn không có khả năng kiểm chứng”
Lúc này Trương mập mạp đột nhiên lên giọng:
“Ta hiểu!”
Trong ánh mắt soi mói chờ mong của đám người, Trương mập mạp hạ giọng giải thích:
“Các vị có nhớ thái độ của minh chủ ban sáng hay không?
Lúc bàn thảo đề án kinh tế đường bộ ấy!”
Nghiêm Khiêm gật đầu nói:
“Ngươi nói ta mới để ý, dường như minh chủ có chút lãnh đạm.
Phải biết rằng đây là đề án của minh chủ đưa ra a!
Xưa nay minh chủ làm việc đều như gió cuốn sấm rền, không gì cản nổi, lần này lại có chút yếu thế!”
Trương mập mạp lắc đầu nói:
“Không phải yếu thế.
Mà là công chính!
Đám người phương Tây mà Nguyễn Bảy tiên sinh mang về kia hẵn là dẫn theo những cơ hội rất lớn cho liên minh chúng ta, điều kiện tiên quyết là tuyến đường giao thương phải thuận lợi.
Ai không biết ngày xưa Trương Khiên mở Tây Vực thì Trung Nguyên kiếm đầy bồn đầy bát thế nào?!
Liên minh chúng ta so với Trung Nguyên càng có lợi.
Bởi vì chúng ta muốn đi đến phương Tây có tận hai cách, 1 là đường bộ, 2 là đường biển.
Khoan bàn tới lợi ích của riêng Ích Nam chúng ta, chỉ bàn tới 2 con đường này.
Mặc dù dựa theo đề án mà minh chủ trình bày thì đường bộ từ Ích Nam chúng ta có vẻ gần hơn đường biển từ Dương Châu nhưng đường biển lại được liên minh phát triễn từ sớm, không cần thêm quá nhiều đầu tư.
Tóm lại mỗi phương án đều có ưu khuyết riêng, đường bộ có lẽ càng thích hợp cho về lâu về dài nhưng cũng không phải quá gấp gáp nhất thời.
Cho nên theo ta thì minh chủ đưa ra đề án lần này là cho đám người lục địa chúng ta một cơ hội, nếu chúng ta không bắt được thì tự nhiên sẽ có đám người ven biển tiếp nhiệm vụ, đợi sau này thư thả thì minh chủ lại tái đề xuất”
Mọi người nghe đến vậy thì sáng mắt nhưng khuôn mặt ai nấy cũng thâm trầm, càng có một người đập đùi nói:
“Đợi đến lúc đó thì đường biển đã phát triễn tới đâu.
Đám chúng ta chỉ sợ cả đời phải đi theo sau mông bọn người Dương Châu mất thôi!”
Hoàng lão đầu nhắm chặt hai mắt, đôi hàng lông mày trắng rũ xuống như lão tiên nhập định, 3 hơi thở sau hắn quyết định:
“Không thể chờ đợi, chậm 1 lần chậm cả đời.
Chỉ có thể quyết chết một phen!
Giống thóc của minh chủ cung cấp mấy năm nay ngày một tốt, sản lượng lương nhiều thì chúng ta giữ lắm đất làm gì.
Các nhà chúng ta từ sớm đã có kế hoạch chuyển đồng ruộng thành công xưởng, nhưng công xưởng cũng dùng không bao nhiêu đất.
Chi bằng trước bỏ sau được, đem phần đất thừa trước trả cho phiên dân để bọn họ hỗ trợ chúng ta khơi thông đường đến Thiên Trúc,
Đây là đạo mưu cầu đoàn kết cùng thắng lợi!”
Nói độ Hoàng lão đầu hướng Trương mập mạp và Nghiêm Khiêm gật đầu sau đó nhìn qua đại biểu Lý gia:
“Lý hiền đệ, ngươi đi mời Thục quân, Việt quân và đám người phiên tộc đến đây.
Ta trên nguyên tắc đồng ý với bọn họ, chỉ là điều kiện phải có 2 bên.
Chúng ta nhượng bộ bọn họ thì bọn họ cũng phải hỗ trợ chúng ta”
Đại biểu Lý gia gật đầu đứng lên.
Cũng ngay lúc ấy, Trương mập mạp đứng lên theo:
“Lý huynh, ta đi với ngươi!
Dù sao cũng là chúng ta có việc nhờ người, nên cho tôn trọng vẫn phải cho”
Nghiêm Khiêm định đứng lên theo thì Trương mập mạp ngăn lại:
“Ích Nam 3 đại tộc, giải quyết chuyện nội bộ đi 1 là đủ.
Đi hết ngược lại sẽ để người sinh nghi”
Nói rồi kéo đại biểu của Lý gia đi thẳng không đợi.
Nghiêm Khiêm ngẫm nghĩ chốc lát, liếc qua phía bàn của đám Dương Châu, vuốt vuốt râu rồi cười, chỉ là hắn cũng không chịu yên mà lập tức mở miệng:
“Bên lão Lý, lão Trương không biết thế nào nhưng dù đạt thành hợp tác thì cũng chưa chắc đảm bảo.
Đề án này liên quan đến tương lai mấy chục năm thậm chí mấy trăm năm của Ích Nam chúng ta.
Ta hiện tại có mấy đề nghị, chư vị cân nhắc nhanh ra quyết định.
Thứ nhất, nhà nào chưa có nữ đại biểu lập tức tuyển ra nữ đại biểu, đây chính là gấp đôi số phiếu!
Xin chớ xem nhẹ việc này!
Chúng ta có thể lợi dụng điều luật ấy thì Dương Châu cũng có thể, bên kia cũng còn nhiều nhà chưa có nữ đại biểu.
Cho nên chúng ta cần phải đoàn kết một lòng, tiến hành nhanh, bí mật.
Bây giờ thời gian eo hẹp, theo ta đoán thì cuộc bỏ phiếu chiều nay chúng ta tối đa chỉ có thể cầm hòa.
Tối nay nhanh chóng lập danh sách nữ đại biểu, ta nhờ Nhan nhi bí mật giao cho minh chủ.
Đợi đến lần sau bỏ phiếu chúng ta tất cả có thêm đại biểu nữ, ổn áp đám Dương Châu”
Nghiêm Nhan buột miệng chen vào:
“Chuyện này con có thể làm được nhưng xin mọi người lưu ý luật lệ cho kỹ.
Việc đưa đại biểu nữ vào hội đồng rất được lãnh tụ xem trọng.
Đã quyết định ủng hộ thì các vị phải hiểu rõ lợi, hại, nguồn căn.
Đừng vì lợi ích nhất thời mà làm bừa, sau này muốn thay đổi sẽ rất phiền toái cho cả 2 bên, hối hận cũng không kịp”
Nghiêm Khiêm chớp chớp rồi gật đầu, đảo mắt qua đám người nói:
“Lời Nhan nhi nói không sai.
Chọn ai làm nữ đại biểu cho nhà mình thì phải suy tính cho kỹ, đừng để sau này xảy ra chuyện ông nói đằng đông, bà bảo đằng tây, làm trò cười cho cả hội đồng”
Nghiêm Nhan cảm thấy lão ‘cha nuôi hụt’ hiểu sai ý mình nhưng Nghiêm Khiêm có vẻ không muốn cho đứa ‘con nuôi hụt’ chen vào nữa:
“Thứ hai, Âu Lạc, Kinh Sở bên kia cũng cần tranh thủ, không thể phó mặc cho trời.
Hoàng lão đầu, ngươi qua bên Kinh Sở đánh tiếng đi, bên đó nước sâu, người khác đi ta không yên tâm”
Hoàng lão đầu nháy đôi mày trắng, nở nụ cười tự tin đứng lên rời đi, hướng về phía một thông gia thân thiết của mình ở Kinh Sở là Nghi Thành Mã thị.
Nghiêm Khiêm thấy cảnh này trên mặt thoáng qua một nụ cười ranh ma rồi vụt tắt:
“Buổi sáng mọi người cũng thấy rồi, Âu Lạc bên kia chia hai phái, một ủng hộ, một trung lập.
Về phái ủng hộ thì ta không lo lắng, bọn họ xưa nay cùng Hoàng thị và minh chủ một lòng.
Nhưng về phái trung lập thì ta lại sợ bọn họ bị đám Dương Châu mua chuộc.
Chỉ là lão Trương và lão Hoàng đều rời bàn rồi, Nhan nhi lại ở bên cạnh ta, đột nhiên nhảy qua bên kia quả thật có chút đột ngột.
Không chỉ Âu Lạc, còn có Ích Bắc, nói chung là tất cả các trận doanh.
Có thể tranh thủ được ai đều phải tranh thủ!
Nếu không đợi đến đám trọc phú Dương Châu phản ứng lại thì chúng ta sợ rằng phải nhịn đau cắt thịt!”
“Ta qua bên Âu Lạc.
Sĩ Uy Ngạn ngày xưa cùng ta có chút giao tình, đều tính toán là Thái Học ‘khí đồ’, không đến nổi quá mất tự nhiên”
(P/s: khí đồ = học sinh bị vứt bỏ)
“Ta đi Ích Bắc.
Bên kia có người còn nợ ‘tiền phòng’ chưa trả. Hahaha!”
“Cháu ta mới nhập học Phu Văn Lâu tổng bộ. Ta đi gặp Bàng Công hỏi han một chút”
“Ta...” “Ta...”
Đám lão đầu hết đi bên này, lại quẹo bên kia, lý do vung vãi đầy trời như gió cuốn lá vàng làm Nghiêm Nhan chóng cả mặt, trong lòng tự nhủ: “Hôm nay học thêm được một khóa! Không uổng công lại đây”
Nhoáng cái xem xét lại xung quanh chỉ còn toàn là các cô cô và bác gái đang tươi cười nhìn hắn, thần thái như thể nhìn chàng rễ tương lai.
Nghiêm Khiêm hài hước nói:
“Ta thay minh chủ thách cưới.
Voi 9 ngà, gà 9 cựa, ngựa 9 hồng mao!”
Một bà lão cười mỉa mai:
“Lão già mặt đã dày lại còn đen hơn cái bánh nướng khét!
Ngươi nghĩ ngươi là ai?
Hùng?!!!”
Một vị phu nhân trạc 35-40 hướng thẳng mặt Nghiêm Nhan nói:
“Muội muội ta năm nay ba tám (3x8=24), thanh lệ thoát tục.
Nó từ nhỏ háo võ, mê kiếm, từng theo Việt kiếm phái tu tập mấy năm.
Hiện giờ xuất sư rời núi, có ý muốn gia nhập Tự Vệ Quân.
Nghiêm huynh đệ có thể giúp dẫn tiến một phen chăng?”
Nghiêm Nhan: “...”
- -----------
Chiều hôm ấy, nằm ngoài dự đoán của một số người, lại trong dự đoán của kẻ chủ trì cuộc bỏ phiếu.
Kế hoạch ‘nạo sông’ lấy ưu thế tuyệt đối để thông qua, chỉ có vài phiếu trống thuộc về một số thành phần đang bị liệt vào sổ theo dõi của Tự Vệ Quân từ sớm.
Kỳ thực cũng có một vài nhân vật trong danh sách tình nghi đã bỏ phiếu thuận, không biết là thật sự không có vấn đề gì hay đơn thuần là còn tồn lưu hy vọng.
Nhân tính, khó mà nói rõ!
Về phần kế hoạch ‘tứ giác kinh tế’ trên bộ thì tạm thời mắc cạn với tỉ số xấp xỉ 4:4:2 cho phe ủng hộ, phe phản đối và phiếu trống.
Phái hệ Ích Châu hành động tương đối trễ, lúc đó đã sát thời điểm giờ nghĩ trưa kết thúc, thành thử vẫn có một bộ phận phe trung lập chưa kịp thuyết phục.
Điểm may mắn là cũng nhờ thời gian eo hẹp nên phái hệ Dương châu phản ứng không kịp, kết quả mới thành hòa.
Thương thảo cãi cọ một hồi lâu cuối cùng các bên đi tới nhận thức chung rằng 1 tháng sau bàn tiếp.
Rất hiển nhiên, các bên đều muốn lôi đại biểu nữ vào cuộc bởi những lý do khác không cần nhiều thời gian chuẫn bị như vậy.
Hoàng Hùng đối với diễn biến thì như mở cờ trong bụng, bởi nó nằm ngoài dự đoán của hắn, chẵng khác nào tay không bắt gà được thêm rỗ trứng.
Hắn cũng muốn xem xem đám này quả đoán đến mức nào, có thể hay không làm một lần liền thực hiện được mục tiêu cân bằng nam nữ trong Hội Đồng.
Về phần có hay không làm trễ nãi kế hoạch thì Hoàng Hùng không hề lo lắng, giai đoạn khảo sát sơ bộ địa hình cũng không cần đến lực lượng của cả Hội Đồng, lực lượng trong tay hắn còn đủ dùng.