Mục lục
Kiều Phi Bị Tráo Đổi - Hứa Quân Dao (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“ Đại ca, muội không sao! Huynh hiểu lầm rồi, là muội tự ngã. Bình tĩnh, bình tĩnh nào!” Hứa Quân Dao túm chặt lấy tay Thời Vân Triệt, sợ hắn xúc động làm lớn chuyện thêm.

Cung nữ dẫn đường trước đó cho Hứa Quân Dao là người của Thái hậu, là người thông minh, chỉ lặng lẽ gọi Mạc Ảnh Quân tới không làm kinh động tới người khác. Tuy không chứng kiến hết mọi chuyện nhưng nhìn hoàn cảnh nơi này Mạc Ảnh Quân cũng đoán được đôi chút, Hứa Quân Dao cho hắn một ánh mắt trấn an. Hai người còn chưa kịp nói gì thì A Lan Nhược Mẫn đã chật vật đứng dậy, lớn tiếng…

“ Thời Vân Triệt ngươi còn tự nhận mình là đại trượng phu, ra tay đánh lén bổn công chúa, ta mang theo thiện ý, tôn kính tới với Mạc Hi không ngờ tới lại nhận nhiều bất ngờ như vậy. Ta sẽ bẩm tấu chuyện này nên Hoàng đế bệ hạ tôn kính, đòi lấy một cái công đạo.”

Hứa Quân Dao muốn ngăn lại nhưng Mạc Ảnh Quân lại chẳng thèm để tâm mà giữ chặt tay nàng, Hứa Quân Dao bất an nhìn Mạc Ảnh Quân không ngờ bắt gặp ánh mắt u ám của hắn, nàng cảm nhận được hắn đang kiềm chế sự nóng giận của mình, hắn đang cố áp chế con ác quỷ đang giãy giụa muốn thoát khỏi cơ thể đó. Đột nhiên nàng hiểu được rằng trong mắt Mạc Ảnh Quân chưa từng coi trọng A Lan Nhược Mẫn cũng như Bắc Nguyệt, hắn chính là khinh thường họ tự cho mình là quan trọng.

Nhận ra điều này cũng không khiến Hứa Quân Dao bớt lo lắng, nàng nhanh chóng giải thích cho hắn cùng Thời Vân Triệt đầu đuôi câu chuyện, đúng là A Lan Nhược Mẫn có hành động đáng ngờ nhưng còn chưa đụng tới nàng, là do nàng tự bất cẩn trượt về phía sau, theo quán tính nàng đưa tay về trước nên nhìn như có vẻ là chỉ về phía A Lan Nhược Mẫn. Thực tế là A Lan Nhược Mẫn chưa làm gì nàng cả, ngoại trừ những lời nói khó nghe kia. Hứa Quân Dao không định nói cho Mạc Ảnh Quân nghe những lời đó nhưng….

“ Cung nữ dẫn đường cho ta đâu!” Nếu nàng ta truyền tin ra ngoài vậy Mạc Ảnh Quân… Hứa Quân Dao nóng ruột nắm cánh tay Mạc Ảnh Quân, mắt nhìn xung quanh nhưng lại không thấy hình ảnh nhỏ nhắn muốn thấy,



“ Muội sao vậy, có chuyện gì sao?” Thời Vân Triệt thấy thần sắc Hứa Quân Dao không đúng liền nhanh chóng hỏi.

Hứa Quân Dao do dự nàng không muốn nói, sợ tổn thương hắn nhưng không nói thì sẽ lớn chuyện.

Mạc Ảnh Quân từ đầu đến cuối vẫn im lặng nhìn Hứa Quân Dao, hắn biết nàng có việc giấu mình nhưng hắn không vội, cho nàng lựa chọn có đem lời nói ra hay không.

Hứa Quân Dao bị hắn nhìn tới chột dạ, nàng cúi thấp đầu nói ra. Những lời A Lan Nhược Mẫn nói thật sự rất khó nghe, cảm giác nghẹn trong cổ họng khiến nàng thật chẳng biết làm sao.

Thời Vân Triệt nghe tới đầu óc xoay vòng vòng, nói như vậy Mạc Ảnh Quân, Thần vương này có khả năng là đường ca của mình? Rất nhanh Thời Vân Triệt liền vứt bỏ suy nghĩ đó ra khỏi đầu, Đại cữu là người chính trực, chính nhân quân tử mà hắn tôn kính, chuyện kia là không thể.

“ Ta giúp muội tìm người!” Thời Vân Triệt nghĩ rất đơn giản, tin đồn xấu của Mạc Ảnh Quân mà truyền ra bên ngoài, sẽ ảnh hưởng tới muội muội hắn, huống chi trong bụng nàng còn có tiểu chất nhi. Mạc Ảnh Quân ngăn lại: “ Đại ca, người ta sẽ xử lý.”

Mạc Ảnh Quân nhìn cái đầu nhỏ cúi rạp xuống của nàng, thở dài hắn nắm lấy tay nàng hỏi: “ Nàng nghĩ thế nào”

Hứa Quân Dao bất ngờ nhìn hắn, liền hiểu hắn đang hỏi cái gì. “ Đương nhiên là không thể có chuyện này rồi, chưa nói tới nhân phẩm của Đại cữu ta, chỉ nói tới mẫu phi của chúng ta nhất định sẽ không để chuyện như vậy xảy ra!”

“ Vậy sao còn lo lắng.”

“…..”



Sao lại lo lắng?

Hứa Quân Dao không giám đối diện với đôi mắt của hắn, một lần nữa cúi thấp đầu, nhỏ giọng: “ Ta sợ….” Sợ những lời nói kia sẽ tổn thương tôn nghiêm của hắn. Sợ những người ngoài kia sẽ phủ nhận tất cả sự cố gắng, những hy sinh vất vả của hắn chỉ vì những lời nói vô văn cứ. Sợ….hắn sẽ vì chuyện này mà xa cách nàng.

Mạc Ảnh Quân thở dài ôm nàng vào lòng. “ Ta từng nói rồi, chỉ cần có ta nàng không cần sợ bất kỳ điều gì hết.” Nương tử của hắn vậy mà lại nhạy cảm như thế, trong lòng có chút ấm áp cũng có chút xót xa. Hắn hiểu những lo lắng của nàng, muốn nói là hắn chưa bao giờ để tâm người ngoài nghĩ gì về mình, cũng chưa bao giờ để tâm cái nhìn của ai khác. Nhưng hắn không nói, bởi hắn lưu luyến cảm giác được nàng thương xót mình.

Thời-bị bỏ quên-Vân-bị nhét cơm chó-Triệt:…..có ai nhìn thấy ta vẫn còn ở đây không?

Bị bỏ một bên không ai quan tâm, Thời Vân Triệt chua lè đưa tay lên miệng khụ khụ hai tiếng. “ Có phải chúng ta bây giờ nên bàn xem làm thế nào để giải quyết A Lan Nhược Mẫn trước không?”

“….” Nghe tới chuyện này Hứa Quân Dao chẳng còn thời gian để xấu hổ nữa, nàng nhăn nhó nắm tay áo Mạc Ảnh Quân. “ Chàng có cách gì không?”

“ Không cần lo lắng, có ta ở đây!”

A Lan Nhược Mẫn nói được làm được, nàng ta ầm ỹ ở trong Yến tiệc, không lâu sau mọi người đều biết, Trưởng tử Thượng thư phủ đánh công chúa Bắc Nguyệt trọng thương. A Lan Nhược Mẫn làm loạn trong Yến tiệc đòi công đạo, các sứ giả Bắc Nguyệt cũng không phải ăn chay, dẫn đầu là Thái tử A Lan Hề Tuỳ, khóc lóc ăn vạ thái độ cực kỳ cứng rắn. Ai cũng nhìn ra được họ muốn nhân cơ hội này, đòi lợi ích, cắn chặt không nhả, chỉ trách Thời Vân Triệt đã cho họ cơ hội đó.

Hoàng đế bị chọc giận không nhẹ, giải tán Yến tiệc cho người gọi Mạc Ảnh Quân cùng Thời Vân Triệt tới điện Kính Minh đối chất. Đồng thời đã dặn dò nếu ai chưa biết rõ chân tướng đã để chuyện này lộ ra ngoài sẽ phạm tội chu di. Chỉ có Mạc Ảnh Quân cùng Thời Vân Triệt được gọi Hứa Quân Dao không thể vào theo, chỉ có thể lòng như lửa đốt đứng chờ bên ngoài, nửa canh giờ sau đoàn người Bắc Nguyệt ra ngoài mặt ai nấy cũng xám xịt, hiển nhiên là không lấy được bao nhiêu tốt từ chỗ của Hoàng đế, A Lan Nhược Mẫn ánh mắt ác độc nhìn chằm chằm vào Hứa Quân Dao. Hứa Quân Dao không để ý nàng ta, chỉ chăm chăm tìm hai hình bóng quen thuộc.



Thời Vân Triệt thần sắc như thường bước ra, thấy muội muội liền thả lỏng sắc mặt. “ Sao muội không vào trong xe ngựa ngồi chờ, trời lạnh như vậy nhỡ tổn thương thân thể thì làm sao?”

“ Mạc Ảnh Quân đâu?”

“…..” muội có thể lo lắng cho ca ca chút không? “ Hoàng Thượng có chuyện muốn nói riêng với Vương gia, muội yên tâm sẽ không có chuyện gì cả.”

Hiển nhiên là Hứa Quân Dao yên tâm không nổi, Hoàng đế nào có dễ dàng tha cho nhược điểm của Mạc Ảnh Quân như thế. Thời Vân Triệt thấy hắn càng nói muội muội càng nhăn mày nhăn mặt lo lắng. Muốn an ủi thêm lại chẳng nói được gì, dù sao cũng là do mình gây ra, chỉ đành đứng qua một bên cùng muội muội đợi muội phu. Không lâu sau Mạc Ảnh Quân cũng ra ngoài, chưa để nàng mở lời đã trực tiếp bắt nàng lên xe ngựa, gió lạnh như vậy không nghĩ tới nàng lại cứa như thế chờ hắn bên ngoài.

Thời Vân Triệt bị bỏ lại phía sau, ngậm ngùi xoa xoa chóp mũi lạnh ngắt tự mình leo lên ngựa cô đơn rời đi.

Hứa Quân Dao có hỏi thế nào Mạc Ảnh Quân cũng không chịu nói, chỉ bảo đã ổn cả rồi, Hứa Quân Dao không tin, Hoàng đế nào có thể dễ dàng bỏ qua như thế. Bất đắc dĩ không thể dối gạt thê tử, Mạc Ảnh Quân đành phải nói thật, để bảo vệ Thời Vân Triệt, Mạc Ảnh Quân bị ép giao ra binh phù Thần gia quân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK