Có một vài người vừa sinh ra đã là tâm điểm của mọi người, giống như Hứa Quân Dao bây giờ vậy, nàng không cần làm gì chỉ ngồi yên đó cũng có thể thu hút được ánh mắt của người khác. Lúc Mạc Phong Tức tới chính là nhìn thấy như vậy, nữ tử hoàng y tay nâng bút ưu nhã điểm lên tranh vẽ. Ánh nắng vây quanh nàng khiến cả người nàng như tỏa ra một tầng ánh sáng mỏng, cả người nàng tỏa ra sự dịu dàng mà Mạc Phong Tức chưa từng thấy trước đây.
Thời Tịnh Kỳ là người nhận ra Mạc Phong Tức tới đầu tiên, nàng ta nhanh chóng đứng dậy hành lễ: “ Vương gia!” Thời Tịnh Kỳ ngồi cùng hướng với Hứa Quân Dao nên không hề ý thức ra được phu quân mình đang nhìn nàng.
Mấy người khác trừ Hứa Quân Dao ra đều nhanh chóng đứng dậy hành lễ: “ Thất vương gia vạn an!”
Mạc Phong Tức thu lại tầm nhìn của mình nhàn nhạt lên tiếng: “ Không cần đa lễ!” Hắn đi tới trước mặt nàng hơi khom người: “ Tiểu hoàng thẩm vạn an!” Trong giây phút đó hắn không thể không thừa nhận hắn đã bị nàng mê hoặc.
“ Miễn lễ!”
Sau tiếng nói lạnh nhạt của nàng Mạc Phong Tức lén liếc nàng một cái, từ lúc hắn bước vào tới giờ một mí mắt nàng cũng không nhấc lên chỉ chăm chăm vào bức tranh trước mặt. Mạc Phong Tức có chút tức giận, không biết vẽ còn tỏ vẻ làm gì đừng có vẽ hổ không ra vẽ thành chó là được.
“ Đây là đang làm gì vậy?” Mạc Phong Tức theo lôi kéo của Thời Tịnh Kỳ đi tới.
Thời Tịnh Kỳ tươi cười khéo léo nói: “ Hôm qua thiếp có nói với chàng rồi đó, hôm nay thiếp tổ chức một bữa tiệc nhỏ mời tiểu hoàng thẩm với mấy tỷ muội trong nhà tới chơi! Mọi người thấy hoa cúc đẹp nên có hứng vẽ tranh lưu lại kỷ niệm!” Nói xong liền bày tranh của mình ra cho Mạc Phong Tức xem.
Tuy nói cầm kỳ thi họa, họa Thời Tịnh Kỳ kém nhất nhưng đối với những người ở đây vẫn là một trời một vực. Hai vị biểu muội của Thời Tịnh Kỳ cũng đem tranh của mình cho hắn xem. Hứa Quân Dao trông bộ dạng vội vã muốn thể hiện tài năng của hai nàng thì có chút muốn cười.
Theo ký ức của nguyên chủ Hứa Quân Dao biết được Mạc Phong Tức này là người cực kỳ giả tạo, bản thân hắn sẽ ký để con gái của một thương nhân leo lên mình. Nhưng lại lợi dụng để có lợi ích, khéo léo đưa đẩy nhưng lại chưa từng thực sự hứa hẹn lấy. Đấy cũng là lý do mà Thời Tịnh Kỳ có thể leo lên hắn thành công, cũng không thể không thừa nhận phần lớn khiến hắn mạo hiểm đổi kiệu hoa là do Thời Quân Dao xú danh đầy mình. So với nàng, Thời Tịnh Kỳ khéo léo được lòng người lấy nàng về sẽ tốt cho danh tiếng của Mạc Phong Tức.
“ Bức tranh này của nhị biểu muội rất có hồn, cảm giác như hoa đang nở rộ vậy!”
“ Tiểu nữ tài mọn không giám so với Vương phi.”
Mấy người bên kia khách sáo lời qua tiếng lại bên này Hứa Quân Dao với Từ Tiên Nhi chỉ ngồi yên xem kịch.
Từ Tiên Nhi vốn không có tài mấy cái cần kiên nhẫn này nhưng vẫn tạm là xem được. Còn Hứa Quân Dao vẫn chưa cho mọi người coi, thấy nàng vẽ lâu như vậy chưa xong Từ Tiên Nhi cũng có chút tò mò. Không phải không biết vẽ nên gạch lung tung đó chứ, giây phút Từ Tiên Nhi nhìn thấy bức tranh của nàng cứ ngỡ mình nhìn nhầm. Nhìn theo góc độ của Từ Tiên Nhi hoa trên bức tranh của Hứa Quân Dao như đang dần héo đi vậy.
Mọi người nhìn biểu cảm của Từ Tiên Nhi có chút tò mò trên bức tranh của nàng vẽ cái gì vậy chứ. Thời Tịnh Kỳ lên tiếng trước: “ Tiểu hoàng thẩm không biết có thể để cho mọi người chiêm ngưỡng tranh của người không?” Ta lại không tin ngươi có thể vẽ ra thứ gì.
Hứa Quân Dao nhướng mày một cái quay tranh lại cho mọi người coi. Ai nấy đều bất ngờ bức tranh của nàng như đang chuyển động vậy, nhìn từ mỗi góc khác nhau sẽ nhìn ra một cái khác. Tổng hợp lại là một bông hoa nở rộ sau đó dần dần héo đi. Lúc còn ở hiện đại thời gian học đại học Hứa Quân Dao có tham gia lớp kỹ năng mềm, không có hứng thú cái gì chỉ có hứng thú với tranh vẽ vì nó có thể ngồi yên một ngày mà không hoạt động quá nhiều.
Thực ra nếu đầy đủ dụng cụ nàng có thể vẽ nó hoàn hảo hơn, nàng dùng kỹ năng vẽ đa chiều chính là theo góc độ vẽ nhiều nét vẽ đè lên nhau tạo thành. Sau đó dưới tác dụng của màu nước có thể khiến vật thể trên bức tranh nhìn như chuyển động vậy, đây chỉ là ảo ảnh của thị giác thôi.
“ Quả nhiên là tuyệt mỹ!” Mạc Phong Tức vô thức thốt ra. Không để ý Thời Tịnh Kỳ bên cạnh mặt đã không giữ nổi tươi cười nữa rồi.
Nếu là trước kia nguyên chủ nhất định sẽ nhảy nên vì vui mừng nhưng bây giờ Hứa Quân Dao thì không. Nàng chỉ lạnh nhạt đứng dậy nói: “ Cũng không còn sớm nữa, trong phủ nhiều việc không làm phiền phu thê hai người nữa!”
Mặc dù khó chịu nhưng lời khách sáo không thể không nói, Thời Tịnh Kỳ gượng cười nói: “ Tiểu hoàng thẩm không có mấy khi tới phủ hay là ở lại dùng bữa cơm đạm bạc!”
Hứa Quân Dao khoát tay nói: “ Thôi khỏi đi, vương gia nhà ta chắc đang chờ cơm ta rồi. Sáng nay hắn còn muốn đi nhưng ta nghĩ tới ở đây đều là tỷ muội còn có mấy cô nương chưa gả nên không đồng ý. Nếu mà biết Thất vương gia cũng tới ta sẽ để cho hắn theo. Bức tranh này ta đem về cho hắn coi một chút được chứ!”
Mạc Phong Tức đơ người, hình như nàng mắng hắn. Nhưng lại không có chứng cớ, hắn nghe giống như nàng đang khoe khoang mình hạnh phúc với hoàng thúc của hắn như nào vậy. Bực bội!
Nụ cười trên mặt Thời Tịnh Kỳ cứng lại, cứng nhắc nói: “ Tiểu hoàng thẩm cứ tự nhiên, bữa tiệc có chút sơ sài mong tiểu hoàng thẩm đừng trách!”
Vũ Nương thu tranh lại theo Hứa Quân Dao ra về, thần cảm phục lời nói của vương phi một mũi tên trúng hai đích. Đầu tiên là trách Thất vương phi nói là chuẩn bị tiệc cho tỷ muội trong nhà, nhưng lại không nhắc nhở Thất vương để tiệc xuất hiện ngoại nam. Còn đem cả Thất vương vào mắng thiếu lễ nghi, tuy nói Mặc Hi Quốc đối với chuyện nam nữ phóng khoáng hơn một chút nhưng chung quy nam nữ hữu biệt. Ở sân viện đều là nữ nhân còn có cô nương chưa gả, mà Thất vương lại vào một cách tự nhiên còn ở lại lâu như vậy, nếu truyền ra ngoài thanh danh ai cũng sẽ ảnh hưởng.
Tới cửa Hứa Quân Dao bất đắc dĩ chia tay người đang líu ríu khen tranh của nàng, còn hỏi nàng từ bao giờ mà vẽ đẹp như vậy.
“ Được rồi biểu tỷ, hôm nào tỷ tới Thần vương phủ ta vẽ tặng tỷ một bức nhé!”
“ Nhất định rồi, ta về đây.”
Từ Tiên Nhi tiếc nuối lên xe rời đi, lúc Hứa Quân Dao lên xe ngựa vô tình nhìn thấy Thời Tịnh Nam đứng đằng sau nhìn nàng như kiểu muốn nói lại thôi vậy. Cũng không để tâm quá nhiều Hứa Quân Dao lên xe trở về Thần vương phủ.
“ Vương phi bức vẽ của người thật đẹp, giống như bông hoa thật sinh động vậy?” Miên Miên ôm bức tranh híp mắt nói.
“ Thật ra nó có thể vẽ tốt hơn….” Hứa Quân Dao còn định nói gì đó thì nghe thấy bên ngoài một trận ồn ào.
“ Bên ngoài là chuyện gì?” Vũ Nương vén mành ra ngoài.
Sau một lúc thì quay về nói: “ Vương phi phía trước có người trộm bánh bị bắt được đang bị ông chủ đánh một trận!”
Hứa Quân Dao bén mạng ra nhìn thì là một nam hài khoảng 11-12 tuổi gầy guộc, yếu ớt không có sức đánh trả. Tay người kia vẫn nắm chặt cái bánh bao, hắn rất đói. Hứa Quân Dao cũng không phải mắc bệnh thánh mẫu nhưng nhìn thấy lại có chua xót đến cùng vẫn là một đứa bé. Hứa Quân Dao kêu Vũ Nương đưa cho thị vệ một ít bạc trả cho ông chủ kia tha cho người kia, còn cho hắn một ít tiền.
Đám đông giải tán, về tới phủ Hứa Quân Dao đi thẳng về Sương viên tìm tiểu Khanh Khanh cả ngày nay không ôm sói nhỏ rồi, có chút nhớ bộ lông của nó rồi.
Tiểu Khanh Khanh đang lười biếng nằm sưởi nắng ở trên bàn đá thì đột nhiên bị ôm lấy, nó khó chịu ngao ngao hai tiếng. Ánh mắt của tiểu Khanh Khanh như muốn nói, ta dù sao cũng là sói ngươi có thể sợ ta một chút không, ta là quý tộc không phải là thú cưng. Hứa Quân Dao mặc kệ ánh mắt ai oán của nó tiếp tục vuốt ve.
“ Xem ra hôm nay vương phi đi chơi cực kỳ vui vẻ nhỉ!”
Hứa Quân Dao giật mình quay lại thì Mạc Ảnh Quân đã đứng phía sau lưng nàng. Hai ngày nay hắn bận không thấy mặt mũi giờ này hắn ở Sương viên nàng không giật mình mới lạ.
“ Chàng hết bận rồi sao?”
“ Bớt chút thời gian muốn dùng bữa trưa với nàng thôi! Vương phi không muốn gặp bản vương sao?”
Nhìn khuôn mặt tối sầm của Mạc Ảnh Quân, Hứa Quân Dao nhất thời không biết nói gì, hắn bị ai chọc tức lại đi đến chỗ nàng xả giận thế.
Mạc Đông ở một bên trợn mắt, bớt chút thời gian mà vương gia nói là hai canh giờ ngóng từ thư phòng, vừa nghe người về cái liền chạy tới Sương Viên đó. Vương phi người không nhận ra sao, người hôm nay tới Thất vương phủ nên vương gia mới như vậy nha.
Thời Tịnh Kỳ là người nhận ra Mạc Phong Tức tới đầu tiên, nàng ta nhanh chóng đứng dậy hành lễ: “ Vương gia!” Thời Tịnh Kỳ ngồi cùng hướng với Hứa Quân Dao nên không hề ý thức ra được phu quân mình đang nhìn nàng.
Mấy người khác trừ Hứa Quân Dao ra đều nhanh chóng đứng dậy hành lễ: “ Thất vương gia vạn an!”
Mạc Phong Tức thu lại tầm nhìn của mình nhàn nhạt lên tiếng: “ Không cần đa lễ!” Hắn đi tới trước mặt nàng hơi khom người: “ Tiểu hoàng thẩm vạn an!” Trong giây phút đó hắn không thể không thừa nhận hắn đã bị nàng mê hoặc.
“ Miễn lễ!”
Sau tiếng nói lạnh nhạt của nàng Mạc Phong Tức lén liếc nàng một cái, từ lúc hắn bước vào tới giờ một mí mắt nàng cũng không nhấc lên chỉ chăm chăm vào bức tranh trước mặt. Mạc Phong Tức có chút tức giận, không biết vẽ còn tỏ vẻ làm gì đừng có vẽ hổ không ra vẽ thành chó là được.
“ Đây là đang làm gì vậy?” Mạc Phong Tức theo lôi kéo của Thời Tịnh Kỳ đi tới.
Thời Tịnh Kỳ tươi cười khéo léo nói: “ Hôm qua thiếp có nói với chàng rồi đó, hôm nay thiếp tổ chức một bữa tiệc nhỏ mời tiểu hoàng thẩm với mấy tỷ muội trong nhà tới chơi! Mọi người thấy hoa cúc đẹp nên có hứng vẽ tranh lưu lại kỷ niệm!” Nói xong liền bày tranh của mình ra cho Mạc Phong Tức xem.
Tuy nói cầm kỳ thi họa, họa Thời Tịnh Kỳ kém nhất nhưng đối với những người ở đây vẫn là một trời một vực. Hai vị biểu muội của Thời Tịnh Kỳ cũng đem tranh của mình cho hắn xem. Hứa Quân Dao trông bộ dạng vội vã muốn thể hiện tài năng của hai nàng thì có chút muốn cười.
Theo ký ức của nguyên chủ Hứa Quân Dao biết được Mạc Phong Tức này là người cực kỳ giả tạo, bản thân hắn sẽ ký để con gái của một thương nhân leo lên mình. Nhưng lại lợi dụng để có lợi ích, khéo léo đưa đẩy nhưng lại chưa từng thực sự hứa hẹn lấy. Đấy cũng là lý do mà Thời Tịnh Kỳ có thể leo lên hắn thành công, cũng không thể không thừa nhận phần lớn khiến hắn mạo hiểm đổi kiệu hoa là do Thời Quân Dao xú danh đầy mình. So với nàng, Thời Tịnh Kỳ khéo léo được lòng người lấy nàng về sẽ tốt cho danh tiếng của Mạc Phong Tức.
“ Bức tranh này của nhị biểu muội rất có hồn, cảm giác như hoa đang nở rộ vậy!”
“ Tiểu nữ tài mọn không giám so với Vương phi.”
Mấy người bên kia khách sáo lời qua tiếng lại bên này Hứa Quân Dao với Từ Tiên Nhi chỉ ngồi yên xem kịch.
Từ Tiên Nhi vốn không có tài mấy cái cần kiên nhẫn này nhưng vẫn tạm là xem được. Còn Hứa Quân Dao vẫn chưa cho mọi người coi, thấy nàng vẽ lâu như vậy chưa xong Từ Tiên Nhi cũng có chút tò mò. Không phải không biết vẽ nên gạch lung tung đó chứ, giây phút Từ Tiên Nhi nhìn thấy bức tranh của nàng cứ ngỡ mình nhìn nhầm. Nhìn theo góc độ của Từ Tiên Nhi hoa trên bức tranh của Hứa Quân Dao như đang dần héo đi vậy.
Mọi người nhìn biểu cảm của Từ Tiên Nhi có chút tò mò trên bức tranh của nàng vẽ cái gì vậy chứ. Thời Tịnh Kỳ lên tiếng trước: “ Tiểu hoàng thẩm không biết có thể để cho mọi người chiêm ngưỡng tranh của người không?” Ta lại không tin ngươi có thể vẽ ra thứ gì.
Hứa Quân Dao nhướng mày một cái quay tranh lại cho mọi người coi. Ai nấy đều bất ngờ bức tranh của nàng như đang chuyển động vậy, nhìn từ mỗi góc khác nhau sẽ nhìn ra một cái khác. Tổng hợp lại là một bông hoa nở rộ sau đó dần dần héo đi. Lúc còn ở hiện đại thời gian học đại học Hứa Quân Dao có tham gia lớp kỹ năng mềm, không có hứng thú cái gì chỉ có hứng thú với tranh vẽ vì nó có thể ngồi yên một ngày mà không hoạt động quá nhiều.
Thực ra nếu đầy đủ dụng cụ nàng có thể vẽ nó hoàn hảo hơn, nàng dùng kỹ năng vẽ đa chiều chính là theo góc độ vẽ nhiều nét vẽ đè lên nhau tạo thành. Sau đó dưới tác dụng của màu nước có thể khiến vật thể trên bức tranh nhìn như chuyển động vậy, đây chỉ là ảo ảnh của thị giác thôi.
“ Quả nhiên là tuyệt mỹ!” Mạc Phong Tức vô thức thốt ra. Không để ý Thời Tịnh Kỳ bên cạnh mặt đã không giữ nổi tươi cười nữa rồi.
Nếu là trước kia nguyên chủ nhất định sẽ nhảy nên vì vui mừng nhưng bây giờ Hứa Quân Dao thì không. Nàng chỉ lạnh nhạt đứng dậy nói: “ Cũng không còn sớm nữa, trong phủ nhiều việc không làm phiền phu thê hai người nữa!”
Mặc dù khó chịu nhưng lời khách sáo không thể không nói, Thời Tịnh Kỳ gượng cười nói: “ Tiểu hoàng thẩm không có mấy khi tới phủ hay là ở lại dùng bữa cơm đạm bạc!”
Hứa Quân Dao khoát tay nói: “ Thôi khỏi đi, vương gia nhà ta chắc đang chờ cơm ta rồi. Sáng nay hắn còn muốn đi nhưng ta nghĩ tới ở đây đều là tỷ muội còn có mấy cô nương chưa gả nên không đồng ý. Nếu mà biết Thất vương gia cũng tới ta sẽ để cho hắn theo. Bức tranh này ta đem về cho hắn coi một chút được chứ!”
Mạc Phong Tức đơ người, hình như nàng mắng hắn. Nhưng lại không có chứng cớ, hắn nghe giống như nàng đang khoe khoang mình hạnh phúc với hoàng thúc của hắn như nào vậy. Bực bội!
Nụ cười trên mặt Thời Tịnh Kỳ cứng lại, cứng nhắc nói: “ Tiểu hoàng thẩm cứ tự nhiên, bữa tiệc có chút sơ sài mong tiểu hoàng thẩm đừng trách!”
Vũ Nương thu tranh lại theo Hứa Quân Dao ra về, thần cảm phục lời nói của vương phi một mũi tên trúng hai đích. Đầu tiên là trách Thất vương phi nói là chuẩn bị tiệc cho tỷ muội trong nhà, nhưng lại không nhắc nhở Thất vương để tiệc xuất hiện ngoại nam. Còn đem cả Thất vương vào mắng thiếu lễ nghi, tuy nói Mặc Hi Quốc đối với chuyện nam nữ phóng khoáng hơn một chút nhưng chung quy nam nữ hữu biệt. Ở sân viện đều là nữ nhân còn có cô nương chưa gả, mà Thất vương lại vào một cách tự nhiên còn ở lại lâu như vậy, nếu truyền ra ngoài thanh danh ai cũng sẽ ảnh hưởng.
Tới cửa Hứa Quân Dao bất đắc dĩ chia tay người đang líu ríu khen tranh của nàng, còn hỏi nàng từ bao giờ mà vẽ đẹp như vậy.
“ Được rồi biểu tỷ, hôm nào tỷ tới Thần vương phủ ta vẽ tặng tỷ một bức nhé!”
“ Nhất định rồi, ta về đây.”
Từ Tiên Nhi tiếc nuối lên xe rời đi, lúc Hứa Quân Dao lên xe ngựa vô tình nhìn thấy Thời Tịnh Nam đứng đằng sau nhìn nàng như kiểu muốn nói lại thôi vậy. Cũng không để tâm quá nhiều Hứa Quân Dao lên xe trở về Thần vương phủ.
“ Vương phi bức vẽ của người thật đẹp, giống như bông hoa thật sinh động vậy?” Miên Miên ôm bức tranh híp mắt nói.
“ Thật ra nó có thể vẽ tốt hơn….” Hứa Quân Dao còn định nói gì đó thì nghe thấy bên ngoài một trận ồn ào.
“ Bên ngoài là chuyện gì?” Vũ Nương vén mành ra ngoài.
Sau một lúc thì quay về nói: “ Vương phi phía trước có người trộm bánh bị bắt được đang bị ông chủ đánh một trận!”
Hứa Quân Dao bén mạng ra nhìn thì là một nam hài khoảng 11-12 tuổi gầy guộc, yếu ớt không có sức đánh trả. Tay người kia vẫn nắm chặt cái bánh bao, hắn rất đói. Hứa Quân Dao cũng không phải mắc bệnh thánh mẫu nhưng nhìn thấy lại có chua xót đến cùng vẫn là một đứa bé. Hứa Quân Dao kêu Vũ Nương đưa cho thị vệ một ít bạc trả cho ông chủ kia tha cho người kia, còn cho hắn một ít tiền.
Đám đông giải tán, về tới phủ Hứa Quân Dao đi thẳng về Sương viên tìm tiểu Khanh Khanh cả ngày nay không ôm sói nhỏ rồi, có chút nhớ bộ lông của nó rồi.
Tiểu Khanh Khanh đang lười biếng nằm sưởi nắng ở trên bàn đá thì đột nhiên bị ôm lấy, nó khó chịu ngao ngao hai tiếng. Ánh mắt của tiểu Khanh Khanh như muốn nói, ta dù sao cũng là sói ngươi có thể sợ ta một chút không, ta là quý tộc không phải là thú cưng. Hứa Quân Dao mặc kệ ánh mắt ai oán của nó tiếp tục vuốt ve.
“ Xem ra hôm nay vương phi đi chơi cực kỳ vui vẻ nhỉ!”
Hứa Quân Dao giật mình quay lại thì Mạc Ảnh Quân đã đứng phía sau lưng nàng. Hai ngày nay hắn bận không thấy mặt mũi giờ này hắn ở Sương viên nàng không giật mình mới lạ.
“ Chàng hết bận rồi sao?”
“ Bớt chút thời gian muốn dùng bữa trưa với nàng thôi! Vương phi không muốn gặp bản vương sao?”
Nhìn khuôn mặt tối sầm của Mạc Ảnh Quân, Hứa Quân Dao nhất thời không biết nói gì, hắn bị ai chọc tức lại đi đến chỗ nàng xả giận thế.
Mạc Đông ở một bên trợn mắt, bớt chút thời gian mà vương gia nói là hai canh giờ ngóng từ thư phòng, vừa nghe người về cái liền chạy tới Sương Viên đó. Vương phi người không nhận ra sao, người hôm nay tới Thất vương phủ nên vương gia mới như vậy nha.