Ba người Thời Khiêm ở trong phòng nửa canh giờ mới ra ngoài, Thời Khiên trầm mặc không nói gì đi vào phòng thê tử. Vì là nội trạch nên Mạc Ảnh Quân và Thời Vân Triệt không có vào theo, Thời Vân Triệt được giao nhiệm vụ tiếp đãi Mạc Ảnh Quân.
Trong phòng.
“ Chủ quân…” Từ thị thấy Thời Khiêm đi vào liền khó xử kêu ông một tiếng.
Nãy giờ Hứa Quân Dao làm mọi cách, nói đủ thứ nhưng Từ thị vẫn không tỏ thái độ gì về chuyện này hết. Từ thị còn cố ý đánh lạc hướng muốn Hứa Quân Dao bỏ qua chuyện này, nhưng lần này Từ thị có làm thế nào cũng không lay chuyển được nàng.
“ Phụ thân người tới rồi, người mẫu giúp con khuyên mẫu thân đi! Đây là an nguy của mẫu thân và đệ đệ, muội muội, không thể cứ trước kia cúi đầu nhường nhịn được đâu ạ. Đâu phải cứ ta kính người một thước, người sẽ kính ta một trượng đâu?”
Hứa Quân Dao quả thực tức muốn chết, nàng nhớ Đại cữu mẫu từng nói với nàng, mẫu thân Từ thị của nàng cái gì cũng tốt, chỉ là quá dễ mềm lòng. Có lẽ một phần là do xuất thân, cũng giống như nguyên chủ Thời Quân Dao được cưng chiều, bao bọc quá mức nên trở nên thần kinh mỏng, tâm không thể ác được. Cứ như thế này có mà bị hại còn không giám dóng trống kêu oan mất.
“ Dao nhi…”
“ Phu nhân, Dao nhi nói không sai đâu!”
“ Chủ quân…”
Thời Khiêm ngồi xuống cạnh giường, nắm tay Từ thị thở dài.“ Thôi được rồi, Hi Văn từ lúc gả cho ta tới giờ, nàng chịu không ít khổ rồi. Ta cứ nghĩ dẫu sao cũng là người một nhà, có quá quắt thế nào cũng sẽ không đến mức hại đến mạng người. Chỉ do là ta quá mức tin, cái gọi là thân thích, máu mủ, hiện giờ ta rõ ràng rồi, ta không thể để mẫu tử nàng gặp nguy hiểm. Tương lai Triệt Nhi cũng phải lập gia thất, cũng sẽ có con nhỏ, chúng ta có rất nhiều điều không thể mạo hiểm.”
Từ thị do dự. “ Nhưng mà…” Đó là mẫu thân chàng đâu thể làm lớn chuyện nên như thế, dẫu sao cũng chưa có vấn đề gì lớn.
“ Không nhưng nhị gì cả, chuyện này ta đã quyết rồi.”
Hứa Quân Dao rất biết điều, Thời Khiêm sẽ có cách khuyên nhủ được Từ thị, nàng không muốn ở đó làm bóng đèn đâu. Hứa Quân Dao ra ngoài, nàng hỏi Miên Miên: “ Vương gia đâu rồi!”
“ Dạ, Vương phi, Đại công tử đã cùng Vương gia tới đình mát phía Nam, Khương Viện rồi ạ!” Khương viện là viện của Thời Vân Triệt.
“ Đi thôi chúng ta tới đó xem xem…”
Hứa Quân Dao chưa đi được hai bước, sân viện thưa người, chỉ có nàng và Miên Miên, xuất hiện thêm một người thứ ba. “ Vương phi!”
Hứa Quân Dao nhìn Hàn Anh, nếu không có chuyện gì quan trọng hẳn là Hàn Anh sẽ không mạo hiểm xuất hiện như vậy?
“ Có chuyện gì?”
“ Vương phi, khi người cùng Đại nương tử trò chuyện đã có một nô tỳ ở bên ngoài nghe lén.”
Mạc Xuyên đã tự chủ đánh ngất người bắt đi, giờ đang canh bên ngoài, đợi nàng xử trí.
“ Miên Miên, trong viện nhà ta có chỗ nào vắng vẻ không có người lui tới không?”
Miên Miên suy nghĩ một lát, rồi nói: “ Dạ, bên phía Thùy tạ Đông viện có một viện trống!”
Hứa Quân Dao dặn dò Miên Miên cùng Hàn Anh dẫn người tới Đông viện, khiến nàng ta kín miệng không lộ ra những gì nàng ta nghe thấy ngày hôm nay. Đêm nay bắt người tới Thần Vương phủ, nô tỳ này sẽ là manh mối lớn mà nàng cần tìm.
Miên Miên theo Hàn Anh rời đi, Hứa Quân Dao làm như không có việc gì cùng mấy người Vũ Nương đi tới chỗ của Mạc Ảnh Quân. Tới gần đình mát, Hứa Quân Dao đã nhìn thấy bóng dáng thân thuộc còn chưa kịp nở nụ cười đã nhìn thấy đối diện hắn là gương mặt nàng không muốn nhìn thấy, Mạc Phong Tức. Hứa Quân Dao đang chuẩn bị tiến đến thì xa xa nàng thấy bóng dáng thướt tha của Tào Hạnh bước vào đình mát, nhìn cách ăn mặc cùng khí chất có tới năm phần tương tự Hứa Quân Dao, đúng là đủ đầu tư học cả cách đi lại của Hứa Quân Dao luôn.
Dịp tốt để xuất hiện trước mặt Mạc Ảnh Quân như vậy, Tào Hạnh sao có thể bỏ qua. Vốn cứ nghĩ là đã hết cơ hội ở chỗ Mạc Ảnh Quân rồi, Tào Hạnh còn định nghe lời Lão phu nhân chuyển hướng qua Mạc Phong Tức, Thời Tịnh Kỳ mang thai cơ hội sẽ cao hơn, ai ngờ còn chưa kịp làm gì thì thai trong bụng của Thời Tịnh Kỳ không còn nữa, Thất vương quy củ hơn trước nhiều, lên triều rồi vẻ phủ số lần ra ngoài đếm được trên đầu ngón tay. Tào Hạnh không có cơ hội nào cả, hôm nay là cơ hội tốt còn chưa kịp thể hiện trước mặt Mạc Phong Tức, thì Mạc Ảnh Quân lại tới, Mạc Ảnh Quân đã tới Tào Hạnh còn để mắt Mạc Phong Tức sao?
Tào Hạnh nghe Tào thị nói, Hứa Quân Dao nhất định là bị vắng vẻ rồi, nếu không sao ngày Tết, Thần vương cũng không cho nàng về nhà. Tào Hạnh càng thêm tự tin, học quy củ của tiểu thư khuê các ở kinh thành, ngay cả thái độ sáng nay của Mạc Ảnh Quân cũng không khiến nàng ta nản lòng, mãi mới thấy có cơ hội Mạc Ảnh Quân không ở cùng Hứa Quân Dao, Tào Hạnh không chần chừ mà ngay lập tức tới, còn giả bộ như là đi lạc.
Tào Hạnh trên mặt thất kinh, hành lễ: “ Tiểu nữ không biết hai vị Vương gia cùng với đại biểu ca ở đây thưởng trà, tiểu nữ thất lễ rồi.”
Không ai phản ứng. Đến một cái gật đầu có lệ giữ mặt mũi cho Tào Hạnh cũng không có.
Vốn ban đầu xem trọng nàng có vài phần giống Hứa Quân Dao, nhưng khi Mạc Ảnh Quân xuất hiện ánh mắt Tào Hạnh chưa từng rời khỏi hắn, Mạc Phong Tức cũng chẳng còn chút hứng thú nào nữa. Chỉ là một dã nha đầu nhà thương hộ còn mơ mộng với cành cao, Mạc Phong Tức khinh thường nhất là những kiểu người như này.
Mạc Ảnh Quân đến nâng mắt nhìn còn không thèm, nàng ta lấy đâu ra loại tự tin này.
“ Được rồi, nếu không may đi lạc thì rời đi đi, nơi đây toàn ngoại nam, ngươi xuất hiện không thích hợp.” Thời Vân Triệt miễn cưỡng lạnh nhạt nói một câu.
Tào Hạnh nào có dễ bỏ qua như vậy, tính toán tìm cớ để ở lại. Nàng ta nhìn xung quanh nghĩ ra một ý: “ Mấy nha đầu trong phủ cũng thật là không có phép tắc, nơi này toàn là quý nhân vậy mà đến một người cũng không ở đây hầu hạ. Nếu hai vị Vương gia với biểu ca không chê tiểu nữ vụng về, để tiểu nữ ở lại châm trà rót nước cho ba vị.”
Nói như mình là chủ nhân của nơi này vậy.
Mạc Phong Tức cười lạnh, loại nữ nhân này so với kỹ nữ thanh lâu còn không biết liêm sỉ bằng. Ba đại nam nhân ngồi đây, nàng ta tuy không phải nhà cao môn, cũng là tiểu thư một nhà khá giả vậy mà lại muốn hạ mình làm nô tỳ châm trà…ánh mắt còn không rời khỏi nam nhân kia. Cho rằng không ai nhìn ra ý đồ của nàng ta chắc. Mạc Phong Tức nhếch miệng nâng một chén trà, quay đầu đi nơi khác không định tham gia vào thì lọt vào trong tầm mắt hắn, bóng dáng nhỏ nhắn quàng áo lông trắng muốt, uyển chuyển từ từ đi tới chỗ của họ.
Sau đó Mạc Phong Tức thấy nam nhân lạnh nhạt kia cuối cùng cũng phản ứng, khi nghe thấy giọng nói lanh lảnh của nàng vang lên.
“ Tào cô nương đúng là chịu bỏ mặt mũi, cũng không biết là Vương gia nhà ta có nhận nổi không?”
“ Vương phi vạn an.”
Mạc Ảnh Quân nhanh chân đỡ lấy nàng, cẩn thận dìu nàng ngồi xuống. Hắn không phản ứng gì với tất cả mọi điều xảy ra xung quanh, trong mắt hắn chỉ có Hứa Quân Dao. Đó là những gì mọi người có mặt ở đây, hiện tại nhìn thấy, dường như là vài chục năm sau đó, ai còn sống đều nhìn thấy hình ảnh như vậy, chỉ khác là họ càng ngày càng ngọt ngào.
Hứa Quân Dao cười dịu dàng. “ Tào cô nương ở nơi xa tới có lẽ có một số điều ở kinh thành không hiểu rõ lắm, nếu không chê vậy thì để người của Bản phi chỉ cho cô đôi chút?” Cùng một cách nói, Hứa Quân Dao trả lại cho Tào Hạnh.
Tào Hạnh vẫn cố giữ ưu nhã, nàng ta đã nghĩ, chỉ cần Hứa Quân Dao làm khó nàng ta một chút thôi, Mạc Ảnh Quân nhất định sẽ ghét bỏ Hứa Quân Dao. Trong lòng vui như mở cờ, nàng ta càng tự tin phúc thân: “ Tiểu nữ làm sao giám chê chứ, làm phiền Vương phi.”
Hứa Quân Dao không nhanh không chậm quay đầu. “ Diên ma ma, giúp Tào cô nương một chút. Nhớ phải làm cho tốt, nếu không khiến Tào cô nương vẽ gà không ra lại vẽ ra chó thì không hay.”
( Xin lỗi cả nhà, mấy nay bận quá🥹! Ủng hộ tui nhé❤️”
Trong phòng.
“ Chủ quân…” Từ thị thấy Thời Khiêm đi vào liền khó xử kêu ông một tiếng.
Nãy giờ Hứa Quân Dao làm mọi cách, nói đủ thứ nhưng Từ thị vẫn không tỏ thái độ gì về chuyện này hết. Từ thị còn cố ý đánh lạc hướng muốn Hứa Quân Dao bỏ qua chuyện này, nhưng lần này Từ thị có làm thế nào cũng không lay chuyển được nàng.
“ Phụ thân người tới rồi, người mẫu giúp con khuyên mẫu thân đi! Đây là an nguy của mẫu thân và đệ đệ, muội muội, không thể cứ trước kia cúi đầu nhường nhịn được đâu ạ. Đâu phải cứ ta kính người một thước, người sẽ kính ta một trượng đâu?”
Hứa Quân Dao quả thực tức muốn chết, nàng nhớ Đại cữu mẫu từng nói với nàng, mẫu thân Từ thị của nàng cái gì cũng tốt, chỉ là quá dễ mềm lòng. Có lẽ một phần là do xuất thân, cũng giống như nguyên chủ Thời Quân Dao được cưng chiều, bao bọc quá mức nên trở nên thần kinh mỏng, tâm không thể ác được. Cứ như thế này có mà bị hại còn không giám dóng trống kêu oan mất.
“ Dao nhi…”
“ Phu nhân, Dao nhi nói không sai đâu!”
“ Chủ quân…”
Thời Khiêm ngồi xuống cạnh giường, nắm tay Từ thị thở dài.“ Thôi được rồi, Hi Văn từ lúc gả cho ta tới giờ, nàng chịu không ít khổ rồi. Ta cứ nghĩ dẫu sao cũng là người một nhà, có quá quắt thế nào cũng sẽ không đến mức hại đến mạng người. Chỉ do là ta quá mức tin, cái gọi là thân thích, máu mủ, hiện giờ ta rõ ràng rồi, ta không thể để mẫu tử nàng gặp nguy hiểm. Tương lai Triệt Nhi cũng phải lập gia thất, cũng sẽ có con nhỏ, chúng ta có rất nhiều điều không thể mạo hiểm.”
Từ thị do dự. “ Nhưng mà…” Đó là mẫu thân chàng đâu thể làm lớn chuyện nên như thế, dẫu sao cũng chưa có vấn đề gì lớn.
“ Không nhưng nhị gì cả, chuyện này ta đã quyết rồi.”
Hứa Quân Dao rất biết điều, Thời Khiêm sẽ có cách khuyên nhủ được Từ thị, nàng không muốn ở đó làm bóng đèn đâu. Hứa Quân Dao ra ngoài, nàng hỏi Miên Miên: “ Vương gia đâu rồi!”
“ Dạ, Vương phi, Đại công tử đã cùng Vương gia tới đình mát phía Nam, Khương Viện rồi ạ!” Khương viện là viện của Thời Vân Triệt.
“ Đi thôi chúng ta tới đó xem xem…”
Hứa Quân Dao chưa đi được hai bước, sân viện thưa người, chỉ có nàng và Miên Miên, xuất hiện thêm một người thứ ba. “ Vương phi!”
Hứa Quân Dao nhìn Hàn Anh, nếu không có chuyện gì quan trọng hẳn là Hàn Anh sẽ không mạo hiểm xuất hiện như vậy?
“ Có chuyện gì?”
“ Vương phi, khi người cùng Đại nương tử trò chuyện đã có một nô tỳ ở bên ngoài nghe lén.”
Mạc Xuyên đã tự chủ đánh ngất người bắt đi, giờ đang canh bên ngoài, đợi nàng xử trí.
“ Miên Miên, trong viện nhà ta có chỗ nào vắng vẻ không có người lui tới không?”
Miên Miên suy nghĩ một lát, rồi nói: “ Dạ, bên phía Thùy tạ Đông viện có một viện trống!”
Hứa Quân Dao dặn dò Miên Miên cùng Hàn Anh dẫn người tới Đông viện, khiến nàng ta kín miệng không lộ ra những gì nàng ta nghe thấy ngày hôm nay. Đêm nay bắt người tới Thần Vương phủ, nô tỳ này sẽ là manh mối lớn mà nàng cần tìm.
Miên Miên theo Hàn Anh rời đi, Hứa Quân Dao làm như không có việc gì cùng mấy người Vũ Nương đi tới chỗ của Mạc Ảnh Quân. Tới gần đình mát, Hứa Quân Dao đã nhìn thấy bóng dáng thân thuộc còn chưa kịp nở nụ cười đã nhìn thấy đối diện hắn là gương mặt nàng không muốn nhìn thấy, Mạc Phong Tức. Hứa Quân Dao đang chuẩn bị tiến đến thì xa xa nàng thấy bóng dáng thướt tha của Tào Hạnh bước vào đình mát, nhìn cách ăn mặc cùng khí chất có tới năm phần tương tự Hứa Quân Dao, đúng là đủ đầu tư học cả cách đi lại của Hứa Quân Dao luôn.
Dịp tốt để xuất hiện trước mặt Mạc Ảnh Quân như vậy, Tào Hạnh sao có thể bỏ qua. Vốn cứ nghĩ là đã hết cơ hội ở chỗ Mạc Ảnh Quân rồi, Tào Hạnh còn định nghe lời Lão phu nhân chuyển hướng qua Mạc Phong Tức, Thời Tịnh Kỳ mang thai cơ hội sẽ cao hơn, ai ngờ còn chưa kịp làm gì thì thai trong bụng của Thời Tịnh Kỳ không còn nữa, Thất vương quy củ hơn trước nhiều, lên triều rồi vẻ phủ số lần ra ngoài đếm được trên đầu ngón tay. Tào Hạnh không có cơ hội nào cả, hôm nay là cơ hội tốt còn chưa kịp thể hiện trước mặt Mạc Phong Tức, thì Mạc Ảnh Quân lại tới, Mạc Ảnh Quân đã tới Tào Hạnh còn để mắt Mạc Phong Tức sao?
Tào Hạnh nghe Tào thị nói, Hứa Quân Dao nhất định là bị vắng vẻ rồi, nếu không sao ngày Tết, Thần vương cũng không cho nàng về nhà. Tào Hạnh càng thêm tự tin, học quy củ của tiểu thư khuê các ở kinh thành, ngay cả thái độ sáng nay của Mạc Ảnh Quân cũng không khiến nàng ta nản lòng, mãi mới thấy có cơ hội Mạc Ảnh Quân không ở cùng Hứa Quân Dao, Tào Hạnh không chần chừ mà ngay lập tức tới, còn giả bộ như là đi lạc.
Tào Hạnh trên mặt thất kinh, hành lễ: “ Tiểu nữ không biết hai vị Vương gia cùng với đại biểu ca ở đây thưởng trà, tiểu nữ thất lễ rồi.”
Không ai phản ứng. Đến một cái gật đầu có lệ giữ mặt mũi cho Tào Hạnh cũng không có.
Vốn ban đầu xem trọng nàng có vài phần giống Hứa Quân Dao, nhưng khi Mạc Ảnh Quân xuất hiện ánh mắt Tào Hạnh chưa từng rời khỏi hắn, Mạc Phong Tức cũng chẳng còn chút hứng thú nào nữa. Chỉ là một dã nha đầu nhà thương hộ còn mơ mộng với cành cao, Mạc Phong Tức khinh thường nhất là những kiểu người như này.
Mạc Ảnh Quân đến nâng mắt nhìn còn không thèm, nàng ta lấy đâu ra loại tự tin này.
“ Được rồi, nếu không may đi lạc thì rời đi đi, nơi đây toàn ngoại nam, ngươi xuất hiện không thích hợp.” Thời Vân Triệt miễn cưỡng lạnh nhạt nói một câu.
Tào Hạnh nào có dễ bỏ qua như vậy, tính toán tìm cớ để ở lại. Nàng ta nhìn xung quanh nghĩ ra một ý: “ Mấy nha đầu trong phủ cũng thật là không có phép tắc, nơi này toàn là quý nhân vậy mà đến một người cũng không ở đây hầu hạ. Nếu hai vị Vương gia với biểu ca không chê tiểu nữ vụng về, để tiểu nữ ở lại châm trà rót nước cho ba vị.”
Nói như mình là chủ nhân của nơi này vậy.
Mạc Phong Tức cười lạnh, loại nữ nhân này so với kỹ nữ thanh lâu còn không biết liêm sỉ bằng. Ba đại nam nhân ngồi đây, nàng ta tuy không phải nhà cao môn, cũng là tiểu thư một nhà khá giả vậy mà lại muốn hạ mình làm nô tỳ châm trà…ánh mắt còn không rời khỏi nam nhân kia. Cho rằng không ai nhìn ra ý đồ của nàng ta chắc. Mạc Phong Tức nhếch miệng nâng một chén trà, quay đầu đi nơi khác không định tham gia vào thì lọt vào trong tầm mắt hắn, bóng dáng nhỏ nhắn quàng áo lông trắng muốt, uyển chuyển từ từ đi tới chỗ của họ.
Sau đó Mạc Phong Tức thấy nam nhân lạnh nhạt kia cuối cùng cũng phản ứng, khi nghe thấy giọng nói lanh lảnh của nàng vang lên.
“ Tào cô nương đúng là chịu bỏ mặt mũi, cũng không biết là Vương gia nhà ta có nhận nổi không?”
“ Vương phi vạn an.”
Mạc Ảnh Quân nhanh chân đỡ lấy nàng, cẩn thận dìu nàng ngồi xuống. Hắn không phản ứng gì với tất cả mọi điều xảy ra xung quanh, trong mắt hắn chỉ có Hứa Quân Dao. Đó là những gì mọi người có mặt ở đây, hiện tại nhìn thấy, dường như là vài chục năm sau đó, ai còn sống đều nhìn thấy hình ảnh như vậy, chỉ khác là họ càng ngày càng ngọt ngào.
Hứa Quân Dao cười dịu dàng. “ Tào cô nương ở nơi xa tới có lẽ có một số điều ở kinh thành không hiểu rõ lắm, nếu không chê vậy thì để người của Bản phi chỉ cho cô đôi chút?” Cùng một cách nói, Hứa Quân Dao trả lại cho Tào Hạnh.
Tào Hạnh vẫn cố giữ ưu nhã, nàng ta đã nghĩ, chỉ cần Hứa Quân Dao làm khó nàng ta một chút thôi, Mạc Ảnh Quân nhất định sẽ ghét bỏ Hứa Quân Dao. Trong lòng vui như mở cờ, nàng ta càng tự tin phúc thân: “ Tiểu nữ làm sao giám chê chứ, làm phiền Vương phi.”
Hứa Quân Dao không nhanh không chậm quay đầu. “ Diên ma ma, giúp Tào cô nương một chút. Nhớ phải làm cho tốt, nếu không khiến Tào cô nương vẽ gà không ra lại vẽ ra chó thì không hay.”
( Xin lỗi cả nhà, mấy nay bận quá🥹! Ủng hộ tui nhé❤️”