Nghe là Mạc Ảnh Quân cùng Hứa Quân Dao tới, sắc mặt người trong đại sảnh toàn bộ đều thay đổi. Đại bá mẫu sợ tới thân thể phát run, Lão phu nhân sắc mặt khẽ biến, lần này về kinh đã khiến Lão phu nhân hiểu ra được, Thời Quân Dao(Hứa Quân Dao) của bây giờ đã không còn là đứa cháu gái, bà ta có thể tùy ý nạt nộ như trước nữa. Đằng sau Thời Quân Dao còn có Mạc Ảnh Quân, có Thần Vương phủ, dù không được sủng ái đi chăng nữa thì, Thần Vương phi vẫn là nàng, bà ta chỉ là một phụ nhân, cáo mệnh còn không có.
Lão phu nhân hắng giọng: “ Người tới đem mấy thứ nô bộc không biết xấu hổ, không biết ơn chủ này xuống dưới nhốt lại, đừng để chuyện xấu đồn xa.” Thời Khiêm còn có thể làm khác sao? Nếu để Mạc Ảnh Quân biết Thời Quân Dao sẽ bị vắng vẻ. Lão phu nhân nghĩ thế càng thêm tự tin, nhốt lại, sau đó bà ta sẽ có cách lắng chuyện này xuống. Lão phu nhân không tin Mạc Ảnh Quân ở đây, Thời Khiêm còn dám làm loạn lên.
“ Không cần!” Thời Khiêm kiên định nói.
Lão phu nhân giật mình. “ Thời Khiêm, chẳng lẽ ngươi muốn, để người ngoài biết chuyện xấu trong nhà sao?”
“ Không phải Lão phu nhân muốn đánh trống kêu oan sao? Bây giờ Thần vương tới, đủ quyền lực để người kêu oan, không phải đúng ý người sao?”
“ Nhưng Thần vương sẽ công bằng sao?” Đại bá mẫu buột miệng nói. Với độ sủng ái đó, bà ta chết chắc rồi, Đại bá mẫu rất sợ hãi. Thời Tịnh Nghiên bị đưa lên Đại Giác Tự, bây giờ thần trí không bình thường, ngày ngày khóc lóc kêu gào. Thời Tốn đã không còn muốn đón về nữa rồi. Nếu như chuyện này lộ, Đại bá mẫu không muốn phải tới Đại Giác Tự đó đâu.
“ Đại bá mẫu yên tâm, Vương gia nhà con sẽ công tâm.” Hứa Quân Dao hơi mỉm cười, nhưng trong mắt chỉ toàn ý lạnh. Công tâm, nhất định sẽ công tâm. Công tâm khiến các ngươi cả đời ghi nhớ.
Mạc Ảnh Quân cùng Hứa Quân Dao tới làm cho không khí đại sảnh càng thêm trầm trọng. Vị trí chủ vị đã nhường cho Mạc Ảnh Quân ngồi, Lão phu nhân cũng phải xuống phía dưới. Không như ngày khác, Hứa Quân Dao lần này không nhường xuống phía dưới ngồi, mà ngồi xuống ngay bên cạnh hắn. Nàng cho Thời Khiêm và Thời Vân Triệt một ánh mắt an tâm rồi nhìn một vòng tất cả mọi người. Nàng dừng ánh mắt nơi Đại bá mẫu cười nhạt, Đại bá mẫu muốn cầm ly trà che đi khuôn mặt, bị nụ cười của nàng dọa tới tay run rẩy, ly trà bị sóng đổ ra tay.
Đại bá mẫu bị nóng ôm tay nhăn nhó, Hứa Quân Dao ý cười càng đậm, có tật giật mình.
Lão phu nhân liếc đại bá mẫu, trong lòng tức giận. Cái thứ nhát gan, để cho một con nhóc miệng còn hôi sữa doạ.
Hứa Quân Dao hướng Lão phu nhân, mềm mại kêu một tiếng: “ Tổ mẫu, không biết là mấy người này đã làm chuyện gì để cả nhà ta tức giận tới vậy ạ.” Tay nàng chỉ chỉ mấy nô tỳ đang quỳ phía dưới.
Lão phu nhân hừ lạnh. “ Chỉ là một đám ăn cây táo rào cây sung, chuyện trong nhà nói ra sẽ khiến Vương gia chê cười. Ngươi không cần quản….”
“ Con vừa có nghe tổ mẫu muốn đánh trống kêu oan, như vậy chẳng khác là làm nhà ta càng xấu mặt. Ở đây có phụ thân, đại bá làm quan hình bộ, còn có Vương gia nhà con, người một nhà không phải càng dễ giải quyết sao?” Hứa Quân Dao hợp tình hợp lý nói, Lão phu nhân đã có tuổi không theo kịp được tốc độ của nàng. Hứa Quân Dao còn chưa nói xong: “ Đám nô bộc này bây giờ rất xảo trá, không nên để tổ mẫu nhọc tâm, chuyện này cứ để tiểu bối như chúng con giải quyết đi. Quyết định thế nào sẽ hỏi ý kiến người.”
Hứa Quân Dao nói một lèo không để cho ai có cơ hội phản bác, muốn nói cũng ngại Mạc Ảnh Quân đang nắm tay nàng, yên lặng ngồi bên cạnh. Nàng quay ra nhìn xuống dưới, duỗi tay chỉ đại một người: “ Bắt đầu từ người này trước đi.” Hứa Quân Dao nhìn Vũ Nương.
Vũ Nương tiến lên một bước, một bên Miên Miên cùng Xuân Hoà trải giấy mực chuẩn bị. Trước các nàng phúc thân với chủ tử sau mới nói: “ Ngươi tên gì, làm ở viện nào, làm công việc gì. Vì sao hôm nay bị bắt đem tới đây! Nhớ kỹ, nói cho đúng, tất cả những gì các ngươi nói điều sẽ được ghi lại, điểm chỉ, làm bằng chứng.” Giọng Vũ Nương không lớn nhưng dõng dạc mang lại cảm giác nghiêm trang, hệt như hỏi cung. Lão phu nhân cùng Đại bá mẫu căng da đầu, căng thẳng không kém. Lão phu nhân rất muốn lên tiếng ngăn lại nhưng chẳng thể áp nổi khí thế của Mạc Ảnh Quân.
Người bị hỏi tên Đông Mai, nàng run rẩy trả lời: “ Nô tỳ là Đông Mai, làm nha đầu phụ giúp trong trù phòng. Nô tỳ chỉ làm những việc vặt, bưng bê, rửa rau, phụ giúp Lão Lý. Nô tỳ bị ma ma ở viện của Lão phu nhân ép buộc bỏ thuốc vào thức ăn của Tam Đại nương tử, nô tỳ bị ép buộc, không phải do nô tỳ, mong Vương phi khai ân.” Nha đầu tuổi không lớn, nói chưa hết câu đã khóc tới nước mắt dàn dụa, liên tục dập đầu, nàng ta không muốn làm như vậy chỉ là bị ép buộc.
“ Ngươi nói láo!” Lão Phu nhân hét lên. “ Chỉ là một ma ma sao ngươi giám nói là người của viện ta.” Đó chỉ là bà tử quét tước sân nhà, mấy ngày trước để phòng hậu họa, Lão Phu nhân đã đem người đuổi đi.
“ Tổ mẫu không cần nóng ruột. Đông Mai đúng chứ, ngươi phải nói cho đúng. Tại sao ngươi cho rằng đó là người của viện tổ mẫu?” Hứa Quân Dao nhẹ nhàng hỏi, không hề có uy hiếp hay dọa nạt khiến Lão phu nhân muốn bắt bẻ cũng không làm gì được.
“ Nô tỳ có chứng cứ. Vị ma ma đó là Nương của Tiểu Đàn Tử làm ở chuồng ngựa. Chính hắn nói cho nô tỳ biết, ma ma đó họ Trình ở viện của Lão phu nhân. Tất cả đồ ma ma đó cho nô tỳ điều giữ lại chưa từng dùng đến.” Đông Mai vội vàng nói, theo Đông Mai thấy so với Lão phu nhân hùng hổ đe dọa bên kia, nàng ta tin tưởng Ngũ cô nương hơn. Ngũ cô nương tính tình tốt, nàng ta sẽ dễ chịu hơn, còn theo Lão phu nhân không chừng có ngày chết không rõ lý do.
“ Được rồi, ngươi giao lại đồ rồi qua một bên đi.”
Miên Miên mang giấy tới cho Đông Mai điểm chỉ, sau đó lanh lẹ cất đi. Lão phu nhân còn muốn lên tiếng, Mạc Ảnh Quân chỉ nhàn nhạt quét mắt qua bà ta một cái, Lão phu nhân như bị điểm huyệt không mở miệng được. Mạc Ảnh Quân nghĩ rất đơn giản, Lão phu nhân mà nói, nương tử nhà hắn lại phải tranh luận với bà ta, sẽ mệt mỏi. Hắn ở đây nương tử của hắn không cần mệt mỏi, cho là hắn không tại cũng không ai được khiến nàng mệt mỏi.
Suy nghĩ đơn giản của Mạc Ảnh Quân lại rất hợp ý Hứa Quân Dao, Lão phu nhân bớt nói nàng sẽ bớt việc.
“ Người tiếp theo. Cũng như người kia, nói rõ ngươi tên gì, làm công việc gì, ở viện nào, vì sao lại ở đây?”
“ Nô tài tên A Định làm gác cổng sau của Tam Phòng, tiểu nhân còn làm mấy việc lặt vặt chủ tử giao phó. Mấy ngày trước có người mang vàng bạc tới dặn tiểu nhân, đem gốc hoa trạng nguyên trồng cạnh cửa sổ phòng của Tam đại nương tử. Nô tài không biết hoa này có tác dụng gì, mong Vương phi minh giám.” A Định dập đầu liên tục, hắn nhất thời bị tiền bạc che mắt không nghĩ tới lại gặp họa sát thân như vậy.
Vũ Nương nhíu mày. “ Dừng lại, nói cho rõ ai là người đã sai ngươi làm việc. Ngươi làm việc có ai phát hiện hay là đồng bọn với ngươi không?”
(Cầu vote, cầu comment cho có động lực tí nào các cô nương.)
Lão phu nhân hắng giọng: “ Người tới đem mấy thứ nô bộc không biết xấu hổ, không biết ơn chủ này xuống dưới nhốt lại, đừng để chuyện xấu đồn xa.” Thời Khiêm còn có thể làm khác sao? Nếu để Mạc Ảnh Quân biết Thời Quân Dao sẽ bị vắng vẻ. Lão phu nhân nghĩ thế càng thêm tự tin, nhốt lại, sau đó bà ta sẽ có cách lắng chuyện này xuống. Lão phu nhân không tin Mạc Ảnh Quân ở đây, Thời Khiêm còn dám làm loạn lên.
“ Không cần!” Thời Khiêm kiên định nói.
Lão phu nhân giật mình. “ Thời Khiêm, chẳng lẽ ngươi muốn, để người ngoài biết chuyện xấu trong nhà sao?”
“ Không phải Lão phu nhân muốn đánh trống kêu oan sao? Bây giờ Thần vương tới, đủ quyền lực để người kêu oan, không phải đúng ý người sao?”
“ Nhưng Thần vương sẽ công bằng sao?” Đại bá mẫu buột miệng nói. Với độ sủng ái đó, bà ta chết chắc rồi, Đại bá mẫu rất sợ hãi. Thời Tịnh Nghiên bị đưa lên Đại Giác Tự, bây giờ thần trí không bình thường, ngày ngày khóc lóc kêu gào. Thời Tốn đã không còn muốn đón về nữa rồi. Nếu như chuyện này lộ, Đại bá mẫu không muốn phải tới Đại Giác Tự đó đâu.
“ Đại bá mẫu yên tâm, Vương gia nhà con sẽ công tâm.” Hứa Quân Dao hơi mỉm cười, nhưng trong mắt chỉ toàn ý lạnh. Công tâm, nhất định sẽ công tâm. Công tâm khiến các ngươi cả đời ghi nhớ.
Mạc Ảnh Quân cùng Hứa Quân Dao tới làm cho không khí đại sảnh càng thêm trầm trọng. Vị trí chủ vị đã nhường cho Mạc Ảnh Quân ngồi, Lão phu nhân cũng phải xuống phía dưới. Không như ngày khác, Hứa Quân Dao lần này không nhường xuống phía dưới ngồi, mà ngồi xuống ngay bên cạnh hắn. Nàng cho Thời Khiêm và Thời Vân Triệt một ánh mắt an tâm rồi nhìn một vòng tất cả mọi người. Nàng dừng ánh mắt nơi Đại bá mẫu cười nhạt, Đại bá mẫu muốn cầm ly trà che đi khuôn mặt, bị nụ cười của nàng dọa tới tay run rẩy, ly trà bị sóng đổ ra tay.
Đại bá mẫu bị nóng ôm tay nhăn nhó, Hứa Quân Dao ý cười càng đậm, có tật giật mình.
Lão phu nhân liếc đại bá mẫu, trong lòng tức giận. Cái thứ nhát gan, để cho một con nhóc miệng còn hôi sữa doạ.
Hứa Quân Dao hướng Lão phu nhân, mềm mại kêu một tiếng: “ Tổ mẫu, không biết là mấy người này đã làm chuyện gì để cả nhà ta tức giận tới vậy ạ.” Tay nàng chỉ chỉ mấy nô tỳ đang quỳ phía dưới.
Lão phu nhân hừ lạnh. “ Chỉ là một đám ăn cây táo rào cây sung, chuyện trong nhà nói ra sẽ khiến Vương gia chê cười. Ngươi không cần quản….”
“ Con vừa có nghe tổ mẫu muốn đánh trống kêu oan, như vậy chẳng khác là làm nhà ta càng xấu mặt. Ở đây có phụ thân, đại bá làm quan hình bộ, còn có Vương gia nhà con, người một nhà không phải càng dễ giải quyết sao?” Hứa Quân Dao hợp tình hợp lý nói, Lão phu nhân đã có tuổi không theo kịp được tốc độ của nàng. Hứa Quân Dao còn chưa nói xong: “ Đám nô bộc này bây giờ rất xảo trá, không nên để tổ mẫu nhọc tâm, chuyện này cứ để tiểu bối như chúng con giải quyết đi. Quyết định thế nào sẽ hỏi ý kiến người.”
Hứa Quân Dao nói một lèo không để cho ai có cơ hội phản bác, muốn nói cũng ngại Mạc Ảnh Quân đang nắm tay nàng, yên lặng ngồi bên cạnh. Nàng quay ra nhìn xuống dưới, duỗi tay chỉ đại một người: “ Bắt đầu từ người này trước đi.” Hứa Quân Dao nhìn Vũ Nương.
Vũ Nương tiến lên một bước, một bên Miên Miên cùng Xuân Hoà trải giấy mực chuẩn bị. Trước các nàng phúc thân với chủ tử sau mới nói: “ Ngươi tên gì, làm ở viện nào, làm công việc gì. Vì sao hôm nay bị bắt đem tới đây! Nhớ kỹ, nói cho đúng, tất cả những gì các ngươi nói điều sẽ được ghi lại, điểm chỉ, làm bằng chứng.” Giọng Vũ Nương không lớn nhưng dõng dạc mang lại cảm giác nghiêm trang, hệt như hỏi cung. Lão phu nhân cùng Đại bá mẫu căng da đầu, căng thẳng không kém. Lão phu nhân rất muốn lên tiếng ngăn lại nhưng chẳng thể áp nổi khí thế của Mạc Ảnh Quân.
Người bị hỏi tên Đông Mai, nàng run rẩy trả lời: “ Nô tỳ là Đông Mai, làm nha đầu phụ giúp trong trù phòng. Nô tỳ chỉ làm những việc vặt, bưng bê, rửa rau, phụ giúp Lão Lý. Nô tỳ bị ma ma ở viện của Lão phu nhân ép buộc bỏ thuốc vào thức ăn của Tam Đại nương tử, nô tỳ bị ép buộc, không phải do nô tỳ, mong Vương phi khai ân.” Nha đầu tuổi không lớn, nói chưa hết câu đã khóc tới nước mắt dàn dụa, liên tục dập đầu, nàng ta không muốn làm như vậy chỉ là bị ép buộc.
“ Ngươi nói láo!” Lão Phu nhân hét lên. “ Chỉ là một ma ma sao ngươi giám nói là người của viện ta.” Đó chỉ là bà tử quét tước sân nhà, mấy ngày trước để phòng hậu họa, Lão Phu nhân đã đem người đuổi đi.
“ Tổ mẫu không cần nóng ruột. Đông Mai đúng chứ, ngươi phải nói cho đúng. Tại sao ngươi cho rằng đó là người của viện tổ mẫu?” Hứa Quân Dao nhẹ nhàng hỏi, không hề có uy hiếp hay dọa nạt khiến Lão phu nhân muốn bắt bẻ cũng không làm gì được.
“ Nô tỳ có chứng cứ. Vị ma ma đó là Nương của Tiểu Đàn Tử làm ở chuồng ngựa. Chính hắn nói cho nô tỳ biết, ma ma đó họ Trình ở viện của Lão phu nhân. Tất cả đồ ma ma đó cho nô tỳ điều giữ lại chưa từng dùng đến.” Đông Mai vội vàng nói, theo Đông Mai thấy so với Lão phu nhân hùng hổ đe dọa bên kia, nàng ta tin tưởng Ngũ cô nương hơn. Ngũ cô nương tính tình tốt, nàng ta sẽ dễ chịu hơn, còn theo Lão phu nhân không chừng có ngày chết không rõ lý do.
“ Được rồi, ngươi giao lại đồ rồi qua một bên đi.”
Miên Miên mang giấy tới cho Đông Mai điểm chỉ, sau đó lanh lẹ cất đi. Lão phu nhân còn muốn lên tiếng, Mạc Ảnh Quân chỉ nhàn nhạt quét mắt qua bà ta một cái, Lão phu nhân như bị điểm huyệt không mở miệng được. Mạc Ảnh Quân nghĩ rất đơn giản, Lão phu nhân mà nói, nương tử nhà hắn lại phải tranh luận với bà ta, sẽ mệt mỏi. Hắn ở đây nương tử của hắn không cần mệt mỏi, cho là hắn không tại cũng không ai được khiến nàng mệt mỏi.
Suy nghĩ đơn giản của Mạc Ảnh Quân lại rất hợp ý Hứa Quân Dao, Lão phu nhân bớt nói nàng sẽ bớt việc.
“ Người tiếp theo. Cũng như người kia, nói rõ ngươi tên gì, làm công việc gì, ở viện nào, vì sao lại ở đây?”
“ Nô tài tên A Định làm gác cổng sau của Tam Phòng, tiểu nhân còn làm mấy việc lặt vặt chủ tử giao phó. Mấy ngày trước có người mang vàng bạc tới dặn tiểu nhân, đem gốc hoa trạng nguyên trồng cạnh cửa sổ phòng của Tam đại nương tử. Nô tài không biết hoa này có tác dụng gì, mong Vương phi minh giám.” A Định dập đầu liên tục, hắn nhất thời bị tiền bạc che mắt không nghĩ tới lại gặp họa sát thân như vậy.
Vũ Nương nhíu mày. “ Dừng lại, nói cho rõ ai là người đã sai ngươi làm việc. Ngươi làm việc có ai phát hiện hay là đồng bọn với ngươi không?”
(Cầu vote, cầu comment cho có động lực tí nào các cô nương.)