Cuối cùng nhận được lời xác nhận của Mạc Phong Thành thì hai người cũng đã tin tưởng thân phận của Mạc Xuyên. Hai người phân công Miên Miên ở lại với Hứa Quân Dao, Xuân Hoà đi tới chỗ Từ thị truyền tin, Xuân Hoà cũng coi như là thông minh không để nhiều người biết chỉ âm thầm gọi Từ thị cùng hộ vệ ra ngoài.
Từ thị thấy con gái ngất xỉu liền sợ hãi: “ Dao nhi con làm sao thế này!”
“ Phu nhân….” Mạc Xuyên nói một cách đơn giản với bà, rồi dẫn người nhanh chóng xuống núi. Dây dưa nửa canh giờ sau mới xuống chân núi, Mạc Xuyên tính toán một chút thời gian về tới phủ có lẽ sẽ vừa tối, Hứa Quân Dao bất tỉnh hắn cũng không còn cách nào phải lộ diện dẫn đường cho mọi người.
Đi đến nửa đường không biết cớ vì sao ngựa đột nhiên dừng lại không tiếp tục đi, Mạc Xuyên thấy tình hình không ổn ngựa vương phủ đều được huấn luyện để chiến đấu, chúng có linh tinh cảm nhận được sát khí.
“ Có chuyện gì vậy? Sao không tiếp tục đi?” Tiếng Từ thị trong xe vọng ra.
“ Để nô tài tới phía trước xem thử.” Một thủ vệ tiến lên phía trước. Mạc Xuyên quan sát xung quanh, hai bên là bìa rừng im lặng một cách quỷ dị thậm chí hắn có thể nghe được tiếng lá rơi chạm đất, mặt trời đã xuống núi ẩn giấu trước mảnh đỏ rực đẹp đẽ kia là một mối nguy hiểm đáng gờm….
“ aaaa….”
“ Có mai phục bảo vệ vương phi!” Tiếng hét của hộ vệ dò đường kia làm mọi người cảnh giác hét lớn, tất cả hộ vệ đều rút đao vây quanh xe ngựa…..
Mạc Xuyên nhìn về phía hộ vệ kia, hắn nhẵm lên một sợi dây bị cành cây xuyên qua người, tính khoảng cách bẫy này nhằm vào ngựa chứ không phải người.
Trong lúc không khí căng thẳng một giọng nói trong rừng cây phát ra, đưa ra đề nghị: “ Bọn ta chỉ cần Thời Quân Dao, những người khác có thể đi.”
“ Không biết chủ tử các vị là ai tại sao muốn bắt vương phi nhà ta?” Đám người này chắc chắn đều là cao thủ Mạc Xuyên không biết có thể trụ được tới lúc cứu viện tới không, hơn nữa bọn họ không lộ diện hắn không thể biết họ có bao nhiêu người chỉ có thể cố gắng kéo dài thời gian.
“ Là kẻ thù của Mạc Ảnh Quân!” Dứt lời hắn không hề báo trước một bóng người đột nhiên bay từ tàng cây nhắm thẳng chỗ Mạc Xuyên đánh tới.
Bên trong xe ngựa Từ thị sợ hãi ôm chặt nàng, trong lòng tự trách nếu như bà không kêu con gái đi cùng thì nàng cũng sẽ không gặp nguy hiểm.
“ Phu nhân phải làm sao bây giờ!” Ma ma bên cạnh Từ thị run rẩy lên tiếng.
“ Không được hoang mang, thủ vệ vương phủ sẽ không để chúng ta có chuyện.” Từ thị quyết tâm nếu như đám Mạc Xuyên thất thủ dù có liều mạng cũng phải bảo vệ nàng.
Thuốc mê hết tác dụng Hứa Quân Dao dần tỉnh, nàng nhớ lại những chuyện vừa xảy ra phản ứng đầu tiên là xem mình đang ở đâu, hình ảnh đầu tiên mà nàng nhìn thấy là khuôn mặt lo lắng của Từ thị, chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì….
“ Rầm!” Có thứ gì vừa đáp đang ở trên nóc xe ngựa.
Bên ngoài Mạc Xuyên cùng hắc y nhân kia đánh qua đánh lại hơn mười chiêu bất phân thắng bại…..
“ Không hổ là ảnh vệ của Mạc Ảnh Quân thân thủ không tồi. Huynh đệ lên hôm nay nhất định phải bắt được nữ nhân của Mạc Ảnh Quân!” Sau tiếng hét của hắn vô số hắc y nhân xuất hiện có người trực tiếp đáp trên nóc xe ngựa.
“ Bảo hộ vương phi!” Mạc Xuyên hét lên hắn muốn chạy tới nhưng bị tên cầm đầu kia giữ chân.
Một trận hỗn chiến xảy ra bên trong mọi người sợ hãi đến không giám thở mạnh, Hứa Quân Dao lệ rơi trong lòng sao số nàng xui xẻo thế này vừa mới thoát được một kiếp giờ lại phải đối mặt với cái chết lần nữa. Tiếng chém giết bên ngoài dọa mấy tiểu nha đầu trong xe khóc loạn….
“ Aaaaa….” Một thanh kiếm xuyên tù trên nóc xuống dọa ma ma của Từ thị hét lớn, trực tiếp ngất luôn. Từ thị cũng sợ nhưng vẫn một mực ôm chặt nàng, Hứa Quân Dao biết cứ ngồi như vậy không phải cách.
Hướng theo lỗ thủng của chiếc kiếm vừa đâm xuống nàng tính toán chỗ hắc y nhân đang ngồi, nàng quay qua nói nhỏ vào tai Miên Miên. Miên Miên nghe theo lời nàng lặng lẽ vén mành xe bên cửa sổ lên….
“ Thời Quân Dao ngoan ngoãn xuống xe, ta sẽ tha cho những người khác một mạng, bằng không…” Tiếng hắc y nhân vọng xuống, Hứa Quân Dao quyết tâm nhắm chuẩn, đâm lên…
“ aaa…” Hắc y nhân không phòng bị, bị đao của nàng đâm chúng chân, ngã xuống lập tức bị thủ vệ chém chết.
Hứa Quân Dao nhìn cây đao trong tay mình, là nàng kêu Miên Miên lấy cho nàng một cây đao nhưng bây giờ thấy máu trên cây đao nhỏ giọt xuống nàng bị dọa tới mặt cắt không còn một giọt máu. Cũng không để mọi người định thần quá lâu theo tiếng hét của mấy nha đầu cả xe ngựa bị một lực đánh xuống việc tan tành, hắc y nhân bị chọc tức trực tiếp chém tới, hắc y nhân quá đông thủ vệ vương phủ chống đỡ không được, Mạc Xuyên nhặt một cây đao dưới đất phi về phía hắc y nhân kia, máu của hắn bắn lên mặt nàng, Hứa Quân Dao sợ tới chân nhũn ra trực tiếp ngồi xuống, đao trên tay cũng rơi xuống.
“ Xuống xe…xuống xe mau lên! Miên Miên, Xuân Hoà bảo vệ mẫu thân ta!” Hứa Quân Dao run rẩy nói vừa đẩy vừa lôi kéo các nàng xuống xe, tay với lấy cây đao nắm chặt đây là hy vọng sống duy nhất của nàng. Khát vọng sống bắt buộc nàng phải từ bỏ nỗi sợ của mình mắt nhìn xung quanh tìm một chỗ trốn.
“ Bên đó mau lên!” Nàng nhìn thấy một mỏm đá, thủ vệ đều đã tham chiến chỉ còn hai người đứng bên bảo vệ nàng. Họ theo hướng nàng chỉ mau chóng dẫn người tới phía đó, nhưng những sát thủ kia làm gì để cho nàng được như ý thấy nàng có ý định chạy liền đánh tới.
“ Miên Miên, Xuân Hoà nghe ta đưa mẫu thân tới bên kia trước…” Hứa Quân Dao không còn cách nào khác chỉ đành để họ dẫn Từ thị đang hôn mê đi trước.
“ Vương phi em đi cùng người!”
“ Không được, Miên Miên nghe lời mục tiêu của bọn chúng là ta, yên tâm thủ vệ đông như vậy sẽ không để ta có chuyện mau đi!” Hứa Quân Dao hét, hai người không còn cách nào chỉ có thể nghe lời nàng đưa Từ thị đến sau mỏm đá kia trốn.
Hắc y nhân kia vẫn không ngừng đánh tới hai thủ vệ cũng không chống đỡ được nữa, hắn từ từ lại gần nàng sợ hãi nhắm mắt đưa đao khua loạn về phía trước, lúc nàng mở mắt ra người kia đã ngã xuống. Là Mạc Phong Thành đã cứu nàng…
“ Nàng không sao chứ?”
“ Không sao, cẩn thận!” Hai người chưa kịp nói thêm gì thì một tên khác đánh tới Mạc Phong Thành tiến lên bảo hộ nàng.
Hứa Quân Dao lật đật chạy về phía Miên Miên, chưa chạy được bao xa thì nàng bị túm lại một lực rất mạnh ném nàng lên một con ngựa. Hứa Quân Dao chỉ thấy đầu một trận quay cuồng cả người như bay vậy, ngựa bị hắc y nhân đâm vào đùi lên cơn điên chạy thẳng về phía trước.
“ Vương phi!!!!” Mạc Xuyên chém thẳng một đường nhưng vẫn là không kịp ngăn lại.
Lúc Mạc Ảnh Quân tới nơi chính là nhìn thấy cảnh này, nàng bị vắt trên lưng ngựa chạy thẳng về phía trước. Đồng tử Mạc Ảnh Quân co lại không để ý nhiều trực tiếp chạy theo nàng…. Hàn Anh cùng ảnh vệ lập tức tham chiến rất nhanh hắc y nhân đã tan tác, họ chỉ giữ duy nhất một tên còn sống là tên cầm đầu, đề phòng hắn ta cắn lưỡi Mạc Đông lấy giày nhét vào miệng hắn ta, tên cầm đầu trợn mắt tức giận.
Bên phía Hứa Quân Dao, nàng nhắm chặt mắt sợ hãi tới mức khóc không ra tiếng. Nàng không phải cái gì đó quá siêu phàm như những cô gái xuyên không ở trong tiểu thuyết phim ảnh, nàng chỉ là một người bình thường nàng cũng sợ hãi cái chết. Trong lúc này nàng đột nhiên nhớ tới Mạc Ảnh Quân, khi hắn biết nàng chết sẽ như thế nào nhỉ có buồn không hay là không thèm quan tâm nhỉ, nàng ước gì đây là giấc mơ khi tỉnh lại nàng sẽ ở viện nghiên cứu, thế giới này cũng có những thứ nàng tiếc nuối giống như mẫu thân, phụ thân, ca ca, mấy tỳ nữ còn có Mạc Ảnh Quân nhưng nó quá đáng sợ nàng không muốn ở lại nơi như thế này.
Phía trước là vực thẳm Mạc Ảnh Quân thúc ngựa tới lúc chạy song song với con ngựa điên kia, nhún người nhảy qua ôm nàng vào lòng hai người theo quán tính đáp đất nặng nề, hắn ôm nàng bảo vệ trong lòng hai người lăn vài vòng đến lúc lưng hắn đập vào một cái cây liền dừng lại. Hứa Quân Dao đã bất tỉnh Mạc Ảnh Quân xiết chặt tay chỉ một chút nữa thôi là hai người âm dương cách biệt.
Hắn ôm nàng lên thì thầm vào tai nàng: “ Ta đưa nàng hồi phủ, nương tử!”
Mạc Phong Thành đứng đó ôm cánh tay bị thương nhìn Mạc Ảnh Quân ôm nàng rời đi, đến bảo vệ nàng cũng không thể hắn có tư cách gì giữ cái tâm tư đáng xấu hổ kia với nàng chứ.
……
Hứa Quân Dao mơ màng mở mắt, nàng cảm thấy cả người đau ê ẩm bỗng nàng nhớ tới gì đó đột nhiên bật dậy, con đau ở bụng khiến nàng hít một hơi cũng không thèm để ý tới chỉ vội nhìn xung quanh, nàng bắt gặp một gương mặt quen thuộc hắn ngồi dựa mình vào thành giường cũng đang quay đầu nhìn nàng…
“ Mạc Ảnh Quân…huhu…” Mạc Ảnh Quân ôm nàng khóc lóc vào lòng mình, mặc nàng đánh vào người mình.
“ Tại ngươi…tất cả là tại ngươi…huhu xuýt nữ thì ta đi gặp diêm vương rồi…huhu…” Có trời mới biết nàng có bao nhiêu sợ hãi, lúc nhận ra người bên cạnh thật sự là hắn mới ủy khuất mà oà khóc.
Mạc Ảnh Quân để mặc nàng khóc, nhẹ giọng trấn an:” Tại ta, khổ cực cho nàng rồi! Chúng ta về nhà rồi ta hứa sau này sẽ không có chuyện này nữa, ngoan đừng đánh nữa tay sẽ đau.”
Nàng bất tỉnh một ngày một đêm không ít lần bị mộng dọa sợ bật dậy sợ hãi la hét, ở trong lòng hắn không ngừng run rẩy. Mạc Ảnh Quân đau lòng thức trắng đêm ở bên cạnh kỳ ngừng an ủi nàng.
“ Mẫu thân ta đâu!”
Từ thị thấy con gái ngất xỉu liền sợ hãi: “ Dao nhi con làm sao thế này!”
“ Phu nhân….” Mạc Xuyên nói một cách đơn giản với bà, rồi dẫn người nhanh chóng xuống núi. Dây dưa nửa canh giờ sau mới xuống chân núi, Mạc Xuyên tính toán một chút thời gian về tới phủ có lẽ sẽ vừa tối, Hứa Quân Dao bất tỉnh hắn cũng không còn cách nào phải lộ diện dẫn đường cho mọi người.
Đi đến nửa đường không biết cớ vì sao ngựa đột nhiên dừng lại không tiếp tục đi, Mạc Xuyên thấy tình hình không ổn ngựa vương phủ đều được huấn luyện để chiến đấu, chúng có linh tinh cảm nhận được sát khí.
“ Có chuyện gì vậy? Sao không tiếp tục đi?” Tiếng Từ thị trong xe vọng ra.
“ Để nô tài tới phía trước xem thử.” Một thủ vệ tiến lên phía trước. Mạc Xuyên quan sát xung quanh, hai bên là bìa rừng im lặng một cách quỷ dị thậm chí hắn có thể nghe được tiếng lá rơi chạm đất, mặt trời đã xuống núi ẩn giấu trước mảnh đỏ rực đẹp đẽ kia là một mối nguy hiểm đáng gờm….
“ aaaa….”
“ Có mai phục bảo vệ vương phi!” Tiếng hét của hộ vệ dò đường kia làm mọi người cảnh giác hét lớn, tất cả hộ vệ đều rút đao vây quanh xe ngựa…..
Mạc Xuyên nhìn về phía hộ vệ kia, hắn nhẵm lên một sợi dây bị cành cây xuyên qua người, tính khoảng cách bẫy này nhằm vào ngựa chứ không phải người.
Trong lúc không khí căng thẳng một giọng nói trong rừng cây phát ra, đưa ra đề nghị: “ Bọn ta chỉ cần Thời Quân Dao, những người khác có thể đi.”
“ Không biết chủ tử các vị là ai tại sao muốn bắt vương phi nhà ta?” Đám người này chắc chắn đều là cao thủ Mạc Xuyên không biết có thể trụ được tới lúc cứu viện tới không, hơn nữa bọn họ không lộ diện hắn không thể biết họ có bao nhiêu người chỉ có thể cố gắng kéo dài thời gian.
“ Là kẻ thù của Mạc Ảnh Quân!” Dứt lời hắn không hề báo trước một bóng người đột nhiên bay từ tàng cây nhắm thẳng chỗ Mạc Xuyên đánh tới.
Bên trong xe ngựa Từ thị sợ hãi ôm chặt nàng, trong lòng tự trách nếu như bà không kêu con gái đi cùng thì nàng cũng sẽ không gặp nguy hiểm.
“ Phu nhân phải làm sao bây giờ!” Ma ma bên cạnh Từ thị run rẩy lên tiếng.
“ Không được hoang mang, thủ vệ vương phủ sẽ không để chúng ta có chuyện.” Từ thị quyết tâm nếu như đám Mạc Xuyên thất thủ dù có liều mạng cũng phải bảo vệ nàng.
Thuốc mê hết tác dụng Hứa Quân Dao dần tỉnh, nàng nhớ lại những chuyện vừa xảy ra phản ứng đầu tiên là xem mình đang ở đâu, hình ảnh đầu tiên mà nàng nhìn thấy là khuôn mặt lo lắng của Từ thị, chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì….
“ Rầm!” Có thứ gì vừa đáp đang ở trên nóc xe ngựa.
Bên ngoài Mạc Xuyên cùng hắc y nhân kia đánh qua đánh lại hơn mười chiêu bất phân thắng bại…..
“ Không hổ là ảnh vệ của Mạc Ảnh Quân thân thủ không tồi. Huynh đệ lên hôm nay nhất định phải bắt được nữ nhân của Mạc Ảnh Quân!” Sau tiếng hét của hắn vô số hắc y nhân xuất hiện có người trực tiếp đáp trên nóc xe ngựa.
“ Bảo hộ vương phi!” Mạc Xuyên hét lên hắn muốn chạy tới nhưng bị tên cầm đầu kia giữ chân.
Một trận hỗn chiến xảy ra bên trong mọi người sợ hãi đến không giám thở mạnh, Hứa Quân Dao lệ rơi trong lòng sao số nàng xui xẻo thế này vừa mới thoát được một kiếp giờ lại phải đối mặt với cái chết lần nữa. Tiếng chém giết bên ngoài dọa mấy tiểu nha đầu trong xe khóc loạn….
“ Aaaaa….” Một thanh kiếm xuyên tù trên nóc xuống dọa ma ma của Từ thị hét lớn, trực tiếp ngất luôn. Từ thị cũng sợ nhưng vẫn một mực ôm chặt nàng, Hứa Quân Dao biết cứ ngồi như vậy không phải cách.
Hướng theo lỗ thủng của chiếc kiếm vừa đâm xuống nàng tính toán chỗ hắc y nhân đang ngồi, nàng quay qua nói nhỏ vào tai Miên Miên. Miên Miên nghe theo lời nàng lặng lẽ vén mành xe bên cửa sổ lên….
“ Thời Quân Dao ngoan ngoãn xuống xe, ta sẽ tha cho những người khác một mạng, bằng không…” Tiếng hắc y nhân vọng xuống, Hứa Quân Dao quyết tâm nhắm chuẩn, đâm lên…
“ aaa…” Hắc y nhân không phòng bị, bị đao của nàng đâm chúng chân, ngã xuống lập tức bị thủ vệ chém chết.
Hứa Quân Dao nhìn cây đao trong tay mình, là nàng kêu Miên Miên lấy cho nàng một cây đao nhưng bây giờ thấy máu trên cây đao nhỏ giọt xuống nàng bị dọa tới mặt cắt không còn một giọt máu. Cũng không để mọi người định thần quá lâu theo tiếng hét của mấy nha đầu cả xe ngựa bị một lực đánh xuống việc tan tành, hắc y nhân bị chọc tức trực tiếp chém tới, hắc y nhân quá đông thủ vệ vương phủ chống đỡ không được, Mạc Xuyên nhặt một cây đao dưới đất phi về phía hắc y nhân kia, máu của hắn bắn lên mặt nàng, Hứa Quân Dao sợ tới chân nhũn ra trực tiếp ngồi xuống, đao trên tay cũng rơi xuống.
“ Xuống xe…xuống xe mau lên! Miên Miên, Xuân Hoà bảo vệ mẫu thân ta!” Hứa Quân Dao run rẩy nói vừa đẩy vừa lôi kéo các nàng xuống xe, tay với lấy cây đao nắm chặt đây là hy vọng sống duy nhất của nàng. Khát vọng sống bắt buộc nàng phải từ bỏ nỗi sợ của mình mắt nhìn xung quanh tìm một chỗ trốn.
“ Bên đó mau lên!” Nàng nhìn thấy một mỏm đá, thủ vệ đều đã tham chiến chỉ còn hai người đứng bên bảo vệ nàng. Họ theo hướng nàng chỉ mau chóng dẫn người tới phía đó, nhưng những sát thủ kia làm gì để cho nàng được như ý thấy nàng có ý định chạy liền đánh tới.
“ Miên Miên, Xuân Hoà nghe ta đưa mẫu thân tới bên kia trước…” Hứa Quân Dao không còn cách nào khác chỉ đành để họ dẫn Từ thị đang hôn mê đi trước.
“ Vương phi em đi cùng người!”
“ Không được, Miên Miên nghe lời mục tiêu của bọn chúng là ta, yên tâm thủ vệ đông như vậy sẽ không để ta có chuyện mau đi!” Hứa Quân Dao hét, hai người không còn cách nào chỉ có thể nghe lời nàng đưa Từ thị đến sau mỏm đá kia trốn.
Hắc y nhân kia vẫn không ngừng đánh tới hai thủ vệ cũng không chống đỡ được nữa, hắn từ từ lại gần nàng sợ hãi nhắm mắt đưa đao khua loạn về phía trước, lúc nàng mở mắt ra người kia đã ngã xuống. Là Mạc Phong Thành đã cứu nàng…
“ Nàng không sao chứ?”
“ Không sao, cẩn thận!” Hai người chưa kịp nói thêm gì thì một tên khác đánh tới Mạc Phong Thành tiến lên bảo hộ nàng.
Hứa Quân Dao lật đật chạy về phía Miên Miên, chưa chạy được bao xa thì nàng bị túm lại một lực rất mạnh ném nàng lên một con ngựa. Hứa Quân Dao chỉ thấy đầu một trận quay cuồng cả người như bay vậy, ngựa bị hắc y nhân đâm vào đùi lên cơn điên chạy thẳng về phía trước.
“ Vương phi!!!!” Mạc Xuyên chém thẳng một đường nhưng vẫn là không kịp ngăn lại.
Lúc Mạc Ảnh Quân tới nơi chính là nhìn thấy cảnh này, nàng bị vắt trên lưng ngựa chạy thẳng về phía trước. Đồng tử Mạc Ảnh Quân co lại không để ý nhiều trực tiếp chạy theo nàng…. Hàn Anh cùng ảnh vệ lập tức tham chiến rất nhanh hắc y nhân đã tan tác, họ chỉ giữ duy nhất một tên còn sống là tên cầm đầu, đề phòng hắn ta cắn lưỡi Mạc Đông lấy giày nhét vào miệng hắn ta, tên cầm đầu trợn mắt tức giận.
Bên phía Hứa Quân Dao, nàng nhắm chặt mắt sợ hãi tới mức khóc không ra tiếng. Nàng không phải cái gì đó quá siêu phàm như những cô gái xuyên không ở trong tiểu thuyết phim ảnh, nàng chỉ là một người bình thường nàng cũng sợ hãi cái chết. Trong lúc này nàng đột nhiên nhớ tới Mạc Ảnh Quân, khi hắn biết nàng chết sẽ như thế nào nhỉ có buồn không hay là không thèm quan tâm nhỉ, nàng ước gì đây là giấc mơ khi tỉnh lại nàng sẽ ở viện nghiên cứu, thế giới này cũng có những thứ nàng tiếc nuối giống như mẫu thân, phụ thân, ca ca, mấy tỳ nữ còn có Mạc Ảnh Quân nhưng nó quá đáng sợ nàng không muốn ở lại nơi như thế này.
Phía trước là vực thẳm Mạc Ảnh Quân thúc ngựa tới lúc chạy song song với con ngựa điên kia, nhún người nhảy qua ôm nàng vào lòng hai người theo quán tính đáp đất nặng nề, hắn ôm nàng bảo vệ trong lòng hai người lăn vài vòng đến lúc lưng hắn đập vào một cái cây liền dừng lại. Hứa Quân Dao đã bất tỉnh Mạc Ảnh Quân xiết chặt tay chỉ một chút nữa thôi là hai người âm dương cách biệt.
Hắn ôm nàng lên thì thầm vào tai nàng: “ Ta đưa nàng hồi phủ, nương tử!”
Mạc Phong Thành đứng đó ôm cánh tay bị thương nhìn Mạc Ảnh Quân ôm nàng rời đi, đến bảo vệ nàng cũng không thể hắn có tư cách gì giữ cái tâm tư đáng xấu hổ kia với nàng chứ.
……
Hứa Quân Dao mơ màng mở mắt, nàng cảm thấy cả người đau ê ẩm bỗng nàng nhớ tới gì đó đột nhiên bật dậy, con đau ở bụng khiến nàng hít một hơi cũng không thèm để ý tới chỉ vội nhìn xung quanh, nàng bắt gặp một gương mặt quen thuộc hắn ngồi dựa mình vào thành giường cũng đang quay đầu nhìn nàng…
“ Mạc Ảnh Quân…huhu…” Mạc Ảnh Quân ôm nàng khóc lóc vào lòng mình, mặc nàng đánh vào người mình.
“ Tại ngươi…tất cả là tại ngươi…huhu xuýt nữ thì ta đi gặp diêm vương rồi…huhu…” Có trời mới biết nàng có bao nhiêu sợ hãi, lúc nhận ra người bên cạnh thật sự là hắn mới ủy khuất mà oà khóc.
Mạc Ảnh Quân để mặc nàng khóc, nhẹ giọng trấn an:” Tại ta, khổ cực cho nàng rồi! Chúng ta về nhà rồi ta hứa sau này sẽ không có chuyện này nữa, ngoan đừng đánh nữa tay sẽ đau.”
Nàng bất tỉnh một ngày một đêm không ít lần bị mộng dọa sợ bật dậy sợ hãi la hét, ở trong lòng hắn không ngừng run rẩy. Mạc Ảnh Quân đau lòng thức trắng đêm ở bên cạnh kỳ ngừng an ủi nàng.
“ Mẫu thân ta đâu!”