Cô không cần giải thích hay chứng tỏ điều gì với tôi cả.
Phan Anh nói có vẻ phũ nhưng giây phút Sulli đối diện với anh, cô lại lướt qua suy nghĩ hoàn lương và rửa tay gác kiếm. Cô không muốn Phan Anh chỉ nhớ về mình là một kẻ trộm, đã vậy còn thảm hại bị ghim tay để anh ấy phải băng bó cho mình. Tiger chẳng phải từng nói người Châu Á chọn con dâu khắt khe và không ai thích kẻ trộm sao. Vốn không bận tâm, giờ Sulli lại thật sự bận tâm về điều đó.
Phan Anh đi vào cửa, nghĩ thế nào lại quay lại vẫy vẫy tay:
- Bé con, vào cùng luôn đi.
Sulli đang nghĩ thôi bỏ cuộc, đã bị bắt quả tang mà còn ngoan cố chôm đồ khi đối phương vẫn ở đây thì mất mặt lắm.
Cô ngơ ngác:
- Hả, tôi á?
- Chính cô! Vào đây nhanh lên!
Sulli phân vân, Phan Anh lại đi tới gần, cầm tay cô ấy tiến bước qua cửa.
- Mỗi thiệp mời được đi hai người, dù gì cô cũng mất công tới rồi.
- Anh không cần giải thích hay chứng tỏ điều gì với tôi cả.
Sulli lặp lại câu nói khi nãy của anh, xấu hổ rụt tay lại. Anh không nói gì, mỗi bước anh đi, lại có một cô bé bẽn lẽn đi sau. Sulli không dám lại gần Phan Anh quá, cô cảm thấy cứ gần anh là mình lại trở nên ngớ ngẩn.
Phan Anh không quan tâm tới cô. Anh xem một vòng, thử rất nhiều loại mùi hương, kể cả mùi hương đặc biệt nhất của triễn lãm cũng không làm anh hài lòng. Anh cảm giác vẫn thiếu thiếu gì đó, không có sự bùng nổ mà anh mong đợi.
Đường phố Paris lên đèn, buổi tối tuyết rơi dày hơn, những toà nhà cổ kính đậm chất kiến trúc Pháp được gìn giữ nguyên sơ. Ánh đèn vàng nhạt hai bên đường lại càng làm nổi bật từng bông tuyết từ từ rơi xuống. Không phải tự nhiên mà Paris được mệnh danh là thành phố của tình yêu. Khung cảnh nơi đây rất nên thơ, đặc biệt hơn khi Sulli nhìn thấy bóng dáng cao lớn cầm ô đứng chờ đèn xanh ở ngã tư đường.
Lẽ ra cô phải đi phía bên kia mới về khách sạn mình ở, nhưng nhìn thấy người đó, cô không chần chừ chạy ra chỗ đèn đỏ để đứng cùng.
Phan Anh nhìn sang thấy là Sulli, anh dịch ô của mình về phía cô ấy.
Sulli nhìn Phan Anh, nhìn chằm chằm rồi mạnh dạn bước sang một bước nhỏ, kiễng chân hôn lên má Phan Anh một cái.
Phan Anh hơi hốt hoảng lùi lại, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh.
- Bé con thích tôi sao?
- Thế anh có thích tôi không?
Sulli ngạc nhiên khi Phan Anh lại hỏi mình câu đó. Cô tự tin vào nhan sắc lẫn gia thế em gái ông trùm Châu Âu của mình, cộng thêm tính phóng khoáng nên cô đã hỏi ngược lại anh.
- Bé con, chúng ta chênh nhau 6 tuổi đó, có thể tính là khoảng cách thế hệ rồi.
- Vậy là có hay không?
- Tôi không thích cô, bé con à.
- Anh có người mình thích rồi sao?
- Không, chỉ là tôi không có tình cảm với cô. Và sau này tôi nghĩ mình cũng không có tình cảm với cô.
- Cứ coi kia là lời cảm ơn xã giao của tôi. Người Châu Âu chỗ tôi hay chào hỏi nhau như vậy mà. Tạm biệt!
Sulli bối rối quay người đi, được hai bước, cô nhìn lại và nói.
- Tôi không còn bé nữa, tôi đã qua tuổi vị thành niên lâu rồi.
Phan Anh đăm chiêu nhìn bóng lưng nhỏ nhắn giữa màn tuyết rơi dày. Anh biết thừa cái thơm má kia có ý gì, người Châu Âu nhiều nơi thơm má chào hỏi nhau, nhưng chắc chắn không phải kiểu Sulli dành cho anh.
Người rờI đi nhưng mùi hương vẫn ở lại.
Sulli trong lòng hụt hẫng, là buồn vì bị Phan Anh từ chối nhưng cô lại cố cho rằng mình buồn vì không chôm được chai nước hoa kia.
Phan Anh nói có vẻ phũ nhưng giây phút Sulli đối diện với anh, cô lại lướt qua suy nghĩ hoàn lương và rửa tay gác kiếm. Cô không muốn Phan Anh chỉ nhớ về mình là một kẻ trộm, đã vậy còn thảm hại bị ghim tay để anh ấy phải băng bó cho mình. Tiger chẳng phải từng nói người Châu Á chọn con dâu khắt khe và không ai thích kẻ trộm sao. Vốn không bận tâm, giờ Sulli lại thật sự bận tâm về điều đó.
Phan Anh đi vào cửa, nghĩ thế nào lại quay lại vẫy vẫy tay:
- Bé con, vào cùng luôn đi.
Sulli đang nghĩ thôi bỏ cuộc, đã bị bắt quả tang mà còn ngoan cố chôm đồ khi đối phương vẫn ở đây thì mất mặt lắm.
Cô ngơ ngác:
- Hả, tôi á?
- Chính cô! Vào đây nhanh lên!
Sulli phân vân, Phan Anh lại đi tới gần, cầm tay cô ấy tiến bước qua cửa.
- Mỗi thiệp mời được đi hai người, dù gì cô cũng mất công tới rồi.
- Anh không cần giải thích hay chứng tỏ điều gì với tôi cả.
Sulli lặp lại câu nói khi nãy của anh, xấu hổ rụt tay lại. Anh không nói gì, mỗi bước anh đi, lại có một cô bé bẽn lẽn đi sau. Sulli không dám lại gần Phan Anh quá, cô cảm thấy cứ gần anh là mình lại trở nên ngớ ngẩn.
Phan Anh không quan tâm tới cô. Anh xem một vòng, thử rất nhiều loại mùi hương, kể cả mùi hương đặc biệt nhất của triễn lãm cũng không làm anh hài lòng. Anh cảm giác vẫn thiếu thiếu gì đó, không có sự bùng nổ mà anh mong đợi.
Đường phố Paris lên đèn, buổi tối tuyết rơi dày hơn, những toà nhà cổ kính đậm chất kiến trúc Pháp được gìn giữ nguyên sơ. Ánh đèn vàng nhạt hai bên đường lại càng làm nổi bật từng bông tuyết từ từ rơi xuống. Không phải tự nhiên mà Paris được mệnh danh là thành phố của tình yêu. Khung cảnh nơi đây rất nên thơ, đặc biệt hơn khi Sulli nhìn thấy bóng dáng cao lớn cầm ô đứng chờ đèn xanh ở ngã tư đường.
Lẽ ra cô phải đi phía bên kia mới về khách sạn mình ở, nhưng nhìn thấy người đó, cô không chần chừ chạy ra chỗ đèn đỏ để đứng cùng.
Phan Anh nhìn sang thấy là Sulli, anh dịch ô của mình về phía cô ấy.
Sulli nhìn Phan Anh, nhìn chằm chằm rồi mạnh dạn bước sang một bước nhỏ, kiễng chân hôn lên má Phan Anh một cái.
Phan Anh hơi hốt hoảng lùi lại, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh.
- Bé con thích tôi sao?
- Thế anh có thích tôi không?
Sulli ngạc nhiên khi Phan Anh lại hỏi mình câu đó. Cô tự tin vào nhan sắc lẫn gia thế em gái ông trùm Châu Âu của mình, cộng thêm tính phóng khoáng nên cô đã hỏi ngược lại anh.
- Bé con, chúng ta chênh nhau 6 tuổi đó, có thể tính là khoảng cách thế hệ rồi.
- Vậy là có hay không?
- Tôi không thích cô, bé con à.
- Anh có người mình thích rồi sao?
- Không, chỉ là tôi không có tình cảm với cô. Và sau này tôi nghĩ mình cũng không có tình cảm với cô.
- Cứ coi kia là lời cảm ơn xã giao của tôi. Người Châu Âu chỗ tôi hay chào hỏi nhau như vậy mà. Tạm biệt!
Sulli bối rối quay người đi, được hai bước, cô nhìn lại và nói.
- Tôi không còn bé nữa, tôi đã qua tuổi vị thành niên lâu rồi.
Phan Anh đăm chiêu nhìn bóng lưng nhỏ nhắn giữa màn tuyết rơi dày. Anh biết thừa cái thơm má kia có ý gì, người Châu Âu nhiều nơi thơm má chào hỏi nhau, nhưng chắc chắn không phải kiểu Sulli dành cho anh.
Người rờI đi nhưng mùi hương vẫn ở lại.
Sulli trong lòng hụt hẫng, là buồn vì bị Phan Anh từ chối nhưng cô lại cố cho rằng mình buồn vì không chôm được chai nước hoa kia.