Đọc báo thì Khả Ni mới biết bạn tình của mình có lai lịch khủng cỡ nào. Cô không ngờ mình là một trong số những người được gặp ông trùm khét tiếng trong những giây phút cuối đời của ông ấy. Cô không thể tưởng tượng nổi người đàn ông già yếu, tóc bạc hiền từ nắm tay mình khi sáng lại là người có sức ảnh hưởng như vậy.
Cô gọi cho Hoắc Long:
- Anh ổn chứ?
- Ừm.
Hoắc Long đoán cô hẳn đã biết. Hai người không ai nói gì, điện thoại vẫn kết nối nhưng lại là một khoảng trống xa cách.
- Em...muốn tới viếng bố anh có được không? Thì...dù gì em cũng gặp ông ấy sáng nay...
- Anh sẽ cho người tới đón em.
- Anh bận mà, em tự đi được.
- Em sẽ không tự tới được đâu.
Anh nói cứ như ra lệnh làm cô có chút sợ. Nhất là khi biết anh là kế nhiệm tiếp theo, cô lại cảm giác anh ấy sống trong một thế giới không có thực- một thể giới mà cô ngỡ chỉ có trên phim.
Đúng 15 phút sau, cô ngỡ ngàng khi thấy Bách Tùng đã có mặt trước cửa nhà mình. Trên xe cô ngại ngùng không biết nói gì, lúc xuống xe chỉ mở lời cảm ơn anh ấy.
Bách Tùng nhận được lệnh đã dẫn Khả Ni đi lối riêng. Hoắc Long vẫn cùng mẹ và các em đứng tiếp khách.
Giây phút có một cô gái lạ đi từ phía sau vòng ra trước để dâng hương làm mọi người ở đó để ý. Lối đó chẳng phải chỉ dành cho người nhà sao, họ vô cùng tò mò dưới lớp khẩu trang kia là cô gái như nào.
Khả Ni tới nơi bị sốc trước khung cảnh tang lễ mà không giống tang lễ. Hoắc Long nói đúng, nếu một mình chắc cô không đủ cam đảm để tự đi vào. Vì hội trường và cả sân, đều là những đoàn người áo đen mà đàn ông là chủ yếu. Không có ai đi một mình như cô cả.
Hoắc phu nhân nhìn thấy cô thì vui buồn lẫn lộn, từ lúc biết Khả Ni là con gái Sương Vũ và người bạn như chị em tri kỉ thì bà có thiện cảm với cô hơn hẳn, thậm chí còn thấy thương khi cô bé mất mẹ lúc mới tuổi niên thiếu. Hoắc lão nói đúng, bên ngoài cứng rắn nhưng bên trong yếu mềm.
Tiếc là, Sương Vũ không cho cô dính dáng tới Hoắc Liên Bang. Bà tự nhủ coi như cô tới kính lễ người bác mà cô không hề biết trong đời.
Vu Thần thì nhìn Khả Ni như muốn xuyên thủng cô tại chỗ. Cú đánh kia anh vẫn chưa nguôi ngoai, mà sao cô ta lại xuất hiện đầy đặc cách ở nơi này. Bách Tùng dẫn cô tới, câu nói Phan Anh lại văng vẳng trong đầu.
" Chị dâu...."
Rất muốn hỏi nhưng hiện không tiện, Vu Thần chỉ biết tem tém lại, quan sát từng hành động của Khả Ni không sót nhịp nào.
Dĩ nhiên cảnh này sao mà Tề Mộng Dao bỏ qua được. Cô theo bố tới đám tang, dù là con gái nhưng cô lại rất xông xáo, xin bố được đi cùng để mở mang tầm mắt. Thực ra mục đích chính của cô chính là ông trùm kế nhiệm. Cô thích Hoắc Long. Nghe thật vô lý, nhưng đó là sự thật. Dù cô biết mình sẽ không bao giờ với tới anh ấy, đã thế Tề Minh Hội luôn ghen ghét Hoắc Liên Bang. Nhưng cô không cưỡng lại cảm xúc của mình được. Cô bị trúng tiếng sét ái tình ngay lần đầu gặp Hoắc Long ở một buổi đấu giá. Vẻ đẹp trai, phong trần lại lạnh lùng đã thu hút cô ngay lập tức.
Hành lễ xong, Khả Ni cúi chào người nhà ông trùm. Khác hẳn thái độ hờ hững và khó gần khi sáng, Hoắc phu nhân cầm tay cô:. Đam Mỹ Hiện Đại
- Cảm ơn con đã tới đây!
Hành động này làm tất cả mọi người kinh ngạc, Hoắc Liên là con gái ruột cũng hiếm khi được mẹ đối xử ôn nhu như vậy.
Ở dưới mọi người đã bắt đầu bàn tán xôn xao, Tề Mộng Dao nắm chặt tay không cam lòng.
Cô gọi cho Hoắc Long:
- Anh ổn chứ?
- Ừm.
Hoắc Long đoán cô hẳn đã biết. Hai người không ai nói gì, điện thoại vẫn kết nối nhưng lại là một khoảng trống xa cách.
- Em...muốn tới viếng bố anh có được không? Thì...dù gì em cũng gặp ông ấy sáng nay...
- Anh sẽ cho người tới đón em.
- Anh bận mà, em tự đi được.
- Em sẽ không tự tới được đâu.
Anh nói cứ như ra lệnh làm cô có chút sợ. Nhất là khi biết anh là kế nhiệm tiếp theo, cô lại cảm giác anh ấy sống trong một thế giới không có thực- một thể giới mà cô ngỡ chỉ có trên phim.
Đúng 15 phút sau, cô ngỡ ngàng khi thấy Bách Tùng đã có mặt trước cửa nhà mình. Trên xe cô ngại ngùng không biết nói gì, lúc xuống xe chỉ mở lời cảm ơn anh ấy.
Bách Tùng nhận được lệnh đã dẫn Khả Ni đi lối riêng. Hoắc Long vẫn cùng mẹ và các em đứng tiếp khách.
Giây phút có một cô gái lạ đi từ phía sau vòng ra trước để dâng hương làm mọi người ở đó để ý. Lối đó chẳng phải chỉ dành cho người nhà sao, họ vô cùng tò mò dưới lớp khẩu trang kia là cô gái như nào.
Khả Ni tới nơi bị sốc trước khung cảnh tang lễ mà không giống tang lễ. Hoắc Long nói đúng, nếu một mình chắc cô không đủ cam đảm để tự đi vào. Vì hội trường và cả sân, đều là những đoàn người áo đen mà đàn ông là chủ yếu. Không có ai đi một mình như cô cả.
Hoắc phu nhân nhìn thấy cô thì vui buồn lẫn lộn, từ lúc biết Khả Ni là con gái Sương Vũ và người bạn như chị em tri kỉ thì bà có thiện cảm với cô hơn hẳn, thậm chí còn thấy thương khi cô bé mất mẹ lúc mới tuổi niên thiếu. Hoắc lão nói đúng, bên ngoài cứng rắn nhưng bên trong yếu mềm.
Tiếc là, Sương Vũ không cho cô dính dáng tới Hoắc Liên Bang. Bà tự nhủ coi như cô tới kính lễ người bác mà cô không hề biết trong đời.
Vu Thần thì nhìn Khả Ni như muốn xuyên thủng cô tại chỗ. Cú đánh kia anh vẫn chưa nguôi ngoai, mà sao cô ta lại xuất hiện đầy đặc cách ở nơi này. Bách Tùng dẫn cô tới, câu nói Phan Anh lại văng vẳng trong đầu.
" Chị dâu...."
Rất muốn hỏi nhưng hiện không tiện, Vu Thần chỉ biết tem tém lại, quan sát từng hành động của Khả Ni không sót nhịp nào.
Dĩ nhiên cảnh này sao mà Tề Mộng Dao bỏ qua được. Cô theo bố tới đám tang, dù là con gái nhưng cô lại rất xông xáo, xin bố được đi cùng để mở mang tầm mắt. Thực ra mục đích chính của cô chính là ông trùm kế nhiệm. Cô thích Hoắc Long. Nghe thật vô lý, nhưng đó là sự thật. Dù cô biết mình sẽ không bao giờ với tới anh ấy, đã thế Tề Minh Hội luôn ghen ghét Hoắc Liên Bang. Nhưng cô không cưỡng lại cảm xúc của mình được. Cô bị trúng tiếng sét ái tình ngay lần đầu gặp Hoắc Long ở một buổi đấu giá. Vẻ đẹp trai, phong trần lại lạnh lùng đã thu hút cô ngay lập tức.
Hành lễ xong, Khả Ni cúi chào người nhà ông trùm. Khác hẳn thái độ hờ hững và khó gần khi sáng, Hoắc phu nhân cầm tay cô:. Đam Mỹ Hiện Đại
- Cảm ơn con đã tới đây!
Hành động này làm tất cả mọi người kinh ngạc, Hoắc Liên là con gái ruột cũng hiếm khi được mẹ đối xử ôn nhu như vậy.
Ở dưới mọi người đã bắt đầu bàn tán xôn xao, Tề Mộng Dao nắm chặt tay không cam lòng.