Sự nghiệp phát triển, Ái Vân dọn ra khỏi Mạc gia, sống ở một căn hộ nhỏ. Mạc Lâm từ ấy có chút hụt hẫng và phủ Mạc gia cũng trống vắng hẳn đi.
- Có Ái Vân ở đây như nhà có con gái, giờ đi rồi cảm thấy như con gái đi lấy chồng, thấy thiếu thiếu. Tiểu Lâm, hay con lấy vợ đi!
- Mẹ nhớ thì gọi Ái Vân về đây, mắc mớ gì bảo con lấy vợ.
- Nhưng con bé trước sau cũng sẽ lấy chồng rồi đi ở nhà khác thôi. Giữ mãi ở đây sao được.
Mạc Lâm mỉm cười, tự nhiên nghĩ ra một cái ý tưởng điên rồ. Lấy Ái Vân, thì chẳng lo cô ấy đi đâu nữa.
***
Sinh nhật Mạc Lâm năm nay, nhóm Hoắc Thiên đều bận ở nước ngoài nhưng ai nấy đều gửi quà tận nhà chúc sinh nhật thành viên cốt cán của nhóm.
Ái Vân mày mò tìm hiểu cách làm bánh kem trên mạng, bôi bôi quét quét nhưng xấu hoắc. Cô dành hẳn một ngày đến studio để học làm bánh, từ 8h sáng tới 8h tối mới ra thành phẩm một chiếc bánh màu trắng đơn giản, trang trí vài quả dâu tây nhỏ bên trên.
Vội vã cầm hộp bánh trên tay, sợ trễ nên Ái Vân còn chả kịp gội đầu.
Cô đi vào Mạc phủ, người làm đã quen thuộc với cô, thân thiết chào :
- Ái Vân về sinh nhật cậu Mạc sao?
- Dạ!
Cô xấu hổ nhìn hộp bánh nhỏ trên tay, cô giúp việc cũng mỉm cười theo.
Vào trong, Ái Vân nhìn thấy phòng khách rất nhiều hoa, các túi và hộp lớn có logo của các nhãn hiệu xa xỉ, có tới cả chục hộp bánh kem các loại to nhỏ, rất cầu kì và nhìn có vẻ cao cấp, lòng bỗng trùng xuống.
Cô ra ngoài xe, bỏ hộp bánh của mình vào cốp. Có vẻ không có ai ở nhà, có lẽ họ đi dự tiệc sinh nhật Mạc Lâm rồi.
Đang định ra về, cô bắt gặp Mạc Lâm xuống xe của một cô gái. Cô ấy còn ôm anh ngay giữa đường.
Mạc Lâm đi vào cổng, thấy Ái Vân thì hơi nhíu mày, nhưng vẫn mong chờ gì đó.
- Em về có việc gì sao?
- À, tiện đường em ghé thăm hai bác, nhưng có vẻ mọi người đi vắng cả.
Thấy Ái Vân đang đứng cạnh xe, Mạc Lâm hỏi tiếp:
- Em về luôn sao?
- ...Vâng...Em xin phép ạ!
Mạc Lâm bỗng lo lắng Ái Vân thấy cảnh vừa rồi, nhìn xe cô khuất xa vẫn đứng nhìn mãi.
Cô giúp việc vào thu dọn phòng khách, bỗng nói:
- Ơ, sao không thấy bánh của Ái Vân nhỉ?
Mạc Lâm đang đi lên cầu thang, anh không bận tâm đống quà cáp sinh nhật kia lắm. Nghe vậy liền quay lại hỏi:
- Dì nói sao?
- Ái Vân có cầm bánh kem tới, nói sinh nhật cậu mà. Nhưng không biết con bé để đâu, ở đây không có.
Mạc Lâm nghe vậy hớn hở, đi thẳng ra nhà bếp tìm. Ái Vân đã thân quen ở đây, có khi cô ấy để luôn vào tủ lạnh rồi cũng nên.
Thế mà tủ lạnh không có một chiếc bánh kem nào. Mạc Lâm nhìn quanh cũng không thấy có.
***
Ái Vân trên đường về lòng buồn thiu, tới hầm chung cư, cô cứ ngồi ở xe, cầm điện thoại phân vân mãi có nên nhắn tin chúc mừng sinh nhật Mạc Lâm không. Hình ảnh anh ấy và cô gái lạ ôm nhau khi nãy cứ lảng vảng trong tâm trí khiến Ái Vân không muốn gửi tin nữa.
Do cả ngày đứng sở studio học làm bánh nên cô hơi mệt, lên nhà cất bánh vào tủ rồi không thèm gội đầu mà ngả lưng trên sofa ngủ quên mất. Tới gần 12h đêm, cô hơi lạnh mà tỉnh lại, nghĩ nghĩ dù sao cũng mang ơn nhà họ Mạc, Mạc Lâm cũng tốt với cô, nên 11h45p, Ái Vân mới gửi một tin nhắn đi.
" Chúc anh sinh nhật vui vẻ!"
Mạc Lâm sao mà ngủ được, thấy tin nhắn thì ngồi bật dậy nhìn chăm chú, cười cười, muốn đi ra ngoài ngay lập tức nhưng nghĩ nửa đêm mò tới nhà riêng người ta thì thất lễ quá, nên anh định mai sẽ gặp đối phương, lòng háo hức mong trời mau sáng.
Sáng sớm, Ái Vân còn đầu bù tóc rối thì nghe thấy chuông cửa. Cô nhìn qua màn hình camera, hai mắt mở to, rồi vội vàng cào cào tạm bợ mái tóc hơi bết của mình. Lần đầu tiên Mạc Lâm tới nhà riêng của cô.
- Mạc Lâm?
- Anh thèm ăn phở em nấu!
- Hả?
Mạc Lâm tự nhiên đi vào, Ái Vân lí nhí:
- Anh có thể báo trước, em chưa mua đồ nấu được.
- Có Ái Vân ở đây như nhà có con gái, giờ đi rồi cảm thấy như con gái đi lấy chồng, thấy thiếu thiếu. Tiểu Lâm, hay con lấy vợ đi!
- Mẹ nhớ thì gọi Ái Vân về đây, mắc mớ gì bảo con lấy vợ.
- Nhưng con bé trước sau cũng sẽ lấy chồng rồi đi ở nhà khác thôi. Giữ mãi ở đây sao được.
Mạc Lâm mỉm cười, tự nhiên nghĩ ra một cái ý tưởng điên rồ. Lấy Ái Vân, thì chẳng lo cô ấy đi đâu nữa.
***
Sinh nhật Mạc Lâm năm nay, nhóm Hoắc Thiên đều bận ở nước ngoài nhưng ai nấy đều gửi quà tận nhà chúc sinh nhật thành viên cốt cán của nhóm.
Ái Vân mày mò tìm hiểu cách làm bánh kem trên mạng, bôi bôi quét quét nhưng xấu hoắc. Cô dành hẳn một ngày đến studio để học làm bánh, từ 8h sáng tới 8h tối mới ra thành phẩm một chiếc bánh màu trắng đơn giản, trang trí vài quả dâu tây nhỏ bên trên.
Vội vã cầm hộp bánh trên tay, sợ trễ nên Ái Vân còn chả kịp gội đầu.
Cô đi vào Mạc phủ, người làm đã quen thuộc với cô, thân thiết chào :
- Ái Vân về sinh nhật cậu Mạc sao?
- Dạ!
Cô xấu hổ nhìn hộp bánh nhỏ trên tay, cô giúp việc cũng mỉm cười theo.
Vào trong, Ái Vân nhìn thấy phòng khách rất nhiều hoa, các túi và hộp lớn có logo của các nhãn hiệu xa xỉ, có tới cả chục hộp bánh kem các loại to nhỏ, rất cầu kì và nhìn có vẻ cao cấp, lòng bỗng trùng xuống.
Cô ra ngoài xe, bỏ hộp bánh của mình vào cốp. Có vẻ không có ai ở nhà, có lẽ họ đi dự tiệc sinh nhật Mạc Lâm rồi.
Đang định ra về, cô bắt gặp Mạc Lâm xuống xe của một cô gái. Cô ấy còn ôm anh ngay giữa đường.
Mạc Lâm đi vào cổng, thấy Ái Vân thì hơi nhíu mày, nhưng vẫn mong chờ gì đó.
- Em về có việc gì sao?
- À, tiện đường em ghé thăm hai bác, nhưng có vẻ mọi người đi vắng cả.
Thấy Ái Vân đang đứng cạnh xe, Mạc Lâm hỏi tiếp:
- Em về luôn sao?
- ...Vâng...Em xin phép ạ!
Mạc Lâm bỗng lo lắng Ái Vân thấy cảnh vừa rồi, nhìn xe cô khuất xa vẫn đứng nhìn mãi.
Cô giúp việc vào thu dọn phòng khách, bỗng nói:
- Ơ, sao không thấy bánh của Ái Vân nhỉ?
Mạc Lâm đang đi lên cầu thang, anh không bận tâm đống quà cáp sinh nhật kia lắm. Nghe vậy liền quay lại hỏi:
- Dì nói sao?
- Ái Vân có cầm bánh kem tới, nói sinh nhật cậu mà. Nhưng không biết con bé để đâu, ở đây không có.
Mạc Lâm nghe vậy hớn hở, đi thẳng ra nhà bếp tìm. Ái Vân đã thân quen ở đây, có khi cô ấy để luôn vào tủ lạnh rồi cũng nên.
Thế mà tủ lạnh không có một chiếc bánh kem nào. Mạc Lâm nhìn quanh cũng không thấy có.
***
Ái Vân trên đường về lòng buồn thiu, tới hầm chung cư, cô cứ ngồi ở xe, cầm điện thoại phân vân mãi có nên nhắn tin chúc mừng sinh nhật Mạc Lâm không. Hình ảnh anh ấy và cô gái lạ ôm nhau khi nãy cứ lảng vảng trong tâm trí khiến Ái Vân không muốn gửi tin nữa.
Do cả ngày đứng sở studio học làm bánh nên cô hơi mệt, lên nhà cất bánh vào tủ rồi không thèm gội đầu mà ngả lưng trên sofa ngủ quên mất. Tới gần 12h đêm, cô hơi lạnh mà tỉnh lại, nghĩ nghĩ dù sao cũng mang ơn nhà họ Mạc, Mạc Lâm cũng tốt với cô, nên 11h45p, Ái Vân mới gửi một tin nhắn đi.
" Chúc anh sinh nhật vui vẻ!"
Mạc Lâm sao mà ngủ được, thấy tin nhắn thì ngồi bật dậy nhìn chăm chú, cười cười, muốn đi ra ngoài ngay lập tức nhưng nghĩ nửa đêm mò tới nhà riêng người ta thì thất lễ quá, nên anh định mai sẽ gặp đối phương, lòng háo hức mong trời mau sáng.
Sáng sớm, Ái Vân còn đầu bù tóc rối thì nghe thấy chuông cửa. Cô nhìn qua màn hình camera, hai mắt mở to, rồi vội vàng cào cào tạm bợ mái tóc hơi bết của mình. Lần đầu tiên Mạc Lâm tới nhà riêng của cô.
- Mạc Lâm?
- Anh thèm ăn phở em nấu!
- Hả?
Mạc Lâm tự nhiên đi vào, Ái Vân lí nhí:
- Anh có thể báo trước, em chưa mua đồ nấu được.