Hồng Vũ Hưng nghe chuyện không hiểu lí do gì mà chị gái lại bận tâm tới nhà Devon như vậy. Thư Kỳ vốn cũng là người sát phạt lạnh lùng, vậy mà hết lần này đến lần khác giữ mạng cho họ. Nếu bọn săn tiền thưởng đánh hơi được Devon Aogi ở đây, nhất định sẽ quậy đục nước nơi này.
Cả hai chị em song sinh đều nguy kịch, một kẻ bị thương ở tay nặng, một kẻ trúng độc nặng. Hồng Vũ Hưng vì chị mà huy động hết nguồn lực để cứu hai cô gái xa lạ này.
Họ hôn mê mất đúng một tuần, như có thần giao cách cảm, giây phút Devon Aogi tỉnh lại thì chỉ lát sau Aochi cũng tỉnh luôn.
Aogi thì chưa hiểu gì, thì Aochi đã nhìn Thư Kỳ cười nhẹ:
- Vẫn là cậu!
Thư Kỳ không đáp, chỉ nhẹ nhàng đi ra, để bác sỹ vào khám cho họ.
Hồng Vũ Hưng vì thế mà cũng nguyên tuần ở biệt thự.
- Tỉnh lại thì đi được rồi chứ?
- Còn xem sức khỏe họ thế nào đã.
Aogi bó bột ở tay đi ra, Aochi thì trúng độc ở chân nên ngồi xe lăn.
- Không cần đuổi chúng tôi cũng tự đi.
Hồng Vũ Hưng nhau mày:
- Devon Aogi, cô ăn nhờ ở đậu tại nhà tôi mà mở miệng nói được cái câu hay ghê.
Aochi lườm em một cái:
- Cảm ơn hai người, chúng tôi có thể làm gì để trả ơn này đây?
Aogi thế mà nhìn Hồng Vũ Hưng chằm chằm:
- Sao anh phân biệt được chúng tôi. Có những người không hề phân biệt được.
- Mặt cô in chữ "bất lịch sự" to đùng mà.
Hồng Vũ Hưng hờ hững đáp lại, Aogi cay cú nắm chặt tay. Thực ra anh chỉ cần nhìn qua là nhận được, anh cũng không hiểu vì sao mình nhận ra họ nữa.
- Cậu tính sẽ làm gì tiếp theo?
Thư Kỳ giờ mới nhìn Aochi và lên tiếng.
- Chưa biết nữa, chắc sẽ gác kiếm, tìm một nơi kín đáo sống qua ngày.
Hồng Vũ Hưng cười khẩy:
- Các người cứ làm như dễ lắm. Cái mạng này đáng giá lắm, giết được các cô thì người ta giàu to, đời nào để lọt dễ thế.
- Anh im cái miệng đi, đồ vô duyên.
Aogi nghiến răng hằn từng chữ, chỉ muốn đấm đối phương cho bõ ghét. Rõ ràng mang ơn nhưng cô cứ thấy cái mặt kia khinh khỉnh khó chịu.
- Cô có tin tôi đổi cô lấy tiền thưởng không?
- Anh dám!
- Cô đang ở địa bàn của tôi đó. Không hiểu người cục cằn như cô mà cũng làm sát thủ được. Ít cũng phải như chị cô kìa. Cô chắc hợp bán hàng ngoài chợ hơn, cái miệng cứ phải gọi là hết sảy.
Hai người còn lại ngao ngán khi thấy một nam một nữ chả quen gì nhau, vừa gặp đã khịa nhau tưng bừng rồi.
***
Nay Khả Ni cũng dẫn con tới xem tình hình chị em nhà Devon. Vừa nhìn thấy hai cô gái hôm nọ, Tiểu Thiên đã lon ton:
- Ơ cô xinh đẹp này!
Aochi phì cười, Khả Ni vẫn đề phòng dù họ đang thương tích, bèn giữ con trai không cho cậu bé lại gần.
- Cô không xinh đẹp sao?
Devon Aochi nhìn nhóc con trìu mến hỏi lại, thế mà Tiểu Thiên lại lắc đầu:
- Cô kia xinh đẹp.
Cậu bé chỉ vào Devon Aogi đứng cạnh, dù hôn mê cả tuần cả hai bọn họ nhìn xơ xác hẳn ra.
- Giống nhau mà!
Tiểu Thiên lại lắc đầu:
- Không giống!
Mọi người ai cũng ngạc nhiên vì sao cậu nhóc này có thể phân biệt được hai chị em song sinh giống nhau y xì đúc.
- Cháu nhầm rồi, cô này mỏ hỗn lắm, xấu quắc à.
Hồng Vũ Hưng phản bác ý kiến của Tiểu Thiên, không tiếc buông lời chế giễu. Khả Ni cũng bị màn này làm cho buồn cười. Cô chưa từng thấy Hồng Vũ Hưng cà khịa ai bao giờ. Thế mà lại so đo với Devon Aogi.
Cả hai chị em song sinh đều nguy kịch, một kẻ bị thương ở tay nặng, một kẻ trúng độc nặng. Hồng Vũ Hưng vì chị mà huy động hết nguồn lực để cứu hai cô gái xa lạ này.
Họ hôn mê mất đúng một tuần, như có thần giao cách cảm, giây phút Devon Aogi tỉnh lại thì chỉ lát sau Aochi cũng tỉnh luôn.
Aogi thì chưa hiểu gì, thì Aochi đã nhìn Thư Kỳ cười nhẹ:
- Vẫn là cậu!
Thư Kỳ không đáp, chỉ nhẹ nhàng đi ra, để bác sỹ vào khám cho họ.
Hồng Vũ Hưng vì thế mà cũng nguyên tuần ở biệt thự.
- Tỉnh lại thì đi được rồi chứ?
- Còn xem sức khỏe họ thế nào đã.
Aogi bó bột ở tay đi ra, Aochi thì trúng độc ở chân nên ngồi xe lăn.
- Không cần đuổi chúng tôi cũng tự đi.
Hồng Vũ Hưng nhau mày:
- Devon Aogi, cô ăn nhờ ở đậu tại nhà tôi mà mở miệng nói được cái câu hay ghê.
Aochi lườm em một cái:
- Cảm ơn hai người, chúng tôi có thể làm gì để trả ơn này đây?
Aogi thế mà nhìn Hồng Vũ Hưng chằm chằm:
- Sao anh phân biệt được chúng tôi. Có những người không hề phân biệt được.
- Mặt cô in chữ "bất lịch sự" to đùng mà.
Hồng Vũ Hưng hờ hững đáp lại, Aogi cay cú nắm chặt tay. Thực ra anh chỉ cần nhìn qua là nhận được, anh cũng không hiểu vì sao mình nhận ra họ nữa.
- Cậu tính sẽ làm gì tiếp theo?
Thư Kỳ giờ mới nhìn Aochi và lên tiếng.
- Chưa biết nữa, chắc sẽ gác kiếm, tìm một nơi kín đáo sống qua ngày.
Hồng Vũ Hưng cười khẩy:
- Các người cứ làm như dễ lắm. Cái mạng này đáng giá lắm, giết được các cô thì người ta giàu to, đời nào để lọt dễ thế.
- Anh im cái miệng đi, đồ vô duyên.
Aogi nghiến răng hằn từng chữ, chỉ muốn đấm đối phương cho bõ ghét. Rõ ràng mang ơn nhưng cô cứ thấy cái mặt kia khinh khỉnh khó chịu.
- Cô có tin tôi đổi cô lấy tiền thưởng không?
- Anh dám!
- Cô đang ở địa bàn của tôi đó. Không hiểu người cục cằn như cô mà cũng làm sát thủ được. Ít cũng phải như chị cô kìa. Cô chắc hợp bán hàng ngoài chợ hơn, cái miệng cứ phải gọi là hết sảy.
Hai người còn lại ngao ngán khi thấy một nam một nữ chả quen gì nhau, vừa gặp đã khịa nhau tưng bừng rồi.
***
Nay Khả Ni cũng dẫn con tới xem tình hình chị em nhà Devon. Vừa nhìn thấy hai cô gái hôm nọ, Tiểu Thiên đã lon ton:
- Ơ cô xinh đẹp này!
Aochi phì cười, Khả Ni vẫn đề phòng dù họ đang thương tích, bèn giữ con trai không cho cậu bé lại gần.
- Cô không xinh đẹp sao?
Devon Aochi nhìn nhóc con trìu mến hỏi lại, thế mà Tiểu Thiên lại lắc đầu:
- Cô kia xinh đẹp.
Cậu bé chỉ vào Devon Aogi đứng cạnh, dù hôn mê cả tuần cả hai bọn họ nhìn xơ xác hẳn ra.
- Giống nhau mà!
Tiểu Thiên lại lắc đầu:
- Không giống!
Mọi người ai cũng ngạc nhiên vì sao cậu nhóc này có thể phân biệt được hai chị em song sinh giống nhau y xì đúc.
- Cháu nhầm rồi, cô này mỏ hỗn lắm, xấu quắc à.
Hồng Vũ Hưng phản bác ý kiến của Tiểu Thiên, không tiếc buông lời chế giễu. Khả Ni cũng bị màn này làm cho buồn cười. Cô chưa từng thấy Hồng Vũ Hưng cà khịa ai bao giờ. Thế mà lại so đo với Devon Aogi.