Mục lục
Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tôi biết với sự thông tuệ của công tử, chắc chắn đã nhìn ra tâm tư của tôi, việc gì tôi phải tìm cớ!”

Đoan Mộc Cẩn hơi mỉm cười.

“Cô rất biết tính kế, nếu không phải cô cho tôi một miếng Ngọc Rồng, chắc chắn tôi sẽ không đến.”

“Nhưng cô bảo Ngọc Rồng là tiền đặt cọc, xong việc còn có quà cảm ơn.”

“Vậy cô định lấy gì để cảm ơn?”

Diệp Phàm bĩu môi nói.

“Công tử cảm thấy tôi thế nào?”

Đoan Mộc Cẩn bước lên kề sát vào người Diệp Phàm.

“Cô…”

Diệp Phàm liếc nhìn Đoan Mộc Cẩn, Đoan Mộc Cẩn nói thắng: “Tôi lớn tuổi hơn công tử, nhưng nhan sắc của tôi không kém, hơn nữa nếu công tử có được tôi, vậy cả Đoan Mộc Phiệt sẽ là của công tử.”

“Cô có quá nhiều mưu kế, tôi không thích.”

Diệp Phàm lùi về sau vài bước, lắc đầu.

“A, xem ra tôi không có phúc phận có được sự yêu mến của công tử.”

“Nhưng hôm nay công tử giúp tôi một việc lớn, tôi nên cảm ơn tử tế.”

Nói xong Đoan Mộc Cẩn lấy ra một chiếc hộp giao cho Diệp Phàm.

“Đây là gì?”

Diệp Phàm tò mò mở ra, bên trong là một hạt châu xanh biếc.

“Đây là đan Hồi Xuân, dù bị thương nặng đến mức nào, chỉ cần ăn viên đan dược này sẽ khôi phục ngay lập tức.”

Đoan Mộc Cẩn nói.

Diệp Phàm kinh ngạc nói: “Không ngờ cô còn có đan dược lợi hại như vậy!”

“Đan dược này do ông cố nội của tôi luyện chế, vẫn luôn giữ đến hôm nay, chưa có người sử dụng.”

Đoan Mộc Cẩn nói.

“Ông cố nội của cô là luyện đan sư?”

Diệp Phàm ngạc nhiên nói.

“Đoan Mộc gia là thế gia luyện đan, năm đó dựa vào thuật luyện đan, Đọc Mộc Phiệt mới đứng trong chín môn phiệt lớn.”

“Nhưng xã hội dần hiện đại hóa, thiên nhiên ô nhiễm nghiên trọng, dược liệu càng ngày càng hiếm, thậm chí tuyệt chủng, làm cho luyện đan sư càng ngày càng vô dụng.”

“Đến thế hệ này của cha tôi, Đoan Mộc Phiệt đã không có nhiều người biết luyện đan, cho dù sẽ luyện đan, cũng không luyện chế được đan dược cao cấp.”

“Bởi vậy hiện giờ các phiệt khác đều muốn thâu tóm Đoan Mộc Phiệt.”

Đoan Mộc Cẩn giải thích.

“Ra vậy!”

“Vậy viên đan Hồi Xuân này chắc chắn rất quan trọng với các người, cô bỏ được đưa tôi?”

Diệp Phàm nói.

“Tôi lợi dụng công tử, coi như bồi tội.”

“Hơn nữa nếu công tử không ra tay, sợ rằng Đoan Mộc Phiệt đã không còn tồn tại, viên đan Hồi Xuân này cũng rơi vào tay người khác, còn không bằng tặng công tử.”

Đoan Mộc Cẩn nói.

“Tôi không khách khí.”

Diệp Phàm nhận lấy viên đan Hồi Xuân này, có viên đan này, tương đương có thêm một mạng.

“Sau này nếu có chuyện, có thể liên hệ với tôi!”

Nói xong xoay người rời đi.

Sau khi tiễn Diệp Phàm đi, Đoan Mộc Cẩn nhìn về phía các trưởng lão: “Các vị, các vị còn định để tôi gả cho Võ Thiên Khiếu sao?”

Đám trưởng lão im lặng không nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK