Mục lục
Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh mắt Diệp Phàm lóe lên, hắn trực tiếp lấy điện thoại của đối phương ra nhấn nút nghe.

"Việc thế nào rồi?"

Đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nam trầm ấm.

"Xem ra ông chính là người đứng sau Sở Hà."

Diệp Phàm cầm điện thoại lạnh lùng nói.

Đầu bên kia điện thoại trực tiếp im lặng vài giây, sau đó mới lên tiếng: "Cậu là Diệp Phàm đúng không, Sở Hà thế nào rồi?"

"Chết rồi."

Diệp Phàm lạnh lùng nói.

"Quả nhiên là đệ tử của Chiến thần Thiên Sách, gan rất lớn. Hy vọng cậu còn sống để xuất hiện trước mặt tôi."

Người đàn ông kia nói.

"Yên tâm, chúng ta sẽ gặp nhau, nhưng trước tiên ông hãy chuẩn bị cho mình một chiếc quan tài. Ngày chúng ta gặp nhau, chính là ngày giỗ của ông."

Diệp Phàm nói xong thì trực tiếp cúp điện thoại.

Cùng lúc đó, trong một căn phòng nào đó, một chàng trai trẻ tuổi tuấn tú, khí chất xuất trần đang đứng trước cửa sổ, tay cầm điện thoại, nở một nụ cười tà mị: "Thật thú vị."

Chớp mắt, màn đêm buông xuống.

Diệp Phàm trở về biệt thự, Đường Sở Sở đang ngồi đó, không biết đang nghĩ gì.

"Vợ yêu, em đang nghĩ gì vậy?"

Diệp Phàm đi tới.

"Em đang nghĩ cách đoạt lại Đường Thị."

"Không cần nghĩ nữa, Đường Thị đã lấy về rồi."

Đường Sở Sở vừa mới mở miệng, Diệp Phàm đã đưa cho cô một văn kiện.

Văn kiện này là một thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần, trên đó ghi rõ Sở Hà chuyển nhượng toàn bộ cổ phần cho Đường Sở Sở, trên đó còn có chữ ký và dấu vân tay của đối phương.

Những thứ này tất nhiên đều là do Diệp Phàm sai người làm.

"Cái này..."

Đường Sở Sở nhìn văn kiện này, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, nhìn Diệp Phàm: "Anh Tiểu Phàm, anh ra tay với Sở Hà rồi sao?"

"Tên nhóc đó là người của Sở Phiệt - một trong chín đại môn phiệt của Long Quốc, chỉ mình em không đối phó được với anh ta."

Diệp Phàm nhếch miệng.

"Người của chín đại môn phiệt sao? Vậy anh ta có mục đích gì?"

Ngay lập tức, Đường Sở Sở cau mày.

"Anh ta hẳn chỉ làm việc thay người khác, anh sẽ tìm ra người đứng sau anh ta, những chuyện này em không cần lo. Bây giờ em nắm giữ hơn một nửa cổ phần của Đường Thị, sau này toàn bộ Đường Thị sẽ do em quyết định, bà nội em cũng không quản được em nữa."

Diệp Phàm nhìn Đường Sở Sở mỉm cười.

"Anh Tiểu Phàm, em cảm ơn anh."

Đường Sở Sở ôm Diệp Phàm hôn một cái.

"Này này, còn có người ở đây, hai người thân mật như vậy không mắc cỡ sao."

Trần Tiểu Manh đột nhiên đi ra, lẩm bẩm nói.

Mà Huyết Cơ cũng đi ra, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm.

Ngay lập tức, Đường Sở Sở rụt người lại, trên mặt lộ ra vẻ ngượng ngùng.

"Con nhóc này, ngày nào cũng làm bóng đèn."

Diệp Phàm liếc nhìn Trần Tiểu Manh.

"Sao anh chỉ nói mình em, còn Huyết Cơ nữa."

Trần Tiểu Manh hừ một tiếng.

Trước đó chuyện Huyết Cơ khôi phục ký ức đã nói với Đường Sở Sở và Trần Tiểu Manh, mà đối phương tm một cái cớ để tiếp tục ở lại đây.

"Huyết Cơ, cô mới khôi phục ký ức, có cần gì cứ nói với tôi."

Lúc này, Đường Sở Sở nhìn Huyết Cơ nói.


"Được."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK