Trên hoang mạc, thời tiết rét lạnh, gió bắc như dao, gần như sắp đạt tới độ hà hơi ra băng. Nhưng cho dù khí hậu ác liệt như vậy, cũng không hể ảnh hưởng đến hai ba trăm nghìn tướng sĩ Đại Ngụy hừng hực tinh thần, trái tim mọi người đều nóng rực, bởi vì công lao bằng trời đã gần đến ngay trước mắt!
"Giết...!"
Tiếng la giết ầm ĩ vang lên bên ngoài Sắc Lặc Bảo, kèm theo tiếng vó sắt ù ù, khiến tòa thành nhỏ của Tây Man này bị chấn động đến lung lay sắp đổ... So với tường thành cao vút kiên cố của Đại Ngụy, từng ngọn thành trì của Tây Man hoàn toàn không đủ nhìn. Nếu lợi dụng ưu thế về địa lý, xây dựng thành trì trên sườn núi thì sức phòng ngự còn có thể tốt hơn một chút; nhưng Sắc Lặc Bảo này lại xây trên một mảnh đất hoang mạc bằng phẳng, dưới vũ khí công thành do những người thợ tài giỏi của Đại Ngụy làm ra, nó chẳng khác nào một tòa thành trì bằng cát của một đứa trẻ xây trên bờ biển, không chịu nổi một đòn, chắc chắn sẽ bị phá hủy dưới sóng lớn đang cuộn trào vỗ vào.
"Mau, mau giết sạch tất cả bọn chúng, động tác nhanh lên chút!"
Ngay tại lúc quân Đại Ngụy đang mãnh liệt công thành, bên trong Sắc Lặc Bảo, trong hành cung của Quốc chủ Tây Man lại đã máu chảy thành sông: Một người đầu đội mũ tròn màu vàng lam, trên người khoác áo hoa lệ, chân đi giày mũi nhọn màu vàng, trên mặt để hai cái ria mép đang hô hô quát quát chỉ huy đám Man binh huyết tẩy hành cung này; hơn trăm thị nữ và tôi tớ chết không nhắm mắt có lẽ đến khi đao đâm vào người cũng không thể hiểu được, rõ ràng kẻ địch còn chưa phá thành liều chết tiến vào, tại sao bọn họ đã bị chính quốc chủ của mình chỉ huy hộ vệ giết chết trước?
Đúng vậy, cái người hạ lệnh huyết tẩy hành cung, chính là quốc chủ Tây Man Tát Nhật Khâm, mà sở dĩ hắn để thân vệ tâm phúc giết sạch đám "Gánh nặng" trong hành cung, đơn giản là vì hắn vừa không dẫn bọn họ cùng rời khỏi đây, vừa không thể để bọn họ tiết lộ lối vào mật đạo trong lòng đất.
"Bẩm quốc chủ, đã hoàn thành nhiệm vụ!"
"Được, chúng ta đi!"
Sau khi "Dọn dẹp" hành cung "Sạch sẽ", Tát Nhật Khâm dẫn theo mấy trăm thân vệ của mình, nối đuôi chui vào địa đạo.
Nói thật, nếu Tát Nhật Khâm không phải Quốc chủ Tây Man, hắn thật sự có thể trở thành một nhà thiết kế địa đạo bậc thầy, bởi vì địa đạo hắn thiết kế vừa khá sáng tạo lại ẩn chứa huyền cơ, riêng ở lối vào đã có mười mấy cơ quan, thật thật giả giả, hư hư thật thật, đủ để kẻ địch của hắn đuổi theo phía sau đau đầu, vậy thì hắn có thể giành được thời cơ ung dung chạy chốn.
Cho tới nay, Tát Nhật Khâm vẫn cực kỳ yêu thích và kiêu ngạo bội phần với mật đạo trong lòng đất mà mình thiết kế. Vậy nhưng lúc này, khi hắn lại một lần nữa chui vào trong địa đạo tối đen, trong lòng chỉ còn sót lại ngập tràn phiền não và cảm giác thất bại... Ông trời ơi, cái vị trưởng công chúa Đại Ngụy kia sao lại ác như vậy, còn ác hơn cả nam nhân, hơn nữa như âm hồn bất tán đuổi theo đánh hắn, chẳng lẽ hắn thật sự sẽ bị một tiểu thiếu nữ giết chết à?!
Mấy tháng nay, Tát Nhật Khâm men theo kiệt tác trong lòng đất của mình chạy từ tòa thành này tới tòa thành kia, nhưng cũng không thể nào cắt đuôi được quân Ngụy đuổi giết, hơn nữa thời tiết càng ngày càng lạnh, ngay cả người địa phương như bọn họ cũng sắp không chịu nổi, vậy mà đám quân Ngụy từ phía nam kia lại có thể không rút lui! Mặc dù bọn họ đều là chân hán tử, có thể chịu đựng được, nhưng vị trưởng công chúa Đại Ngụy kia thì sao? Sao nàng lại không lo da thịt mềm mại của mình sẽ bị giá rét cắt da cắt thị mài giũa thô ráp như hán tử vậy?!
Khụ, Tát Nhật Khâm thầm véo mình một cái, dừng những suy nghĩ lung tung trong đầu lại: Thôi đi, chắc chắn vị trưởng công chúa Đại Ngụy đó có bộ mặt dữ tợn, eo thô vai tròn như mẫu dạ xoa, vốn không có làn da mềm mại gì đó, nên mới không thèm để ý!
Tưởng tượng đại địch số một của mình thành một "Nữ nhân tàn thứ phẩm", cái này dường như khiến trong lòng Tát Nhật Khâm thoáng dễ chịu hơn một chút.
Nhưng dù vậy, chút an ủi này cũng không thể vượt qua cảm xúc hối hận trong lòng Tát Nhật Khâm: Trước kia hắn thật sự không nên một mực tránh chiến, luôn mang suy nghĩ chờ quân Ngụy bị trời đông giá rét ép lui mới chạy ra thu thập tàn cuộc, trọng chỉnh Tây Man; mặc dù hắn có kinh nghiệm một lần suýt chết, bị mất một phần Tây Man, thậm chí bao gồm cả quyền khống chế Vương Đình, binh lực nắm trong tay cũng giảm mạnh, nhưng nếu hắn dốc hết toàn lực liều mạng một lần với quân Ngụy, thì cũng đủ khiến đối phương tổn thương gân cốt!
Nhưng kết quả thì sao? Bởi vì nhất thời may mắn, ban đầu Tát Nhật Khâm không muốn cứng đối cứng với quân Ngụy, ngược lại còn muốn lợi dụng quân Ngụy đối phó với đám thúc thúc cứng đầu cứng cổ của hắn. Ai ngờ mặc dù hắn không ngốc, nhưng kẻ địch lại càng thông minh, mượn cơ hội mấy gia tộc lớn Tây Man đang chia rẽ mà đánh tan, chờ đến khi Tát Nhật Khâm bắt đầu cảm thấy hối hận thì hắn đã biến thành chó nhà có tang rồi...
Buồn bực không vui đi trong địa đạo, Tát Nhật Khâm vừa thầm cầu khấn thần tiên trên trời phù hộ hắn và Tây Man có thể vượt qua kiếp nạn này, vừa thầm nguyền rủa trưởng công chúa Đại Ngụy mười mấy vạn lần trong lòng...
Đi suốt hai ba canh giờ với tâm tình như vậy, Tát Nhật Khâm và đám thân vệ cuối cùng cũng đi tới một trong số mười mấy cửa ra: Từ chỗ này lên mặt đất đi về phía Tây Bắc bảy tám ngày, bọn họ có thể đến thành A Kỳ Khắc... Đó là một trong số ít thành trì kiên cố của Tây Man, xây dựng ở núi đá dễ thủ khó công, hơn nữa trong thành cũng không còn không ít lương thực dự trữ và hơn vạn binh mã, đủ có thể khiến quân Ngụy có thêm không ít phiền toái.
Trước đó, Tát Nhật Khâm chẳng hề muốn chạy đến thành A Kỳ Khắc chút nào, bởi vì tòa thành trì này được xây dựng trên núi đá, hiển nhiên không có địa đạo, một khi hắn đến đó, ngoại trừ tử thủ tử chiến ra thì không còn biện pháp nào khác, với tính cách của Tát Nhật Khâm, hắn cực kỳ không muốn rơi vào tình cảnh đó.
Vậy nhưng đến lúc nào, hắn còn lựa chọn nào khác sao?
"Trưởng công chúa Đại Ngụy, đây đều là do ngươi ép ta! Ngươi muốn mạng của ta, ta liều chết cũng phải cắn rách một miếng thịt của ngươi!" Tuy Tát Nhật Khâm là kẻ khác người của Tây Man, thích dùng mánh khóe mưu mô hơn là đao thật thương thật chém giết, nhưng dù sao trên người hắn cũng chảy dòng máu Tây Man, lúc bị dồn tới đường cùng, bản tính tàn nhẫn liều mạng trong xương cũng bộc phát!
Hiện tại trời đã gần tối, bông tuyết như lông ngỗng rơi rụng khắp nơi. Trên mặt đất đầy cát sỏi được bao phủ một lớp tuyết dày, một tảng đá lớn bị tuyết vùi hơn nửa chợt "Tự động" di chuyển sang một bên... "Bộp bộp bộp", âm thanh tuyết sụp vang lên, trên cánh đồng tuyết đột nhiên lõm xuống một chỗ, sau đó, mấy trăm tên Man binh cộng thêm một tên có hai ria mép trên miệng nối đuôi nhau leo ra từ chỗ trũng này.
Cố gắng đứng vững trong nền tuyết ngập đến đầu gối, Tát Nhật Khâm đảo mắt nhìn xung quanh, thấy ngoài trừ mấy trăm mấy nghìn tảng đá lớn nhỏ ra thì đều là một mảnh trắng xóa, cũng không có dấu vết của kẻ địch, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Đoàn người bắt đầu đi về phía Tây Bắc, ai ngờ bọn họ vừa mới đi được mấy trăm trượng, binh sĩ mặc áo giáp tay cầm binh khí lần lượt hiện ra từ phía sau những tảng đá kia, hoàn toàn bao vây đám người Tát Nhật Khâm!
"...!"
Mắt thấy kẻ địch đã chặn kín mình, Tát Nhật Khâm quả thật kinh hãi muốn chết, nhưng hắn lập tức chú ý tới trên vai giáp của mấy nghìn quân Ngụy này đều phủ một lớp tuyết dày, thấy cảnh tượng này, hắn chỉ có thể cười khổ cam chịu số phận: Hiển nhiên đám quân Ngụy này đã mạo hiểm bị đông cứng chết rét mà chờ ở đây từ sớm, vậy nên toàn bộ dấu vết lúc đến của bọn họ đều bị bão tuyết xóa sạch, mà trước khi Tát Nhật Khâm đi ra khỏi địa đạo đã sắp xếp người nghe ngóng động tĩnh trên mặt đất cũng hoàn toàn không có tác dụng.
"Quả nhiên là cái cửa ra này, Điện hạ đúng là thần cơ diệu toán!" Liếc mắt một cái là nhận ra Tát Nhật Khâm mang dấu hiệu nhận biết rõ ràng, Tôn Lãng hưng phấn hoan hô một tiếng, sau đó dẫn các huynh đệ hô giết đám Man binh kia... Chẳng bao lâu sau, hắn bắt sống được Tát Nhật Khâm không chút khó khăn nào, sau đó hắn dẫn Quốc chủ Tây Man tới trước mặt Hạ Hầu Tuyên dưới tiếng kêu la ầm ĩ.
"Con bà nó, cuối cùng cũng bắt được người này, suýt nữa thì các huynh đệ đều chết rét hết rồi!"
Tôn Lãng hung hăng đẩy Tát Nhật Khâm, còn đá hai cái vào đầu gối đối phương, Tát Nhật Khâm "A" một tiếng đã quỳ gối trong tuyết, sau đó hắn nhìn thấy một người mặc khôi giáp màu trắng bạc chậm rãi đến gần...
"Ngươi... Ngươi là trưởng công chúa Đại Ngụy?" Ngơ ngác ngước đầu, Tát Nhật Khâm thật sự không thể tin được, mẫu dạ xoa trong tưởng tượng của hắn thì ra lại là một đại mỹ nhân đỉnh của đỉnh!
Hạ Hầu Tuyên hừ lạnh một tiếng, giơ thương đè lên cổ họng Tát Nhật Khâm, "Ta là... Người giết Quốc chủ Tây Man!" Dứt lời, một dòng máu nóng của Tát Nhật Khâm vẩy vào mặt tuyết trắng xóa.
Cuối cùng cũng giết chết Quốc chủ Tây Man, Hạ Hầu Tuyên rốt cuộc có thể trở về kinh... Vì thế, hắn không tự xưng là trưởng công chúa Đại Ngụy nữa, hắn có dự cảm, lần này hồi kinh, cái danh xưng kia sẽ cách hắn quá xa rồi!
Về phần danh xưng mới là gì? Cũng có thể, người giết Quốc chủ Tây Man... Sắp trở thành người đứng đầu Đại Ngụy?!
"Điện hạ thật khí phách!" Cặp mắt Tôn Lãng sáng ngời nhìn Hạ Hầu Tuyên, giơ ngón tay cái lên: Vừa rồi hắn thấy tên Quốc chủ Tây Man kia dùng ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm vào công chúa đã muốn ra tay móc đôi mắt chó ra rồi, vậy mà công chúa còn nhanh tay hơn cả hắn, càng gọn gàng linh hoạt hơn, thế nên trong đầu Tôn Lãng chỉ còn lại cảm xúc khâm phục, không còn gì khác nữa.
Mà ngoại trừ Tôn Lãng, những người có mặt ở đó đều vô cùng bội phục Hạ Hầu Tuyên: Đầu tiên, Hạ Hầu Tuyên từ mười mấy cửa địa đạo mà đám cướp sa mặc chỉ ra mà đoán chính xác được lựa chọn của Tát Nhật Khâm; Lại đến, công chúa điện hạ là cành vàng lá ngọc, thế mà theo chân bọn họ canh trong ổ tuyết gần một canh giờ, điều này thật sự không hề dễ dàng!
Hạ Hầu Tuyên cất tiếng cười sang sảng, lớn tiếng nói: "Hôm nay giết được Quốc chủ Tây Man, chư vị huynh đệ ở đây đều lập công đầu!" Hắn dẫn tới mấy nghìn người, phần lớn là thân binh trong lần xuất chinh này của hắn, hắn tin chắc mình đã hoàn toàn thu phục được lòng họ.
"Hoan hô..." Mọi người vui sướng ăn mừng, sau đó vây quanh Hạ Hầu Tuyên quay lại tập hợp với vài chục vạn đại quân. Trên đường đi, Hạ Hầu Tuyên phái ra một đội nhân mã cấp tốc truyền tin chiến thắng về Kinh Thành, vừa là để Tề Tĩnh An chuẩn bị trước, càng là muốn nói cho phò mã nhà mình biết: Hắp sắp về nhà rồi!
Vậy nhưng, phía bên kia, Tề Tĩnh An được Hạ Hầu Trác đề bạt làm quyền Thừa Tướng*, ra sức ủng hộ triều chính chưa nhận được tin chiến thắng của người yêu đã nhận một tin dữ trước: Trên chiến trường phương Bắc, hai bên đang giao chiến hừng hực khí thế, thì Trấn Bắc hầu lại chết vì bệnh rồi!
*Quyền Thừa Tướng: Người tạm thời thay thế Thừa Tướng, có quyền lực tương đương
Tác giả có lời muốn nói: Buồn vui lẫn lộn...
Sớm đã có phục bút rồi, đây cũng không thể coi là biến chuyển thần kỳ đúng khôm đám tiểu yêu tinh? ~