• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Anh Anh

"Luyện binh?!" Lăng Viễn ngẩn người, nhất thời không nghĩ ra được, đang muốn hỏi tiếp, lại bị Lục Thiên Thạch kéo đi: Trong cái từ luyện binh này bao hàm quá nhiều hàm ý sâu xa, ví dụ như bồi dưỡng tâm phúc, mở rộng thế lực, lại ví dụ như giành công trận, tranh đoạt binh quyền, hoặc nhân cơ hội tăng sức ảnh hưởng trong triều đình, nhằm chiếm lấy quyền lợi và địa vị cao hơn... Tóm lại đều là chút chuyện hiểu ngầm với nhau, đám thuộc hạ như bọn họ chỉ cần nghe lệnh làm việc là tốt rồi, không cần lắm mồm, truy tìm nguồn gốc.

"Lục Thiên Thạch đúng là một người thông minh."

Tề Tĩnh An đưa mắt nhìn hai huynh đệ lôi lôi kéo kéo rời đi, quay đầu nhìn Hạ Hầu Tuyên đang ngồi vững vàng sau bàn, rồi nói tiếp: "Nhưng Trịnh Kỳ Anh nhìn cũng không giống một tên ngu ngốc, hiển nhiên hắn cũng biết nếu còn tiếp tục chơi như vậy, viện binh của chúng ta sắp đến, hắn cũng không thể vì tư lợi mà bỏ lỡ kế hoạch đánh úp Ninh Kinh, giành lại quốc đo chứ? Nhân tư phế công*, người thông minh sẽ không làm, thế nên... Có lẽ ngày mai hoặc ngày mốt chúng ta sẽ nghênh đón một trận đại chiến?" Lúc này đã là chập tối sau một cuộc "Luyện binh", trong thư phòng chỉ còn lại hai người công chúa điện hạ và phò mã tương lai, vậy nên Tề Tĩnh An cũng thẳng thắn, nghĩ cái gì nói cái đó, hoàn toàn không kiêng dè gì.

*Một thành ngữ của Trung Quốc, có nghĩa là vì tình cảm cá nhân mà bỏ việc công


Hơn nữa từ sau khi vào thành Ninh Kinh, đám người Hạ Hầu Tuyên và Tề Tĩnh An đã tiến vào trong phủ nha của Ninh Kinh, cũng coi nơi này trở thành bộ chỉ huy tạm thời, xem như hoàn toàn trưng dụng, vậy nên trong trong ngoài ngoài đều là người mình, cơ bản cản sạch khả năng gian tế và thích khách trà trộn vào.

"Vậy cũng chưa chắc, từ thân thế và kinh nghiệm của Trịnh Kỳ Anh mà xem, nếu hắn làm ra một vài chuyện 'hại nước lợi mình' thì cũng sẽ không có áp lực gì." Hạ Hầu Tuyên cười như không cười nói, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ lên mép bàn, suy nghĩ trong đầu hỗn loạn.

Mấy ngày nay, Tần Liên Hoành tập trung thu thập tin tức tình báo về Trịnh Kỳ Anh theo lệnh của Hạ Hầu Tuyên, thu hoạch cũng khá nhiều, vì vậy Hạ Hầu Tuyên cũng tập hợp đủ mọi loại tin tức vụn vặt lại, thử phân tích tâm lý tính cách của Trịnh Kỳ Anh.

Nói tóm lại, hoàn cảnh của Trịnh Kỳ Anh ở Bắc Yến cũng có chút tương tự như Hạ Hầu Tuyên ở Đại Ngụy, bởi vì hai người bọn họ đều là con trai của Nhất Quốc Chi Chủ, hơn nữa đều có lý do không thể không phấn đấu hết mình, cố gắng vượt lên hàng đầu.

...Tuy Trịnh Kỳ Anh là một trong hai người con trai duy nhất của quốc chủ Bắc Yến, nhưng mẹ đẻ hắn là một vũ nữ, hơn nữa còn là một vũ nữ bị vương hậu Bắc Yến hạ độc giết hại... Như vậy có thể thấy địa vị của hắn trong vương thất Bắc Yến lúng túng đến cỡ nào, nói tàn nhẫn một chút, nếu không phải quốc chủ Bắc Yến tổng cộng chỉ có hai nhi tử, hơn nữa tài năng của trưởng tử Trịnh Kỳ Hào rất bình thường, có lẽ Trịnh Kỳ Anh đã sớm bị "Giải quyết" từ lâu rồi.

"Chậc, nói giống như ngươi rất hiểu hắn vậy," Giọng Tề Tĩnh An hơi chua, nói: "Chẳng lẽ ngươi cảm thấy hai người các ngươi có rất nhiều điểm tương đồng, thế nên cực kỳ xúc động với những trải nghiệm của hắn?"

Hạ Hầu Tuyên bật cười, chính trực nói: "Ta và hắn vẫn còn điểm khác nhau rất lớn, ít nhất khi ta hành động và lên kế hoạch cũng sẽ không có khuynh hướng 'Hại nước lợi mình', luôn cố gắng hết sức 'Lợi mình nhưng không làm tổn hại đến đạo đức', thậm chí lấy 'Lợi nước lợi dân lợi mình' làm mục tiêu tối cao."

Vẻ mặt Tề Tĩnh An hơi cổ quái nói: " Lợi nước lợi dân lợi mình, ngay cả thánh nhân cũng khó có thể làm được... Ngươi đúng là không khiêm tốn chút nào."

"Aizzz, Thánh Nhân có thể làm được hay không cũng không ảnh hưởng đển sự tự tin của ta," Hạ Hầu Tuyên cười tủm tỉm nói: "Đương nhiên, bản thân ta ở trước mặt người ngoài vẫn sẽ khiêm tốn hơn một chút, chỉ ở trước mặt ngươi da mặt ta mới dày như vậy."

Tề Tĩnh An liếc mắt, cái vẻ mặt cố tỏ ra khinh thường lại ngâm trong ngọt ngào thấy thế nào cũng thú vị, vì vậy Hạ Hầu Tuyên đứng dậy tiến lên phía trước một bước, nắm lấy Tề Tĩnh An, cười nói: "Tĩnh An à, ngươi cũng nên cực kỳ có lòng tin với ta mới đúng, bởi vì ta là người yêu của ngươi mà, chẳng lẽ người yêu không đáng tin hơn thánh nhân à?"

"... Ta hoàn toàn tin tưởng vào da mặt dày của ngươi, chắc chắn dày hơn mặt đám thánh nhân nhiều." Tề Tĩnh An không nặng không nhẹ cho Hạ Hầu Tuyên một quyền, nhịp tim lại vì hai chữ "Người yêu" mà nhanh chóng tăng tốc, khuôn mặt cũng cảm thấy nóng lên rồi.

"Cảm ơn lời khen ngợi, lòng ta rất mừng." Hạ Hầu Tuyên cười đắc chí, lại chuyển đề tài, nói: "Được rồi, thời gian đã không còn sớm, chúng ta ra ngoài ăn chút gì đó đi, sau đó nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai vẫn còn phải 'Luyện binh'."

Tề Tĩnh An cúi đầu, chui ra từ phía dưới khuỷu tay của Hạ Hầu Tuyên, vẻ mặt tự nhiên sửa sang lại y phục, nói: "Nhìn ngươi ung dung như vậy, có nghĩa là tên Trịnh Kỳ Anh kia rất có thể sẽ xuất công không xuất lực, tiếp tục chơi đùa với chúng ta à? Vậy thì lần Yến Ngụy giao tranh này chẳng phải là trò cười sấm to mưa nhỏ à?"

"Ta cũng không nắm chắc, chỉ nói cho ngươi nghe tình huống lý tưởng trong tưởng tượng của ta mà thôi." Hạ Hầu Tuyên nhún vai một cái, "Nói thật, ta hi vọng trận đánh này thật sự chỉ là sấm to mưa nhỏ, vậy thì chúng ta và các huynh đệ đều không cần phải liều sống liều chết, chỉ cần chờ triều đình triệu tập viện quân từ các nơi đến đông đủ, rồi làm một trận giao chiến ngang tài ngang sức với Yến tác là được. Sau đó hai bên sẽ tiến vào giai đoạn giằng co, hai nước tự nhiên mà bắt đầu đàm phán... Đó chính là công việc của quan văn, cơ bản không có chuyện của chúng ta, chúng ta có thể trở lại kinh thành chuẩn bị thành thân rồi."

Mặt Tề Tĩnh An đỏ bừng xấu hổ nói: "Ngươi đừng có vừa nói chính sự vừa kéo đông kéo tây nữa, ngươi thật sự muốn tiếp tục chơi đùa với tên họ Trịnh kia à, không cần công trạng sao? Cũng không cần binh quyền nữa à? Trước tiên nghĩ biện pháp đánh cho Yến tặc tơi bời tan tác, sau đó chúng ta phấn chấn hồi kinh thành thân, không phải tốt hơn à?"

"A, Tiểu Miêu Miêu thành thật của ta à, công trạng giành như thế nào đây? Ba phần dựa vào xuất lực, bảy phần dựa vào khoác lác... Sở dĩ Yến tặc sấm to mưa nhỏ, cũng bởi vì bị chúng ta tập kích liên tiếp, hơn nữa ngay cả đại soái cũng bị một mũi tên của ngươi bắn ra không rõ sống chết, thế nên mới bất đắc dĩ rút lui, ngươi nói chúng ta có công hay không? Có cái công lao to lớn này đặt nền tảng, cộng thêm khi ta và ngươi thành thân thì phụ hoàng nhất định sẽ cho ta đất phong, sau khi có đất phong rồi thì còn sợ không có binh quyền à?" Hạ Hầu Tuyên nhéo mặt Tề Tĩnh An, nhướng mày cười cười mà nói: "Học tập một chút đi."

Tề Tĩnh An lẩm bẩm nói: "Rốt cuộc thánh nhân vừa rồi nói nguyên tắc làm việc là 'Lợi mình nhưng không làm tổn hại đến đạo đức' là ai vậy?"

"Da mặt dày và ba hoa khoe khoang cũng không làm tổn hại đến đức hạnh chứ? Hơn nữa công sức chúng ta bỏ ra trong trận chiến này không chỉ có ba phần, công trạng vốn là thứ xứng đáng có được." Hạ Hầu Tuyên tỏ vẻ thuần lương, "Còn nữa, ta cũng phải bò đến vị trí cao hơn thì sau đó mới có thể làm nhiều việc tốt ích nước lợi dân hơn chứ."

"... Được rồi được rồi, dù sao ngươi cũng là Thánh Nhân, thế nên ba hoa cũng có thể thổi ra đạo lý." Tề Tĩnh An bĩu môi nói: "Vậy không bằng ta lặng lẽ đi thương lượng với Trịnh Kỳ Anh, cùng thỏa thuận với hắn tùy tiện đánh một chút, ra vẻ mà thôi... Thế nào? Ta làm vậy cũng không thể coi là tư thông với địch bán nước chứ?"

"Ha, nghe có vẻ là một ý kiến hay, ngươi quả nhiên là nội trợ hiền của ta." Hạ Hầu Tuyên thản nhiên mỉm cười, ngay sau đó đẩy cửa ra, cùng Tề Tĩnh An đi ra khỏi thư phòng, hướng về phòng ăn ở Tiền viện.

Hôm sau, quả nhiên Trịnh Kỳ Anh tiếp tục dẫn theo hơn ba vạn người để luyện binh, Hạ Hầu Tuyên liền phái ba người Lục Thiên Thạch, Lăng Viễn và Hứa Thắng chỉ huy binh mã nghênh chiến, hắn và Tề Tĩnh An thì đứng trên tường thành xem cuộc chiến, cũng luôn sẵn sàng hỗ trợ và ứng phó với tình huống khẩn cấp... Mặc dù mang theo kỳ vọng "Sấm to mưa nhỏ", còn nói đùa sẽ "Tư thông với địch", nhưng Hạ Hầu Tuyên và Tề Tĩnh An cũng sẽ không xem thường Trịnh Kỳ Anh, dù sao chiến tranh không phải trò đùa, hơn nữa bọn họ đều cảm thấy Trịnh Kỳ Anh không phải một người đơn giản, nói không chừng còn mang ý định khác thì sao?

Chỉ là, Trịnh Kỳ Anh vẫn cúi đầu luyện binh luyện binh, từ đầu đến cuối đều không có động tác gì lớn, cho đến khi tốp viện quân đầu tiên của Đại Ngụy đến!

"Bình Man Hữu tướng quân, tới thật sớm nha." Thống lĩnh viện quân họ Vương tên Kỳ Phi, là một nam nhân trung niên mắt nhỏ mũi nhỏ, khí lượng cũng không lớn bao nhiêu. Lúc này ông ta vừa vuốt hai ria mép trên miệng, vừa ra vẻ ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Ngay khi Xu Mật Viện vừa phát ra quân lệnh, ta đã ngựa không ngừng vó chạy thẳng từ phủ Đông Bình đến kinh đô phụ, vốn tưởng sẽ là viện quân đến sớm nhất, ai ngờ lại thành đứng thứ hai."

Sắc mặt Hạ Hầu Tuyên hơi trầm xuống... Người này, vừa dẫn bảy vạn đại quân đến Ninh Kinh, vừa mở miệng đã nói lời như thế, không phải rõ ràng là cố ý đối địch với hắn à? Trong mắt Hạ Hầu Tuyên lộ ra vẻ tàn khốc, không nói một lời nhìn chằm chằm vào tên họ Vương, đến nỗi không khí trong sân lập tức trở nên lạnh lẽo hít thở không thông.

"Lời ấy của Vương tướng quân sai rồi, Bình Man Hữu tướng quân biết rõ mọi việc, nhìn thấu được lòng lang dạ sói của Yến tặc từ sớm, nên vừa cảnh báo với triều đình, vừa chạy tới trợ giúp, Ninh Kinh có thể bảo vệ an toàn, Hữu tướng quân chắc chắn là giữ công đầu." Thủ tướng Trì Cửu Kỳ của thành Ninh Kinh lên tiếng nói một câu công bằng, vừa phá vỡ cục diện bế tắc, vừa thể hiện thái độ của hắn nghiêng về phía Hạ Hầu Tuyên... Điều này là đương nhiên, nếu không phải Hạ Hầu Tuyên tới kịp thời, thành Ninh Kinh đã sớm không biết trở thành dáng vẻ gì rồi, hắn thân là Thủ tướng cũng tuyệt đối không chiếm được chỗ tốt, vậy nên hắn lại càng cảm kích bội phục Hạ Hầu Tuyên hơn, gần như đã trở thành thiên lôi sai đâu đánh đó rồi.

Vương Kỳ Phi hừ nhẹ một tiếng, "Đợi sau khi trận chiến này kết thúc, ưu khuyết đúng sai của mỗi người tự có Xu Mật Viện đánh giá, Trì Tướng quân suýt chút nữa làm mất kinh đô phụ, không có quyền lên tiếng." Nói xong, ông ta một tay chống nạnh, một tay rung áo choàng, nói: "Được rồi, không tán gẫu nữa, nếu bản tướng quân đã đến, thì quân dân thành Ninh Kinh cứ giao cho ta toàn quyền thống lĩnh! Trước tiên triệu tập tất cả các giáo úy đến nghị sự, ta có chuyện muốn nói!"

Thủ tướng Đại Danh phủ Mộc Trung Cường chần chừ nói: "Vương tướng quân, hiện tại từ trên xuống dưới thành Ninh Kinh đều do Bình Man Hữu tướng quân toàn quyền thống lĩnh, cái này..."


Hạ Hầu Tuyên liếc Mộc Trung Cường một cái, lòng thầm nở nụ cười lạnh lẽo: Tình thế bây giờ đã rất rõ ràng, Vương Kỳ Phi là Tướng quân chính thống của Xu Mật Viện, vậy nên mới cực kỳ khó chịu với hắn; Thủ tướng Ninh Kinh Trì Cửu Kỳ đứng về phía Hạ Hầu Tuyên, nhưng cái tên họ Mộc Thủ tướng của Đại Danh phủ... Mấy ngày trước còn hận không thể ôm lấy bắp đùi Hạ Hầu Tuyên không buông, bây giờ thì lập tức quay súng lại bắn quân mình!


Mặc dù Hạ Hầu Tuyên có thể hiểu được Mộc Trung Cường, bởi vì tên này đã mất Đại Danh phủ, tổn hại hơn tám vạn binh mã, cuối cùng nhất định sẽ bị Xu Mật Viện hỏi tội, thế nên hắn nào dám làm trái Xu Mật Viện? Có lẽ còn hận không thể liếm giày cho các lão gia của Xu Mật Viện!


Nhưng Hạ Hầu Tuyên vẫn rất khó chịu: Viện quân nghìn trông vạn đợi, cuối cùng lại là một đồng đội heo... Còn không bằng không đến!


Nghĩ lại, Trịnh Kỳ Anh kia... Không phải đã sớm biết sự tồn tại của tên đồng đội heo này chứ? Thế nên mới cố ý trì hoãn? Lưng Hạ Hầu Tuyên không khỏi toát mồ hôi lạnh...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK