• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Anh Anh

Tề Tĩnh An nhất thời kinh ngạc, hắn nhận lấy ánh mắt của Trần lão gia tử, mắt lớn trừng mắt nhỏ với đối phương một lát, cuối cùng vẫn phải đáp một tiếng "Cung kính không bằng tuân lệnh", sau đó đi theo Trần lão gia tử tới một gian thư phòng không người, chuẩn bị đầy đủ tâm lý để nghe mật chỉ của bệ hạ.

"Aizz, không cần phải căng thẳng như vậy, cứ thoải mái đi."

Hai người một trước một sau đi vào thư phòng, Trần lão gia tử quay đầu lại, thấy cả người Tề Tĩnh An lộ ra cảm giác căng chặt thì cười khoát tay nói: "Ta cũng không phải nhạc phụ tương lai của ngươi, tiểu tử ngươi khẩn trương cái gì? Đến đây, mau cười với ông lão ta một cái, ta sẽ lặng lẽ nói hết những gì mà nhạc phụ tương lai của ngươi đã nói với ta cho ngươi nghe "

Loại cảm giác bị lão gia gia trêu chọc này thật sự làm Tề Tĩnh An cực kỳ xấu hổ, nhưng hắn cũng hơi thả lỏng một chút, khóe miệng không khỏi giật giật, nói: "Nhạc phụ tương lai... Khụ, kính xin Hầu Gia đừng trêu chọc ta, dám hỏi rốt cuộc bệ hạ có ý gì vậy?"

"Aizz, ý của bệ hạ ấy à, tóm lại chính là định chọn ngươi làm con rể, nhưng ngươi không coi hắn là nhạc phụ tương lai của mình, chẳng lẽ là không muốn cưới công chúa làm thê tử à?" Trần lão gia tử nghiêm mặt, cả người tỏ vẻ nghiêm túc, nhưng giọng điệu của ông lại ranh mãnh, lông mày cũng nhướng lên.

Đối mặt với một Trần lão gia tử "Già rồi bất cần" như vậy, Tề Tĩnh An chỉ có thể bất lực đầu hàng, chắp tay lia lịa nói: "Hầu Gia thật sự xử oan ta rồi, tất nhiên là ta sẵn lòng cưới công chúa, ngay cả nằm mơ cũng muốn gọi bệ hạ là nhạc phụ! Kính xin Hầu Gia nhìn cõi lòng tràn đầy thấp thỏm của ta mà cho ta một lời chắc chắn... Bệ hạ thật sự đã chọn ta ư?"

Trần lão gia tử gật đầu cười ha ha, vỗ mạnh lên bả vai Tề Tĩnh An, giọng nói vang dội, trung khí mười phần: "Yên tâm đi, bệ hạ thật sự đã chọn ngươi! Chỉ bằng vào việc tiểu tử ngươi dùng một mũi tên bắn chết Nam chinh đại soái Bắc Yến dưới thành Ninh Kinh, cũng tức là quốc cữu gia Bắc Yến, thăng quan tiến chức là điều không thể nghi ngờ, cũng có thể xứng đôi với trưởng công chúa điện hạ rồi. Hơn nữa tiểu tử ngươi còn là một tên quỷ tinh, đã đưa sính lễ từ sớm, còn để tất cả tướng sĩ ăn hết vào bụng, hóa thành sức lực bảo vệ quốc gia, sao bệ hạ có thể quỵt nợ được?!"


Lấy được câu trả lời khẳng định này, tảng đá trên đầu quả tim của Tề Tĩnh An rơi ầm ầm xuống đất, nhất thời hắn chỉ cảm thấy cả người ngọt ngào từ trong ra ngoài, ngọt hơn ăn mật gấp vạn lần! Khóe miệng hắn không ngừng giương lên, cực kỳ vui vẻ hỏi tiếp: "Vậy mật chỉ Hầu Gia nói lúc trước... Chẳng lẽ là thánh chỉ tứ hôn?"

Bất chợt nói ra bốn chữ "Thánh chỉ tứ hôn" này, trong đôi mắt Tề Tĩnh An lập tức lóe ra ánh sáng vàng rực, vào giờ phút này, vẻ mặt, thần thái, hành động của hắn đều thể hiện một ý, đó chính là "Mau mau đưa thánh chỉ tứ hôn cho ta đi cho ta đi cho ta đi"!

Bất luận ngày thường Tề Tĩnh An chững chạc đến cỡ nào, thì đến lúc quan trọng này cũng không thể bình tĩnh được nữa, trong đầu không nén nổi hiện lên hình ảnh công chúa điện hạ mặc giá y đỏ thẫm đi về phía hắn, thật sự quá đẹp, quá hạnh phúc! Đồng thời, tâm trạng của hắn hiển nhiên cũng cực kỳ tốt.

Ai ngờ Trần lão gia tử lại đột nhiên nghiêm túc quát lớn: "Tiểu tử ngươi vui mừng đến mức váng đầu rồi à? Thánh chỉ tứ hôn tất nhiên phải chiếu cáo thiên hạ, sao lại có thể là mật chỉ được?!"

Tề Tĩnh An ngơ ngác, giống như bị một chậu nước lạnh dội xuống đầu, làm tâm trạng của hắn lại tiến vào trạng thái căng thẳng: Hắn nhạy bén phát hiện Trần lão gia tử thật sự nghiêm túc, chỉ trong thoáng chốc, ông cụ trước mắt này không còn là lão gia gia mặt mũi hiền lành trước đó nữa, một luồng khí thế sát phạt lẫm liệt đột nhiên tràn ra từ cơ thể già nhưng cường tráng của ông... Có lẽ, đây mới là dáng vẻ thật sự của Trấn Bắc hầu, đây mới là Định Quốc Đại Nguyên Soái giết ngàn vạn địch, uy chấn tứ phương trong truyền thuyết!

"Hầu Gia, mật chỉ của bệ hạ... Có giấu huyền cơ gì?"

Tề Tĩnh An chợt hiểu được đủ loại biểu hiện hiền hòa thân thiết lúc trước của Trấn Bắc hầu chỉ là làm đệm lót và thăm giò trước khi đi vào trọng tâm chính mà thôi. Về phần rốt cuộc trọng tâm chính là gì, hắn sẽ sớm được biết... Tề Tĩnh An vô thức nín thở.

Khóe miệng Trấn Bắc hầu cong lên, vẻ mặt tựa như cười tựa như trào phúng, tựa như giận tựa như bi, "Trong mật chỉ, bệ hạ đưa ra một yêu cầu rất rõ ràng với ngươi, về phần có giấu huyền cơ hay không, phải nhờ vào ngươi tự phán đoán rồi." Nói xong, ông lấy một cuộn vải màu vàng kim rộng chừng nửa bàn tay từ trong ngực ra, thoạt nhìn giống như một thánh chỉ thu nhỏ, nhưng lại được buộc bằng một sợi dây màu đỏ, màu sắc tương phản hơi chói mắt.

Tề Tĩnh An giơ tay nhận lấy, kéo đứt dây đỏ, mở thư ra, sắc mặt chợt thay đổi..."Đây thật sự là mật chỉ của bệ hạ à?!"

"Không thể giả được," Trấn Bắc hầu híp mắt, "Bệ hạ lệnh ngươi phải trở về kinh hoàn thành chuyện này trước, nếu không sau khi các ngươi hồi kinh, công chúa phải gả cho ai, chắc hẳn ngươi cũng hiểu?"

Tề Tĩnh An cúi đầu suy nghĩ trong chốc lát, sắc mặt dần dần trở lại bình thường, hắn cuộn mật chỉ trong tay lại, cất kỹ vào trong ngực, không kiêu ngạo không tự ti nói: "Ta phải lập tức nói chuyện này cho công chúa, xin thứ lỗi không tiếp được."

Ánh mắt Trấn Bắc hầu sáng lên, giơ tay khoác lên vai Tề Tĩnh An, nói: "Chỉ bằng câu này của ngươi, chúng ta có thể nói chuyện thêm một chút. Không cần tìm công chúa vội, hẳn là nha đầu Nhược Nghiên vẫn chưa xong đâu."

Tề Tĩnh An cảm thấy bàn tay đặt trên vai mình như làm bằng sắt, ép hắn hoàn toàn không có cách nào xoay người cất bước, càng không nói đến việc đi ra khỏi gian thư phòng này, vì vậy hắn dứt khoát đứng im tại chỗ, cười nhạt nói: "Lúc trước ở ngoài cửa phòng công chúa, Hầu Gia đã nói muốn trò chuyện với ta... Ta vốn tưởng chúng ta đã sớm bắt đầu hàn huyên, thì ra đến lúc này mới tính là chính thức bắt đầu à?"

Trấn Bắc hầu thu tay về, đứng mặt đối mặt với Tề Tĩnh An, hai bên nhìn thẳng vào nhau, nói: "Không tệ, biểu hiện của ngươi đã chứng minh ngươi là người thông minh có thể xử lý tốt mọi việc, cũng chỉ có như vậy chúng ta mới có chuyện để nói. Nếu không... Lão nhân gia ta tuổi tác đã cao, thật sự không cần thiết phải xen vào việc của người khác."

Tề Tĩnh An gật đầu đồng ý, cũng không quanh co lằng nhằng mà trực tiếp đặt câu hỏi: "Bức mật chỉ này hoàn toàn không giống phong cách làm việc của bệ hạ, xin hỏi Hầu Gia duyên cớ trong này?"

Lại nói, nội dung của mật chỉ hoàn toàn nằm ngoài suy nghĩ và dự đoán của Tề Tĩnh An, vốn dĩ theo lẽ thường, là một phụ thân có nữ nhi sắp gả ra ngoài, yêu cầu của hoàng đế với con rể tương lai... Chẳng lẽ không nên là "Sau này nhất định phải đối xử với nữ nhi bảo bối của ta thật tốt", "Không được nạp thiếp", "Tuyệt đối không được thay lòng đổi dạ"... Những yêu cầu mà đối với Tề Tĩnh An thì là cực kỳ đơn giản à?

Kết quả hoàng đế bệ hạ lại đưa ra yêu cầu "Khác người", trước khi Tề Tĩnh An trở về kinh nhận thánh chỉ tứ hôn... Phải lặng lẽ giết chết Kỷ Ngạn Bình!

Đúng vậy, Tề Tĩnh An không có đọc nhầm câu nói ngắn ngủi trong mật chỉ, ý của hoàng đế thật sự là bảo hắn giết chết Kỷ Ngạn Bình, nếu không thì không để hắn cưới công chúa!

... Điều này cũng hơi quá vô lý rồi?!

Tề Tĩnh An có thể cưới được công chúa hay không thì có một xu quan hệ nào với Kỷ Ngạn Bình à? Nếu Kỷ Ngạn Bình vẫn còn suy nghĩ không nên có với công chúa, vẫn lấy thân phận "Biểu ca thanh mai trúc mã" để chiếm cứ vị trí "Tình địch số một" của Tề Tĩnh An, vậy thì giữa bọn họ cũng coi như có lý do chém giết lẫn nhau. Nhưng biểu ca người ta đã sớm "Bỏ tà theo chính", trở thành một tiểu đệ trung thành của Hạ Hầu Tuyên, hơn nữa đã trở thành huynh đệ tốt mà Tề Tĩnh An có thể giao phó sau lưng trên chiến trường...

Rốt cuộc là cái gân nào của hoàng đế bệ hạ mắc sai lầm rồi, sao lại muốn vô cớ gây rối như thế?!

"Thánh Tâm khó dò, đối với căn nguyên của bức mật chỉ này, ta cũng không thể khẳng định chắc chắn." Trấn Bắc hầu than nhẹ một tiếng, chậm rãi nói: "Ta chỉ biết, khi tin tức trưởng công chúa trong vòng một ngày đã hai lần dẫn quân tập kích đại quân Bắc Yến lập nên chiến công lớn truyền về Kinh Thành, dẫn đến triều đình dân chúng trên dưới sôi trào, Từ thừa tướng và Thụy phi nương nương liền nhân cơ hội 'Khẩn cầu' bệ hạ tứ hôn cho Tam hoàng tử, lấy điềm báo 'Long phượng đều hỉ'..."

Tề Tĩnh An nhướng mày, "Có thể để Từ thừa tướng và Thụy phi nương nương cùng cầu xin bệ hạ tứ hôn... Chắc hẳn ứng cử viên cho vị trí Tam hoàng tử phi chính là trưởng tôn nữ của Từ thừ tướng?"

"Quả nhiên đầu óc của tiểu tử ngươi rất tốt, phản ứng rất nhanh." Trấn Bắc hầu gật đầu tán thành, "Hôn sự của Tam hoàng tử và vị tiểu thư Từ gia kia đã định, Từ thừa tướng và Thụy phi nương nương chọn thời cơ rất tốt, làm bệ hạ gần như không có cách nào phản đối."

Không vì được Trấn Bắc hầu khích lệ mà cảm thấy mừng rỡ, Tề Tĩnh An chỉ thấy đầu của hắn đột nhiên lớn hơn một vòng: Bọn họ còn chưa trở lại kinh thành đâu, mà mấy âm mưu rắc rối trong hậu cung cách xa nghìn dặm đã bay đến bên cạnh bọn họ rồi; có thể tưởng tượng được một khi hồi kinh, hắn và Hạ Hầu Tuyên sẽ gặp phải bao nhiêu phiền phức?

So với đám người Thụy phi, Từ thừa tướng trong bụng chứa dao, nụ cười chứa kiếm, Tề Tĩnh An thà tiếp tục đối mặt với tên Trịnh Kỳ Anh trực tiếp vung đao bắn tên với bọn họ còn hơn!

Lại nói rốt cuộc Từ thừa tướng và Thụy phi phải khiến Hoàng đế để bọn họ kết thành thông gia là có ý gì? Cẩn thận suy nghĩ một chút thì cũng không khó lý giải, đơn giản là biểu hiện của Hạ Hầu Tuyên trên chiến trường quá tốt, quá xuất sắc khiến Từ thừa tướng nảy sinh lòng kiêng kỵ mãnh liệt với phe cánh của Tam hoàng tử; mà Thụy phi vì để hòa hoãn quan hệ hai bên, lại càng vì để Tam hoàng tử không đến nỗi bởi biểu hiện xuất sắc của Hạ Hầu Tuyên mà trở thành "Chim đầu đàn" bị phe Từ thừa tướng và thái tử tiền hậu giáp kích, liền lấy cái lợi thế "Tam hoàng tử phi" này lấy lòng Từ thừa tướng...

Từ thừa tướng đương nhiên mừng rỡ ném ra nữ nhi của thứ trưởng tử để làm suy yếu thế lực phe cánh Tam hoàng tử, vì vậy hai bên liền ăn nhịp với nhau.

Nhưng Hoàng đế thì sao? Ông đã kiêng kỵ Từ thừa tướng từ lâu, vốn đang định nâng đỡ Kỷ gia để đối kháng, kết quả Thụy phi lại chơi cùng một chỗ với Từ lão hồ ly, thì sao có thể vui vẻ cho được?! Nếu thêm Hạ Hầu Tuyên vào thế lực khổng lồ này, hoàng đế bệ hạ thật sự cảm thấy long ỷ dưới mông ông đang lắc lư!

Vậy nên mới có bức mật chỉ này.

"Một chiêu phản kích này của bệ hạ rất lợi hại, thật sự không giống bút tích của ông ấy, rốt cuộc là chủ ý của ai?" Tề Tĩnh An buồn bực sờ sờ cằm... Bảo hắn giết Kỷ Ngạn Bình, sau đó sẽ gả công chúa cho hắn, vậy thì hiển nhiên hai phu thê bọn họ sẽ lục đục nội bộ với Kỷ gia... Công chúa không có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa, Tề Tĩnh An cũng không có gia thế bối cảnh, vậy hai bọn họ ngoại trừ ôm chặt bắp đùi hoàng đế ra thì cũng không còn lựa chọn nào tốt hơn.

Mặt khác, nếu Tề Tĩnh An không giết Kỷ Ngạn Bình, như vậy sau khi bọn họ hồi kinh, hoàng đế bệ hạ sẽ ban thánh chỉ tứ hôn cho Kỷ Ngạn Bình... Lần này Kỷ Ngạn Bình cũng lập chiến công, hơn nữa thân phận bối cảnh hoàn toàn xứng với công chúa điện hạ. Mà công chúa không thích Kỷ Ngạn Bình, cho dù miễn cưỡng gả qua thì cũng nhất định sẽ ầm ĩ với Kỷ gia, sau đó Hoàng đế lại dùng Tề Tĩnh An "Bị đoạt thê tử", để người trẻ tuổi có tài còn có oán khi đầy bụng này đi đối phó với Kỷ gia và lão Từ... Đến lúc đó, trên triều đình chắc chắn sẽ trẻ nên rối như canh hẹ, thế lực khắp nơi kéo chân sau của nhau, Hoàng đế cũng có thể yên tâm.

"Ha, chiêu phản kích này đâu chỉ lợi hại? Nói cho ngươi biết một chuyện, sau khi Thụy phi và Kỷ gia biết rõ năng lực của công chúa điện hạ thì đã không còn ý định can thiệp vào hôn sự của nàng nữa, muốn chọn một cô nương tốt khác cho Kỷ Ngạn Bình... Chính là Dao Dao nhà ta!" Nói tới đây, Trấn Bắc hầu nghiến răng nghiến lợi.

Tề Tĩnh An "Ồ" một tiếng, cuối cùng cũng hiểu rõ mọi chuyện: Hoàng đế bệ hạ không muốn Hạ Hầu Tuyên có công trận còn có tài cầm binh nối thành một mảnh với Kỷ gia và Từ thừa tướng, càng không thể để Kỷ Ngạn Bình cưới Trần Thục Dao, đến nỗi cả triều đình đều gắn lại với nhau... Thế nên chọn tới chọn lui, người hạ thủ tốt nhất đương nhiên là Kỷ Ngạn Bình.

Bất kể Kỷ Ngạn Bình bị Tề Tĩnh An giết chết, hay sau khi hồi kinh được phong làm phò mã, thì cũng không thể lấy được Trần Thục Dao, còn có thể khiến Hạ Hầu Tuyên và Kỷ gia lục đục... Cộng thêm Kỷ Ngạn Bình không có năng lực gì quan trọng, chết một trăm lần cũng sẽ không khiến Hoàng đế cảm thấy đáng tiếc, không giống Hạ Hầu Tuyên và Tề Tĩnh An đều là nhân tài mà hoàng đế bệ hạ thật sự xem trọng; hơn nữa Hoàng đế để Trấn Bắc hầu mang mật chỉ đến, còn có thể ám chỉ Trấn Bắc hầu đừng lội vào vũng nước đục này... Nói tóm lại, cái kế ngoan độc "Một mũi tên bắn trúng mấy con chim" này quả nhiên rất có trình độ, chẳng lẽ Hoàng đế thật sự đã tiến bộ rất nhiều trong một thời gian ngắn?

"Thậm chí bức mật chỉ này cũng đã tính đến lòng ghen tỵ của ta đối với Kỷ huynh, nếu bệ hạ sớm có kiểu thủ đoạn này, nào đến nỗi để Từ thừa tướng phát triển lớn mạnh? Kính xin Hầu Gia giải thích cho ta." Ánh mắt Tề Tĩnh An sáng quắc nhìn vào Trấn Bắc hầu, lời nói ra cũng có vài phần đại nghịch bất đạo.

Trấn Bắc hầu vuốt râu, khá hài lòng với sự thẳng thắn của Tề Tĩnh An, nói: "Bức mật chỉ này cụ thể là nét bút của ai, ta cũng khó mà đoán được. Ta chỉ biết trong khoảng thời gian này, Trịnh phi nương nương và nhị hoàng tử càng ngày càng được bệ hạ tin tưởng, thường xuyên ra vào Ngự Thư Phòng." Ông hừ lạnh một tiếng, "Hai mẹ con bọn họ coi như là mượn gió đông từ quạt của công chúa mà bay lên, lại ỉa thẳng vào đầu người cầm quạt nhỉ?!"

"..." Tề Tĩnh An không còn lời nào để nói, chỉ cảm thấy cái ví dụ thô tục này của ông cụ thật con mẹ nó sâu sắc!

Cuối cùng, Tề Tĩnh An mang sắc mặt nặng nề rời khỏi thư phòng. Về cơ bản hắn đã moi được chân tướng từ trong miệng của Trấn Bắc hầu, cũng đến lúc đi bàn bạc với Hạ Hầu Tuyên một chút... Trấn Bắc hầu thưởng thức nhất là điểm này của Tề Tĩnh An, gặp chuyện gì cũng muốn nói với công chúa, không hề có ý giấu diếm, tự chủ trương... Cũng chỉ có một Tề Tĩnh An như vậy, mới có thể song hành với một "Nữ nhân hào kiệt" như công chúa.

Vừa đưa mắt nhìn Tề Tĩnh An rời đi, vừa thầm khen ngợi đối phương trong lòng, Trấn Bắc hầu cũng không khỏi nhớ tới một người khác... "Lệnh Tuần à Lệnh Tuần, nếu ngươi cũng thương lương mọi việc với ta, thì đâu đến nỗi đi ở phía trước ta?" Ông nhỏ giọng thì thầm một câu, trong mắt lộ ra cảm giác tang thương khó có thể hình dung.

Mặt khác, Nhược Nghiên chẩn bệnh cho công chúa xong cũng vừa đi ra, sau khi mọi người biết được tình hình thì tâm trạng đều rất nặng nề, buồn bực không vui rời khỏi viện của công chúa.

Kỷ Ngạn Bình tùy tiện chọn một phương hướng, cũng đúng lúc chạm mặt với Tề Tĩnh An. Hắn thấy sắc mặt Tề Tĩnh An không tốt, còn tưởng vị biểu muội phu này đã sớm biết tình hình, cũng đang buồn vì công chúa, liền tiến lên vỗ nhẹ bả vai Tề Tĩnh An, lặng lẽ an ủi.

Tề Tĩnh An chớp mắt, sau khi hiểu ý của Kỷ Ngạn Bình thì thật sự không biết nên khóc hay nên cười: Đúng là vết thương của công chúa hắn rõ nhất, không cần thiết phải đau buồn, nhiều nhất là đau buồn vì công chúa phải chịu đau đớn, còn để lại sẹo...


Về phần "Kết quả chẩn đoán" do Nhược Nghiên công bố, chính là lời giải thích với bên ngoài mà Hạ Hầu Tuyên và Tề Tĩnh An đã bàn bạc: Lần này công chúa điện hạ bị thương không nhẹ, sẽ để lại ít nhất hai di chứng, một là giọng nói thay đổi, cái này vẫn coi như là một vấn đề nhỏ không đáng để ý; mà vấn đề thứ hai tương đối nghiêm trọng, đó chính là sau này công chúa điện hạ rất có thể không được làm mẹ... Đúng vậy ngươi không nhìn nhầm đâu, phu phu hai người cực kỳ "Chính trực", đổ hết trách nhiệm cho việc Hạ Hầu Tuyên đang phải trải qua thời kỳ đổi giọng và tương lai có thể gặp phải vấn đề "Không dựng không dục" lên ba mũi tên của Trịnh Kỳ Anh, tóm lại đều do tên họ Trịnh.


Vậy nên Tề Tĩnh An cũng im lặng vỗ vỗ bả vai Kỷ Ngạn Bình: Người anh em ngươi hiểu lầm rồi, công chúa điện hạ luôn đeo kính hộ ngực bên người hoàn toàn không có gì đáng ngại, thật ra ta đang lo lắng cho tính mạng lơ lửng của ngươi...


Tác giả có lời muốn nói: Hê hê hê ~ Ngoài dự đoán đúng không =w= Biểu ca cũng muốn tranh vị trí nam phụ ~【 Biểu ca: Wey wey Wey, ta không muốn chút nào!


╮(╯▽╰)╭

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK