• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Anh Anh

Tỉnh dậy, hoàng hậu Đại Ngụy kiêm Thừa Tướng Tề Tĩnh An phát hiện không hiểu sao hắn lại trở lại thời điểm lúc mười tuổi, lần nữa trở thành một đứa bé chưa mọc đủ lông tóc... Chuyện quái gì đây?!

Bẻ ngón tay tính toán, người yêu thân ái của hắn, hoàng đế bệ hạ anh minh thần võ nhất kể từ khi Đại Ngụy lập triều tới nay - Hạ Hầu Tuyên... Hiện tại vẫn chỉ là một tiểu đậu đinh!

Thoáng tưởng tượng Hạ Hầu Tuyên phiên bản nhỏ đang chơi đuổi bắt ở ngự hoa viên, Tề Tĩnh An dở khóc dở cười bội phần... Mà khiến hắn sầu hơn chính là, tiểu đậu đinh đó có biết hắn không? Nếu người yêu thân ái không có trí nhớ mấy chục năm sau như hắn, vậy thì chẳng phải bọn họ hoàn toàn bắt đầu lại từ đầu à, vừa nghĩ như vậy, Tề Tĩnh An đã cảm thấy... Mệt mỏi quá không muốn yêu nữa đâu o(>﹏<)o


Tuy nhiên, nếu Tề Tĩnh An có thể trở thành người kiêm hai chức hoàng hậu và thừa tướng xưa nay chưa từng có, thì đương nhiên tố chất tinh thần cũng không giống bình thường, hắn chỉ thoáng luống cuống rồi lại lập tức bình tĩnh: Dù sao chuyện cũng đã trở thành như thế, vậy thì cứ đi một bước tính một bước thôi, xem xem rốt cuộc ông trời đang đùa giỡn trò gì!

Mà trở về thuở nhỏ cũng không phải hoàn toàn không có chỗ tốt, sau mấy chục năm lại lần nữa gặp được cha mẹ vui vẻ của mình, lấy sự điềm tĩnh và rộng lượng của Tề Tĩnh An cũng không nén được lệ nóng doanh tròng: Vốn cuộc sống của hắn cũng coi như thắng lợi rồi, vậy mà ông trời vẫn muốn cho hắn làm lại một lần nữa, thì hắn nhất định sẽ cố gắng làm sao để không có chút tiếc nuối nào!

Nghĩ như vậy, Tề Tĩnh An bên ngoài mười tuổi bên trong trưởng thành lập tức bắt đầu nỗ lực vươn lên hùng mạnh: Chơi trạch đấu và làm ruộng trước, dẫn theo cha mẹ và bà nội cả nhà cùng nhau phát tài, lúc nhàn hạ còn có thể ngầm đấu đá với kế phu nhân Ngu thị của ông nội, cuộc sống thường ngày trôi qua với rất nhiều màu sắc.

Sau khi tốn hơn hai ba năm, tự lực cánh sinh phấn đấu trở thành Tiểu Tài Chủ, Tề Tĩnh An bắt đầu tạo dựng tên tuổi của mình, cơ hội tốt nhất là trận ôn dịch sắp kéo tới... Lần này, hắn không chỉ phải đảm bảo cha mẹ bình an vô sự, mà còn phải cứu càng nhiều người hơn... Cuối cùng, Tề Tĩnh An năng lực không hề tầm tường thành công, cùng cha mẹ trở thành đại thiện nhân nức tiếng xa gần, có chút danh vọng này đặt nền tăng, chuyện buôn bán của những người lương thiện bọn họ hiển nhiên càng thuận lợi hơn.

Mắt thấy cả nhà đều đã đi vào quỹ đạo, mà mình cũng sắp tới tuổi "Đời trước" đi ra ngoài du học, Tề Tĩnh An cũng không đợi được nữa, hạ quyết tâm từ chối cha mẹ giữ lại, trước nước mắt người thân một mình rời nhà ra ngoài du học... Còn thực tế hắn vừa rời khỏi Lũng Tây thì chạy thẳng tới Kinh thành! Tề Tĩnh An thật sự quá nhớ người yêu thân ái của hắn rồi, từ khi ước hẹn tới nay bọn họ chưa từng xa nhau lâu như vậy!

Hơn nữa mặc dù Tề Tĩnh An có thể coi là một tài chủ nhị đại có tài có thế, nhưng hắn cũng không có cách nào tìm hiểu tin tức về "Tiểu công chúa" được... Mình không thể thăm giò, cũng không thể nhờ người khác thăm dò, bởi vì hắn hoàn toàn không tìm được lý do chú ý tới "Nữ nhi" còn tấm bé của hoàng đế bệ hạ, vậy nên hắn chỉ có thể nín nhịn, nhịn một lần tận ba năm.

Cuối cùng cũng đi tới vùng đất kinh thành vừa quen thuộc vừa xa lạ này, Tề Tĩnh An sắp xếp ổn thỏa xong xuôi, mới bắt đầu thu thập tin tức: Kinh Thành là nơi dưới chân thiên tử, đám bách tính thỉnh thoảng tán gẫu chút chuyện nhà của hoàng đế cũng là chuyện bình thường, người trong kinh hoàn toàn không giống "Dân quê" ở Lũng Tây, cứ có cảm giác Hoàng đế cách xa bọn họ như trời với đất, chuyện của hoàng gia lại càng không thể nói đến, vậy nên sau khi đi dạo phố lớn ngõ nhỏ một vòng kinh thành, Tề Tĩnh An nhanh chóng lấy được tin tức mà mình muống...

Không! Tin tức này hoàn toàn không phải là thứ hắn muốn!

Hắn nghe được cái gì? Nữ nhi duy nhất của hoàng đế đương triều... Đã chết yểu trong hậu cung bốc cháy từ mấy năm trước rồi!

Tề Tĩnh An tưởng như sắp sụp đổ rồi!

Sao có thể như vậy? Sao có thể như vậy? Tất cả tất cả những gì mà hắn và Hạ Hầu Tuyên cùng nhau trải qua, những cảnh tượng ngọt ngào hạnh phúc, những đợt tranh đấu và chiến tranh ầm ầm sóng dậy, từng cái từng cái một đều tồn tại cực kỳ rõ ràng trong đầu hắn, hắn chưa bao giờ quên đi một chút nào... Chẳng lẽ tất cả chỉ là mơ mộng hão huyền của hắn ư? Sao, có, thể, chứ!

... Hắn không thể nhầm được, người yêu của hắn chính là công chúa đương triều duy nhất, mà thực tế cũng là chân long giả phượng nam phẫn nữ trang, còn là nhân vật hào kiệt tỏa sáng rực rỡ trong tương lai, sao có thể chết yểu từ sớm chứ?

Sau khi liên tục xác nhận lại tin tức "Trưởng công chúa chết non" là thật, Tề Tĩnh An tâm loạn như ma, lại nhớ tới Hạ Hầu Tuyên từng đề cập với hắn vài câu ít ỏi: Năm sáu tuổi, quả thật trưởng công chúa đã trải qua một trận hỏa hoạn, suýt nữa thì mất mạng, cũng may là vẫn còn sống, bằng không thì cũng không có đủ thứ phát sinh sau này rồi... Không có sau đó...

Tề Tĩnh An từng đứng trên chiến trường đương nhiên hiểu được đạo lý này: Ranh giới giữa sống và chết thật ra rất mỏng manh, trong lịch sử, bất kỳ một mũi tên ngầm nào chỉ cần thoáng nghiêng một góc độ nhỏ, thì đã cho ra một kết quả khác; mà đối với người từng trải qua một lần lại một lần sống chết, thì chưa chắc có thể may mắn tránh được lần thứ hai...

Nhất là nếu trưởng công chúa điện hạ không có trí nhớ của mấy chục năm sau, lúc hắn rơi vào biển lửa cũng chỉ là một đứa bé sáu tuổi ngây thơ mà thôi, "Đời trước" có thể may mắn sống sót, "Đời này" có lẽ lại không thể...

Nghĩ tới những điều này, Tề Tĩnh An chỉ cảm thấy trái tim đau nhức không chịu nổi, hận không thể chết quách đi cho xong. Nhưng cuối cùng hắn vẫn ôm một tia hy vọng, vì vậy hắn chờ ở Kinh Thành một thời gian, vất vả lắm mới có cơ hội từ phía xa liếc nhìn Tam hoàng tử đi theo Thụy phi trở về Kỷ gia thăm người thân...

Không phải, đó không phải người yêu hắn, thật sự không phải.

Người yêu hắn là đệ đệ sinh đôi của Tam hoàng tử, là một đứa con trai đáng thương bị vứt bỏ, đã bị thiêu chết rồi, bị hại chết rồi, vì vậy không có sau đó nữa... Cõi lòng Tề Tĩnh An vỡ tan thành bột mịn phiêu tán theo gió, hắn không còn trái tim nữa.

Sau khi thất hồn lạc phách trở lại Lũng Tây, Tề Tĩnh An hoàn toàn thay đổi, hắn bắt đầu trở nên cường thế, dã tâm bừng bừng, giống như bị người khác nhập vào vậy... Hắn nôn nóng chuẩn bị khắp mọi nơi, vất vả bố trí, chỉ vì một mục đích... Hắn muốn tạo phản! Hắn muốn trả thù! Nếu ông trời đã không để hắn làm hoàng hậu kiêm thừa tướng của Đại Ngụy, hắn sẽ lật tung long y, tự mình làm Hoàng đế!

Đại Ngụy năm thừa bình thứ hai mươi hai, đại quân Bắc Yến bất ngờ tập kích Ninh Kinh, sau khi phá thành thì tiến quân thần tốc vào Trung Nguyên, mở ra thời loạn thế. Rồi sau đó Đại Ngụy khai chiến với Bắc Yến, thủ phủ Trung Nguyên lọt vào vùng lầy chiến tranh, bởi vì hoàng đế vô năng và triều đình mục nát, quyết sách của Đại Ngụy liên tục xảy ra sai lầm, đến nỗi quốc lực Đại Ngụy cũng rơi vào ranh giới sụp đổ, áp lực của nhóm bách tính ở tầng dưới cùng càng ngày càng lớn... Cuối cùng, Tề Tĩnh An lúc ấy thân là cường hào Lũng Tây dẫn đầu giơ sào tự lập, kéo theo hào kiệt khắp nơi rục rịch ngóc đầu dậy, cùng năm, quân khởi nghĩa mọc lên như nấm đồng loạt xông ra, rốt cuộc loạn trong giặc ngoài cũng dồn Đại Ngụy đến tình cảnh diệt quốc.

Tề Tĩnh An thân là thủ lĩnh của cả đám quân khởi nghĩa tất nhiên là người có danh vọng cao nhất, vì vậy hắn mang theo tinh binh lương tướng chọc thủng kinh đô Đại Ngụy, bắt hoàng tộc Đại Ngụy làm tù binh, sau đó bày mưu tính kế, chia rẽ lôi kéo, cuối cùng sau hơn mười năm đánh tan quân Bắc Yến, bình diệt những quân khởi nghĩa khác, thu phục Trung Nguyên, mở ra tân triều, lập quốc hiệu là "Tuyên".

Càng khiến người trong thiên hạ không thể hiểu được là, Tề Tĩnh An một đời kiêu hùng cuối cùng cả đời không vợ không con, chỉ có số ít người thân cận với hắn biết được, hắn luôn giam cầm một người trong tẩm cung của hắn... Người nọ họ kép là Hạ Hầu, tên chỉ có một chữ Trác, chính là con trai thứ ba của mạt đế Đại Ngụy.


...Làm Hoàng đế thì sao đây? Cho dù khuynh tẫn thiên hạ, cũng không có cách nào thay đổi thời gian, để người yêu của hắn sống lại, chỉ có thể mỗi ngày hướng về một thứ đồ nhái trò chuyện gửi tương tư...


Tác giả có lời muốn nói: Khụ khụ... Trong não thủng một lỗ lớn, đột nhiên nghĩ tới chuyện xưa về một tiểu meo meo hắc hóa như vậy... ╮(╯_╰)╭


Tam ca: Bíp bíp bíp bíp thế thân + Cầm tù play!! Có muốn một áng văn bíp bíp bíp bíp không có tiết tháo như vậy không!


Tề tiểu meo meo gương mặt khí phách + giọng điệu ghét bỏ nói: Bíp cái em gái ngươi ấy! Trẫm căn bản không đụng đến một ngón tay, chỉ coi ngươi như mô hình tượng gỗ mà thôi ╭(╯^╰)╮

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK