• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Anh Anh

Sau một buổi thưởng phạt, sự kiện thái tử tạo phản dường như cứ thế trôi qua. Vậy nhưng, sự việc này đã để lại ảnh hưởng sâu sắc đến trên dưới triều đình.

Vấn đề quan trọng nhất chính là: Không có thái tử, vậy thì vị trí cực kỳ quan trọng này phải thay người lên ngồi, hay là định bỏ trống?

Chỉ cần nhìn thái độ của Hoàng đế trong triều hội, trong lòng các đại thần đều rõ ràng: Lão nhân gia hoàn toàn không có ý định lập một thái tử khác.

Nhưng nói đi nói lại thì, dưới tình huống trước mắt, dù cho Hoàng đế không lập thái tử mới, người trong triều cũng đều thấy thấp thỏm, bởi vì tuổi của Hoàng đế đã không còn trẻ, cơ thể cũng không quá cường tráng khỏe mạnh, vậy nên vấn đề người thừa kế cũng không thể tránh khỏi.


Trước đó thái tử chơi trò bức vua thoái vị tạo phản, chẳng những chơi chết chính mình, giết chết Tứ hoàng tử, còn khiến nhị hoàng tử vốn đã có thân phận lúng túng càng không còn hy vọng... Nhị hoàng tử Hạ Hầu Viên và mẹ đẻ của hắn Trịnh phi lúc này đang bị giam lỏng, có lẽ Hoàng đế còn chưa nghĩ ra nên xử lý bọn họ thế nào, hoặc cũng có thể cảm thấy không bỏ được mặt mũi, trong lòng cũng có khó chịu, vậy nên trong cả buổi triều hội không hề nhắc một câu nào đến hai mẹ con bọn họ; cả đám đại thần đương nhiên cũng không mở miệng đặt câu hỏi, bọn họ vốn không coi trọng nhị hoàng tử có huyết thống của người Bắc Yến, bây giờ càng lười chia cho hắn chút chú ý.

Lúc này người thật sự có thể đả động đến chúng thần đương nhiên là Tam hoàng tử Hạ Hầu Trác và Ngũ Hoàng Tử Hạ Hầu Húc: Hoàng đế chỉ còn lại hai người con trai này là có thể lựa chọn, còn các đại thần cũng chỉ còn lại hai người này là có thể cung cấp sự lựa chọn cho "Tân chủ", mà giờ Tam hoàng tử lại sắp cưới biểu tỷ của Ngũ Hoàng Tử... Vi diệu, thật là vi diệu.

Vốn Từ thừa tướng gả nữ nhi của thứ trưởng tử cho Tam hoàng tử làm chính phi là muốn đánh gãy một đoạn cánh tay để kiềm chế kẻ địch. Nhưng bây giờ thì sao? Mặc dù Tam hoàng tử vẫn là một kẻ ngu ngốc không có chút tiến bộ, nhưng so với Ngũ Hoàng Tử, hắn vẫn rất có ưu thế: Trưởng công chúa và phò mã quyền cao chức trọng không cần phải nói nhiều, hai bọn họ chính là quả cân nặng nhất trong phe của Tam hoàng tử rồi, hơn nữa bản thân Tam hoàng tử cũng có ưu thế, đó chính là tuổi tác, Ngũ Hoàng Tử còn chưa đầy mười tuổi, sao có thể so với hắn?

Trừ khi Hoàng đế còn có thể sống trên mười năm nữa, vậy thì ưu thế tuổi tác của Tam hoàng tử ngược lại sẽ biến thành bất lợi. Nhưng ai mà nói trúng được tuổi thọ của hoàng đế? Ai mà biết được chuyện gì sẽ xảy ra mười năm sau? Mặc dù đến lúc đó tuổi tác của Tam hoàng tử trở thành bất lợi, nói không chừng tuổi thọ của Từ thừa tướng cũng tận rồi đấy? Tóm lại, tương lai quá khó nắm bắt, chỉ có thể tập trung vào hiện tại.

Vậy nên hiện tại ấy mà, hướng gió đảo ngược, cao thành thấp thấp thành cao, gió Đông của phe Tam hoàng tử thoáng cái lấn áp gió Tây của phe Từ thừa tướng, Kỷ gia bắt đầu trở nên đông như trẩy hội, mà Từ Yến Du sắp trở thành Tam hoàng tử phi không còn là đứa con bị Từ gia vứt bỏ nữa, ngược lại trở thành một miếng mồi ngon cho các nữ quyến tranh nhau kết thân...

Nhưng mà lúc này, miếng "Bánh trái" ấy lại không thấy đi quan hệ hữu nghị với nhóm quý phụ quý nữ, cũng không ngoan ngoãn ở nhà đợi gả, mà là quỳ gối trong sảnh chính của phủ phò mã, nắm chặt tay Hạ Hầu Tuyên, hai mắt đỏ hoe nói: "Muội muội, ta thật sự rất lo lắng cho Tam điện hạ, mặc dù biết là không nên, nhưng ta vẫn muốn mặt dày nói ra một yêu cầu quá đáng, xin muội muộn dẫn ta vào cung gặp Tam điện hạ một chút... Chỉ có đích thân xác nhận thương thế của huynh ấy không có gì đáng ngại, ta mới có thể yên tâm được."

Hạ Hầu Tuyên dùng lực ở tay, lập tức kéo Từ Yến Du đang quỳ trên mặt đất giả vờ đáng thương ăn vạ lên, vẻ mặt rất dịu dàng, giọng điệu lại thản nhiên nói: "Tấm lòng của Từ tỷ tỷ thật khiến người khác cảm động, sao ta lại không hiểu cho được? Thế này đi, ta dẫn ngươi vào cung gặp mẫu phi, bà ấy biết rõ tình huống của ca ca nhất, nhất định có thể giúp ngươi yên tâm." Hắn nói xong thì phất tay ra hiệu cho cận thị đứng ở trước cửa sảnh chuẩn bị xe vào cung.

"Ta cũng đi cùng, Tam ca bị thương không nhẹ, thật sự khiến người ta lo lắng." Mắt thấy Hạ Hầu Tuyên và Từ Yến Du sắp "Dắt tay" bước ra cửa, Tề Tĩnh An lập tức đi theo, tuy ngoài miệng đề cập đến Tam hoàng tử, con ngươi lại liếc nhìn Từ Yến Du đang "Treo" trên khuỷu tay của Hạ Hầu Tuyên, trong bụng hơi khó chịu: Da mặt của nữ nhân này thật là dày, cứ thích động tay động chân, ăn đậu hũ của người yêu hắn!

Thật ra, Tề Tĩnh An oán thầm không sai chút nào, da mặt của Từ Yến Du quả thật rất dày: Nàng thân là một cô nương đợi gả, lại nhất định phải khiến "Em chồng tương lai" dẫn nàng vào cung xem Tam hoàng tử, một nữ hài tử thật sự không làm được chuyện như vậy.

Tuy nhiên hành động việc làm của Từ Yến Du cũng là điều dễ hiểu, dù sao Hạ Hầu Trác có ý nghĩa tương đối quan trọng với nàng, không chỉ là phu quân tương lai của nàng, mà còn là niềm hy vọng nở mày nở mặt của nàng, là chỗ dựa cho một tương lai tốt đẹp, vì vậy sao nàng có thể không "Nhớ thương" Hạ Hầu Trác cho được?

Hiện tại Từ Yến Du lo lắng nhất là thân thể Hạ Hầu Trác xảy ra vấn đề, khiến cho hôn kỳ của bọn họ bị kéo dài, thậm chí là chuyện tốt bị ngâm nước nóng... Nàng tuyệt đối không thể để chuyện như vậy xảy ra! Dưới cái nhìn của nàng, việc thái tử tạo phản nhất định là ông trời cũng đang đứng về phía nàng, ông trời đã định sẵn cho nàng khắc phục khó khăn, cùng trượng phu tương lai của mình đi đến đỉnh cao chí tôn!

Vậy nên Từ Yến Du đã hoàn toàn không đếm xỉa gì nữa, sáng tinh mơ đã chạy đến quấy rầy em chồng tương lai của mình để có thể lấy được tin tức chính xác về tình trạng sức khỏe của Tam hoàng tử. Lúc này lại nghe thấy Tề Tĩnh An nói "Tam ca bị thương không nhẹ", nước mắt nàng lập tức chảy ào ào...

"Aizzz, sao Từ tỷ tỷ lại khóc rồi? Đều do Tĩnh An, nói chuyện sao có thể chỉ nói nửa đoạn chứ, tuy ca ca ta bị thương không nhẹ, nhưng cũng không nặng lắm, nhiều nhất là một tháng nữa vết thương có thể lành lại, chắc chắn sẽ không làm nhỡ hôn kỳ của Từ tỷ tỷ, tỷ tỷ đừng khóc nữa, khóc đến đau lòng như vậy." Hạ Hầu Tuyên liếc Tề Tĩnh An một cái, trong mắt hiện lên một nụ cười thâm thúy: Phò mã nhúng dấm đúng là đáng yêu, rõ ràng là cố ý dọa nàng ta, thật không phúc hậu.

Tề Tĩnh An cũng liếc lại Hạ Hầu Tuyên một cái: Ta dọa nàng đấy thì đã sao, ngươi còn đau lòng à? Ngươi đau lòng nữa thì gan ta cũng đau đấy!

Vì vậy dọc đường đi, Từ Yến Du thì mặt ủ mày chau, hoa lê đẫm mưa, hai phu phu không có da mặt thì lại không coi ai ra gì mà liếc mắt đưa tình...

Lắc lư trên xe ngựa gần nửa canh giờ, một hàng ba người đi tới Thụy Khánh cung, lại không ngờ vừa bước vào cửa cung đã đụng phải một "Chuyện vui": Hoàng đế phái người tới tuyên chỉ, sắc phong Thụy phi làm Kỷ quý phi, sau này cùng chưởng quản Phượng ấn với Từ quý phi, phân chia cung vụ.

"Chúc mừng mẫu phi, sau này ngài phải bận rộn hơn rồi, nhớ phải bảo trọng thân thể nhiều hơn." Sau khi tiễn thái giám truyền chỉ đi, Hạ Hầu Tuyên khẽ mỉm cười nói chúc mừng, Tề Tĩnh An cũng chắp tay phụ họa, Từ Yến Du lại càng thêm vui mừng, hai mắt sáng ngời... Nàng từ nhỏ đến lớn vẫn luôn cực kỳ khó chịu với quý phi cô cô của mình, nay thấy đối phương đầu tiên là mất đi đại nhi tử mà mình yêu thương, sau đó thì mất nửa miếng phượng ấn, Từ Yến Du không những không sinh lòng cảm thông, mà ngược lại còn thầm cảm thấy rất sung sướng.

Nhưng nụ cười trên gương mặt Kỷ quý phi vừa mới được tấn phong có hơi nhạt, bà thầm nháy nháy mắt với Hạ Hầu Tuyên: Hoàng đế làm như vậy hiển nhiên là muốn giữ sự cân bằng; thật ra bà cũng yêu thích gì cái vị trí quý phi, trước kia khi bà còn là Thụy phi cũng đã mượn gió Đông của Hạ Hầu Tuyên nắm quyền hành độc chưởng hậu cung, Từ quý phi có Phượng ấn nhưng không có quyền lực, cũng chẳng khác nào bị bà gạt qua một bên... Bằng không nội thị thân cận của Tứ hoàng tử cũng sẽ không bị thái tử mua chuộc, mà sự kiện lần này, Kỳ thị thật sự không biết gì sao? Đương nhiên là không, nhưng bà thích xem "Chó cắn chó", nên làm như không biết gì cả, chỉ là không ngờ thủ đoạn của thái tử lại kịch liệt như vậy...

Tới hôm nay, vô cớ mất đi một nửa quyền lực, chỉ đổi lại một tước vị vô nghĩa và Phượng ấn càng không có ý nghĩa hơn, Kỷ quý phi có thể cảm thấy vui mừng mới là lạ. Nhưng Hoàng đế đã hạ chỉ, bà ngoại trừ chấp nhận tình trạng hiện tại thì cũng không còn cách nào khác, hơn nữa còn phải cảm tạ ơn đức tạ chủ long ân.

"Biết ngươi hiếu thuận, ta sẽ bảo trọng nhiều hơn. Chỉ là ta có nhiều việc phải lo, ngươi cũng bận rộn nhiều việc, phải tự chú ý bản thân." Kỷ quý phi miễn cường dịu giọng đáp lại Hạ Hầu Tuyên một câu, sau đó dời ánh mắt sắc bén về phía Từ Yến Du, "Sao Từ tiểu thư lại tới đây?"

Lấy kinh nghiệm và trình độ cung đấu của Kỷ quý phi, tất nhiên bà biết Từ Yến Du đang đánh bàn tính gì, nhưng hiện tại tâm trạng bà chẳng ra sao cả, vì thế nói chuyện cũng không khách sáo. Hơn nữa nhìn từ góc độ khác, vốn Kỷ thị cũng không thật lòng muốn Từ Yến Du làm thê tử của con trai mình, trước kia không có cách nào khác, nhất định phải lá mặt lá trái với Từ thừa tướng, còn bây giờ, hôn sự này đã định từ lâu, Lễ bộ cũng chuẩn bị gần như xong xuôi, lại muốn đổi ý thì quá khó, chỉ đành đi một bước tính một bước vậy... Tóm lại bà sẽ không cho Từ Yến Du sắc mặt tốt.

"Nương nương, ta...ta..." Mặc dù Từ Yến Du có chút tật xấu nói như rồng leo, làm như mèo mửa, lanh chanh tự cho là đúng, nhưng nàng cũng không quá ngu, đương nhiên nhìn ra Kỷ quý phi không thích mình, vì vậy nàng lập tức quỳ xuống, hai hàng nước mắt trong suốt trượt dài trên gương mặt, dáng vẻ hoa lê đẫm mưa cực kỳ đáng thương...

Từ Yến Du giả bộ yếu đuối bày tỏ nỗi lòng, đến tận khi Kỷ quý phi đã đủ buồn nôn, còn phải vắt hết óc nghĩ lý do đuổi nàng đi... Trực tiếp vạch mặt cũng không thích hợp, hậu cung mà, vẫn luôn chơi trò cong cong quẹo quẹo... Hạ Hầu Tuyên đứng bên cạnh xem mà nhịn cười đến đau cả bụng, cứ để cho đôi mẹ chồng nàng dâu này ngầm đấu đá với nhau đi, nhìn dáng vẻ này, sau này thật sự phải đấu nhiều đấy... Cũng có thể được chứng kiến vài vở kịch hay.

Sau khi cáo từ rời khỏi Thụy Khánh cung, Hạ Hầu Tuyên liền dắt phò mã của mình đến Ngự Thư Phòng tìm cha Hoàng đế: Thừa dịp hiện tại cha Hoàng đế còn đang tin tưởng hai phu phu bọn họ, đương nhiên phải vớt thêm nhiều chỗ tốt.


Ví dụ như, chức vụ Giám chính sứ Ninh Kinh mà Tề Tĩnh An hoàn toàn chưa kịp nhậm chức, "Tặng lại" cho Lư Tiềm chẳng hạn?


Người bạn cũ Lư Tiềm này, Hạ Hầu Tuyên và Tề Tĩnh An cũng không quên hắn... Phải nói Lư Tiềm đúng là một người có số mạng rất tốt, lúc trước hai phu phu ở trên chiến trường đánh sống đánh chết, còn hắn sau khi cưới Tú Di xong thì rời kinh làm quan, rất tiêu dao; mà nay chức vụ hắn đảm nhiệm đã làm ra chút thành tích, khiến Hoàng đế rất hài lòng, cũng tiện thể đồng ý với yêu cầu "Tặng lại" của nữ nhi và con rể... Tú Di còn đang mang thai, xem ra Lư Tiềm có thể coi là song hỉ lâm môn, cực kỳ sảng khoái.


Lư Tiềm sảng khoái, tiếp theo còn có đám người Kỷ Ngạn Bình, Tần Liên Hoành, Lục Thiên Thạch và Lăng Viễn... Tóm lại công chúa điện hạ nhất định sẽ để bọn họ cùng sảng khoái, một người sung sướng không bằng mọi người sung sướng, chủ công của bọn họ đang nắm đại quyền, lúc này mới chỉ vừa bắt đầu mà thôi.


Tác giả có lời muốn nói: Nhắc đến chuyện xưa của Từ muội, ta bổ não ra một câu chuyện 【 Thứ nữ trở mình ký 】... Nếu em chồng của nàng không phải một người nam phẫn nữ trang không để ý đến bên ngoài, thì nàng thật sự có thể trở thành người chiến thắng cuối cùng đấy =v=

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK