• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Anh Anh

Tam hoàng tử Hạ Hầu Trác trở thành Hoàng đế tân nhậm của Đại Ngụy, chuyện này đã được thuận lợi quyết định, đại điển đăng cơ sẽ được cử hành vào ngày hoàng đạo mười ngày sau, tất cả triều thần đều đi chuẩn bị, buổi triều hội liên quan đến vấn đề quan trọng là ngôi vị hoàng đế đến đây là kết thúc.

Nói tóm lại, chúng thần cũng có thể coi như miễn cưỡng hài lòng với kết quả này, mặc dù Tam điện hạ thoạt nhìn không giống như một minh quân... Khụ, nhưng bọn họ cũng không còn lựa chọn nào tốt hơn đúng không? Ngũ điện hạ vẫn còn nhỏ tuổi, cho dù Từ thừa tướng không chết, Ngũ điện hạ cũng có "Sức cạnh tranh" thấp hơn Tam điện hạ, càng không nói đến thời điểm núi dựa lớn của hắn ngã xuống "Khéo" như thế, vậy thì còn nói được gì nữa đây?

Về phần Từ thừa tướng chết thế nào, việc đã đến nước này, lại càng không cần thiết phải so đo nữa. Cho dù ông ta có bao nhiêu bạn già quan trường, môn sinh đắc ý, thì cũng sẽ không có ai "Làm thêm việc ngu ngốc" cho ông ta. Trên thực tế, đối với kết quả này, có lẽ bọn họ còn thở phào nhẹ nhõm ấy chứ... Không cần phải lấy đá chọi đá với nhân mã phe Tam điện hạ, cho dù sau này bọn họ đều bị giáng chức thậm chí là cách chức, thì hầu như cũng tốt hơn đầu rơi máu chảy, biến thanh bộ xương trắng lót dưới hoàng tọa đúng không?

Bất kể ra sao, nhìn bề ngoài mà nói, thì chính quyền vững vàng chuyển giao đối với ai cũng có ích lợi, chỉ khác nhau ở chỗ nhiều hay ít mà thôi, vậy nên khi rời khỏi Cần Chính Điện, mọi người đều cười ha ha.

Tề Tĩnh An cũng mỉm cười, nụ cười hết sức tiêu chuẩn đúng mực, nhưng hắn nhìn lên hoàng tọa cao cao tại thượng kia, tưởng tượng cảnh Hạ Hầu Trác mang dáng vẻ tương tự người yêu mình ngồi trên đó, tâm trạng đúng là hơi vi diệu.

Hắn thầm nghĩ, sau khi về nhà, nhất định phải để đám người Tần Liên Hoành dùng tốc độ nhanh nhất đưa tin lớn này đến cho Hạ Hầu Tuyên, nhưng đường xá xa xôi, tin tức truyền qua truyền lại cực kỳ bất tiện, chờ đến lúc Hạ Hầu Tuyên nhận được tin, Hạ Hầu Trác cũng đã lên ngôi... Nghĩ đến đây, ánh mắt Tề Tĩnh An tối sầm lại.

Còn phía bên kia, sau khi đưa mắt nhìn chúng thần lui khỏi Cần Chính Điện, Kỷ quý phi miễn cưỡng dằn tâm trạng vui mừng khôn xiết xuống, lấy giọng nói cực kỳ dịu dàng phân phó nội thị đưa Từ quý phi ngất dưới đất về tẩm cung mà trấn an chăm sóc "Cho tốt", sau đó mới vịn cánh tay thị nữ tâm phúc đứng lên, ung dung đoan trang, không nhanh không chậm rời khỏi Cần Chính Điện.

Cho đến khi trở lại Thụy Khánh cung, đuổi tất cả người hầu ra, Kỷ quý phi mới hoàn toàn thả lỏng, ngửa mặt lên trời phá lên cười... Thắng, cuối cùng cũng thắng, mình cuối cùng, cuối cùng cũng sắp trở thành Hoàng thái hậu rồi!


Không đúng, không phải Hoàng thái hậu, mà là Thái Thượng Hoàng hậu, bởi vì trượng phu của bà vẫn còn sống, sẽ trở thành Thái Thượng Hoàng, vậy nên Kỷ quý phi cũng không lấy được hàm tước Hoàng thái hậu ở góa. Nhưng Thái Thượng Hoàng... Ha ha, một phế nhân còn sống mà chẳng khác gì đã chết, cũng không thể làm gì được bà, đúng không?

Kỷ quý phi không hề có chút cảm thông nào với tình trạng bi thảm của trượng phu mình, chỉ tràn đầy cảm giác vui sướng khi người gặp họa: Tốt, quá tốt, nếu không phải lão oan gia này trúng gió, thì thật không biết bà còn phải ở trong Thụy Khánh cung này bao nhiêu lâu nữa.

Sau khi cười to một lúc, Kỷ quý phi ngừng lại, vừa vuốt ngực ổn định lại hô hấp, vừa đảo mắt nhìn bốn phía, nhìn từng chỗ trang hoàng và bài trí cực kỳ quen thuộc trong cung điện, người lòng dạ sắt đá như bà cũng không khỏi có chút thổn thức: Thụy Khánh cung à, mình đã tiêu hao hết thanh xuân trong toà cung điện này, lại càng không biết tốn bao nhiêu tâm huyết, rốt cuộc hôm nay cũng rời khỏi nơi đây... Dời đến Từ Nhân cung, dời đến tẩm cung Thái hậu mà bà tha thiết ước mơ!

Ha ha ha, ha ha ha ha! Vừa nghĩ tới Từ Nhân cung, Kỷ quý phi lại không nhịn được cười to, cười đến mức chảy cả nước mắt... Thật vui, bà thật sự thật sự rất vui, là một nữ nhân nhất định phải hao hết cả đời trong hậu cung, còn chuyện gì có thể vui hơn việc con trai của mình lên làm Hoàng đế chứ?

"... Nương nương, nương nương!"

Vậy nhưng đúng lúc này, giọng nói lo lắng của thị nữ tâm phúc vàng lên ngoài điện, cắt đứt màn "Tự giải trí*" của Kỷ quý phi... Sắc mặt bà trầm xuống, giọng nói cũng nặng nề: "Bích La, vào đây nói chuyện... Rốt cuộc có chuyện gì?"

*Gốc: Tự ngu tự nhạc: Tự mình kiếm chuyện vui đùa và thỏa mãn với chuyện đó

Bích La lảo đảo bước vào trong điện, hoảng hốt luống cuống nói: "Bệ hạ, là bệ hạ... Ngài ấy đã tỉnh lại! Còn muốn triệu tập văn võ chúng thần đến trước giường nghe chỉ!"

Cái gì?!

Hoàng đế đã tỉnh lại? Còn muốn triệu tập quần thần?!

Ngơ ra trong nháy mắt, gương mặt được bảo dưỡng xinh đẹp tuyệt trần của Kỷ quý phi thoáng chốc trở nên cực kỳ dữ tợn, luống cuống thấp giọng quát: "Ngươi nói rõ ràng cho ta! Ông ta đã tỉnh lại? Chẳng lẽ vẫn còn có thể nói chuyện à? Sao có thể! Đã có những ai biết được tin này?!"

Đột nhiên nghe được tin tức này, cả người Kỷ quý phi sắp nổ tung! Bà bước nhanh ra ngoài điện, vừa đi vừa vội vàng hỏi tình huống cụ thể, hàm răng nghiến ken két: Đại sự đã định, con trai của bà cũng sắp đăng cơ làm đế rồi, lão trượng phu đáng chết ấy còn tỉnh lại làm gì? Sao không dứt khoát chết đi cho xong?!

Bích La đuổi theo Kỷ quý phi, thoáng chậm một hơi, trả lời bằng tốc độ cực nhanh: "Quả thật bệ hạ đã tỉnh lại, nhưng cả người ngài ấy đều cứng ngắc, cũng không thể phát ra âm thanh, chỉ có ngón út tay phải là có thể miễn cưỡng nhúc nhích..."

Kỷ quý phi thầm thả lỏng, mắt phượng híp lại, tiếp tục truy vấn: "Không thể nói chuyện? Chỉ có một đầu ngón tay út có thể cử động được? Vậy thì triệu tập quần thần là chuyện gì?"

"Là Vương Bàn Bàn," Bích La nói: "Vương Bàn Bàn lấy một xấp giấy, để bệ hạ dùng ngón tay thấm nước trà viết chữ lên đấy, vất vả lắm mới rõ ý của bệ hạ..."

"Hừ," Kỷ quý phi hừ lạnh một tiếng, bước nhanh về phía tẩm cung của hoàng đế, âm trầm hỏi: "Vương Bàn Bàn này đã cho người đi gọi quần thần đến rồi sao?"

"Chưa đâu ạ, bệ hạ còn muốn hỏi Vương Bàn Bàn tình huống hai ngày hôm nay, vậy nên bọn họ vẫn còn đang trao đổi, ta liền lặng lẽ chạy tới báo tin cho nương nương... Bọn họ cũng không chú ý tới ta... Là ta lén nhìn thấy trong khe cửa... Thật ra hình như Vương Bàn Bàn cũng hơi do dự..."

Càng đến gần tẩm cung hoàng đế, Bích La ý thức được mà đè giọng xuống thấp hơn, ngược lại trái tim Kỷ quý phi càng ngày càng ổn định, vẻ mặt cũng dần dần khôi phục bình tĩnh, không hề tỏ ra chút dữ tợn nào nữa, mà lờ mờ lộ ra ý lạnh thấu xương.

"Mẫu phi?"

Kỷ quý phi và Bích La vội vã đi tới tẩm cung hoàng đế, ai ngờ ngoài cửa chạm mặt Hạ Hầu Trác và Từ Yến Du, thật là khéo vô cùng...

Hạ Hầu Trác vừa thấy Kỷ quý phi, ánh mắt cũng hơi lóe lên, bước chân vô thức dừng lại một chút, ngược lại Từ Yến Du nhiệt tình tiến lên đón, thân thiết khoác tay Kỷ quý phi, cười tủm tỉm nói: "Ôi chao, không đúng, sau này nên gọi ngài là mẫu hậu mới phải..."

"Sao các ngươi lại đến đây?" Kỷ quý phi nhíu mày, quét mắt nhìn con trai và con dâu của mình.

"Không phải chúng con tới đây thăm phụ hoàng một chút à," Từ Yến Du nghiêng mặt nhìn trượng phu mình, lộ ra nụ cười mềm mại đáng yêu, dịu dàng nhỏ nhẹ nói: "A Trác có rất nhiều lời muốn nói với phụ hoàng, ừm, vừa muốn cảm tạ ơn dưỡng dục và bồi dưỡng của lão nhân gia, còn muốn ở trước giường của ngài bảo đảm sẽ làm một vị hoàng đế tốt, để cho lão nhân gia yên tâm..."

Kỷ quý phi vừa nghe đã biết Từ Yến Du bắt đầu chơi trò cung đấu rồi, bằng không tiểu nữ tử này cần gì ở trước mặt bà gọi một câu "A Trác"? Tỏ ra thân thiết như vậy, chẳng phải là muốn thị uy sao, xem ra Từ Yến Du đã phát hiện Hạ Hầu Trác có khúc mắc với Kỷ quý phi rồi...

Chỉ là lúc này, Kỷ quý phi nào có hơi sức chơi cung đấu với nàng ta, khóe miệng bà nhếch lên, lại gần nói nhỏ bên tai Từ Yến Du một câu... Nụ cười ẩn chứa sự đắc chí của Từ Yến Du bỗng cứng đờ trên mặt, sắc mặt trắng bệch như tuyết!

"Sao, sao vậy?" Hạ Hầu Trác thấy thê tử khác lạ, lập tức liền khẩn trương: Nói thật, tới giờ hắn vẫn có cảm giác như giẫm trên đám mây, giống như mình đang bay, rất sảng khoái, nhưng nhẹ nhàng lượn lờ không chạm đất, trong lòng cực kỳ bất an.

Kỷ quý phi bĩu môi, ra hiệu về phía tẩm cung hoàng đế, sau đó rút ra cánh bị Từ Yến Du khoác ra, dẫn đầu bước qua bậc cửa.

Bích La mang tâm trạng thấp thỏm đứng "Canh chừng" bên ngoài tẩm cung, còn Từ Yến Du sắc mặt cực kém và Hạ Hầu Trác không rõ chân tướng theo thứ tự đuổi theo sau, đi theo Kỷ quý phi băng qua viện, nhìn bà trực tiếp đẩy cửa ra...

"Ai? Sao Kỷ nương nương không sai người thông báo một tiếng đã tiến vào..."

Vương tổng quản vốn đang ngồi xổm bên giường hoàng đế, nghe thấy tiếng mở cửa thì quay đầu nhìn, thấy là Kỷ quý phi và vợ chồng Tam hoàng tử nối đuôi bước vào, ông lập tức vội vã đứng dậy, hơi mất tự nhiên hỏi một câu như thế, đôi mắt nhỏ lộ ra chút cảm giác khẩn trương.

Kỷ quý phi không nói câu nào, chỉ dùng ánh mắt thâm trầm quét qua đống giấy tán loạn trong tay Hoàng đế, còn có nửa ly nước trà màu xanh, mà Từ Yến Du thì lặng lẽ xoay người đóng cửa lại...

"Cái này, đây là?" Hạ Hầu Trác cũng nhìn thấy những trang giấy kia, hơi sững sờ, thuận miệng hỏi "Phụ hoàng đã tỉnh lại rồi?" Hắn bước lên mấy bước theo bản năng, chỉ thấy quả nhiên người cha già nằm thẳng đờ trên giường đã tỉnh lại, ánh mắt hướng thẳng về phía này, còn mở trừng hai mắt nhìn hắn.

Hạ Hầu Trác "Ôi" một tiếng, đầu óc có chút đờ ra, ngơ ngác nói: "Phụ hoàng ngài tỉnh rồi sao? Ta... Nhi thần đi truyền thái y tới ngay đây?"

"Truyền thái y cái rắm ấy, đồ ngu này!" Đột nhiên, Kỷ quý phi đi lên phía trước, xô Hạ Hầu Trác đứng chắn đằng trước mình ra, khí thế hung hăng lao thẳng tới bên giường, lại đẩy Vương tổng quản đứng trước giường qua một bên, giương nanh múa bóp cổ hoàng đến!

"Nương, nương nương... Dừng tay, mau dừng tay lại!"

Mắt thấy mặt hoàng đế nghẹn đỏ, còn dần dần chuyển sang màu tím tái đáng sợ, Vương tổng quản bị đẩy lảo lảo ngã xuống như mới tỉnh mộng, vội vàng dùng cả tay cả chân bò đến mép giường muốn ngăn cản hành động của Kỷ quý phi, nhưng vẫn hơi do dự dừng lại một chút...

Làm thế nào, ông ta nên làm gì? Xong rồi xong rồi, lần này chết chắc rồi!

Nhớ ngày đó, thời khắc thái tử tạo phản, vị Vương tổng quản này bị Hoàng đế phái đi phủ thái tử truyền lời, vốn là tình huống nguy hiểm cửu tử nhất sinh, kết quả ông còn chưa đi đến phủ thái tử, đám người thái tử và Vi Kiến Hưng đã giết vào trong cung trước, thế nên Vương tổng quản ngược lại an toàn nhất, nhặt về một cái mạng, còn được thăng lên làm Đại Tổng Quản được Hoàng đế tin tưởng nhất... Theo lý thuyết, vận khí của ông ta không quá kém. Vậy mà lại gặp phải tình trạng ngày hôm nay, ông, ông ta còn có đường sống sao?!

"Người tới,..."

Hạ quyết tâm, Vương tổng quản dứt khoát lớn giọng kêu lên, không đếm xỉa gì đến nữa... Vậy nhưng, ông mới hét được một nửa, Tam hoàng tử phi nhìn có vẻ mềm mại yếu ớt lại nhào lên bịp kín miệng ông!

"A Trác còn đứng ngây ra đó làm gì, mau tới giúp một tay đi!"

Vương tổng quản liều mạng giãy giụa, lão hoàng đế cũng cố gắng nghẹn một hơi không muốn chết, dù sao Kỷ quý phi và Từ Yến Du cũng là nữ nhân, vậy nên bọn họ đều gọi Hạ Hầu Trác...

Còn Hạ Hầu Trác thì sao?

Hắn đã sợ ngây người, sợ choáng váng!

Nhất là đôi mắt của lão hoàng đế, nhìn chằm chằm vào Hạ Hầu Trác, khiến hắn cảm thấy sắp sụp đổ!

Mẫu thân sinh ra và nuôi dưỡng hắn, còn có thê tử mềm mại bên người, vào lúc này... Đều dữ tợn đáng sợ giống nhau như đúc... Quá đáng sợ, nữ nhân trong hoàng cung thật sự quá đáng sợ!


Hạ Hầu Trác không bước lên mà ngược lại lùi về phía sau một bước, liên tục lắc đầu nói: "Không, không, đừng như vậy, đừng như vậy..."


Đúng lúc này, "Rầm" một tiếng, cửa lớn tẩm điện mở ra!


Một bóng người như gió lớn vọt vào, kéo mạnh tay Kỷ quý phi ra, cứu vớt lão hoàng đế sắp chết!


Tác giả có lời muốn nói: Đây là bước ngoặt thần kỳ ư 0. 0 Cờ cằm... Rõ ràng một bước ngoặt rất bình thường mà, ha ha ha =w=

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK