̣i điện Vụ Tinh. (1)
- Chưởng môn, cuối cùng người đã trở về, có người tới tìm người.
Vừa tới Phi Linh môn, Hoa Mãn Ngọc như cười như không tìm Lục Thiếu Du rồi nói.
- Có người tìm ta sao? Là ai?
Lục Thiếu Du nghi hoặc. Hắn vừa mới từ cửa hàng của Phi Linh môn trở về, hẳn sẽ không phải là người của Vân Dương Tông. Mà trong Cổ Vực này cũng không có ai quen biết hắn. Cừu gia quả thực không ít.
- Là Lữ Tiểu Linh của Linh Thiên môn.
Hoa Mãn Ngọc khẽ cười nói:
- Đông cung phụng mời nàng tới đại điện, chờ chưởng môn tự mình về xử lý.
- Lữ Tiểu Linh.
Lục Thiếu Du ngạc nhiên rồi cười khổ. Cô nàng này không ngờ đã tìm tới cửa, lần này hắn phiền phức lớn rồi.
- Chưởng môn, người không dự định đi hay sao? Có muốn ta mời nàng ra về hay không?
Hoa Mãn Ngọc nhìn thấy vẻ mặt Lục Thiếu Du như vậy, tức thì nói.
- Quên đi, ta tự mình tới.
Lục Thiếu Du hít sâu một hơi rồi nói với Hoa Mãn Ngọc. Vị tiểu thư này không hề dễ đối phó, trên người có một tấm biển Linh Thiên môn, nếu như thực sự không làm tốt thì tới lúc đó phiền phức so với đánh chết một Vũ Suất của Hắc Sát giáo còn lớn hơn.
Huống chi đối với cô gái nhỏ này Lục Thiếu Du cũng có cảm giác hổ thẹn, hắn lừa một lần rồi lại một lần. Nếu như đổi lại là Vân Hồng Lăng chỉ sợ hắn đã vô cùng thê thảm rồi. Hai nàng tuy rằng đều là tiểu thư điêu ngoa tùy hứng, thế nhưng Vân Hồng Lăng lại ngang ngược, tâm trí rất mạnh, muốn gạt nàng cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Mà Lữ Tiểu Linh trong điêu ngoa lại là đơn thuần giống như tờ giấy trắng. So với sự điêu ngoa của Vân Hồng Lăng thì không kém, thế nhưng tâm trí thì đơn thuần hơn rất nhiều.
Nhướng mày, Lục Thiếu Du lập tức đi tới đại điện.
- Lục Thiếu Du đâu? Vì sao còn chưa tới.
Đi tới bên ngoài đại điện Lục Thiếu Du đã nghe thấy thanh âm của Lữ Tiểu Linh ở bên trong.
- Lão đại, xem ra đan dược thất phẩm của đệ có hi vọng rồi.
Trên vai Lục Thiếu Du, đôi mắt nhỏ của Tiểu Long không ngừng chuyển động.
Lục Thiếu Du trừng mắt nhìn Tiểu Long rồi nói:
- Tiểu Long, ai là lão đại của đệ thế?
- Được rồi, đệ đi tìm Tâm Đồng chơi đùa vậy.
Tiểu Long ủy khuất nói, nói xong thân thể nho nhỏ lập tức từ trên vai Lục Thiếu Du nhảy xuống đất rồi biến mất không thấy.
Khục khục.
Ngoài đại điện, Lục Thiếu Du ho khan một tiếng rồi đi vào trong đại điện.
- Lục Thiếu Du rốt cuộc ngươi cũng đi ra.
Trong đại điện, một thân ảnh xinh đẹp lập tức quay đầu lại, đôi mắt chăm chú nhìn vào Lục Thiếu Du rồi nói.
- Linh nhi, ta vừa mới trở về, nhận được tin tức nàng tới đây cho nên ta lập tức chạy tới. Vốn ta còn muốn đi tới Linh Thiên môn tìm nàng a.
Lục Thiếu Du nói. Ánh mắt nhìn vào người Lữ Tiểu Linh. Cô nàng này so với ba năm trước đây còn thành thục hơn không ít. Có chút địa phương đã phát dục càng lớn hơn. Chỗ cần vểnh thì vểnh, cần lớn thì lớn, đường cong vô cùng lồi lõm.
- Đới Trường An.
Lục Thiếu Du đưa mắt nhìn vào trên người Đới Trường An. Đối với tên Đới Trường An này Lục Thiếu Du cũng không xa lạ. Lúc này nhìn thấy Đới Trường An ánh mắt lập tức trở thành lạnh lùng, thế nhưng trong đầu không khỏi suy nghĩ một ít vấn đề.
Mà lúc này, Đới Trường An nhìn thấy Lục Thiếu Du lập tức cúi đầu, căn bản không dám nhìn thẳng.
Ánh mắt Lữ Tiểu Linh nhìn vào trên người Lục Thiếu Du rồi nói:
- Nghe nói Phi Linh môn bị Hắc Sát giáo vây công, ngươi không sao chứ?
- Cũng bị thương, thế nhưng đã khỏi rồi.
Trong lòng Lục Thiếu Du không khỏi ngạc nhiên rồi trả lời. Xem ra lần này cô gái nhỏ này không phải tới tìm mình gây phiền phức mà chỉ đơn thuần tới thăm mình mà thôi.
- Không chết là tốt rồi, hừ.
Khẽ hừ một tiếng, Lữ Tiểu Linh nhìn Lục Thiếu Du nói:
- Là ngươi giúp Đới Cương Tử giết di phụ ta sao? Tại sao ngươi lại làm vậy?
Ánh mắt Lục Thiếu Du trầm xuống rồi nói:
- Đây vốn cũng không phải là ý muốn ban đầu của ta. Là Đới Đường muốn giết ta, kết quả là Đới Cương Tử mượn cơ hội giết Đới Đường, đoạt được chức vị tông chủ đã mơ ước từ lâu. Nếu không tin thì nàng thử hỏi Đới Trường An một chút xem. Hỏi xem có phải khi trước Quỷ Vũ Tông muốn vây công Phi Linh môn ta không.
Nói xong Lục Thiếu Du đưa mắt nhìn vào Đới Trường An.
- Biểu ca, những lời hắn nói có phải là sự thực không?
Lữ Tiểu Linh quay đầu lại rồi nói với Đới Trường An.
- Chuyện này..
Đới Trường An lo lắng gật đầu. Khi trước Quỷ Vũ Tông mang một đám người đi diệt Phi Linh môn, đương nhiên hắn cũng biết. Lúc đó trong lòng hắn còn có chút hả hê. Thế nhưng sau đó tất cả mọi chuyện lại vượt quá dự liệu của hắn.
- Đới Đường muốn giết ta, lại không nghĩ rằng Đới Cương Tử mơ ước chức vị tông chủ. Đới Cương Tử muốn ta giúp hắn cùng nhau đối phó Đới Đường, lại không diệt Phi Linh môn ta, đồng thời cấp cho ta không ít chỗ tốt. Đương nhiên ta sẽ đáp ứng, sự tình đại khái là như vậy.
Lục Thiếu Du mở miệng nói, ánh mắt thủy chung vẫn nhìn vào Đới Trường An.
- Cái này..
Ánh mắt Lữ Tiểu Linh nhíu lại, lập tức nói với Lục Thiếu Du:
- Thế nhưng cho dù là như thế ngươi cũng không nên giúp đỡ Đới Cương Tử đối phó với di phụ ta a.
- Vậy ý của nàng chính là để Quỷ Vũ Tông đối phó với ta sao?
Lục Thiếu Du giả vờ tức giận, ánh mắt trầm xuống.
- Ta cũng không có ý tứ đó, nhưng hiện tại biểu ca ta đã không còn nhà để về, di phụ cũng đã chết, ta...
Lữ Tiểu Linh cũng không biết làm thế nào.
- Nể mặt của nàng, cùng lắm là ta giúp Đới Trường An giết Đới Cương Tử đoạt lại chức vị tông chủ. Những cái khác ta cũng không làm được.
Lục Thiếu Du nói.
- Ngươi thực sự có thể giúp ta đoạt lại chức vị tông chủ.?
Đới Trường An vẫn luôn cúi đầu không dám nhìn thẳng Lục Thiếu Du, lúc này nghe Lục Thiếu Du nói vậy nhanh chóng ngẩng đầu lên, trong mắt sáng ngời. Đoạn thời gian này hắn giống như chó nhà có tang. Trước đây chính là đại thiếu gia của Quỷ Vũ Tông, vô cùng uy phong. Mà hiện tại chạy tới Linh Thiên môn, thế nhưng trong Linh Thiên môn cũng không có ai đối đãi tốt với hắn. Địa vị không cần nói cũng biết, ngay cả con chó cũng không bằng.
- Lục Thiếu Du, những lời ngươi nói là thực chứ?
Lữ Tiểu Linh nhìn Lục Thiếu Du hỏi. Ánh mắt khẽ đảo qua toàn thân hắn, dường như đối với câu nói của Lục Thiếu Du khiến nàng cảm thấy ngoài ý muốn.
- Nể mặt của nàng ta có thể giúp Đời Trường An đoạt lại chức vị tông chủ. Lần trước Đới Cương Tử đánh chết Đời Đường, Phi Linh môn tuy rằng bị ép, quả thực cũng tham dự vào trong đó. Không biết Đới thiếu gia có nguyện ý để Phi Linh môn ta hỗ trợ hay không.
Lục Thiếu Du nói.
- Lục Thiếu... Lục chưởng môn, người nói thực không? Nếu như Lục chưởng môn có thể giúp ta đoạt lại Quỷ Vũ Tông, giúp ta báo thù giết cha ta vô cùng cảm kích.
Đới Trường An không đợi Lữ Tiểu Linh nói, nhanh chóng nhìn thẳng vào Lục Thiếu Du rồi nói. Giúp hắn đoạt lại Quỷ Vũ Tông, so với những thứ khác còn quan trọng hơn rất nhiều. Sau này hắn cũng không cần làm con chó nhà có tang ở lại Phi Linh môn nữa.
- Chưởng môn, cuối cùng người đã trở về, có người tới tìm người.
Vừa tới Phi Linh môn, Hoa Mãn Ngọc như cười như không tìm Lục Thiếu Du rồi nói.
- Có người tìm ta sao? Là ai?
Lục Thiếu Du nghi hoặc. Hắn vừa mới từ cửa hàng của Phi Linh môn trở về, hẳn sẽ không phải là người của Vân Dương Tông. Mà trong Cổ Vực này cũng không có ai quen biết hắn. Cừu gia quả thực không ít.
- Là Lữ Tiểu Linh của Linh Thiên môn.
Hoa Mãn Ngọc khẽ cười nói:
- Đông cung phụng mời nàng tới đại điện, chờ chưởng môn tự mình về xử lý.
- Lữ Tiểu Linh.
Lục Thiếu Du ngạc nhiên rồi cười khổ. Cô nàng này không ngờ đã tìm tới cửa, lần này hắn phiền phức lớn rồi.
- Chưởng môn, người không dự định đi hay sao? Có muốn ta mời nàng ra về hay không?
Hoa Mãn Ngọc nhìn thấy vẻ mặt Lục Thiếu Du như vậy, tức thì nói.
- Quên đi, ta tự mình tới.
Lục Thiếu Du hít sâu một hơi rồi nói với Hoa Mãn Ngọc. Vị tiểu thư này không hề dễ đối phó, trên người có một tấm biển Linh Thiên môn, nếu như thực sự không làm tốt thì tới lúc đó phiền phức so với đánh chết một Vũ Suất của Hắc Sát giáo còn lớn hơn.
Huống chi đối với cô gái nhỏ này Lục Thiếu Du cũng có cảm giác hổ thẹn, hắn lừa một lần rồi lại một lần. Nếu như đổi lại là Vân Hồng Lăng chỉ sợ hắn đã vô cùng thê thảm rồi. Hai nàng tuy rằng đều là tiểu thư điêu ngoa tùy hứng, thế nhưng Vân Hồng Lăng lại ngang ngược, tâm trí rất mạnh, muốn gạt nàng cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Mà Lữ Tiểu Linh trong điêu ngoa lại là đơn thuần giống như tờ giấy trắng. So với sự điêu ngoa của Vân Hồng Lăng thì không kém, thế nhưng tâm trí thì đơn thuần hơn rất nhiều.
Nhướng mày, Lục Thiếu Du lập tức đi tới đại điện.
- Lục Thiếu Du đâu? Vì sao còn chưa tới.
Đi tới bên ngoài đại điện Lục Thiếu Du đã nghe thấy thanh âm của Lữ Tiểu Linh ở bên trong.
- Lão đại, xem ra đan dược thất phẩm của đệ có hi vọng rồi.
Trên vai Lục Thiếu Du, đôi mắt nhỏ của Tiểu Long không ngừng chuyển động.
Lục Thiếu Du trừng mắt nhìn Tiểu Long rồi nói:
- Tiểu Long, ai là lão đại của đệ thế?
- Được rồi, đệ đi tìm Tâm Đồng chơi đùa vậy.
Tiểu Long ủy khuất nói, nói xong thân thể nho nhỏ lập tức từ trên vai Lục Thiếu Du nhảy xuống đất rồi biến mất không thấy.
Khục khục.
Ngoài đại điện, Lục Thiếu Du ho khan một tiếng rồi đi vào trong đại điện.
- Lục Thiếu Du rốt cuộc ngươi cũng đi ra.
Trong đại điện, một thân ảnh xinh đẹp lập tức quay đầu lại, đôi mắt chăm chú nhìn vào Lục Thiếu Du rồi nói.
- Linh nhi, ta vừa mới trở về, nhận được tin tức nàng tới đây cho nên ta lập tức chạy tới. Vốn ta còn muốn đi tới Linh Thiên môn tìm nàng a.
Lục Thiếu Du nói. Ánh mắt nhìn vào người Lữ Tiểu Linh. Cô nàng này so với ba năm trước đây còn thành thục hơn không ít. Có chút địa phương đã phát dục càng lớn hơn. Chỗ cần vểnh thì vểnh, cần lớn thì lớn, đường cong vô cùng lồi lõm.
- Đới Trường An.
Lục Thiếu Du đưa mắt nhìn vào trên người Đới Trường An. Đối với tên Đới Trường An này Lục Thiếu Du cũng không xa lạ. Lúc này nhìn thấy Đới Trường An ánh mắt lập tức trở thành lạnh lùng, thế nhưng trong đầu không khỏi suy nghĩ một ít vấn đề.
Mà lúc này, Đới Trường An nhìn thấy Lục Thiếu Du lập tức cúi đầu, căn bản không dám nhìn thẳng.
Ánh mắt Lữ Tiểu Linh nhìn vào trên người Lục Thiếu Du rồi nói:
- Nghe nói Phi Linh môn bị Hắc Sát giáo vây công, ngươi không sao chứ?
- Cũng bị thương, thế nhưng đã khỏi rồi.
Trong lòng Lục Thiếu Du không khỏi ngạc nhiên rồi trả lời. Xem ra lần này cô gái nhỏ này không phải tới tìm mình gây phiền phức mà chỉ đơn thuần tới thăm mình mà thôi.
- Không chết là tốt rồi, hừ.
Khẽ hừ một tiếng, Lữ Tiểu Linh nhìn Lục Thiếu Du nói:
- Là ngươi giúp Đới Cương Tử giết di phụ ta sao? Tại sao ngươi lại làm vậy?
Ánh mắt Lục Thiếu Du trầm xuống rồi nói:
- Đây vốn cũng không phải là ý muốn ban đầu của ta. Là Đới Đường muốn giết ta, kết quả là Đới Cương Tử mượn cơ hội giết Đới Đường, đoạt được chức vị tông chủ đã mơ ước từ lâu. Nếu không tin thì nàng thử hỏi Đới Trường An một chút xem. Hỏi xem có phải khi trước Quỷ Vũ Tông muốn vây công Phi Linh môn ta không.
Nói xong Lục Thiếu Du đưa mắt nhìn vào Đới Trường An.
- Biểu ca, những lời hắn nói có phải là sự thực không?
Lữ Tiểu Linh quay đầu lại rồi nói với Đới Trường An.
- Chuyện này..
Đới Trường An lo lắng gật đầu. Khi trước Quỷ Vũ Tông mang một đám người đi diệt Phi Linh môn, đương nhiên hắn cũng biết. Lúc đó trong lòng hắn còn có chút hả hê. Thế nhưng sau đó tất cả mọi chuyện lại vượt quá dự liệu của hắn.
- Đới Đường muốn giết ta, lại không nghĩ rằng Đới Cương Tử mơ ước chức vị tông chủ. Đới Cương Tử muốn ta giúp hắn cùng nhau đối phó Đới Đường, lại không diệt Phi Linh môn ta, đồng thời cấp cho ta không ít chỗ tốt. Đương nhiên ta sẽ đáp ứng, sự tình đại khái là như vậy.
Lục Thiếu Du mở miệng nói, ánh mắt thủy chung vẫn nhìn vào Đới Trường An.
- Cái này..
Ánh mắt Lữ Tiểu Linh nhíu lại, lập tức nói với Lục Thiếu Du:
- Thế nhưng cho dù là như thế ngươi cũng không nên giúp đỡ Đới Cương Tử đối phó với di phụ ta a.
- Vậy ý của nàng chính là để Quỷ Vũ Tông đối phó với ta sao?
Lục Thiếu Du giả vờ tức giận, ánh mắt trầm xuống.
- Ta cũng không có ý tứ đó, nhưng hiện tại biểu ca ta đã không còn nhà để về, di phụ cũng đã chết, ta...
Lữ Tiểu Linh cũng không biết làm thế nào.
- Nể mặt của nàng, cùng lắm là ta giúp Đới Trường An giết Đới Cương Tử đoạt lại chức vị tông chủ. Những cái khác ta cũng không làm được.
Lục Thiếu Du nói.
- Ngươi thực sự có thể giúp ta đoạt lại chức vị tông chủ.?
Đới Trường An vẫn luôn cúi đầu không dám nhìn thẳng Lục Thiếu Du, lúc này nghe Lục Thiếu Du nói vậy nhanh chóng ngẩng đầu lên, trong mắt sáng ngời. Đoạn thời gian này hắn giống như chó nhà có tang. Trước đây chính là đại thiếu gia của Quỷ Vũ Tông, vô cùng uy phong. Mà hiện tại chạy tới Linh Thiên môn, thế nhưng trong Linh Thiên môn cũng không có ai đối đãi tốt với hắn. Địa vị không cần nói cũng biết, ngay cả con chó cũng không bằng.
- Lục Thiếu Du, những lời ngươi nói là thực chứ?
Lữ Tiểu Linh nhìn Lục Thiếu Du hỏi. Ánh mắt khẽ đảo qua toàn thân hắn, dường như đối với câu nói của Lục Thiếu Du khiến nàng cảm thấy ngoài ý muốn.
- Nể mặt của nàng ta có thể giúp Đời Trường An đoạt lại chức vị tông chủ. Lần trước Đới Cương Tử đánh chết Đời Đường, Phi Linh môn tuy rằng bị ép, quả thực cũng tham dự vào trong đó. Không biết Đới thiếu gia có nguyện ý để Phi Linh môn ta hỗ trợ hay không.
Lục Thiếu Du nói.
- Lục Thiếu... Lục chưởng môn, người nói thực không? Nếu như Lục chưởng môn có thể giúp ta đoạt lại Quỷ Vũ Tông, giúp ta báo thù giết cha ta vô cùng cảm kích.
Đới Trường An không đợi Lữ Tiểu Linh nói, nhanh chóng nhìn thẳng vào Lục Thiếu Du rồi nói. Giúp hắn đoạt lại Quỷ Vũ Tông, so với những thứ khác còn quan trọng hơn rất nhiều. Sau này hắn cũng không cần làm con chó nhà có tang ở lại Phi Linh môn nữa.