Mục lục
Đỉnh Phong Thiên Hạ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những năm này, thời gian cũng không làm phai mờ khí chất giống như tiên tử hạ phàm của nàng, chỉ là phần cao ngạo lại yếu bớt đi không ít mà lại tăng thêm vài phần vũ mị.

- Dạ Xoa tộc, Tu La tộc, La Sát tộc. Tộc nhân của ba tộc này tuy rằng cũng không tính là yếu, nhưng mà hẳn không phải là đám người mạnh nhất trong những người cùng thế hệ. Ta cũng không quá để ở trong lòng.

Lục Thiếu Du thấp giọng nói, lập tức nhìn về phía Lăng Thanh Tuyền rồi cười khổ, thờ dài một câu:

- Con đường tu luyện tàn khốc, mạnh được yếu thua, số mệnh của vạn vật nằm trong sự khống chế của lão thiên. Trong Thương Khung chiến trường, mỗi một ngày đều có vô số sinh linh trong các Đại thiên thế giới vẫn lạc.

Nghe vậy vẻ mặt Lăng Thanh Tuyền biến hóa một chút, nhìn Lục Thiếu Du rồi nói:

- Chàng suy nghĩ cho Linh Vũ thế giới sao?

Lục Thiếu Du khẽ ngẩng đầu, nhìn màn đêm mờ ảo phía trước trong Thương Khung chiến trường, nói:

- Không có thực lực thì không có cách nào thủ hộ tất cả mọi người bên cạnh. Ta không phải là người vĩ đại, chuyện sống chết của người khác không liên quan tới ta. Ta cũng không có năng lực quản. Có lẽ có một ngày nào đó, sau khi ta có thực lực kia sẽ quản một chút. Nhưng mà hiện tại ta chỉ hy vọng có thể bảo vệ tất cả những người bên cạnh, bảo vệ tất cả những thứ có quan hệ với ta mà thôi.

Nói xong, Lục Thiếu Du ngừng một chút, mãi sau mới thở dài, nói:

- Chỉ là đột nhiên ta có cảm giác trách nhiệm trên người càng ngày càng nặng, ta sợ có một ngày ta sẽ không bảo vệ nổi tất cả mọi người.

- Cho nên chàng mới tranh thủ kiếm vài cái Hồng Hoang điện, muốn để cho người Linh Vũ thế giới đi vào trong đó hay sao?

Bắc Cung Vô Song nhẹ nhàng bước lên, thân ảnh xinh đẹp từ từ đứng cạnh Lục Thiếu Du, nói:

- Yên tâm đi, không bao lâu nữa tất cả người trong Linh Vũ thế giới sẽ mạnh mẽ tới mức đứng vững trong ba ngàn Đại thiên thế giới này.

- Đó là chuyện sớm muộn mà thôi.

Lục Thiếu Du nhìn Bắc Cung Vô Song cười cười, lập tức nói với chúng nữ bên cạnh:

- Ngày mai sợ rằng sẽ là một hồi đại chiến, các nàng đến lúc đó phải cẩn thận một chút.

- Yên tâm đi, còn có thiếp ở đây, chàng cứ xử lý chuyện của mình là được rồi.

Bắc Cung Vô Song thay Lục Thiếu Du phủi phủi một ít tro bụi trên áo bào xanh, bờ môi son khẽ mở, nói:

- Còn có thiếp ở đây sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.

- Hy vọng là thế.

Lục Thiếu Du mỉm cười, dùng tu vi của Bắc Cung Vô Song hiện tại, tự nhiên có được thực lực nói ra được những lời này. Nói xong, nhìn nữ tử thanh nhã trước mắt, hai tay hắn khẽ kéo, lập tức ôm thân hình mềm mại này vào trong lồng ngực. Đôi môi khỏa lấp bờ môi son mềm mại kia.

- Được rồi, đám người Kinh Vân nói không chừng một lát nữa sẽ trở lại, bị nó nhìn thấy cũng không hay.

Bắc Cung Vô Song nhẹ nhàng giãy khỏi vòng tay của Lục Thiếu Du, đôi mắt xinh đẹp khẽ đảo, khí tức quanh thân chấn động như ẩn như hiện, khiến cho lòng người nhộn nhạo.

- Thiếu Du, Bạch Linh tỷ cùng Âm nha đầu, Doanh nha đầu, Thành nhi không biết hiện tại có đi vào trong Thương Khung chiến trường hay không?

Vân Hồng Lăng tiến lên hỏi Lục Thiếu Du, đối với việc Lục Thiếu Du thân mật với Bắc Cung Vô Song nàng bỏ qua, lúc này nàng đang bận nghĩ tới nhi tử bảo bối của mình.

- Không có cách nào xác định, ta luôn dặn người của chúng ta chú ý, nhưng hiện tại cũng còn chưa có tin tức.

Lục Thiếu Du nhíu mày, hiện tại đã trôi qua năm tháng mà còn chưa có tin tức đám người đại ca Dương Quá cùng Tiểu Long. Thương Khung chiến trường này không phải là lớn bình thường, cũng không biết hiện tại bọn họ đang ở nơi nào.

- Diện tích của Thương Khung chiến trường cực lớn, muốn gặp được bọn họ cũng không dễ dàng, đến lúc gặp tự nhiên sẽ gặp được bọn họ.

Lữ Tiểu Linh nói.

Màn đêm, ánh trăng bao phủ khiến cho cả sơn mạch nhìn qua lại càng tiêu điều, lạnh lẽo.

Trên một vách núi dựng đứng cao ngất có một đạo quang mang huyết sắc chấn động, khiến cho không gian chung quanh chấn động ngày càng kịch liệt.

Sưu.

Một lát sau, đạo quang mang huyết sắc kia từ từ thu liễm, một đạo thân ảnh xinh đẹp dần dần hiển hiện, một ngụm trọc khí từ trong đôi môi màu đỏ kia tràn ra, hai con mắt yêu mị màu đỏ đang nhắm chặt khẽ nhúc nhích.

Bỗng nhiên, hàm răng trắng ngà bên trong đôi môi son của thân ảnh xinh đẹp kia mở ra, âm thanh giống như chuông bạc quanh quẩn trên vách núi đá dựng đứng:

- Từ Quỳ, ngươi tới rồi còn không đi ra sao? Ngươi cho rằng ta không có cách nào phát hiện ra ngươi sao?

- Thực lực của tỷ tỷ càng ngày càng mạnh.

Âm thanh vang lên, không gina nổi lên chấn động, lập tức một đạo thân ảnh mềm mại, xinh đẹp xuất hiện ở trên vách núi đá dựng đứng. Bộ dáng nhìn như hai mươi tám, hai mươi chín tuổi, trên người mặc hoa bào màu tím nhạt, đường vòng cung toàn thân mê người, ngại ngùng, e ấp giống như trời sinh đã vậy.

- Nha đầu nhà ngươi tới từ lúc nào vậy?

Nữ tử đang khoanh chân ngồi từ từ đứng dậy, bộ cung trang màu đỏ giống như máu tươi lưu chuyển bao phủ thân hình mềm mại động lòng người giống như không xương. Khuôn mặt tinh xảo, kiều diễm, mị hoặc, tăng thêm thân hình uyển chuyển kia giống như một loại khiêu khích với dụng vọng của tất cả nam nhân vậy.

Nữ tử mặc hoa bào màu tím nhạt bên cạnh nữ tử này cũng là mỹ nhân tuyệt sắc, nhưng mà so với nữ tử mị hoặc này mà nói, bỗng nhiên kém sắc hơn rất nhiều.

- Muội theo đám người Trung Sở thế giới tới đây, sau đó nghe các nàng nói tỷ tỷ ở nơi này cho nên lập tức tới đây.

Nghe vậy nữ tử mặc hoa bào màu tím nhạt khẽ cười nói, khuôn mặt tinh xảo, làn da óng ánh, ôn nhu như ngọc, nhưng hai tròng mắt lại có màu tím nhạt như ẩn như hiện. Khí chất cao quý, trang nghiêm, khiến cho người ta tự nhiên cảm thấy kính nể không dám xem thường, người này không phải là Đông Phương Tử Quỳ thì còn có thể là ai được nữa.

Chỉ là Đông Phương Tử Quỳ so với nữ tử mặc cung trang màu đỏ bên người lúc này tự dưng lại ảm đạm vài phần. Nữ tử mặc cung trang màu đỏ kia ngoài cao quý đoan trang ra còn có cảm giác kiều mỵ, trang nhã.

- Coi như ngươi còn có chút lương tâm.

Nữ tử mặc cung trang màu đỏ nhìn qua Đông Phương Tử Quỳ dịu dàng cười, trong đôi mắt đỏ hồng hiện lên sự vui vẻ, hai cái má lúm đồng tiền xuất hiện, kiều mỵ, trang nhã khiến cho tim người ta đập thình thịch, môi son khẽ mở, nói:

- Nghe nói lần trước ngươi đi Tuyên Cổ điện gặp người Chân Lý Niết Bàn kia, cũng chính là Lục Thiếu Du lĩnh ngộ áo nghĩa kỳ lạ thứ năm đúng không?

- Vâng, tỷ tỷ cũng biết hắn sao?

Đông Phương Tử Quỳ gật đầu, lập tức nhìn qua nữ tử trước mắt, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc.

Khanh Khách.

Nữ tử mặc bộ cung trang màu đỏ cười khanh khách, cười đến mức thân hình mềm mại động lòng người kia run run. Âm thanh giống như chuông bạc lại giống như ma âm truyền a, miệng nói:

- Đâu chỉ là biết hắn, xem ra lần này khó trách khỏi không gặp lại gia hỏa này rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK