Ngày diễn ra buổi tiệc, Lâm Nhã khoác áo măng tô màu nâu dài, bên trong mặc váy trắng liền thân rồi khoan thai lái xe đến muộn. Ban đầu cô không định tham dự, nhưng Đường Hạo gọi điện thoại nói rằng bắt buộc phải có mặt mới được, cô liền không tình nguyện ghé qua điểm danh.
Khoảng sân rộng của công ty nối với bãi đỗ xe phía trước được mọi người tự tay dọn dẹp và trang trí lại, trông không khác gì một khu vui chơi đầy màu sắc. Không biết là Đường tổng ăn trúng cái gì mà đồng ý cho nhân viên tự tổ chức vui chơi theo ý thích, thành ra có rất nhiều hoạt động giải trí kích thích, không giống như trước kia nhạt nhẽo vô vị chút nào, vẻ mặt của ai nấy đều cực kỳ phấn khích.
Lâm Nhã vừa dừng xe lại liền phát hiện khắp nơi đều là đầu người nhấp nhô. Hầu như mỗi năm đều tổ chức tiệc ở ngoài sân như vậy vì công ty không có phòng nào đủ sức chứa cho hơn ngàn nhân viên.
Cô đặt chân xuống xe chưa lâu, trước mắt lập tức xuất hiện khuôn mặt mỉm cười ôn hòa của Đường Hạo, anh nói:
“Em đến trễ, lát nữa phạt em một ly.”
Thái độ của anh đột nhiên khác thường, không còn lạnh lùng với cô nữa làm cô thấy là lạ, chẳng lẽ có chuyện gì đả kích làm tổn thương thần kinh của anh à?
Lâm Nhã mang vẻ mặt khó hiểu sánh bước cùng anh tiến vào trong, người xung quanh đang đi lại khắp nơi trò chuyện vui vẻ. Cô được Đường Hạo dẫn đến bàn ăn gần sân khấu, ở đó đã có Điền Tiểu Cương và Jade chờ sẵn. Những bàn khác đều ngồi đầy mười người, riêng bàn họ chỉ có bốn người như vậy, rất đặc biệt…
“Cô đến trễ! Phạt một ly!” Jade thấy Lâm Nhã liền kêu lên, tay rất nhanh rót cho cô một ly bia đầy rồi đưa tới.
Khuôn mặt của họ hơi ửng hồng, rõ ràng đã uống không ít. Hiếm khi có dịp, từ chối cũng không tốt lắm, Lâm Nhã vừa ngồi xuống vừa nhận lấy rồi cười bảo:
“Được rồi, tôi tự phạt mình ba ly.”
Nói là làm, không sợ tửu lượng của bản thân thấp, cô uống hẳn ba ly đầy làm ba người đàn ông ngồi chung bàn phải mở to mắt. Đường Hạo đưa tay muốn cản nhưng Điền Tiểu Cương lắc đầu rồi chặn ngang:
“Không được, sếp như vậy là thiên vị.”
Có vẻ trong người nhiều thêm một chút hơi men nên bọn họ không còn cảm giác sợ hãi Đường Hạo như bình thường ở công ty, nói cười rất tự nhiên.
Được một lát, MC lên sân khấu và khai màn cho những trò chơi mà mọi người đã chờ đợi từ lâu. Đầu tiên, bọn họ muốn mời khoảng sáu cặp đôi lên sân khấu.
Đường Hạo không nói hai lời nắm cổ tay Lâm Nhã đứng lên, xung quanh có rất nhiều người nhưng bàn bọn họ vừa vặn ở gần nhất nên là đôi đầu tiên tiến tới. Cô thật ra muốn từ chối anh, lại bị anh nắm chặt không buông. Khoảnh khắc đó cô đã nghĩ nếu mình quật ngã ông chủ của công ty trước mắt toàn thể nhân viên thì có bị đuổi việc không? Nếu thế thì hay quá, cô sẽ lập tức tung anh qua vai! Chỉ là nhìn khuôn mặt có chút chờ mong của người đàn ông bên cạnh, cô… do dự.
Lục tục có các cặp đôi đổ xô chạy lên sân khấu, người đến sau tiếc nuối bị MC cười đuổi xuống, chỉ chừa lại đúng sáu cặp.
“Đừng khẩn trương.” Đường Hạo nắm chặt tay Lâm Nhã, ở bên tai cô thì thầm.
Cô liên tục muốn rút tay về, nhưng người này giống như biến thành gọng kiềm khóa chặt cô, không cho phép cô nhúc nhích. Cô thở ra một hơi rồi nói:
“Tôi không khẩn trương. Anh đừng nắm nữa, nhiều người nhìn.”
“Mặc kệ họ. Em là bạn gái của tôi còn sợ họ dị nghị à?” Đường Hạo nheo mắt nhìn cô.
Ánh sáng trên sân khấu lập lòe lướt qua khuôn mặt tuấn mỹ, ánh mắt chăm chú của anh làm Lâm Nhã hơi ngẩn ra, không hiểu rốt cuộc người này ăn trúng cái gì mà đổi tính. Tim không khác gì một con ngựa xổng chuồng, điên cuồng nhảy loạn lên. Cô hít một hơi rồi nói:
“Không phải thật sự là bạn gái, anh biết tôi cố tình tiếp cận anh vì cái gì mà? Còn muốn tôi tiếp tục ở cạnh anh diễn trò ư?”
Xung quanh ồn ào náo nhiệt, nhưng anh có thể nghe rõ được âm giọng đầy mỉa mai của cô. Không biết cô đang mỉa mai anh hay chính cô?
Đường Hạo còn muốn nói gì đó, nhưng giọng của MC vang lên cắt ngang cuộc trò chuyện của họ:
“Vâng, sau đây chúng ta sẽ có một trò chơi khá đơn giản là cướp chỗ ngồi. Ở trên sân khấu có năm cái ghế được ban tổ chức xếp thành vòng tròn thế này, lưng ghế tựa vào nhau. Các cặp đôi sẽ đi vòng quanh theo điệu nhạc, khi nhạc dừng thì bạn nam phải lấy tốc độ nhanh nhất ngồi vào ghế và để bạn nữ ngồi lên đùi mình. Cặp đôi chậm nhất không giành được ghế sẽ bị loại, rất dễ phải không?”
Đây là lần đầu tiên Đường Hạo chơi loại trò chơi này, trong lòng không khỏi hơi hồi hộp. Bên dưới vang lên tiếng huýt sáo cực kỳ to rõ, Lâm Nhã đưa tay đỡ trán bất lực. Cô đâu có muốn tham gia cái trò này, phần thưởng còn là một chiếc motor đời mới, Đường đại ca, anh giàu quá rồi đó!
Tình nguyện hay không thì nhạc vẫn vang lên, Đường Hạo và Lâm Nhã cất bước đi theo các cặp đôi khác. Cô cúi đầu nhìn cổ tay bị anh giữ chặt, cảm xúc trở nên rối bời, không còn nghe được tiếng nhạc quanh tai nữa.
Không biết là đi được mấy bước, cả người đột nhiên bị kéo một cái. Đường Hạo ngồi ngay ngắn rồi đem cô ôm trọn vào lòng.
Lâm Nhã theo bản năng vòng tay lên ôm chặt lấy đầu anh, anh cướp được chỗ ngồi rồi? Nhạc dừng từ lúc nào vậy?
Cô lấy lại bình tĩnh, đem cánh tay đang túm tóc anh buông xuống, ngượng ngùng nói:
“Tôi còn đang mang giày cao gót đó! Suýt thì bị anh kéo ngã!”