• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Công ty của Trần Chính Hào vẫn còn là một công ty tầm trung đang phát triển, hắn cũng không phải một người đặc biệt nổi danh. Nhưng giờ phút này lại biến thành tâm điểm cho các nhà báo, phóng viên như vậy, nói không có người ở phía sau động tay động chân thì ai tin?

Hắn vừa đặt chân vào văn phòng lập tức xoay người nhìn cô gái phía sau, lạnh lùng hỏi:

"Mỗi lần xong việc đều uống thuốc tránh thai, cô làm sao mang thai được? Là của người đàn ông khác hay muốn cầu xin tôi thêm chút tiền nên làm ra tờ giấy này?"

"Em cũng không rõ, có lẽ là thuốc có vấn đề… Em không nói dối." Cô gái lo sợ nhìn hắn.

Trần Chính Hào nhíu mày ghét bỏ:

"Cô muốn bao nhiêu?"

Trong lòng hắn vẫn cho rằng, người phụ nữ này mang thai con của kẻ khác nhưng lại đổ cho hắn để trục lợi.


Cô gái nọ nghe xong cắn môi, khóc nói: "Em muốn anh chịu trách nhiệm cho đứa trẻ này, không cần tiền. Nó thật sự là con anh, nếu anh không tin thì đợi em sinh là có thể xét nghiệm mà."

Giọng của cô chân thành tha thiết, làm Trần Chính Hào phải thay đổi sắc mặt. Nếu thật sự là con hắn thì… càng không thể tha thứ.

"Nếu là con tôi thì tốt, phá đi."

Cô gái đối diện sững sờ không tin nổi, mắt mở to nhìn hắn:

"Sao anh có thể nói ra lời này được? Chính anh lúc trước hứa hẹn sẽ cho em mọi thứ em muốn…"

"Lời hứa của đàn ông ở trên giường cô cũng tin?" Người đàn ông cười khẩy.

Nhìn bộ dạng yếu ớt của cô hiện tại, sinh con ra hẳn cũng không phải thứ gì tốt. Trần Chính Hào quay sang nhìn trợ lý vẫn luôn đứng trước cửa, lên tiếng dặn dò:

“Đưa cô ta đi từ cửa sau, cẩn thận một chút, xong việc thì cho chút tiền.”



“Trần Chính Hào khốn kiếp! Anh không thể đối xử với tôi và con như vậy được! Buông tôi ra!”

Trợ lý tiến lên lôi kéo người phụ nữ nọ, cô vừa kêu khóc vừa quẫy đạp. Trần Chính Hào thấy thế đi tới bên cạnh cô, đưa tay bóp mặt của cô thật mạnh rồi cảnh cáo:

“Tôi nói cho cô biết, nếu cô không chịu bỏ đứa trẻ này thì gia đình cô sẽ không yên đâu.”

“Anh đe dọa gia đình tôi?” Cô gái run rẩy vì tức giận, người đàn ông này hèn hạ như thế, chẳng trách bị kẻ khác ghi hận.

Trước kia Trần Chính Hào còn ra vẻ và giữ chút hình tượng bên ngoài cho mình, sau khi bị bóc lớp vỏ ngụy trang rồi thì chỉ còn lại bản chất xấu xa nhất. Hắn có thể đưa bạn gái mình lên giường của kẻ khác mà không nhíu mày lấy một lần, hắn có thể gọi người phá bỏ đứa trẻ chưa thành hình trong bụng của người con gái đối diện mà không chớp mắt.

Giống như cách mà kiếp trước hắn đối xử với Lâm Nhã, chỉ khác là khi ấy giá trị lợi dụng của cô cao hơn những người xung quanh, vậy nên trước mặt cô, hắn luôn đeo lên lớp mặt nạ giả tạo của bản thân.

Lâm Nhã nghĩ cô sẽ không bao giờ tha thứ cho Trần Chính Hào, trong mắt cô, anh ta là kẻ đáng chết. Nhưng có lẽ chết đi thì quá dễ dàng cho kẻ chuyên lợi dụng phụ nữ để làm bàn đạp mà tiến bước như anh ta.

Cảm giác bị bạn trai phản bội đã khiến trái tim Lâm Nhã rạn nứt, mỗi lần nghĩ đến Trần Chính Hào đều khiến nó nhói lên từng hồi đau đớn. Vết thương kia sẽ không dễ khép miệng, duy chỉ khoái cảm trả thù là thứ có thể chữa lành cô.

Cửa sau công ty thông ra bãi đậu xe của một tòa chung cư khác, trợ lý lôi kéo cô gái kia xuống rồi lắc đầu bảo:

“Cô đừng chống trả nữa, nếu không muốn mất mạng.”

Cô gái nọ cười lạnh:

“Chẳng lẽ các người còn có thể giết người à? Định giết hết những cô gái từng qua lại với anh ta?”

“Tôi không chắc, nhưng nếu cô không nghe lời thì...”

“Thì sao?”

Cô gái nọ xoay xoay bút ghi âm trong tay, cười bảo:

“Tôi biết trước Trần Chính Hào không phải loại tốt lành gì rồi, anh ta mà chịu trách nhiệm với đứa trẻ trong bụng tôi thì trời sập mất. Các người gần đây áp lực quá nên trí thông minh bị sụt giảm à? Không đề phòng gì cả, chậc chậc.”



“Cô…” Trợ lý của Trần Chính Hào phát hiện thứ trên tay cô ta, lập tức xông tới muốn cướp.

Tay hắn còn chưa chạm vào người của cô nàng, cô nàng đã dùng hết sức lấy một hơi rồi hét to hết cỡ:

“Aaaa, giết người rồi!”

Âm thanh của cô vừa vang lên, phía sau vách tường lập tức có nhà báo và phóng viên ồ ạt cầm máy ảnh phóng ra, giống như có luyện tập từ trước.

Trợ lý của Trần Chính Hào thầm mắng một tiếng, biết mình sập bẫy nên vội vàng nắm lấy cô gái kia kéo đi, nào ngờ lại bị đám người nọ xông vào đẩy lùi. Cô gái kia cười cười vẫy tay sau đó chen đi ra ngoài, người đàn ông bị bỏ lại chìm trong nước bọt của đám nhà báo không biết từ đâu xông ra.

Hộp đêm Vạn Mỹ, mấy cô gái tụ họp cùng nhau, lên mạng viết blog mắng chửi Trần Chính Hào. Họ vắt óc tìm những từ khiến bản thân nhận được nhiều sự đồng cảm nhất để dùng, làm một nạn nhân bị hại đáng thương.

“Làm xong nhiệm vụ này là có thể nghỉ một thời gian rồi đúng không?”

“Đâu có dễ vậy, bà chủ không cho chúng ta ra ngoài lăn lộn thì sẽ bắt chúng ta làm việc khác thôi.”

“Chi Hạ lần này chịu chơi thật, vì để được nghỉ một năm mà chấp nhận mang thai con của họ Trần kia.”

“Cũng không phải lần đầu có người làm vậy, sinh con xong được trợ cấp từ bà chủ, đứa trẻ thì để những gia đình hiếm muộn khác nhận nuôi, sung sướng thế kia mà. Vả lại, tính ra vẻ ngoài của Trần Chính Hào cũng không tệ lắm.”

“Trai tồi trai ác mà các người lại thích? Thật không hiểu nổi. Gu của các người mặn thật đấy.”


Vạn Mỹ chứa chấp hơn trăm cô gái xinh đẹp, công việc của họ rất đa dạng bao gồm đẻ thuê đẻ mướn, bán trứng, đòi nợ thuê, làm dịch vụ cho thuê bạn gái... ai cũng nói cho họ tiền là họ sẽ làm tất cả. Nhưng bà chủ của họ có nguyên tắc riêng, không được làm những chuyện trái lương tâm đạo đức, ví dụ như làm tiểu tam phá hoại gia đình người khác chẳng hạn. Đối tượng họ nhắm đến thường là mấy kẻ sở khanh, khốn nạn như Trần Chính Hào.


Về phần vì sao bà chủ của họ lại mở một hình thức kinh doanh kỳ lạ như thế, thì họ không biết được.


 


 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK