Sáng sớm hôm sau, cô tỉnh dậy và tắm rửa chuẩn bị đi làm trong khi em gái vẫn còn ngái ngủ. Tiếng lục đục của cô làm Lâm Ngọc không vui lầm bầm:
"Chị ồn quá, có cho người ta ngủ không vậy?"
"Bảy giờ rồi, không còn sớm nữa đâu." Lâm Nhã lạnh nhạt nói, mặc kệ con bé, cầm túi xách lên rồi đi mất.
Mang theo một chút nhụy hoa nghệ tây, Lâm Nhã đến công ty và pha sẵn một ấm trà nóng cho Đường Hạo. Nếu cẩn thận quan sát sẽ thấy đáy mắt anh có quầng thâm nhạt màu, thỉnh thoảng chống tay day trán, hẳn là thường xuyên tăng ca nên ngủ không đủ giấc. Biểu hiện mệt mỏi nhưng cứng rắn chống đỡ của anh không khác cô trước kia là mấy.
Đường Hạo ngồi vào bàn làm việc, thấy trên bàn mình có bình nước cũng không ngạc nhiên. Những thư ký trước của anh từng chuẩn bị qua đủ loại nước trà, đều không có tác dụng gì nhiều. Song, anh không từ chối ý tốt của họ, lần này cũng vậy.
Lâm Nhã từ bên ngoài ôm một tập giấy dày vào, đem chia thành hai phần rồi nói:
"Đây là hợp đồng cần ký tên, còn đây là tài liệu của giám đốc tài chính đưa qua, mấy ngày trước tôi đã nhờ Điền Tiểu Cương xử lý, chỉ còn một chỗ sai sót nhỏ, anh xem sơ là được.”
Người đàn ông đối diện đưa tay nhận lấy hợp đồng, có chút ngạc nhiên hỏi:
“Điền Tiểu Cương xử lý rồi? Cậu ta không than phiền, cũng không yêu cầu lương tăng ca sao?”
“Không có.” Lâm Nhã lắc đầu.
Cô biết Đường Hạo vừa làm chủ tịch hội đồng quản trị vừa kiêm luôn chức tổng giám đốc điều hành nên vất vả rất nhiều, cả ngày ngồi xem tài liệu, chỉnh sửa các dự án, mỗi lần muốn đầu tư đều phải họp và họp, vậy nên những gì có thể làm được cô đều tự động làm giúp.
Về phần Điền Tiểu Cương thì dụ ngọt một chút, sau đó hứa sẽ bày cho cậu ta cách tán người trong mộng, cậu ta lập tức ngoan ngoãn làm việc. Nhưng chỉ lần này thôi, lần sau phải xem hiệu quả của những mẹo mà Lâm Nhã nói có áp dụng được với người cậu ta thích hay không.
Lâm Nhã muốn làm những chuyện lớn khác thì phải bắt đầu có được niềm tin từ Đường Hạo. Mấy ngày này cô quan sát, thu thập tin tức rất nhiều, hiểu được sơ sơ tính cách của những nhân vật trọng yếu bên cạnh Đường Hạo là rất cần thiết.
Cô cúi người chào anh, sau đó sang bàn của mình ngồi, bắt đầu ghé mắt vào chuẩn bị hợp đồng với Y Lâm và trực tiếp liên hệ cho quản lý của cô ấy.
Vị quản lý này còn nghĩ là cô nói đùa, nhưng sau khi cô dùng số điện thoại trong văn phòng của Đường Hạo gọi thẳng qua để hẹn gặp, cậu ta nhanh chóng đổi thái độ.
Đường Hạo tay cầm tài liệu, nhưng mắt vẫn cứ liếc qua chỗ Lâm Nhã. Xem cô bận rộn gọi điện thoại cho người này đến người kia, thỉnh thoảng lại có người đến tìm cô mà không khỏi ngạc nhiên. Cô nàng này, không biết là giả vờ hay thật, nhưng dáng vẻ tận tâm với công việc của cô khiến anh rất hài lòng.
Anh thu hồi ánh mắt, nhắn tin riêng cho Điền Tiểu Cương hỏi một chút về phần tài liệu mà Lâm Nhã đưa qua, sau đó tự mình kiểm lại lần nữa vì anh vẫn chưa tin tưởng cô. Có điều, so với mấy lần duyệt trước thì nhờ có Điền Tiểu Cương, lần này anh xem nhanh hơn rất nhiều.
Đang lúc anh chăm chú, Lâm Nhã đưa tới một ly nước.
“Anh uống chút nước đi đã.”
Đường Hạo nhếch lông mày nhìn cô, thấy cô mong chờ nhìn lại mình thì đưa tay cầm lấy rồi thử uống một hớp, mùi vị không thanh mát hay đậm đà như những loại trà khác, ngược lại còn nhạt và khá khó uống.
Lông mày của Đường Hạo chau lại.
“Cô cố tình phải không?”
Cô thư ký nhỏ oan ức mở to mắt nhìn anh:
“Cố tình cái gì? Sếp à, anh không biết trà này rất tốt cho sức khỏe hả? Người xưa có câu thuốc đắng giã tật.”
Người nào đó hiểu ý còn cố tình nói:
“Nhưng tôi không có tật, không cần thuốc đắng.”
Lâm Nhã vẫn cứ mỉm cười hòa nhã:
“Không có tật nhưng có bệnh.”
“Cô nói ai có bệnh?”
Thấy ánh mắt Đường Hạo hừng hực lửa, Lâm Nhã không đợi anh nổi điên đã vội nịnh nọt, dùng chất giọng ngọt ngào bổ sung:
“Ý tôi là bệnh mất ngủ của anh. Anh không biết chứ, trà này mua bằng tiền riêng của tôi, trông thế thôi nhưng rất đắt đó.”
“Được rồi, dừng, đi ra ngoài, pha cho tôi ly cà phê.”
Vẻ mặt hiền lành ngoan ngoãn của cô thư ký này làm Đường Hạo nuốt không trôi.
Nghe anh dặn dò, Lâm Nhã suy nghĩ một lúc rồi chớp chớp mắt nói:
“Sếp, cà phê không tốt cho cơ thể anh. Hay là đổi cái khác?”
“Rốt cuộc cô là sếp hay tôi là sếp?”
Biết người nào đó thật sự bực mình, Lâm Nhã đứng thẳng lưng lại rồi chào anh, sau đó nhanh chóng đi ra ngoài.
Đúng là không thể ngày một ngày hai mà thay đổi thói quen của một người. Nếu cứ tiếp tục thế này thì không ổn, trông Đường Hạo thiếu sức sống quá, cô thật tâm muốn tốt cho anh thôi mà cũng khó khăn chết đi được.
Từ trợ lý của Đường Hạo, cô biết được anh thích uống cà phê vào buổi sáng và trưa, không ăn cơm. Chế độ ăn uống thất thường giống như tính cách của anh ta vậy, cứ thế không đau dạ dày, không mất ngủ sao được?
Lâm Nhã vừa nghĩ vừa bước trên hành lang rộng lớn, lúc ngang qua nhà vệ sinh nữ thì chợt nghe được tiếng bàn tán nho nhỏ.
“Cái cô họ Lâm mới tới đó trông như hồ ly tinh vậy, ngực và mông chắc là bơm nhiều silicon lắm.”
Ở đâu cũng có thị phi, nhà vệ sinh nữ thì đặc biệt nhiều. Chuyện các cô gái thích làm nhất lúc ở riêng chính là nói xấu người mình ghét, mà nhân vật chính trong câu chuyện trên lại không phải ai khác ngoài Lâm Nhã.
Cô dừng bước, cúi đầu nhìn cặp ngực đầy đặn của mình rồi quay ra sau nhìn vòng ba nhô lên, thầm nghĩ cũng đâu to lắm, chỉ vừa vặn thôi mà.
“Ừ, vừa nhìn là biết giả rồi, không biết cằm và môi có tiêm không nhỉ?”
Lâm Nhã lại đưa tay sờ sờ cằm và môi, cảm giác có hơi buồn cười. Cô sinh ra trong một gia đình bậc trung hạ, không có gì đặc biệt, chỉ may mắn được di truyền hết những thứ tốt đẹp từ bố mẹ, cuối cùng tạo ra khuôn mặt sắc sảo hài hòa đáng ghen tỵ này.
Cô hắng giọng rồi lên tiếng chào: “Thư ký Lâm, chị ra ngoài ạ?”
Âm thanh xì xầm theo đó im bặt, Lâm Nhã hài lòng đi pha cà phê cho Đường Hạo.