Đi công tác vẻn vẹn ba ngày, hai ngày đầu gặp rắc rối, ngày thứ ba bắt đầu có được cảm giác thoải mái hơn thì đã phải lên xe về nhà. Điền Tiểu Cương sớm nhận được tin tức và chạy đến đây đón bọn họ, anh chàng vui vẻ gần chết, cứ nghĩ sẽ được ở lại đi dạo ngắm cảnh một hôm, nào ngờ vừa đến nơi chưa bao lâu liền nghe sếp của mình nói:
“Cậu ra sau xe, tôi lái.”
Vậy là không được đi tham quan rồi? Điền Tiểu Cương bày tỏ mình rất oan ức, rất khổ sở. Nhưng nhìn khuôn mặt lạnh tanh của ông chủ, đành nuốt nước mắt ngồi sau xe ngủ một giấc dài để an ủi chính mình.
Sau khi Đường Hạo bị thương, Lâm Nhã luôn kề sát bên cạnh để bưng trà rót nước cho anh, tay anh đau không tiện dính nước, cũng là Lâm Nhã giúp anh tắm rửa, sau đó tiện thể ở bên trong hoạt động mạnh một chút.
Anh rất hưởng thụ cảm giác này, còn nói về đến nơi sẽ thưởng cho cô.
Lâm Nhã còn đang tò mò phần thưởng mà anh nói là gì thì nhận được một tin sét đánh. Anh cho phép cô thay thế mình quyết định những dự án dưới hạn mức một tỷ đô. Đây là tin tưởng năng lực của cô? Hay vì lý do gì khác? Thụ sủng nhược kinh, được anh yêu thương mà cô lại có cảm giác bị dọa sợ.
Đi làm trở lại, cô nghiêm túc nhìn anh, nói:
“Đường tổng, tôi không thể đảm đương nổi trọng trách này đâu.”
Đường Hạo tỏ vẻ không sao cả, đáp:
“Có Điền Tiểu Cương giúp đỡ, em có thể hỏi cậu ta. Nếu ngại, hỏi tôi cũng được. Trước khi đến tay em thì mọi thứ đều được sắp xếp ổn thỏa, việc em cần làm là đưa ra vài lựa chọn mà thôi.”
Thông qua thời gian làm việc chung này, Đường Hạo bắt đầu phải nhìn nhận năng lực làm việc của cô. Những thứ mà anh cho là Điền Tiểu Cương giúp mình xử lý tốt rồi đưa lên cho anh kiểm tra thì ra đều qua tay Lâm Nhã, chỉ là cô không nói ra, nên anh cũng không biết. Mãi cho đến ngày đi công tác trở về, Điền Tiểu Cương lỡ lời trước mặt anh, anh mới nghĩ về việc cho cô đặc quyền này.
Cổ nhân nói, không tin thì không dùng, đã dùng thì phải tin. Anh tin tưởng Lâm Nhã nên mới giao cho cô quyền lực nhất định trong công ty.
Lâm Nhã cảm động nhìn anh một lúc lâu, sau đó chạy tới hôn liên tục mấy cái lên gò má của anh, nói:
“Em sẽ nỗ lực.”
Nỗ lực cướp lấy những hạng mục mà Trần Chính Hào đang nhắm tới, nỗ lực lấy lại thứ anh ta thiếu cô.
Khoảng thời gian sau đó, Đường Hạo phát hiện từ sau khi trở về từ chuyến công tác, cô thư ký của mình như biến thành một người khác. Không đùa vui với anh nữa, không xù lông mỗi khi ở bên cạnh anh, chỉ cần còn trong thời gian làm việc thì luôn bật trạng thái nghiêm túc, chỉ khi nào anh thật sự nhàm chán quá, gọi một tiếng cô mới chịu chạy sang đấm đấm vai cho anh. Nhưng mà công phu ở trên giường thì tiến bộ thần tốc, mỗi lần đều luôn nhiệt tình với anh.
Mấy ngày sau, Lâm Nhã đang đi ăn tối cùng Từ Côn thì điện thoại hiện lên dãy số quen thuộc. Chàng trai tóc vàng đối diện nhìn thoáng qua rồi hỏi:
“Ai vậy?”
Số điện thoại này có chút quen mắt, nhưng không nhớ được là của người nào.
“Là Lâm Ngọc.” Lâm Nhã nói rồi dùng ngón cái vuốt màn hình, bật chế độ loa ngoài lên cho Từ Côn cùng nghe.
Hai người không kịp đề phòng, điện thoại vừa chuyển sang đếm giây thì một tiếng kêu thảm thiết vang lên dọa cho họ giật cả mình.
\[Aa... Chị… Aaa, buông ra! Khách sạn X, 102… cứu em với… Tránh ra! Làm ơn đừng mà… Tôi xin ông… Ưm...\]
Âm thanh tràn ngập sợ hãi của em gái lọt vào tai Lâm Nhã, như một loại ma âm dội thẳng vào não bộ của cô. Tiếng cầu xin đứt quãng và đầy tuyệt vọng ấy, cô quá rõ ràng. Chỉ khi thật sự trải qua cảm giác ghê tởm khi bị bàn tay dơ bẩn của một người đàn ông trung niên xa lạ chạm vào mới hiểu được, không có cách nào xóa nhòa những ám ảnh kinh khủng đó.
Trong bụng nhộn nhạo, nhớ lại chuyện cũ khiến Lâm Nhã không chịu nổi, cô đưa tay che miệng, suýt chút nữa nôn cả bữa tối ra ngoài. Cô run rẩy cầm lấy túi xách bên cạnh ném xuống một xấp tiền rồi lao ra ngoài, Từ Côn cũng theo sát phía sau.
Khách sạn X, phòng 102.
Lâm Ngọc tính ra không quá ngốc, vừa gọi điện thoại cho cô lập tức báo tên khách sạn và số phòng, nhưng khi tra đường mới phát hiện đoạn đường đến đó rất dễ kẹt xe, bắt taxi thì bao giờ mới tới được?
“Làm sao bây giờ?”
Từ Côn chợt đưa tay kéo cô một cái rồi chỉ về đối diện:
“Bên kia có người đi motor!”
Nhìn theo hướng tay của bạn tốt, Lâm Nhã phát hiện có hai người đang đậu motor bên đường vì đèn đỏ, một chiếc xanh một chiếc đỏ cực kỳ nổi bật. Cô bất chấp cả tín hiệu giao thông, hoảng loạn xông ra ngoài làm Từ Côn không kịp đuổi theo.
Tiếng bấm chuông và đạp thắng xe đồng loạt vang lên, người từ bên trong ô tô thò đầu ra mắng cô là đồ điên, cô cũng không thèm để ý chút nào, chẳng mấy chốc đã băng qua đường rồi xông tới chặn đầu xe motor, nói:
“Cậu gì ơi, có thể đưa tôi đến một nơi không? Tôi có chuyện cực kỳ gấp, xong việc sẽ trả cho cậu gấp ba lần!”
Dứt lời thì đã móc trong ví ra toàn bộ tiền mặt của mình mà đưa cho cậu ta, người nọ sững sờ vì một loạt hành động này của cô. Nhìn khuôn mặt xinh đẹp và mái tóc bị gió thổi bay tán loạn trước mắt, biểu cảm giấu trong mũ bảo hiểm rất đặc sắc, mắt mở to, miệng há ra, hỏi:
“Lâm Nhã?”
Cố Thiên? Mẹ nó thật trùng hợp! Lần đầu tiên Lâm Nhã gặp tên này mà lại thấy may mắn như thế! Cô rút điện thoại mở địa chỉ đưa cho cậu ta rồi trèo lên yên sau, nói:
“Là tôi, mau, đưa tôi đến địa chỉ này, chạy nhanh nhất có thể!”
“À, ừ…” Cố Thiên cũng bị cô làm cho sợ, vội nhìn qua địa chỉ sau đó trả điện thoại cho Lâm Nhã, không nói hai lời nổ máy xe.
Bạn của Cố Thiên ngơ ngác:
“Làm sao thế, này!”
Dứt lời, chỉ còn nhìn thấy một đám khói xe ở phía xa xa và nghe thấy âm thanh xe motor phân khối lớn rồ lên, người đâu còn ở tại chỗ nữa.