Buổi trưa hôm ấy, công ty bắt đầu mở cuộc họp để chuẩn bị cho ngày kỷ niệm hai mươi bảy năm thành lập. Hải Đường tồn tại từ đời của bố mẹ Đường Hạo đến bây giờ và anh là người thừa kế duy nhất. Vì sợ mẹ mang thai vất vả nên sau khi sinh anh ra, bố anh đã quyết định thắt ống dẫn tinh, đúng là một sự hy sinh rất cao cả, nhưng lại làm anh phải khổ sở gánh hết mọi trọng trách trên vai.
Lúc này, trong phòng họp, Đường Hạo ngồi ở vị trí trung tâm đưa mắt nhìn mọi người rồi hỏi:
“Mọi người có ý kiến gì giúp bữa tiệc thú vị hơn không?”
Tổ chức hơn hai mươi lần tiệc mừng cho công ty, bao nhiêu ý kiến hay ho có thể nghĩ ra mọi người đều đã đề xuất nhưng không được thông qua, hiện tại lại bị hỏi làm họ cúi thấp đầu không dám nhìn lên.
Lâm Nhã đứng nghiêm chỉnh bên cạnh Đường Hạo, nghĩ đến chuyện sinh nhật công ty cũng thấy đau đầu thay họ. Năm trước và năm trước nữa, hình như công ty đã tổ chức dạ tiệc, sau khi để nhân viên ăn buffet no nê thì mở nhạc lên khiêu vũ, cuối cùng là bốc thăm trúng thưởng…
“Thư ký Lâm, em nghĩ sao?” Đường Hạo đột nhiên nghiêng đầu nhìn Lâm Nhã.
Cô bối rối nhìn anh rồi nhìn ánh mắt cầu cứu của đám người đang ngồi vây quanh bàn họp, khóe miệng hơi giật nhẹ:
“Cái đó… Tôi nói thật có được không?”
Đường Hạo ừm một tiếng rồi nói: “Tùy ý.”
“Năm nào công ty cũng làm đúng theo một quy trình, ăn uống, nhảy nhót, bốc thăm trúng thưởng như vậy thật ra khá nhạt nhẽo. Những hoạt động nhàm chán như vậy mọi người nên bỏ đi từ lâu rồi.”
Lâm Nhã nói một mạch không kịp thắng lại, đám người xung quanh đã đưa tay len lén ra hiệu cho cô đừng nói nữa, nhưng mà muộn rồi. Cô phát hiện biểu cảm của bọn họ không đúng, vội liếc mắt nhìn sang bên cạnh. Sắc mặt tối đen của ông chủ dọa cho cô ngậm chặt miệng, dường như cô vừa nói sai cái gì rồi?
Quả nhiên, vừa nghĩ đến đó thì âm giọng có chút tức giận của Đường Hạo vang lên:
“Ý của em là tôi rất nhàm chán nhạt nhẽo à?”
“Không phải vậy…” Lâm Nhã hiện tại không rõ mình nên khóc hay cười nữa, cô mà biết người lên kế hoạch cho tiệc mừng mỗi năm là anh thì đã không phát biểu ngu ngốc như vậy rồi!
Lâm Nhã đang định biện minh cho mình thì sực nhớ một chuyện, không phải cô đang cố chọc cho Đường Hạo điên lên rồi đuổi việc cô sao? Vậy nên lời ra khỏi miệng liền biến thành:
“Anh không những nhạt nhẽo mà còn cứng nhắc nữa, vốn dĩ mở party thì nên để mọi người vui vẻ với nhau, anh xem cấp dưới của anh đi, có ai vui nổi khi anh liên tục lặp đi lặp lại một kiểu tổ chức trang nghiêm sang trọng như thế không? Còn khiêu vũ nữa? Sao anh không gọi người của giới thượng lưu đến mà dự tiệc!”
Cô phát biểu hơi quá khích, lúc nói xong còn thở ra một hơi dài có vẻ thiếu tôn trọng ông chủ. Đây là lần đầu tiên mọi người thấy Lâm Nhã nói năng lỗ mãng như thế, mắt mở to và trừng hết cỡ. Xong đời, tiêu rồi, sao cô dám làm xấu mặt người luôn chú trọng danh dự như Đường tổng chứ?
Sắc mặt Đường Hạo lúc này quả thật như muốn ăn tươi nuốt sống người dưới trước mắt, mặc dù người mắng anh xa xả là thư ký của anh. Bọn họ bị anh trừng chỉ có thể oan ức mà cúi đầu, không dám rên một tiếng nào, lòng bàn tay và lòng bàn chân đã đổ đầy mồ hôi lạnh.
Chỉ thấy người đàn ông ngồi giữa bàn họp lạnh lùng hỏi:
“Các người cũng cảm thấy như vậy phải không? Tôi vừa nhạt nhẽo vừa cứng nhắc?"
Lúc này mà gật đầu thì đồng nghĩa với việc chán sống, tập thể quản lý, trưởng phòng, phó phòng… vân vân có mặt ở phòng họp đều lắc đầu.
“Thành thật một chút!” Đường Hạo gằn giọng.
Mọi người bị dọa sợ, chỉ có thể cắn răng gật gật đầu. Đúng vậy, tiệc mừng năm nào cũng chán muốn chết! Ông chủ lại còn cứng nhắc không thích thay đổi, họ thì không dám ý kiến!
Lâm Nhã đứng đó xem Đường Hạo và cấp dưới của anh nói chuyện, không nhịn được mà cười ra tiếng, mặc dù rất nhỏ thôi nhưng người bên cạnh vẫn nghe được.
“Em cười cái gì?” Đường Hạo nhíu chặt mày nhìn thư ký của mình.
“Không có gì, tôi cười cũng không cho?” Lâm Nhã liếc mắt khiêu khích.
Cô cứ nghĩ thái độ khinh khỉnh này sẽ bị anh mắng, nhưng anh đột nhiên không nói tiếp với cô mà quay sang nhìn cấp dưới của mình và nói:
“Các cậu tự họp đi, sau khi thảo luận xong thì Điền Tiểu Cương gửi kết quả qua mail cho tôi.”
Người trong phòng không kịp phản ứng, hơi ngỡ ngàng một chút rồi nhìn về phía Lâm Nhã đầy cảm kích. Cô đúng là vị cứu tinh từ trên trời rơi xuống! Lần đầu tiên sau nhiều năm liền, bọn họ sắp được tham gia một bữa tiệc đúng nghĩa!
“Qua phòng khác họp.” Đường Hạo lên tiếng, tạm cắt ngang niềm vui khó kiềm chế trên khuôn mặt của cấp dưới.
“Vâng!”
“Chào sếp!”
Ai nấy đều vui vẻ đứng lên, nhanh nhẹn thu gom đồ đạc rồi mở cửa chạy mất tăm, có người còn suýt nhảy chân sáo trước mặt sếp.
Lâm Nhã thấy người khác đi hết liền cất bước muốn theo sau, kết quả vừa mới xoay người đã bị Đường Hạo thô bạo kéo lại rồi đẩy cô ngã ra bàn làm việc. Anh nheo mắt nhìn cô, không thể phủ nhận rằng trong vô tình, người phụ nữ này đã chiếm một vị trí quan trọng trong lòng anh. Trước kia anh nói một là một, hai là hai, chỉ chó nói đó là mèo thì cấp dưới cũng gật đầu nịnh nọt, khen anh vĩ đại không ai sánh bằng. Đâu giống như cô luôn khiêu khích tính nhẫn nại của anh, không chút sợ hãi… Vậy mà mỗi lần nhìn khuôn mặt bình tĩnh vô lo của cô, anh lại không có cách nào to tiếng được.
Lâm Nhã hiện tại bị đè ở trên bàn làm việc mà thái độ vẫn nhởn nhơ, mở mắt nhìn anh chăm chăm:
“Anh thẹn quá hóa giận à?”