“Anh là bạn của người vừa rồi phải không? Mau, đưa tôi đuổi theo họ! Tôi là bạn của cô gái kia!”
“Tại sao tôi phải… Này này này!”
Còn chưa dứt câu đã thấy người con trai kia nhảy lên xe, khuôn mặt nhỏ nhắn như mỹ nữ này làm hắn không nỡ nặng lời, chỉ có thể ngậm miệng rồi hỏi:
“Địa chỉ?”
Từ Côn ở phía sau cũng hơi cuống, hô lên địa chỉ xong mới giật mình phát hiện người phía trước đang lên ga phóng như điên đi. Cậu hoảng sợ đưa tay ôm chặt eo người nọ, suýt chút thì bật ngửa rồi, tên khốn này cũng không nói trước một tiếng với ông đây!
Tiếng gió tạt phần phật qua tai làm cậu cảm thấy hơi sợ, tên đang chở cậu giống như không sợ chết, ở trên đường lớn lạng lách đánh võng. Từ Côn dám chắc tốc độ hiện tại đã vượt qua chín mươi cây số một giờ rồi! Trong lòng Từ Côn sợ hãi, vội hét lên:
“Anh chạy chậm chút! Tôi còn muốn sống thêm vài chục năm nữa!”
Hình như tiếng gió và tiếng máy xe quá to khiến người nọ không nghe thấy, tốc độ vẫn như cũ bay bay gần trăm cây số một giờ. Cầu trời cầu phật sau hôm nay cậu vẫn còn mạng để ăn lẩu.
Tình hình của Lâm Nhã cũng không khác gì Từ Côn, tóc cô lại còn dài, gió cuốn và quật vào mặt cô phát đau, vậy mà cô vẫn gào to:
“Nhanh thêm chút thì chết à, cậu xuống để tôi lái!”
Cố Thiên nghe chữ được chữ mất, chỉ lọt vào tai đúng hai chữ nhanh thêm chút. Cô nàng này không ngại chết nhưng hắn sợ chết có được không vậy? Không đội mũ bảo hiểm còn khí phách như thế, với tốc độ gần trăm cây số này thì một sơ xuất nhỏ cũng khiến họ chấn thương ôm tiền mã xuống suối vàng.
Cậu im lặng lao nhanh về phía địa chỉ kia, trên đường đi tạt đầu không biết bao nhiêu chiếc xe tải, đúng là đùa với thần chết.
Lâm Nhã vừa ngồi phía sau vừa nghĩ, gọi cảnh sát có được không? Nơi đó cũng là một khách sạn nổi tiếng trong giới, bình thường người đã vào phòng VIP thì không phải những vị cảnh sát bình thường có thể chọc nổi. Gọi họ đến còn phiền hơn, thậm chí khiến họ sau này khó tiếp tục công việc…
Chưa đầy mười phút sau, chiếc motor màu đỏ nghiêng bốn mươi lăm độ rồi tạt ngang qua trước cửa khách sạn. Nhiều người quay đầu nhìn một trời khói bụi, không khỏi sợ hãi kêu lên.
Lâm Nhã đầu tóc rối tung từ trên xe nhảy xuống và chạy thẳng vào trong, may mắn lúc ra ngoài cô mặc quần thể thao dài nên không bất tiện lắm.
“Đợi tôi với chứ!” Cố Thiên ở phía sau vừa cởi mũ bảo hiểm ra đã thấy cô đi xa, vội vàng hét rồi đuổi theo.
Nhân viên khách sạn thấy Lâm Nhã như bà điên xông tới thì hoảng sợ lui về sau một bước, mà cô cũng không có ý định nói chuyện với người nọ. Nếu đi một mình tới thì cô sẽ không dám xông thẳng vào, nhưng phía sau có bệ đỡ lớn, cô nôn nóng bước thẳng tới chỗ thang máy.
Thấy thế, nhân viên hét lên:
“Này, cô tìm ai vậy? Nơi này không được tự ý ra vào! Cô có nghe tôi nói không?”
Cố Thiên ở phía sau quả nhiên phát huy tác dụng của một bệ đỡ, cậu rút trong ví ra một tấm thẻ đưa cho cô ta rồi nói:
“Tôi là Cố Thiên của Thiên Tinh, chúng tôi đến đây tìm người, hy vọng cô hợp tác một chút.”
Vị nhân viên kia bị vẻ ngoài tuấn tú của Cố Thiên làm ngơ ra một chút, nhìn tấm thẻ VIP màu đen viền bạc số lượng có hạn trên tay cậu ta, cô lập tức dịu lại, cúi đầu nói:
“Vâng, Cố thiếu gia muốn tìm ai vậy ạ? Tôi có thể giúp gì cho hai người không?”
Những người cầm thẻ VIP bậc một của khách sạn đều được đối đãi như khách quý của chủ tịch, nhân viên không được làm phật lòng bọn họ dù chỉ một chút xíu.
Cố Thiên gật đầu: “Có, cho tôi mã phòng 102.”
“Chuyện này…”
“Có gì tôi sẽ chịu trách nhiệm!”
Nghe được câu đó, nhân viên đành gật đầu nói cho cậu biết.
Nơi này có hơn ba mươi tầng, chờ thang máy xuống chỗ Lâm Nhã không biết đến bao giờ. Cả bốn thang máy đi lên đều nằm tít phía trên, thật sự phiền chết đi được. Cô siết chặt nắm tay, quay sang nhìn Cố Thiên rồi hỏi:
“Mật khẩu phòng là gì?”
“0309.”
Lâm Nhã nghe được mật khẩu phòng xong liền đi đến bên góc phải, tông cửa chạy bộ lên trên. Cố Thiên nãy giờ bị xoay như chong chóng không hiểu rốt cuộc cô muốn làm gì, nhưng nhìn cô hoảng loạn như thế thì hẳn là chuyện rất quan trọng.
Cậu đi tới định đuổi theo thì bạn tốt ở phía sau cũng chạy qua đây, còn có một chàng trai tóc vàng mặt mày nhăn nhó.
“Cố Thiên chết tiệt, dám bỏ ông đây lại?”
Cố Thiên nhìn thoáng qua bạn mình một cái rồi quay đầu chạy bộ lên. Mặc dù là phòng 102, nhưng lại ở tầng mười. Với thể lực của một thiếu gia chuyên ăn chơi trác táng, cậu bò được bảy tầng đã thở không ra hơi, mà Lâm Nhã thì mất hút tự lúc nào. Từ Côn và cậu bạn tốt của Cố Thiên cũng thở hồng hộc khi lên đến tầng bảy. Ba chàng trai trẻ nhìn nhau, cắn răng tiếp tục leo thang bộ.
Trong lúc bọn họ còn chật vật ở tầng dưới, Lâm Nhã đã xông đến trước phòng 102.
Kịp không? Có kịp không? Cô đã cảnh cáo Lâm Ngọc và bảo con bé, nhưng nó không nghe. Khúc mắc của kiếp trước ngăn cách bọn họ, cô cũng bỏ mặc không thèm quan tâm nữa. Song, lúc nghe được âm thanh cầu cứu yếu ớt ấy, cô nhớ lại ngày mà mình đau khổ muốn tự sát vì bị vấy bẩn.
Kiếp trước không phải cô cũng yêu Trần Chính Hào đến mức mất đi lý trí sao? Lâm Ngọc chỉ mới mười chín tuổi, làm sao thoát khỏi sự nham hiểm của anh ta được chứ? Vậy nên, con bé cũng chỉ là người bị hại như cô, cô phải cứu nó!
Lâm Nhã run rẩy bấm mật khẩu phòng, sau đó kéo mạnh cửa ra.