_ Mạc tiên sinh….Mạc tiên sinh! Tôi xin lỗi! Tôi sai rồi! Là tôi sai rồi! Mai Hương không có tội! Nó không có tội! Thay lọ thuốc rỗng vào túi của Lan Anh là tôi! Là tôi! Là tôi gây ra cái chết của Lan Anh! Xin ngài độ lượng khai ân, đừng làm hại con bé!
Tiếng gào khóc của mụ ta hoảng loạn vang lên, khiến cho Khang Kiều nhăn mặt cúi đầu, trên gương mặt cũng không giấu nổi dáng vẻ không thoải mái…
Dù sao cô cũng là phụ nữ, cho dù quan hệ vô cùng thân thiết với những người Mạc Thiệu Khiêm….và cả Kiến Hào, nhưng căn bản cô không phải là kiểu người giống như anh và hắn, và càng không phải là người sống trong thế giới của hai người họ…
Cho dù xuất thân của Khang Kiều có là thiên kim tiểu thư của gia tộc danh giá, cha mẹ cô cũng là người kinh doanh lão luyện trên thương trường, bản thân cô cũng quá hiểu những góc khuất như thế này….nhưng dù sao cô cũng chỉ là một nữ phóng viên du lịch, một bloger về ẩm thực thế giới….cô khác Mạc Thiệu Khiêm và Kiến Hào, không thể chai lì và gan góc như bọn họ để đối diện với những viễn cảnh thế này…
Vừa rồi khi cô cùng Mạc Thiệu Khiêm dẫn theo một đoàn người, và bằng một lời đề nghị kiêm đe dọa cứng rắn nhưng không hề kém phần lịch thiệp của Mạc Thiệu Khiêm với Giám đốc khách sạn, tạm thời trong thời gian sắp tới sẽ chiếm quyền kiểm soát tầng lầu của Mộ phu nhân đang ở để giải quyết việc riêng…Cô đã lờ mờ biết trước, chỉ có điều là….
Mọi biểu cảm của Khang Kiều đều rơi vào tầm mắt sắc bén sâu thẳm của Kiến Hào, từ sự đắn đo, băn khoăn lẫn dáng vẻ cam chịu mặc kệ của cô, cùng tiếng thở dài khẽ nén và những cái cau mày rất nhẹ….Tất cả, tất cả đều được hắn ngắm nhìn, không sót một chút….
Đó là khoảng khắc mà hắn yêu thích nhất trong buổi tối hôm nay….
Nhưng ngày vui thì ngắn chẳng tày gang, rất nhanh…khoảng khắc ấy đã bị phá vỡ bằng tiếng nức nở của Mai Hương, cùng tiếng khóc nghẹ ngào của Mộ phu nhân...lần này đến lượt Kiến Hào cau chặt mày lại.
_ Mạc tiên sinh! Xin ngài cởi trói cho con bé đi! Ngài muốn hỏi gì, muốn tôi nói gì tôi đều sẽ trả lời, tôi đều sẽ nói! Người giết Lan Anh là tôi! Người hại Mộ Tuấn Phúc tán gia bại sản là tôi! Người cho người tới đập phá đồ đạc tại cửa hàng của Dung Âm cũng là tôi!1
Tên của cô vang lên, giống như một thứ bùa mê kích thích, lập tức khiến cho đôi mắt đang nhắm nghiền của Mạc Thiệu Khiêm mở bùng ra…
Ánh nhìn của anh lập tức trở nên vô cùng để tâm, và thanh âm trầm lặng từ tốn vang lên, từng chữ…từng chữ một…
Như thể vọng từ địa ngục sâu thẳm vang lên…
_ Kể đi! Mọi thứ….!
Mụ đàn bà đó run rẩy tới mức mồ hôi rịn đầy mặt, bàn tay cũng ướt đẫm…Đôi môi run rẩy tái nhợt, từ tốn lắp bắp kể lại những câu chuyện bẩn thỉu của mụ ta…
_ Tôi….Lúc đó….buổi tối hôm đó sau khi trở về từ nơi làm việc, Mộ Tuấn Phúc nói với tôi ngày hôm đó ngài có tới tìm ông ấy, nói ngài đã biết mọi chuyện trong quá khứ, về việc người cứu ngài không phải là Lan Anh mà là Dung Âm…rồi ông ấy chất vấn tôi về chuyện tại sao ngài hiểu lầm chuyện ông ấy cho người tới phá cửa hàng của Dung Âm…Lúc đó ông ấy đã lập tức đoán ra đó là do tôi làm! Tôi đã rất sợ hãi…chưa bao giờ thấy ông ấy tức giận như vậy….!
Mộ phu nhân lắp bắp kể lại, với sự sợ hãi ân hận trong đôi mắt mà Mạc Thiệu Khiêm không biết có nên tin rằng đó là sự thật hay không?
_ Rồi ông ấy nói ông ấy sẽ để lại toàn bộ công ty cho ngài…..từ trước tới giờ ông ấy luôn coi ngài như con trai….và ông ấy…muốn để lại một phần tài sản cho Dung Âm….
Bàn tay mụ ta vẫn nắm chặt lấy vải quần của Mạc Thiệu Khiêm, vừa khóc vừa thú nhận….đằng sau, Mai Hương nằm dưới đất với tấm giẻ bịt kín miệng, nằm thở khóc nhọc thoi thóp…
_ Tôi đã rất sợ hãi….Tôi sợ rằng mẹ con tôi sẽ phải ra đi trắng tay! Tôi sợ rằng ông ấy đã bắt đầu hối hận sau những gì mà ông ấy đã làm….và tôi sợ rằng…. sợ rằng….sớm muộn gì ngài cũng sẽ tìm ra bí ẩn về cái chết của Lan Anh….Nên lúc đó…tôi đã hoảng loạn…tôi đã mất trí….tôi đã lên một kế hoạch….
Nói đến đây, Mộ phu nhân lập tức òa khóc nức nở, những giọt nước mắt không biết vì sợ hãi hay vì hối lỗi, vì hối hận cho những lỗi lầm mà mụ ta gây ra hay bởi vì sợ hãi cho số phận của mụ ta và con gái mà tuôn ra như suối như thác…
Mụ ta càng khóc càng khiến cho Mạc Thiệu Khiêm khó chịu…
Chỉ vì anh rất khó để nghe hiểu những thanh âm cứ ríu lại qua chất giọng nghẹn ngào nức nở của mụ ta…
_ Tôi đã sợ rằng tôi và con gái sẽ không còn gì cả…công sức những thời gian qua của tôi có thể sẽ phải đổ xuống sông xuống bể…sợ rằng nếu ngài phát hiện ra chuyện tôi tráo thuốc trong quá khứ….nhất định sẽ không để tôi yên…Nhưng mà…
Mộ phu nhân hớp lấy không khí như một con cá mắc cạn, đôi mắt sưng vù của mụ ta hướng về phía Mạc Thiệu Khiêm…
Và sau đó…mụ ta đã nói tới một chuyện, khiến cho cả anh, cả Kiến Hào cùng Khang Kiều ngỡ ngàng…
_ Nhưng….bản thân tôi biết chuyện này xảy ra, biết rằng Mộ Tuấn Phúc sớm muộn gì cũng sẽ để lại tài sản cho Dung Âm cũng là chuyện sớm chiều…vì trong thâm tâm ông ấy luôn bị dằn vặt bởi sự hối hận…
Mụ ta níu lấy ống quần của Mạc Thiệu Khiêm, nặng nề lên tiếng, nói ra một bí mật động trời….
_ Ban đầu tôi cũng không hề hay biết, nhưng hôm đó tôi vô tình nghe được trong một buổi tối ông ấy gọi điện cho một người nào đó, hình như là luật sư của ông ấy….Hóa ra ngày trước, cha của ông ấy, Mộ lão gia đã di chúc lại, toàn bộ tài sản sẽ được chia đôi, cả công ty và toàn bộ khối tài sản lẫn tiền mặt trong ngân hàng….sẽ được chia đôi, Mộ Tuấn Phúc một nửa, Mộ Tuấn Văn một nửa….
_ Nhưng Mộ Tuấn Phúc….ông ấy hoàn toàn không muốn chuyện đó xảy ra…nên ông ta đã làm giả một tờ di chúc….để lại toàn bộ tài sản và cả công ty cho mình…Ông ta không hề biết tôi biết việc đó, tôi định sẽ giữ nó làm vũ khí nếu như bị Mộ Tuấn Phúc bắt lại…nhưng hôm nay tôi kể cho ngài….xin ngài hãy lượng tình tôi bị ép buộc mà tha cho tôi….
_ Ha…ha…ha…
Tiếng cười nhạt của Mạc Thiêu Khiêm vang lên, lời kể của mụ ta khiến cho anh cảm thấy thật sự kinh ngạc về Mộ Tuấn Phúc…
Đúng là đứng trước tiền tài danh vọng, đôi khi tình nghĩa ruột thịt không là gì cả…!
Giờ đây nghĩ lại cảnh Mộ Tuấn Phúc nửa điên nửa tỉnh, tiền bạc mất hết, danh vọng tiêu tan….có lẽ đây là kiếp nạn mà ông phải gánh chịu cho lỗi lầm trong quá khứ của mình…
Mộ phu nhân trân trân nhìn Mạc Thiệu Khiêm từ tốn lôi ra một cái camera mới tinh từ trong áo vest, lại nhìn thấy Khang Kiều và Kiến Hào đột nhiên chẳng nói chẳng rằng mà rời khỏi phòng…Cánh cửa đóng lại, và Mai Hương vẫn nằm gục trên sàn nhà….
Chỉ thấy Mạc Thiệu Khiêm từ tốn mở chiếc camera ra, nhẹ nhàng nói với mụ ta…
_ Bà đừng vội vàng….tôi sớm đã có dự định trước khi tới đây….
****
Dung Âm chầm chậm nhập mật mã vào chiếc cổng sắt tự động, rồi ấn nút…Cánh cổng từ từ mở ra….cô mệt mỏi bước vào trong sân biệt thự của Mạc Thiệu Khiêm…
Mấy ngày nay quay cuồng với công việc…Mạc Thiệu Khiêm đã đồng ý xây dựng một cửa hàng theo ý tưởng của cô…Mọi thứ vốn dĩ đã có người lo hết, nhưng Dung Âm vẫn cứ muốn chạy đi chạy lại để xem xét, còn qua bệnh viện thăm cha và chú Mộ…ngày nào cũng quay cuồng đến mệt lả đi..
Thật ra cũng chỉ vì mấy ngày nay Mạc Thiệu Khiêm đi công tác nước ngoài, nếu như cô không tự tạo cho mình sự bận rộn mệt lử, thì có lẽ sẽ mất ngủ vì nhớ anh mất…
Anh đi lâu quá rồi mà vẫn chưa trở về, cho dù tối nào anh cũng sẽ gọi điện cho cô…nói chuyện tới mức chiếc điện thoại nóng ran đem đi chiên trứng được, nhưng làm sao khỏa lấp được nỗi nhớ…
Mấy ngày nay không có anh ở cạnh, Dung Âm cứ cảm thấy như người mất hồn thơ thơ thẩn thẩn…nếu như không tự kiếm việc mà làm, chắc có lẽ cô sẽ nhớ anh đến điên lên mất…
Tiếng nhập mã vang lên lần nữa…Dung Âm thở dài, muốn mở cánh cửa lớn để bước vào nhà…thì đột nhiên một bàn tay to lớn vươn ra nắm lấy tay nắm cửa..
Cơn giật mình cùng nỗi sợ hãi dâng lên trong lồng ngực, Dung Âm ú ú ớ ớ chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra…thì đã bị một thân hình to lớn cuốn lấy, đẩy cô vào bên trong nhà…
Tiếng đóng cửa sầm bên cạnh với một lực hơi quá thừa thãi….và đôi môi cô bị một sức nặng đè nén tới căng đau…
Nụ hôn mang theo hơi lành lạnh, mùi hương Cam thảo đen mãnh liệt, mùi thơm thoang thoảng của vị kẹo bạc hà….và cả sự cuồng cháy nồng nhiệt của nỗi nhớ xa cách…
Đến khi cả hơi thở của Dung Âm cũng bị rút cạn, đôi môi của anh mới buông cô ra….để nghe tiếng cô thều thào sức cùng lực kiệt…
_ Thiệu….Khiêm….
Ôm vùi cô trong lồng ngực, quần áo của anh còn mang theo cả hơi lạnh từ sân bay và trong cả khoang chiếc siêu xe của mình, dường như vừa đáp máy bay anh đã lao ngay về với cô…
_ Anh nhớ em quá! Bé con!
Mạc Thiệu Khiêm nói trong hơi thở, vừa rồi ngồi trong xe chờ cô về, vừa thấy cô mở cổng ra anh đã lẻn vào cùng cô…Anh tự hỏi không hiểu cô làm gì để mệt tới vậy, đến cả anh bước ngay phía sau mà cô cũng không hề hay biết….
_ Anh về rồi….về rồi….
Dung Âm níu lấy ve áo anh, chả hiểu sao nước mắt tự nhiên lại lăn lăn trên gương mặt mình….Cô sụt sịt vùi mặt vào lồng ngực của anh, bối rối ấp úng…
_ Em….nhớ anh….
*****
Sau cuộc hàn huyên bịn rịn, khi mà tâm trạng của cô đã chập chững bình tĩnh, và khi Mạc Thiệu Khiêm đã cho cô ngồi xuống ghế an toàn…anh mới từ tốn lôi từ trong túi áo khoác ra một chiếc camera…
Dung Âm nhìn anh, ánh mắt của anh khiến cô tò mò….bối rối nhấc chiếc camera lên và mở nó ra….Cô sững người khi nhìn thấy bên trong là hình ảnh gương mặt tái nhợt của Mộ phu nhân….
Và thanh âm rè rè nghẹn ngào vang lên, xoáy vào sự kinh ngạc của Dung Âm, xoáy vào sự hoảng hốt của Dung Âm…
_ Dung Âm……Xin cháu hãy….tha thứ cho tôi..!
*****