Cảnh sát đã được điều động thêm để góp sức giải tán đám đông cuồng nộ, nhưng cho dù có làm tới mọi cách cũng không thể khiến những người vây quanh rời đi, chỉ có cách cản trở bọn họ không quá khích mà lao vào bệnh viện.
Cha con Dung Âm bồn chồn đứng trước khu lễ tân, Mạc Thiệu Khiêm sau khi đưa hai người tới thì liên tục nghe điện thoại với sắc mặt nghiêm trọng. Một người trước nay luôn bình tĩnh như anh mà cũng không tránh khỏi sự lo lắng hiện rõ, thì tình hình chắc chắn đang xấu đi rất nhanh.
_ Hai người là người nhà của bệnh nhân Mộ Tuấn Phúc?
Dung Âm lập tức gật đầu lia lịa trước câu hỏi của cô lễ tân. Cô gái liền nhấc điện thoại lên, nói với người nào đó ở đầu dây bên kia.
_ Có ông Mộ Tuấn Văn và con gái tự xưng là người nhà của bệnh nhân Mộ Tuấn Phúc. Các anh cho người xuống kiểm tra! Nếu không có vấn đề gì có thể cho người chăm sóc cho bệnh nhân!
Đặt ống nghe xuống, cô lễ tân nhìn gương mặt hoảng hốt của hai cha con Dung Âm, nhẹ giọng giải thích.
_ Vì bệnh nhân Mộ Tuấn Phúc thuộc diện chăm sóc đặc biệt. Ông ấy đang là đối tượng phục vụ cho công tác điều tra nên cho dù là người nhà cũng phải có sự đồng ý của cảnh sát mới được gặp.
_ Dạ! Cám ơn cô!
Mộ Tuấn Văn run run cám ơn cô lễ tân, đôi chân của ông loạng choạng như đứng không vững. Dung Âm vội vã đỡ lấy cha mình, lo lắng nói với ông.
_ Cha...cha không sao chứ?
_ Không! Cha...không sao!
_ Cha qua đây ngồi đi!
Mộ Tuấn Văn loạng choạng đi theo Dung Âm tiến đến hàng ghế đợi, mệt mỏi ngồi xuống. Dung Âm vuốt ve bả vai của ông, vô thức hướng ánh mắt về phía Mạc Thiệu Khiêm vẫn đang chăm chú nghe điện thoại.
Anh hơi cúi đầu, những ngón tay thon dài đẹp đẽ giữ điện thoại che đi một phần gương mặt điển trai chết người của anh, chỉ để lộ ra sống mũi hẳng tắp, bờ vai rộng lớn vững vàng, tay phải anh đút vào túi quần khiến dáng vẻ thu hút của anh càng được tăng thêm sự bí ẩn xa cách...
Dung Âm không biết anh đang trao đổi gì với người ở đầu bên kia, nhưng chưa bao giờ cô thấy anh nói nhiều như vậy...Ngày trước, cho dù là bất kì chuyện gì đi nữa...Dung Âm cũng chưa từng thấy một Mạc Thiệu Khiêm nóng vội tới như vậy.
Đến cả khi viên cảnh sát cùng một vị bác sĩ bước tới chỗ cha con cô, dùng ánh mắt dò xét nhìn cô và Mộ Tuấn Văn, lạnh lùng lên tiếng.
_ Hai người là người nhà của Mộ Tuấn Phúc?
_ Vâng! Tôi là Mộ Tuấn Văn, Tuấn Phúc là em trai tôi. Đây là con gái tôi!
_ Mộ Tuấn Phúc hiện giờ đang là nghi can cho một vụ lừa đảo chiếm đoạt tài sản lên tới hàng trăm tỉ đồng. Phía cảnh sát chúng tôi đang phải tạm giữ để điều tra. Đây là bác sĩ trực tiếp điều trị cho ông ta!
_ Chào bác sĩ! Em trai tôi giờ sao rồi ạ?
_ Bệnh nhân được đưa vào đây với tình trạng hoảng loạn, tâm thần không ổn định, có triệu chứng muốn tự sát. Chúng tôi đã tiêm cho ông ấy một mũi an thần, hiện giờ bệnh nhân đang được theo dõi thêm.
_ Không biết...giờ chúng tôi có thể...gặp em ấy không?
Mộ Tuấn Văn dè dặt hỏi, bác sĩ đẩy gọng kính trắng lên mũi, chăm chú đọc bệnh án rồi trả lời.
_ Theo tôi thì nên để bệnh nhân nghỉ ngơi một chút cho trấn tĩnh. Sau đó nếu như được sự cho phép của cảnh sát, người nhà có thể gặp được.
_ Vẫn chưa có lệnh bắt chính thức, vụ án vẫn đang trong quá trình tiến hành điều tra, hoàn thiện hồ sơ. Chú Mộ trên pháp lý mới chỉ là nghi can phục vụ điều tra, phía luật sư của tôi đã liên hệ với bên Viện kiểm sát để làm thủ tục xin bảo lãnh! Chắc sẽ có thông báo sớm thôi!
Thanh âm trầm thấp của Mạc Thiệu Khiêm đột ngột vang lên sau lưng, khiến cho Dung Âm giật bắn mình…Mải chăm chú vào lời nói của bác sĩ mà cô hoàn toàn không nhận ra anh đã đứng ở sau mình từ lúc nào.
Vừa dứt lời, đột nhiên điện thoại của viên cảnh sát vang lên.
Lắng nghe không sót một từ, viên cảnh sát liếc mắt nhìn Mạc Thiệu Khiêm, trong ánh mắt không che dấu nổi sự nể phục kiêng dè. Khi kết thúc cuộc gọi, hắn lấy bộ đàm ra, gọi với người đồng nghiệp đang canh giữ Mộ Tuấn Phúc.
_ Có lệnh phê chuẩn tại ngoại của Mộ Tuấn Phúc được Phó giám đốc Sở duyệt, còn có cả chữ kí của Phó Viện trưởng Viện kiểm sát nữa. Bây giờ tôi đưa người nhà của ông ta lên, sau đó tôi với cậu trở lại đơn vị! Hết!
Ánh nhìn một lần nữa quét qua ba người, viên cảnh sát lạnh lùng lên tiếng.
_ Lối này!
Mộ Tuấn Văn vội vàng bước theo viên cảnh sát, trong khi Dung Âm cẩn thận bước lùi lại, sóng đôi cùng với Mạc Thiệu Khiêm.
Thanh âm nhỏ nhẹ vang lên, Dung Âm ngước mắt nhìn vào lòng mắt sâu thẳm của Mạc Thiệu Khiêm, thì thầm khe khẽ.
_ Cám ơn anh!
_ Chú Mộ giống như người thân của anh…Em đừng khách khí!
Mạc Thiệu Khiêm nhẹ giọng nói, ánh nhìn của hắn hướng về phía một đám đông nhốn nháo đang đứng trước thang máy, trong mắt hắn sáng lên một tia suy tính.
_ Xin hỏi Chú Mộ nằm ở tầng mấy? Phòng bao nhiêu vậy?
_ Tầng 3 phòng 307!
Viên cảnh sát trả lời, khi cánh cửa thang máy mở ra, hắn cùng Mộ Tuấn Văn nhanh chóng bước vào bên trong cùng dòng người đông đúc ùn ùn lao vào theo, chẳng mấy chốc thang máy đã chật kín.
Dung Âm cũng vội vàng muốn chen vào, đột nhiên khủy tay của cô bị bàn tay mạnh mẽ của Mạc Thiệu Khiêm giữ chặt lại.
Ngỡ ngàng…Dung Âm ngước nhìn Mạc Thiệu Khiêm, chỉ thấy anh điềm tĩnh hướng về phía Mộ Tuấn Văn đang bị kẹt cứng trong thang máy đầy chật người, lễ phép lên tiếng.
_ Thang máy đầy quá rồi! Chú Mộ cứ cùng anh cảnh sát lên trước. Chỉ có 3 tầng lầu thôi, cháu và Dung Âm sẽ đi bộ!
_ Khoan đ…!
Dung Âm chỉ kịp nghe thấy thanh âm hốt hoảng cùng ánh mắt bất lực của cha cô trước khi cửa thang máy đóng lại.
Đột nhiên cả sảnh bệnh viện đang đông đúc…chợt vắng lặng như tờ.
Hàng mi dài của Dung Âm khẽ hướng xuống, Mạc Thiệu Khiêm cúi đầu nhìn cô…rồi chợt như nhận ra điều gì đó, anh vội buông khủy tay của cô ra…
Dung Âm khẽ thu tay mình về, bàn tay cô theo vô thức nắm lấy khủy tay vừa bị anh giữ chặt…
Một thoáng bổi rối xen vào giữa anh và cô.
_ Mình đi thôi!
Dung Âm khẽ khàng gật đầu, ẩn nhẫn bước theo nhịp bước chân trầm ổn của anh. Mạc Thiệu Khiêm vươn tay đẩy cánh cửa thoát hiểm của lối cầu thang bộ, thân hình cao lớn chặn một bên, nhường đường cho cô đi trước.
Tiếng bước chân của anh và cô vang lên trong cầu thang vắng, cầu thang không dốc, và cả anh và cô dường như cũng chẳng ai muốn vội vã bước lên…
_ Âm nhi…
Thanh âm ấm áp của Mạc Thiệu Khiêm vang lên, trong không gian tĩnh lặng làm cho Dung Âm bất giác giật mình, đôi chân cô bỗng nhiên rối tinh lên, hoảng hốt tới mức vướng vào nhau, lập cập thế nào ngã về phía sau.
_ Ối!
Dung Âm sợ hãi hét lên, bàn tay cô chới với nắm lấy tay vịn cầu thang, nhưng vụng về thế nào mà lại nắm trượt, thân thể mất đà chúi về phía sau.
Lập tức…cánh tay cô được một bàn tay rộng lớn nắm chặt, thân thể mềm mại chúi vào trong lồng ngực rộng lớn ấm áp, vòng tay dịu dàng ôm chặt cô vào lòng…
Dung Âm ngây ngốc đờ người ra, cảm nhận được luồng hơi ấm rực từ lồng ngực của anh…Mùi Cam thảo đen bung tỏa đến ngây ngất, và cả hơi ấm rực tựa như vầng dương đang bao bọc lấy cô…
_ Cẩn thận!
Âm sắc trầm thấp dịu dàng, xen vào đó chút trách móc lo lắng ăm ắp yêu thương. Dung Âm bối rối đứng dậy, xấu hổ cúi đầu lí nhí…
_ Em…xin lỗi! Cám ơn anh!
_ Không sao..cứ thoải mái ngã! Phía sau lưng em có anh rồi!1
Câu nói mang hàm ý của Mạc Thiệu Khiêm dội vào lòng Dung Âm…Đôi mắt trong vắt của cô khẽ hướng xuống, mím môi thinh lặng không nói.
Cầu thang vắng lặng, ánh đèn màu trắng dịu dàng rọi xuống bóng dáng nhỏ nhắn của Dung Âm, in xuống nền cầu thang, hòa cùng bóng dáng mạnh mẽ của Mạc Thiệu Khiêm.
Gương mặt nhu mì phảng phất nét yếu mềm của Dung Âm dội vào lòng Mạc Thiệu Khiêm, trong khoảng khắc…Mạc Thiệu Khiêm không kìm lòng được, bàn tay anh dịu dàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô…
Những ngón tay của Dung Âm khẽ run lên trong lòng tay rộng lớn ấm áp của anh…Hơi ấm rực gần sát hơn về phía cô…càng lúc càng gần…
Và khi đôi môi hắn gần như chạm tới đôi môi của cô…Dung Âm vội vã nghiêng đầu sang một bên, tránh né nụ hôn của anh…
Ngay khoảng khắc ấy, giống như có một ngọn giáo làm bằng băng lạnh đâm xuyên vào trái tim của Mạc Thiệu Khiêm.1
Nếu như là khoảng thời gian trước, anh chắc chắn sẽ bỏ mặc tất cả mà cưỡng hôn cô…cho dù cô có phản kháng tới mức thế nào…
Nhưng bây giờ, dù chỉ là một cái quay đầu nhu mì đến thế…mà anh cũng không dám phá vỡ…
Thanh âm mềm mại nhưng vụn vỡ của Dung Âm vang lên, gần như một lời cự tuyệt…
_Chú Mộ đang đợi chúng ta....Mình lên thôi anh!
Gương mặt anh tuấn của Mạc Thiêu Khiêm chỉ cách hõm vai cô một khoảng cách rất ngắn…Dung Âm dường như còn cảm nhận được cả hơi thở của Mạc Thiệu Khiêm phả lên hõm vai của mình…
Tĩnh lặng rất lâu…rồi Dung Âm nghe thấy thanh âm buồn bã tới vô bờ của Mạc Thiệu Khiêm vang lên bên tai…
_ Được….!
****
Khi Mạc Thiệu Khiêm và Dung Âm lên tới nơi, đã thấy Mộ Tuấn Văn và viên cảnh sát chờ ở ngoài từ lúc nào…
Mạc Tuấn Văn nhìn gương mặt kín bưng của Mạc Thiệu Khiêm và đôi mắt u buồn của Dung Âm, vội vàng tiến lên hỏi…
_ Có chuyện gì sao Âm nhi? Con mệt sao?
_ Không ạ! Cha đã gặp chú chưa ạ?
Dung Âm nói dối, thanh âm run run khô khốc vang lên…Mộ Tuấn Văn liếc nhìn Mạc Thiệu Khiêm, từ tốn lắc đầu…
_ Chưa! Ta chờ con lên! Cũng không hiểu tại sao từ nãy tới giờ chưa thấy chị dâu và Mai Hương, vị cảnh sát đây cũng nói chưa nhìn thấy họ.
_ Họ sẽ không tới đâu chú Mộ!
Mạc Thiệu Khiêm nhẹ giọng nói, lập tức Mộ Tuấn Văn và Dung Âm tò mò nhìn anh…
_ Hiện giờ cũng chưa rõ ràng…Nhưng cháu đang nghi ngờ chính bà ta và Mai Hương đã làm giả giấy tờ, làm giả chữ kí, ăn cắp con dấu của công ty để làm giấy tờ thế chấp công ty vay nợ, rồi ôm tiền bỏ trốn!
_ HẢ?
Tiếng hét thất thanh của Mộ Tuấn Văn vang lên, ngay cả Dung Âm cũng kinh hoàng tới mức tê dại…
Làm sao…lại có chuyện ấy được?
_ Mọi chuyện đang được điều tra thêm, phải nói chuyện trực tiếp với chú Mộ thì mới biết rõ được…Cháu sẽ nói với chú và Âm nhi chuyện cụ thể sau…Giờ chúng ta vào thăm chú Mộ đã!
_ Ừ…được…được!
Mộ Tuấn Văn run giọng nói, rồi lập cập cùng viên cảnh sát tiến tới phòng bệnh của Mộ Tuấn Phúc.
_ Bệnh nhân vẫn ở trong phòng chứ?
Viên cảnh sát hỏi đồng nghiệp của mình, và nhận được câu trả lời chắc nịch.
_ Mười phút kiểm tra một lần! Từ lần kiểm tra trước ông ấy vẫn còn đang ngấm thuốc mê. Ngủ mê mệt!
Nhưng khi cánh cửa phòng bệnh được mở ra…đập vào mắt tất cả mọi người….lại là một cảnh tưởng kinh hoàng.
Cửa sổ tầng ba mở toang, gió thổi ràn rạt…Mộ Tuấn Phúc đang ngồi trên khung cửa, quay đầu nhìn tất cả mọi người.
Cái nhìn kinh ngạc, hãi hùng và ám ảnh khắc sâu vào những lòng mắt kinh hoàng chết lặng…
Và rồi…trên đôi môi trắng bệch của Mộ Tuấn Phúc…nở ra một nụ cười nửa miệng…lặng tựa thinh không…
Hai bàn tay bám chặt vào khung cửa sổ buông ra…và Mộ Tuấn Phúc nhảy xuống.
_ TUẤN PHÚC!!!!
_ CHÚ MỘ!!!
Tiếng hét thất thanh của Dung Âm và Mộ Tuấn Văn như xuyên thủng không gian…những tiếng bước chân hoảng loạn chạy về phía khung cửa sổ oan nghiệt…
Mộ Tuấn Phúc nằm trên nền đất, bên cạnh là một cành cây lớn gẫy rời, lá cây rụng đầy phủ cả lên thân thể bất động…trên cả dòng máu đang từ từ chảy ra từ sau đầu của ông…
*****