Chiếc đồng hồ nằm giữa đóng nước tan ra từ đá lạnh vẫn chạy đều chẳng hề hấn, nhưng Dung Âm vẫn cứ vội vàng nhấc nó lên, những giọt nước nhỏ xuống tí ta tí tách, dây bạch kim nguyên khối lạnh buốt trên những ngón tay của cô, nước làm những viên đá quý được gắn thủ công kín trên mặt đồng hồ và xung quanh mặt kính tạo ra những vệt sáng long lánh như ảo ảnh…Dung Âm thảng thốt hết nhìn cha mình, đến nhìn chiếc đồng hồ trong tay…
Đây không phải chính là chiếc đồng hồ của người đàn ông vừa nãy hay sao?
Sao tự nhiên lại rơi ở trong thùng đồ uống của cô thế này?
Chẳng lẽ trong lúc bê đồ giúp cô người ấy vô tình làm rơi vào sao?
Dung Âm nhìn chốt của chiếc đồng hồ bị mở ra, trong lòng trầm ngâm suy nghĩ…chắc là do lúc nãy anh ta tháo đồng hồ ra đưa cho cô, rồi lúc cài lại không cẩn thận nên bị làm rơi vào trong…
Dung Âm cũng chẳng buồn nghĩ tại sao anh ta lại mở thùng trữ lạnh của cô lục tìm cái gì mà để rơi đồng hồ mà không biết, rồi tại sao chiếc đồng hồ nằm trơ trọi nổi bần bật trong thùng đồ của cô mà anh ta không thấy….Cô chỉ muốn tìm cách trả lại chiếc đồng hồ này cho anh ta mà thôi!
Cô không muốn có thêm bất kì rắc rồi nào nữa!
_ Có phải là chiếc đồng hồ của người vừa nãy không?
_ Dạ!
Dung Âm thở dài gật gật đầu…..Khi cơn ngỡ ngàng qua đi, lúc này cô mới bất giác cảm thấy đôi chân của mình vẫn chưa hết đau...
Tập tễnh tìm tới một chiếc ghế trống để ngồi xuống. Mộ Tuấn Văn nhìn gương mặt đang nén đau của Dung Âm, vội vã ngồi xuống kéo ống quần của cô lên kiểm tra:
_ Đau ở chân hả con?
_ Chắc vừa rồi con trượt chân ngã nên giờ hơi bị sái chân xíu thôi...Ngồi một lúc là đỡ thôi cha à! Cũng may mà nhà mình lại chẳng có gì ngoài ghế!
Mộ Tuấn Văn nhìn cả căn phòng xếp kín bàn ghế cho khách ngồi ăn cơm, vừa cười vừa giả như mắng Dung Âm:
_ Cái con bé này! Lúc nào cũng đùa được! Để cha chở con đi bệnh viện!
_ Thôi....cha à....Con không sao đâu, thật mà! Chân con nghỉ ngơi một đêm là khỏi thôi! Đi bệnh viện tốn tiền lắm!
Dung Âm kéo kéo ống quần xuống, trưng ra bộ mặt tươi cười trấn an cha mình.
Mộ Tuấn Văn thở dài nhìn Dung Âm, sâu trong ánh mắt là yêu thương xót xa đầy ăm ắp...
_ Con gái! Tiền không kiếm được hôm nay thì ngày mai kiếm! Bản thân mình là quan trọng....Đừng quá hà khắc bản thân mình!
Ánh mắt của Dung Âm có chút xao động, nhưng rất nhanh, cô lập tức lắc đầu vui vẻ:
_ Đâu có đâu cha! Cha yên tâm đi! Nếu mà đến mai con không khỏi con sẽ ăn vạ cha chở đi bệnh viện liền!
_ Được rồi...thế còn chiếc đồng hồ của người ta, con tính sao?
Mộ Tuấn Văn nhẹ giọng hỏi cô, Dung Âm thở dài đặt chiếc đồng hồ lên bàn, chống tay vào cằm chán nản đáp lời ông:
_ Giờ con cũng chẳng biết người ta là ai mà trả! Thôi thì tạm thời cứ để lại nhà mình đi cha...Chiếc đồng hồ đắt tiền thế này nếu như phát hiện ra bị mất, chắc người ta sẽ đến tìm thôi!
_ Ừ...thì cũng phải làm vậy chứ cũng chẳng còn cách nào khác! Mà Âm nhi, ta thấy mấy ngày tới hay con nghỉ ngơi một chút đi! Đừng đi bán đồ uống ở ngoài đường nữa...Đợi cho chân đỡ đau mà khỏe hẳn lại con hẵng đi bán lại!
_ Dạ!
Cái gật đầu đồng ý chóng vánh của Dung Âm khiến Mộ Tuấn Văn ngạc nhiên...Cái con bé vốn dĩ tham công tiếc việc như thế này...mọi khi nói nghỉ một buổi sáng không bán hàng thôi còn nhảy dựng lên như một con mèo con bị dẫm vào đuôi, thế mà hôm nay nói tới chuyện nghỉ vài ngày ở nhà lại đột ngột đồng ý nhanh thế nhỉ?
Chắc có khi con bé cũng mệt rồi, hôm nay lại gặp chuyện không may, chắc cũng muốn nghỉ ngơi...
Đấy là Mộ Tuấn Văn nghĩ thế thôi!
Chứ Dung Âm là người một khi đã hạ quyết tâm, thì cho dù có mệt đến rã rời cũng vẫn cứ phải cố! Nghỉ ngày bán hàng nào là quỹ thu nhập của cô bị giảm đi ngày ấy, Dung Âm đương nhiên không bao giờ muốn điều đó xảy ra!
Nhưng mà...
Ngày hôm nay cô bỗng nhiên đụng phải Mạc Thiệu Khiêm trên đường cao tốc, nhỡ ngày mai cô bán hàng lại gặp lại anh....thì không biết cô có giữ được bình tĩnh như hôm nay hay không?
Dung Âm không biết tại sao, nhưng lần chạm mặt không cố tình cũng chẳng hữu ý với anh hôm nay có khi mới là nguyên nhân chính khiến cô mất hết sức lực thế này.....Cô....
....Không muốn gặp lại anh nữa....!
Mà có khi Dung Âm nghĩ nhiều rồi, có khi ngày hôm nay Mạc Thiệu Khiêm nhìn thấy cô ở đoạn đường này, ngày mai anh lại chọn đoạn đường khác để đi qua ấy chứ...Nhìn dáng vẻ lạnh lùng tuyệt tình của anh lướt qua cô là đủ biết mà...!
Thế là.....cuối cùng họ cũng lựa chọn ở bên nhau....!
Dung Âm ngẩn người, thế nào cũng chẳng thể quên được gương mặt của Mạc Thiệu Khiêm lúc đó...
Trốn tránh không được, thôi thì đành chấp nhận thú thật thôi....
Đúng là cô...dường như vẫn chưa thể xóa đi được hình bóng của anh...
Cho dù đã cố gắng tới thế nào...!
***
Mấy ngày tiếp theo đó Dung Âm chỉ quẩn quanh với quán cơm của mình mà cũng quay cuồng hết cả thời gian.
May mà cái chân của cô cũng không trở chứng, nghỉ ngơi một đêm đã bớt đau đi nhiều, nên sáng hôm sau Dung Âm và Mộ Tuấn Văn đã thoăn thoắt như con thoi luôn chân luôn tay mà không kịp…
Đồ ăn cô nấu rất ngon, trà cam quế vừa thơm vừa ngọt dịu, rất hút khách…Cơ mà Dung Âm đang đắn đo không biết nên nghỉ bán nước đến bao giờ, nhỡ giờ quay lại bán lại bị Mạc Thiệu Khiêm bắt gặp trên đường, rồi nhỡ đâu anh biết cô ở đây thì…
Mà cái người đàn ông “để quên” đồng hồ cũng chẳng thấy đến lấy…Đúng là cũng có nhiều người không những giàu có mà còn kì lạ, để lạc một món đồ giá trị đến hàng trăm nghìn đô như thế mà chẳng may mảy vội vã gì cả, nếu là cô thì nếu mà làm rơi một trăm đồng thôi cô cũng phải tìm lại cho bằng được ấy chứ!
_ Xin lỗi! Ở đây bán trà cam quế cam thảo đúng không ạ?
Một giọng hỏi khấp khởi vang lên, khiến cho Dung Âm giật mình…Cô nhìn mấy cô cậu học sinh trẻ tuổi đứng trước quán cơm…cũng chẳng biết giữa cô và mấy nhóc này ai đang là người ngỡ ngàng hơn…
_ Đúng….đúng rồi! Mấy em muốn mua trà sao?
_ Ê đúng rồi chúng mày ơi!
Một cô bé lanh lảnh lớn giọng gọi bạn khiến cho Dung Âm giật thót mình. Cô nhìn cô bé chìa một chiếc điện thoại đang phát một đoạn clip, hình ảnh bên trong chính là quán cơm của cô….
Hóa ra một người khách hàng từng ăn ở đây là một youtuber review ẩm thực, đã đánh giá quán ăn của cô rất cao trên mạng, nhất là món trà của cô…Mấy đứa nhóc này xem được liền tò mò tới thử…
Dung Âm ngỡ ngàng cầm điện thoại, nghe những lời có cánh mà người khách lạ mặt dành cho cô, trong clip những món ăn của cô được quay nhìn ngon tứa nước miếng, mà người quay clip này trong lúc cô mải bán hàng còn lén quay cả cô, rồi còn gọi cô là chị chủ quán xinh đẹp nữa…
Nụ cười rạng rỡ hiện trên môi, Dung Âm hào hứng hẳn lên, lập tức dõng dạc nói…
_ Các em đến đúng nơi rồi đấy! Chỗ chị có món trà cam quế thanh mát cực ngon! Giá rất rẻ chỉ 15 đồng một cốc! Chị lấy cho mấy em nha?
Dung Âm cũng không ngờ, sức mạnh của mạng xã hội thật sự quá ư là khủng khiếp. Sau clip review về quán ăn của cô, lại tới mấy cô cậu nhóc học sinh này tới quay tận tình, những ngày sau đó, khách hàng tới quán cô tăng đến chóng cả mặt…
Dung Âm và cha cô phải làm lượng trà gấp năm lần hàng ngày mà cũng không đủ bán, hơn nữa cơm cũng phải làm gấp đôi lên, người không có chỗ ngồi phải mua về nhà…Chỉ trong có vài tuần ngắn ngủi mà quán ăn của cô đã trở nên nổi tiếng rầm rập trên mạng xã hội, ngày nào cô cũng quay cuồng trong công việc, vì thế mà tiền kiếm cũng khá lên rất nhiều!
Thế là Dung Âm cũng chẳng phải ra ngoài đường bán nước nữa, vì thời gian cô làm tại quán ăn còn chẳng đủ…
Ngày nào kết thúc công việc, Dung Âm cũng mệt tới mức không nhấc nổi tay lên, nhưng mà cảm giác hạnh phúc lâng lâng cứ như pháo hoa nổ trong lòng, Dung Âm nghĩ nếu mà cứ như thế này thì thật là hạnh phúc biết bao!
Nhưng mà cô cũng hiểu, sức nóng của mạng xã hội lên nhanh như bong bóng thì cũng xẹp nhanh như bong bóng, Dung Âm biết sức nóng này cũng sẽ không được lâu…nhưng mà tạm thời cô chẳng muốn nghĩ nhiều nữa…Giờ cứ tạm thời tận hưởng dư vị may mắn này đã…
Ngẩn ngơ nằm dài trên giường sau một ngày dài, Dung Âm chợt nhớ ra chiếc đồng hồ đã nằm im lìm trên bàn của cô bấy lâu nay…trong lúc vẩn vơ, cô tự dưng lại lôi ra ngắm.
Những viên đá quý cứ sáng lấp lánh, phản chiếu lại ánh điện lóa cả mắt. Dung Âm thở dài ngẫm nghĩ, nhưng mà nghĩ mãi cũng không hiểu tại sao chủ của món đồ giá trị thế này không quay lại?
Hay là…anh ta gặp chuyện gì rồi?
Tầm bậy Tầm bậy! Không được nghĩ mấy chuyện đen đủi linh tinh! Sao tự dưng lại nghĩ điều không tốt cho người ta như vậy chứ?
Rồi đột nhiên Dung Âm ngẩn ra, sao cô lại đi lo lắng cho một người xa lạ thế nhỉ?
Hay là….
Dung Âm cắn môi…Hay là anh ta….cố tình để lại chiếc đồng hồ này, để đền bù vì đã gây ra va chạm với cô?
Chiếc đồng hồ giá trị rất lớn, nếu bán đi….có khi có thể chuộc lại được căn nhà của mẹ cô….?
Ngây ra một chút….nhưng lập tức Dung Âm lắc đầu, xua đi sự cám đỗ đang mon men tới gần…
Cô đúng là đang rất cần tiền, nhưng để tham lam tài sản của người khác thì tuyệt đối không bao giờ!
Cô chỉ tiêu tiền của bản thân mình làm ra mà thôi!
Từ chỗ cô bán hàng, có thể nhìn ra ngã rẽ ngoài đường, nếu như người đàn ông đó tới cô nhất định biết ngay… Chiếc xe và phong thái quá mức đặc biệt của anh ta không khó mà quên được! Nhưng mà đúng là mấy ngày nay cô vừa quay cuồng làm việc vừa ngó nghiêng mà chẳng thấy tăm hơi…
Ngày mai nếu như người đàn ông này không tới, nhất định cô sẽ mang chiếc đồng hồ này tới cảnh sát nhờ tìm giúp!
Hít một hơi, Dung Âm lăn một vòng trên giường, thở dài giơ chiếc đồng hồ lên cao, nghiêng đầu nhìn ngắm…
Bỗng nhiên, hình logo có chữ M hoa cách điệu đang đội một chiếc vương miện in chìm dưới dây đeo làm cô tỉnh cả người!
Dung Âm ngồi bật dậy, lao tới bật đèn bàn lên, dí sát chiếc đồng hồ dưới ánh đèn vàng vọt..
Đúng là hình logo có chữ M đội vương miện được in chìm một cách rất tinh tế, tận sâu phía dưới, rất khó phát hiện ra…
Một tia kinh hoàng hiện lên trong mắt…đôi tay cô cũng bất giác run bắn lên…
Dung Âm biết hình logo này…
Đây….không phải chính là biểu tượng của Tập đoàn đá quý Mạc thị của…Mạc Thiệu Khiêm hay sao?
****