• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vành tai của Mạc Thiệu Khiêm đỏ rực lên, đến cả những khớp xương trên bàn tay đang siết chặt của anh cũng đỏ rực lên…Cơn tức giận…không…phải là cơn cuồng nộ như thể xuyên thủng qua lồng ngực của anh, đôi mắt nảy lên những tia giận dữ không thể che đậy sau nét kiêu căng ngạo mạn ấy thêm được nữa…1

_ Cô ấy….nói như thế sao?1

_ Vâng!

Tiếng trả lời có phần dè dặt của Gia Kính vang lên. Mạc Thiêu Khiêm nuốt khan trong cổ họng, cố gắng ghìm cơn tức giận của mình xuống. Ngày thường, Mạc Thiệu Khiêm giống như một con sói đầu đàn, thâm trầm, lạnh lùng, lí trí và khó đoán, rất khó để đọc ra sau đôi mắt sâu thẳm ấy của anh rút cuộc suy tính điều gì, rất hiếm khi thấy anh vui quá mức, hay tức giận quá mức…Mạc Thiệu Khiêm chính là điển hình của loại người không bao giờ để lộ cảm xúc qua nét mặt.

Vậy mà không hiểu tại sao, ngay lúc này toàn bộ sự lí trí tích góp trong mấy chục năm dày dặn kinh nghiệm thương trường của anh cũng không đủ để chế ngự cảm xúc hỗn loạn lúc này, đến mức mà đôi mắt sâu thẳm của anh phải hướng xuống, cố gắng để lấy lại sự bình tĩnh đã bay biến đi từ lúc nào.

Một người kín đáo như Mạc Thiệu Khiêm, mà để một người chỉ mới nghe thanh âm giọng nói của anh qua điện thoại đã đoán được tâm tư của mình….có điều gì mất mặt hơn thế không?

Tiếng ậm ừ đắn đo kéo sự chú ý của Mạc Thiệu Khiêm trở lại, giọng nói lịch thiệp của Gia Kính khẽ khàng vang lên:

_ Thưa ngài Mạc! Tôi cũng đã đưa ra lời đề nghị của ngài với cô Mộ, nếu như cô Mộ muốn có thể cùng ngài thương lượng lại…nhưng cô Mộ, cô ấy rất dứt khoát! Hợp đồng và đơn ly hôn có chữ kí của cô ấy tôi đã cầm trong tay, ngay bây giờ tôi sẽ mang qua văn phòng cho ngài!

_ Được rồi…Cám ơn ơn Luật sư Gia!

Mạc Thiệu Khiêm cũng khống muốn kéo dài câu chuyện này thêm nữa. Anh nói lời cảm ơn một cách cứng nhắc với Gia Kính và ngắt máy điện thoại.

Gương mặt trầm ngâm chất chứa của Mạc Thiệu Khiêm in lên cửa kính một hình dung mờ ảo. Hàng lông mày xô lại thành nếp gấp, xương quai hàm căng cứng và đôi môi siết lại thành một đường khắc nghiệt…Mạc Thiệu Khiêm âm trầm như chìm sâu vào suy nghĩ hỗn loạn trong anh, những cảm xúc lên xuống phức tạp như bủa như vây, chế ngự anh trong mê cung mà chính mình tạo ra…

_ Mạc Thiệu Khiêm ơi Mạc Thiệu Khiêm!


Thanh âm vừa như tội thân vừa như mỉa mai của Kính Hào vang lên bên cạnh, khiến cho Mạc Thiệu Khiêm giật mình tỉnh khỏi những suy nghĩ mông lung. Gương mặt anh lập tức trở nên điềm tĩnh lạnh lùng, khoác lên bản thân khí chất điềm tĩnh cố hữu đã thành quen.

Đặt chiếc điện thoại xuống mặt bàn, Mạc Thiệu Khiêm thở ra một hơi, giống như thể vừa gọi xong một cuộc điện thoại làm ăn thông thường, mở máy tính bắt đầu làm việc…

Nhưng người đối diện anh lúc này không phải là người lạ để bị những biểu cảm đó của Mạc Thiệu Khiêm đánh lừa. Ánh nhìn tò mò có phần soi mói của Kiến Hào hướng về phía Mạc Thiệu Khiêm khi thanh âm nửa đùa nửa thật vang lên:

_ Cảm giác nuối tiếc thế nào, chắc cũng không dễ chịu gì nhỉ?

Mạc Thiệu Khiêm dường như không bị những lời mỉa mai của Kiến Hào lay động. Lòng mắt đen thẫm, sâu thẳm như màn đêm huyền bảo ấy vẫn điềm tĩnh đọc tài liệu, thanh âm trầm thấp lạnh lùng như muốn đuổi khách:

_ Mình còn bận việc lắm, nếu cậu không có việc gì thì về trước đi!

_ Haizzz….

Tiếng thở dài giả tạo như muốn chọc cho Mạc Thiệu Khiêm nổi điên lên ấy, Kiến Hào đứng dậy, thoải vươn vai, ánh nhìn hướng về phía con người anh tuấn cao ngạo đang cặm cụi làm việc trước mặt, thảnh thơi lên tiếng:

_ Đúng là không hổ danh là Mạc đại nhân, lý trí lãnh đạm khách quan công tư phân minh…Ngay cả vào ngày ly hôn vợ mà vẫn có tâm trạng làm việc.

Trong câu nói của Kiến Hào, nếu như có một phần nào là cảm thông san sẻ hay ngưỡng mộ thì chắc chắn ngày mai mặt trời sẽ mọc ở đằng Tây!

Mặc kệ sự mỉa mai vờn qua vờn lại của Kiến Hào, Mạc Thiệu Khiêm không nói là không nói, chuyên tâm vùi đầu vào công việc.

Nhưng người kia cũng đâu dễ dàng bỏ qua, đủng đỉnh khoác lại chiếc áo vest Luis Vuiton màu nâu nhạt bản giới hạn, Kiến Hào xoay xoay chiếc điện thoại trong tay, bâng quơ lên tiếng:

_ Này Mạc Thiệu Khiêm, nếu như biết cậu chung tình như thế này, chắc là Lan Anh ở trên Thiên Đàng cũng hạnh phúc lắm…nhưng mà tự dưng nhé, mình lại có một thắc mắc…

Ánh nhìn tọc mạch soi mói hướng về phía bàn tay trái đang điềm đạm kí lên bản hợp đồng, giọng nói vô thưởng vô phạt, giống như không hề để tâm nhưng lại chứa đầy ẩn ý:

_ Không biết vừa rồi khi cậu chính thức chia tay được bà Mạc…à nhầm….giờ phải gọi là Dung Âm chứ! Người ta giờ đâu còn là người của cậu nữa…!

Gương mặt của Mạc Thiệu Khiêm càng lúc càng lạnh lùng khó coi, sắc diện xấu như trời đêm u ám khiến cho Kiến Hào vui đến không ngòi bút nào tả xiết…

_ Mình thắc mắc, không biết lúc vừa rồi khi Luật sư nói với cậu về chuyện đã ly hôn với Dung Âm xong, thù cũng đã trả được rồi! Có oan báo oan có oán báo oán xong rồi, không biết trong lòng cậu có nhẹ nhõm hơn chút nào không? Chắc là phải giống như trút đi được tảng đá đè nặng trong tim ấy nhỉ!

_ Cậu rút cuộc là muốn nói gì? Cậu vốn biết mình không thích vòng vo!

Mạc Thiệu Khiêm cau mày lên tiếng, ngòi bút kí bằng vàng ngừng lại, ánh nhìn đầy tức giận cảnh cáo chiếu lên gương mặt đang tươi cười hớn hở của Kiến Hào.

_ À…thế mà mình lại tưởng cậu là người thích dây dưa vòng võ không rõ nhất trên đời, nhất là về phương diện tình cảm chứ?

Trước lời công kích trực diện ấy, Mạc Thiệu Khiêm không trả lời, nhưng Kiến Hào cũng chẳng bận tâm…Hắn cũng vốn dĩ không cần anh hồi đáp…

Vì mục đích của hắn, chẳng có gì khác ngoài mỉa mai để thỏa mãn thú vui hiếm hoi được thấy Mạc Thiệu Khiêm bối rối không thể phản kháng mà thôi…

_ Không biết lúc vừa rồi khi ly hôn xong….trong cả quá trình nói qua nói lại ấy…trong đầu cậu liệu có xuất hiện hình bóng của Lan Anh hay không nhỉ?

Bờ vai rộng lớn của Mạc Thiệu Khiêm cứng đờ, bàn tay cầm chiếc bút kí bằng vàng cũng dừng khựng lại…

“Giờ thì cậu biết cảm giác của người khác khi lúc nào cũng bị cậu nhìn thấu tâm can rồi nhé! Ngài Mạc!”

Kiến Hào huýt sáo, đủng đỉnh quay lưng, bàn tay hắn vươn lên vẫy vẫy với Mạc Thiệu Khiêm thay cho một lời tạm biệt, rồi đủng đỉnh rời đi.

Khi cánh cửa gỗ được đóng lại, Mạc Thiệu Khiêm mới thở dài vứt chiếc bút kí xuống, ánh mắt bất lực như giận dữ với chính bản thân mình nhìn vào bản hợp đồng đã bị hắn kí nhầm bên…1

Bàn tay đưa lên bóp chặt lấy thái dương, đầu mi tâm cau chặt lại, gương mặt mệt mỏi và giận dữ với chính mình….Tại sao lại có thể phạm phải lỗi sai cơ bản như thế này? Đến kí hợp đồng cũng kí nhầm bên!

Tâm trạng rối bời, giống như những cơn gió thổi qua tán cây, xào xạc, rung động và hỗn loọa…

Mạc Thiệu Khiêm đứng dậy, cầm theo bản hợp đồng bị kí sai tiến về phía máy hủy rác…

Tiếng rè rè vang lên, bản hợp đồng 5 chương A4 chốc lát đã bị cắt thành những mảnh giấy vụn…

Giá mà…yêu hận tình thù cũng có thể như những tờ giấy kia…cắt thành những mảnh vụn…

Trở lại bàn làm việc, Mạc Thiệu Khiêm ấn nút nội bộ, có tiếng thưa cung kính vang lên:

_ Thưa chủ tịch! Ngài cần gì ạ?

_ Bản hợp đồng của bên Long Hội có chút vấn đề, cô kiểm tra lại một lần nữa về thời gian giao hàng và liên lạc với phía nhà xưởng chế tác thống nhất lại một lần nữa, rồi giao lại bản hợp đồng mới cho tôi!

_ Thưa….Dạ vâng ạ!

Cô thư ký không dám phản đối…Rõ ràng là bản hợp đồng đã được Chủ tịch cùng bên đối tác và bên thiết kế thống nhất từ trước rồi mà….sao đột nhiên lại?

Nhưng nghe giọng nói của chủ tịch có vẻ không vui…tốt nhất là nói sao thì nghe vậy, tránh tên rơi đạn lạc!

Từ sáng sớm tới giờ, trong công ty cũng ầm ĩ rộ lên thông tin Chủ tịch đã ly hôn cùng vợ sau một năm đám cưới, chấn động tới mức các bên đối tác khách hàng còn tò mò dò tới dò lui, phòng quản lý còn phải vất vả lắm vì các bên phóng viên báo đài cứ liên tục gọi tới quấy nhiễu…

Tâm trạng của chủ tịch không vui cũng dễ hiểu! Trong ngày ly hôn mà chủ tịch vẫn còn bình tĩnh đi làm như thế này là đáng nể rồi….hoặc có thể là….tình cảm của hai người không tốt, nên đường ai nấy đi cũng không có gì quá mức đau khổ…?

Thôi thôi tốt nhất không nên nghĩ nhiều! Tò mò hại tới thân! Giải quyết công việc là trên hết!

Trong phòng chủ tịch, Mạc Thiệu Khiêm thở dài, tựa lưng vào thành ghế cao lớn….âm trầm, lặng lẽ….

Căn phòng rộng lớn trống rỗng, một mình hình bóng hắn im lìm tĩnh lặng…

****

Mộ Tuấn Văn đang xào nấu trong bếp, sườn xào chua ngọt, canh trứng đậu, bí ngòi xào tỏi….đều là những món mà con gái của ông thích…Ngày hôm nay là ngày trọng đại, là ngày con gái ông tự do trở về…Cả đêm qua ông vừa vui vừa lo, hồi hộp cả đêm không ngủ nổi, sáng đã dậy sớm tắm rửa cắt tóc cạo râu, đi chợ mua thực phẩm về nhà nấu cơm chờ con gái về…

Thơm ngon quá rồi, miếng sườn bóng bảy màu sắc đậm đà ngon mắt, bí ngòi xanh tươi cùng những tép tỏi trắng tinh, canh trứng vàng tươi thơm ngọt, bới thêm một tô cơm trắng nữa thôi, con gái nhất định sẽ thích.

Làm cha mà chẳng giúp đỡ gì được con gái, để con gái phải chịu khổ cực như vậy, chỉ có thể nấu cho con gái một bữa cơm ngon lành thế này…bao nhiêu yêu thương dồn hết vào bữa ăn này…

Không biết con gái bao giờ về nhỉ? Nấu xong ngon lành để nguội thì thật là phí, hay là xào chín tới rồi lát con gái về rồi hâm lại?

Không biết liệu người ta có gây khó dễ gì cho con bé không? Không được…sốt ruột quá! Phải ra ngoài ngõ xem sao….!

Mộ Tuấn Văn lau mồ hôi túa ra trên trán, tắt bếp gas, vội vã quay lại…

Chiếc khăn trên tay ông rơi xuống…

Phía sau lưng ông, Dung Âm đã đứng ở đó từ bao giờ, chiếc va li nhỏ bé đặt ở bên cạnh, gương mặt xinh xắn đang nở nụ cười hạnh phúc tan vào nước mắt…

Vừa nãy Dung Âm từ họp báo vội vàng về nhà, cánh cửa sắt cũng đã được Mộ Tuấn Văn sửa lại, mở nhẹ tay hơn trước rất nhiều. Cô cứ thế len lén bước vào nhà, nhìn thấy ông đang tất bật nấu ăn trong bếp, tự dưng lồng ngực lại căng tức đến mức ngạt thở….Cứ thế mà đứng sau lưng ngắm trộm ông…

Một năm trôi qua, cha cũng đã già rồi, tóc cũng đã bạc gần hết, động tác cũng không còn nhanh nhẹn như xưa…

Cha cô….già thật rồi!

Dung Âm nhìn bóng lưng của ông, nước mắt nóng hổi từ từ lăn xuống, thật muốn tiến tới mà ôm lấy ông…

Lúc này thì Mộ Tuấn Văn quay lại…

Cha con bốn mắt nhìn nhau, một khoảng khắc im lặng chợt vỡ vụn ra như bóng nước…

Dung Âm lao tới, ôm chặt lấy cha mình, bao nhiêu tủi nhục cay đắng trong một năm qua như dừng trước ngưỡng cửa, dừng ngay tại dây phút này…

_ Cha ơi! Con gái về rồi đây!1

Lần này con sẽ không đi nữa…vĩnh viễn ở bên cạnh cha!

Con….tự do rồi!

****


Like và Vote cho Kỳ Kỳ để mình có động lực ra chap mỗi ngày nha


Follow Tài khoản của Kỳ Kỳ nhé.


Yêu thương ❤️


Thư Kỳ 🍀

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK