Thấm những lọn tóc ướt đẫm nước vào lớp khăn khô, Dung Âm khoan khoái với cơ thể nhẹ tênh sạch sẽ….bỗng nhiên thoáng chốc lại giật mình.
Nhìn quanh căn phòng, Dung Âm thừ người ra một lúc…rồi bất giác mỉm cười…
Bây giờ Dung Âm mới chợt nhận ra, tại sao xa cách bao tháng ngày, mà cô lại quen thuộc căn nhà của anh như thể chưa từng bao giờ rời đi…
Tất cả mọi thứ trong nhà của Mạc Thiệu Khiêm, từ lúc cô rời đi cho tới bây giờ đều không hề có chút thay đổi, ngay cả chỗ để khăn tắm và mùi nước xả vải quen thuộc…vẫn vẹn nguyên như những ngày tháng cô vẫn còn ở đây…
Sở dĩ Dung Âm cảm nhận rõ điều đó, chính bởi vì từng ngóc ngách nhỏ nhất trong căn nhà của anh…chính là một tay cô sắp xếp…
Mỉm cười với ý nghĩ vu vơ vừa thoáng qua, Dung Âm cuốn chặt khăn tắm quanh tóc, lau khô người, mặc quần áo và bước ra ngoài.
Nếu như theo cô nhớ, thì sạc điện thoại dự phòng của cô còn để ở dưới ngăn tủ….Dung Âm cúi người chầm chậm mở ra….Nếu Mạc Thiệu Khiêm chưa bỏ nó đi thì…
Đây rồi!
Đúng là từ khi cô bước chân đi, anh không thay đổi bất kì điều gì thật!
Chiếc điện thoại đáng thương của cô cuối cùng cũng được nạp năng lượng, nằm im lặng trên mặt bàn, chờ đợi Dung Âm điểm trang.
Soi mình trong gương, Dung Âm không khỏi cảm thấy có chút bất ngờ…Cô không còn nhận ra gương mặt trắng bệch mệt mỏi vời quầng mắt trũng sâu âu sầu, ảm đạm thần thương của mình trước kia nữa…Thay vào đó là gương mặt bừng sáng sắc màu hạnh phúc, đôi mắt cô lấp lánh vui tươi, gò má và đôi môi phơn phớt sắc hồng…Chỉ sau một đêm mà cô như biến thành một người khác…
Nhìn xem sức mạnh của Mạc Thiệu Khiêm có thể tác động tới phụ nữ tới nhường nào này….chỉ cần ở gần anh một chút thôi cũng đủ khiến cho cô không thể nhận ra được bản thân mình nữa…
Dung Âm bắt đầu sấy khô tóc, rồi buộc nó gọn lên trên đỉnh đầu, thoa chút son môi và chuố mi mắt, cô chẳng cần phấn hồng cho gương mặt cứ rạng rỡ đỏ ửng này nữa…
Phân vân không biết chị Khang Kiều sắp tới chưa, Dung Âm nhìn đồng hồ trên tường….rồi bất giác thừ người ra…
Chắc giờ này căn nhà của chú Mộ cũng đang bị cảnh sát khám xét rồi…!
Thật là thời thế thế thời, con tạo xoay vần trắng đen không lường…Ai có thể nghĩ một người đức cao vọng trọng như chú Mộ, lại có thể có ngày xa cơ lỡ vận như hôm nay!
Bây giờ lại còn nửa tỉnh nửa mê, nửa quên nửa nhớ…thật khiến cho người ta đau lòng.
Dung Âm nhấc điện thoại lên, đắn đo một chút…cuối cùng cũng quyết định rút sạc điện thoại, gọi điện cho cha mình.
Sau hai hồi chuông, cha cô nhấc máy. Vẫn là chất giọng ấm áp trìu mến ấy, ông dịu dàng nói với cô…
_ Âm nhi…Cha nghe đây!
_ Cha ơi…chú Mộ thế nào rồi ạ?
_ Chú của con tỉnh rồi! Ăn sáng xong liền ra sân chơi, bây giờ cha đang ngồi trên ghế nhìn chú con chạy qua chạy lại…Bỗng nhiên lại có cảm giác giống như ngày bé, chú của con cũng thường theo cha ra sân chơi thế này…Cũng có chút hoài niệm…
Một khoảng lặng nhẹ len vào giữa cuộc trò chuyện, Dung Âm nén tiếng thở dài, khẽ mím môi lại…lắng nghe tiếng cười trầm thấp có chút ngại ngần của cha mình…
_ Con gái…chắc cha thật sự già rồi…Cứ mãi nói lung tung những chuyện cũ…
_ Con rất thích nghe cha kể những câu chuyện cũ mà…
Dung Âm nhoẻn cười, mặc dù biết rằng cha cô không thấy được…nhưng cô tin rằng ông có thể cảm nhận được…Giống như cô đang cảm nhận được chút bình yên len lén qua đây…
Cũng có lẽ vì như vậy, Dung Âm lòng dặn lòng, quyết định không nói với cha cô chuyện gì đang xảy ra…Chút yên bình ít ỏi này, cho dù liều mạng, cô cũng phải giữ lại cho cha…
_ Con gọi điện có chuyện gì không con gái?
Thấy Dung Âm đột nhiên yên lặng hồi lâu, Mộ Tuấn Văn nhẹ nhàng dò hỏi, lập tức nghe thấy thanh âm trong vắt an yên của cô.
_ Dạ không ạ! Con gọi điện hỏi thăm chú và cha, với cả muốn nói với cha là sáng nay con có chút việc bận, chiều con sẽ qua thăm chú và cha ạ!
_ Chuyện gì vậy, có rắc rối lắm không con?
Mộ Tuấn Văn lo lắng hỏi cô, vẫn cứ là linh cảm của một người cha thật nhạy cảm…
Dung Âm nghĩ tới cửa hàng trà mà Thiệu Khiêm mua cho cô, lại nhớ đến cuộc hẹn ăn trưa sắp tới với Khang Kiều, rồi nhớ tới đêm hôm qua liều mạng chờ Thiệu Khiêm dưới trăng thanh đêm vắng, lại nhớ tới việc cuối cùng mình cũng chỉ như một cánh hoa, tùy vào cơn gió thổi bay về phía anh…
Cuối cùng cô chỉ mỉm cười, khẽ khàng nói với cha mình…
_ Dạ không có chuyện gì đâu ạ! Cha đừng lo lắng!
****
Lúc Mạc Thiệu Khiêm tới nơi, một viên cảnh sát đã đợi lệnh chờ sẵn, đưa anh vào bên trong.
Căn nhà của Mộ Tuấn Phúc đã kín chặt cảnh sát sẵn sàng thi hành nhiệm vụ, nhưng điều làm cho anh cảm thấy kì lạ…đó là tất cả lực lượng đều không ai tiến hành nhiệm vụ khám xét, ngược lại đều tập trung tại phòng khách lớn, vây trước một màn hình máy tính đang hoạt động…
Nhưng điều làm Mạc Thiệu Khiêm vô cùng khó hiểu, đó là trên bàn còn có một con thú bông với phần bụng đã bị rạch nát, bông rơi cả ra bên ngoài, giống như đã bị lôi ra một cách thô bạo.
Ngồi trước máy tính là Nhiếp Phong và Kiến Hào cùng một viên cảnh sát lạ mặt, mỗi người ôm một mối tâm trạng, hồ nghi và sững sờ.
Khi Mạc Thiệu Khiêm tới, Kiến Hào còn dường như không hề cảm nhận được sự xuất hiện của anh…có lẽ vì toàn bộ sự tập trung của hắn đều đã đổ đồn vào màn hình máy tính kia…
Đến khi có người đánh tiếng, hắn mới ngước mắt lên nhìn anh, ánh mắt hoảng loạn, tê dại và bàng hoàng…
_ Mạc…Cậu….mình nghĩ…cậu nên xem cái này!
Kiến Hào đứng dậy nhường ghế cho Mạc Thiệu Khiêm…Anh để ý thấy đôi tay siết chặt của hắn còn có chút run rẩy….
Nhiếp Phong đột nhiên tĩnh lặng khác thường, trong ánh mắt thông tuệ ấy không còn ánh lên sự tinh anh nhiệt huyết thường ngày nữa…ngược lại là sự hoang mang tới cực độ…
Khi Mạc Thiệu Khiêm ngồi xuống, anh nghe thấy loáng thoáng bên tai tiếng của Kiến Hào văng vẳng vọng lại…
_ Mình nghĩ cậu nên chuẩn bị sẵn tâm lý….bởi vì những gì cậu sắp xem…sẽ vô cùng kinh hoàng…!
Kinh hoàng!
Và tàn độc!
*****
Khang Kiều chọn một quán đồ Trung rất yên tĩnh, dựa vào thái độ hòa nhã thân thuộc của nhân viên với cô có lẽ đây là quán quen của Khang Kiều. Dẫn Dung Âm vào một góc bàn cạnh một bức bình phong rất đẹp, Khang Kiều đưa thực đơn cho cô, vui vẻ nói.
_ Chọn những món đắt nhất cho chị! Hóa đơn do vị băng lãnh ngàn năm kia trả nên chị em mình cứ thoải mái đi!
Dung Âm chẳng biết nói gì chỉ đành cười toe toét với Khang Kiều, ngay cả người phục vụ đứng cạnh cũng cười tươi tắn…Sao mà hôm nay nhìn ai cũng rạng rỡ thế nhỉ?
Chưa vội chọn món, Dung Âm hí hoáy nhắn tin cho Mạc Thiệu Khiêm địa chỉ của nhà hàng, cũng không quên hỏi anh đã xong việc chưa, và công việc của cảnh sát ở nhà của chú thế nào rồi…
_ E hèm!
Tiếng tằng hắng của Khang Kiều vang lên, Dung Âm lập tức như một đứa trẻ đang lén quay bài bị cô giáo bắt gặp, vội vàng đặt điện thoại xuống.
_ Kệ anh ấy đi Dung Âm! Chọn món ăn đi chị đói lắm rồi! Sau đó chúng ta vừa ăn vừa bàn bạc việc mở nhà hàng làm sao cho phá tiền của ngài Mạc đó càng nhiều càng tốt là được! Khai trương mời Dương Mịch, mời cả Châu Tấn, nếu được mời hẳn Dương Tử Quỳnh về luôn!1
Dung Âm bật cười trước đề xuất quá mức… “táo bạo” của Khang Kiều, cẩn thận mở thực đơn và chọn món ăn…
****
Màn hình máy tính chỉ còn một màu xanh ngắt lạnh lẽo….Hình ảnh đã kết thúc từ lâu....và Mạc Thiệu Khiêm cũng giống như thể đã hóa thành một bức tượng sáp, tĩnh lặng, vô hồn…
Chỉ có ánh mắt của anh…ánh mắt không giấu nổi kinh hoàng sững sờ của anh….hoảng loạn đau thắt…
Xung quanh tất cả…cũng chẳng có nổi một ai có thể lên tiếng vào lúc này….
Ánh mắt của Nhiếp Phong dừng lại trên gương mặt trắng bệch thất thần của Mạc Thiệu Khiêm…đắn đo nín thở, ngập ngừng muốn lên tiếng…
Nhưng đột nhiên, tiếng chuông tin nhắn của Mạc Thiệu Khiêm vang lên, phá vỡ không gian im lặng vỡ nát như băng mỏng…
Bàn tay run rẩy của Mạc Thiệu Khiêm cầm điện thoại lên, và khi đôi mắt anh hút vào dòng tin nhắn vui tươi của Dung Âm…khóe mắt anh không thể kìm được nữa…đỏ ngầu nóng rát…
Và rồi anh đứng dậy, bỏ mặc sau lưng những tiếng gọi hốt hoảng mà anh không thể phân định của ai nữa…Mạc Thiệu Khiêm giống như một kẻ điên rồi…điên cuồng lao ra khỏi căn biệt thự ngột ngạt này….
*****
Hi vọng các tình yêu dành phiếu VOTE và LIKE cho Kỳ Kỳ nha ❤️
Like truyện cho Kỳ Kỳ nhé...Đọc chương nào like chương đó nha, đừng lười Like mỗi một chương 😂
HI VỌNG CÁC TÌNH YÊU TẶNG KỲ MỘT LƯỢT THEO DÕI TÀI KHOẢN để Kỳ sớm có 1k theo dõi nha 🍀