Trong thước phim quay lại, hình ảnh Mộ Tuấn Phúc đi đi lại lại trong phòng bệnh khoảng năm phút cuối trước khi có quyết định nhảy xuống. Ông liên tục tiến đến cửa sổ để mở, nhìn ra khoảng trời rộng phía trước mặt, rồi cúi đầu nhìn nền đất phía dưới, đứng lặng hồi lâu rồi lại quay đầu đi vào phòng…cứ thế lập đi lập lại khoảng hơn bốn lần...Có lẽ khoảng thời gian ngắn ngủi đó chính là giây phút đấu tranh day dứt nhất trong cuộc đời của ông.
Lúc Mộ Tuấn Phúc gieo mình xuống dưới đất lạnh, cũng may là có tán cây lớn mọc bên cửa sổ ngăn lại. Trước khi rơi xuống đất, ông đập người vào tán cây lớn, vì thế cũng làm giảm lực đập đi rất nhiều...nếu không chắc chắn không thể giữ được tính mạng.
Mộ Tuấn Văn ngồi lặng trước cửa phòng cấp cứu sáng đèn, bàn tay sau khi kí vào tờ giấy hoàn toàn tự nguyện tiến hành ca phẫu thuật với tỉ lệ thành công rất thấp, nếu như có bất trắc xảy ra sẽ không kiện tụng phía bệnh viện và ekip trực tiếp tiến hành ca mổ vẫn còn run run.
_ Cha...cha uống chút nước đi!
Một cốc nước ấm được Dung Âm mang tới, Mộ Tuấn Văn khẽ đón ly nước từ bàn tay nhỏ nhắn của cô, thanh âm run run như thể sóng biển òa vỡ...
_ Cám ơn con...!
Bàn tay mát lạnh của cô khẽ ôm lấy gương mặt đã nhuốm nét thời gian của ông, đôi mắt cũng không còn nét tinh tường giờ phảng phất nét tột cùng bi thương, những vết chân chim xô lại héo hắt...Đầu ngón tay của cô lau nhẹ đi những vệt nước ẩm ẩm vẫn còn vương trên gương mặt cha mình...Có trời mới biết trong lòng cô khó xử biết bao, đau lòng biết bao khi nhìn thấy ông thế này. . Truyện chính ở TгЦ мtгuуeИ.V И
_ Cha à! Cha đừng lo lắng quá! Bác sĩ vẫn đang tận tình chữa trị cho chú...Con tin rằng sẽ ổn thôi!
Cho dù Mộ Tuấn Văn biết những lời mà Dung Âm nói ra đều chỉ để an ủi ông, nhưng trong tâm cũng dễ chịu đi rất nhiều...
Bàn tay dịu dàng đặt lên gò má của Dung Âm, dịu dàng gật đầu.
Hình ảnh âu yếm đầy tình cảm giữa Dung Âm và cha mình vô tình được Mạc Thiệu Khiêm nhìn thấy. Lòng mắt sâu thẳm của anh đột nhiên phảng phất nét u buồn...
Có vẻ một kẻ như anh, trời sinh ra vốn để cô độc...những thứ tình cảm như thế này anh cũng lâu rồi không còn được cảm thấy...
Những người mạnh mẽ nhất cũng không hẳn là không biết cô đơn...
_ Âm nhi!
Thanh âm trầm thấp của anh vâng lên, khiến cho Dung Âm khẽ giật mình. Cô đứng dậy, nhìn Mạc Thiệu Khiêm bước tới, dịu dàng đặt vào tay cô một giấy còn ấm sực.
_ Em và cha cả ngày nay không ăn gì rồi...tôi mua chút đồ ăn!
_ Cậu không cần phải làm thế đâu! Cậu Mạc!
Mộ Tuấn Văn lạnh nhạt nói....Mạc Thiệu Khiêm chỉ mỉm cười, trầm tĩnh lên tiếng:
_ Chú Mộ! Sức khỏe là quan trọng...Cháu và chú là đàn ông thì không sao, nhưng Âm nhi là phụ nữ...Cháu không muốn cô ấy bị kiệt sức trước khi đợi được chú Mộ tình lại!
Dung Âm hít vào một hơi, len lén cắn môi...Cái cảm giác ngại ngần khó xử khi phải đứng giữa hai người này đúng là đáng sợ mà...
_ Ngồi xuống ăn đi!
Mạc Thiệu Khiêm nói với Dung Âm...trong giọng nói có chút nghiêm khắc cường hãn...
Mi tâm của cô khẽ khàng hạ xuống như cánh bướm...Bấy lâu nay Dung Âm quen với một Mạc Thiệu Khiêm ân cần ẩn nhẫn...mà quên mất việc vốn dĩ bản chất của anh chính là lãnh khốc và uy quyền.
Làm gì có người nào mời người khác ăn lại trịnh thượng như anh chứ.
Lúc Dung Âm ngồi xuống ghế, Mạc Thiệu Khiêm ngồi xuống trước mặt cô, ân cần mở hộp thức ăn giúp cô.
Bên trong là cháo thịt bò thơm tới chảy nước miếng...Mạc Thiệu Khiêm thì mở hộp cháo cho Dung Âm, còn cô thì mở hộp cháo cho cha mình.
_ Anh không ăn sao?
_ Nếu như không quá đói, không phải đồ ăn em nấu thì anh cũng không muốn ăn!
Mạc Thiệu Khiêm vừa lau sạch thìa nhựa cho Dung Âm, vừa trầm tĩnh trả lời...Bình thản như thể mây bay gió thổi, hoàn toàn chẳng để ý đến gương mặt bối rối đỏ ửng của Dung Âm và cái cau mày phản đối của Mộ Tuấn Văn.
Nhưng có lẽ Mạc Thiệu Khiêm nói đúng...cả ngày nay cô chưa ăn gì, lại gặp quá nhiều chuyện xảy ra...chỉ đến khi cầm hộp cháo của anh mua, cô mới biết mình đói tới mức tay cũng run bắn lên...
Dung Âm lẳng lặng ăn cháo, còn Mạc Thiệu Khiêm thì đang bóc chai nước cho cô.
Thời gian cứ chầm chậm lết qua, cuộc phẫu thuật chẳng biết bao giờ mới có kết quả.
Mộ Tuấn Văn chờ tới mức kiệt sức, thiếp đi lúc nào cũng không biết...
Chiếc chăn được y tá mang đến, Dung Âm khẽ khàng cúi người thay cho lời cảm, lặng lẽ phủ chăn lên thân hình đang co ro của Mộ Tuấn Văn, động tác ân cần dịu dàng không để ông thức giấc.
_ Em đưa cha vào phòng chờ nghỉ ngơi đi. Đừng để cha nằm ở đây dễ cảm lạnh.
Mạc Thiệu Khiêm khẽ nói với cô khi Dung Âm đứng dậy, tránh làm ông tỉnh giấc.
Mấy vị “đại gia” như Mạc Thiệu Khiêm, cho dù là ở đâu cũng sẽ có những nơi chuyên biệt phục vụ cho riêng mình. Ví dụ như đi sân bay thì ở phòng chờ thương gia, ngồi máy bay thì ngồi khoang first class (nếu không kể mấy vị tỉ phú có chuyên cơ riêng)...trong bệnh viện cũng có phòng chờ VIP...
Dung Âm thì không quen với những đối đãi đặc biệt như thế, với lại...cô cũng không muốn mình được đối đãi tận tình như vậy...Đáp lại lời đề nghị chân thành của Mạc Thiệu Khiêm, Dung Âm chỉ khẽ khàng lắc đầu...
_ Cha em muốn chờ đến khi cuộc phẫu thuật kết thúc, giờ ai nói cũng không nghe đâu...Anh cứ kệ ông đi!
_ Âm nhi...!
Tiếng gọi của Mạc Thiệu Khiêm vừa vang lên, đã khiến cho nụ cười trên gương mặt Dung Âm hơi se sắt lại.
Đôi mắt trong vắt của cô hiện lên một chút bối rối, cho dù chỉ mong manh tựa như khói sương thoảng qua…nhưng biểu cảm miễn cưỡng đó đương nhiên không thể qua mắt được anh.
Lúc trước khi chỉ có anh và cô tại cầu thang, hai tiếng “Âm nhi” của anh cũng khiến cô giật mình loạng choạng suýt ngã, bây giờ lại khiến cho cô trở nên cứng đờ sượng sùng…Rút cuộc là tại sao?
Giọng nói khô cứng, như thể có cả sự giận dữ âm ỉ, như mạch ngầm của một ngọn núi lửa đang chực chờ phun trào...
_ Dường như tôi thấy em có vẻ không vui mỗi lần tôi gọi em là Âm nhi?
_ Chúng ta...cũng không thân thiết đến thế!
Lần thứ hai trong ngày, trái tim của Mạc Thiệu Khiêm lại bị lời nói như dao như gươm của cô cứa một nhát...
_ Em không tin tưởng tôi?
Mạc Thiệu Khiêm lặng lẽ thốt lên...câu hỏi mà anh rất muốn hỏi cô...rất muốn hỏi từ lâu...nhưng lại sợ câu trả lời.
Gương mặt nhu mì của Dung Âm khẽ cúi xuống...lần đầu tiên trong đời, Mạc Thiệu Khiêm biết tới dáng vẻ yếu ớt này của cô lại mang một sự cương quyết mạnh mẽ tới vậy...
Đấy là khi khoảng khắc cô khẽ mỉm cười, nụ cười xinh đẹp nhưng u buồn...nhẹ giọng trả lời anh...
_ Em không phải không tin tưởng anh...mà em không tin tưởng sự dịu dàng của anh!1
****
Hi vọng các tình yêu dành phiếu VOTE và LIKE cho Kỳ Kỳ nha ❤️
Like truyện cho Kỳ Kỳ nhé...Đọc chương nào like chương đó nha, đừng lười Like mỗi một chương 😂
HI VỌNG CÁC TÌNH YÊU TẶNG KỲ MỘT LƯỢT THEO DÕI TÀI KHOẢN để Kỳ sớm có 1k theo dõi nha 🍀