Ban đầu, Vinh Vương Phi còn nghĩ chuyện không nghiêm trọng đến vậy, chỉ sai một tiểu nha hoàn xinh đẹp đến chỉ cho con trai biết cách làm, khi đó mới nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề.
Lúc đó chẳng khác nào như sấm sét giữa trời quang, bà ta một mặt ra tay dứt khoát, ngăn chặn người có khả năng truyền tin ra ngoài, một mặt bí mật mời danh y, nhưng vẫn không giúp ích được gì. Sau khi Tạ Uyển Dư vào cửa, bọn họ vẫn không từ bỏ việc điều trị, mãi đến bốn năm trước, khi con trai chịu nhục không nổi nữa, hai mắt đỏ bừng cầu xin bọn họ đừng tra tấn hắn ta nữa.
Nam nhi không dễ rơi lệ, chỉ do chưa đụng tới chỗ đau thấu tim gan.
Nhìn thấy con trai như vậy, tim bà ta đau như dao cắt, Tạ Uyển Dư cũng không ép hắn chữa trị, bà ta thở phào nhẹ nhõm, thật ra qua nhiều năm như vậy, bà ta gần như đã tuyệt vọng rồi, nhưng dù sao cũng phải cho Tạ Uyển Dư một lời giải thích. Bản thân Tạ Uyển Dư cũng bỏ cuộc thì sẽ tốt hơn.
Vậy mà sau bốn năm, Tạ Uyển Dư lại chủ động xin mời danh y, lòng Vinh Vương Phi nặng nề, sao nàng lại đột nhiên đổi ý.
Đương nhiên là do ta cố ý xát muối lên vết thương của các ngươi rồi.
Nước mắt A Ngư ướt đẫm mi mắt: "Mẫu phi, hôm qua trong lúc vô tình ta đã nghe mấy tiểu nha hoàn bàn luận, bọn họ nói, sau này vương phủ còn chưa biết sẽ rơi vào tay ai! Mẫu phi, vừa rồi ta ôm Bảo Ca Nhi, nhưng thật lòng không thể nào thân thiết được. Dù sao cũng không phải ruột thịt do ta sinh ra, dù thương hắn cỡ nào thì hắn cũng sẽ không yêu thương ta như người sinh ra hắn, sau này chắc chắn hắn sẽ chỉ hiếu thuận với cha nương ruột, thậm chí là tổ mẫu ruột. Đến lúc đó, bên dòng đích chúng ta chỉ có thể tự lo cho nhau, mẫu phi, chẳng lẽ người cam lòng nhường cả gia nghiệp lớn như thế này cho con cháu người ngoài sao?"
Vinh Vương Phi đương nhiên không cam lòng, chẳng phải bà ta vẫn luôn tìm đủ mọi cách giấu giếm bệnh kín của con trai sao, đó không phải đơn giản chỉ vì bà ta sợ con trai mất đi vị trí thế tử.
Sau khi A Ngư rời đi, Vinh Vương Phi suy nghĩ rất lâu, quyết định thử lại một lần nữa, có cố gắng biết đâu sẽ khỏi bệnh. Vinh Vương yêu thích lão nhị, lão ngũ do Hứa Trắc phi sinh ra, sau này muốn nhận con thừa tự, khả năng cao sẽ phải nhận từ nhị phòng và ngũ phòng, để cháu trai của tiện nhân Hứa Trắc phi thừa kế vương phủ, không nghĩ thì thôi, vừa nghĩ đến bà ta đã hoảng sợ muốn nôn.
Nên Vinh Vương Phi sai người mời A Ngư đến, nói ra quyết định của bà ta.
A Ngư vô cùng biết ơn.
Vinh Vương Phi cười khổ: "Đứa nhỏ này sao còn nói những lời khách sáo như vậy, hai mẹ con chúng ta còn phải cảm ơn con nữa đó, mấy năm nay đã làm con phải chịu oan ức rồi."
A Ngư cười: "Đây là bổn phận của con dâu."
Vinh Vương Phi hài lòng, bà ta vô cùng hài lòng với Tạ Uyển Dư, một cô con dâu được lựa chọn kỹ càng. Xuất thân cao quý, tài giỏi xinh đẹp nhất, quan trọng nhất là dành cả tấm lòng cho con trai bà ta.
Khi quyết định cưới Tạ Uyển Dư, bà ta cũng lau mồ hôi đánh cược một lần. Đặt cược vào tình cảm Tạ Uyển Dư dành cho con trai, cũng đặt cược vào việc nàng có biết xấu hổ hay không, vì khi không để ý tình cảm ghét bỏ trượng phu sẽ bị mọi người nói là phóng đãng.
May mắn là bà ta đã thắng, Tạ Uyển Dư còn phối hợp hơn bà ta tưởng tượng. Mấy năm nay Tạ gia cũng giúp con trai đi lên từng bước, tuy bọn họ thuộc dòng vương tước, nhưng Vinh Vương không có năng lực, tôn quý có thừa, nhưng quyền thế không đủ.
“Còn Phục Lễ thì sao ạ?” A Ngư nhìn Vinh Vương Phi.
Vinh Vương Phi nói: “Để ta nói cho.” Đây là vảy ngược của con trai, bà ta sợ Tạ Uyển Dư đụng vào rồi lại to chuyện, tổn thương tình cảm của hai người, như vậy sẽ không tốt.
Vinh Vương Phi còn nói để bà ta tìm danh y.
A Ngư vội nói mẫu phi vất vả.
Khách sáo một hồi, A Ngư xin phép về viện của mình.
Quay về viện, A Ngư ôm mèo xoa nắn.
Thế đạo thật không công bằng, nữ nhân không sinh được con tức là đã phạm một trong thất xuất, có thể bị nhà chồng quang minh chính đại vứt bỏ.
Nhưng mà muốn bỏ trượng phu vì hắn ta không thể thì sẽ bị nói là phóng đãng, ha, thế đạo này không có từ bỏ trượng phu, nữ nhân bỏ được trượng phu vô cùng ít ỏi, ai làm vậy mà không bị mắng là người không biết lễ nghĩa liêm sỉ.
Nếu ngươi muốn đứng bên phía đạo đức, ngươi chỉ có thể suy nghĩ cẩn thận để đạp bên kia xuống. Nàng không vội, nàng đang rất mong chờ dáng vẻ bị đâm vào chỗ đau của Thẩm Khắc Kỷ.
Đối với một nam nhân, bất lực còn khó chịu hơn cả cái chết. Nàng chỉ muốn nhắc đi nhắc lại cho Thẩm Khắc Kỷ nhớ, hắn ta còn chẳng phải nam nhân!
Không chỉ bề ngoài, mà còn ở sâu bên trong. Lợi dụng tình yêu của nữ tử, đến khi nàng không còn giá trị lợi dụng lại lập tức thay đổi sắc mặt, ghét bỏ nàng đã cản trở việc theo đuổi hạnh phúc của hắn ta, muốn thoát khỏi nàng càng nhanh càng tốt.
Buổi tối, Thẩm Khắc Kỷ vừa từ nha môn trở về, đã bị Vinh Vương Phi giữ lại nói chuyện riêng, cho tất cả người hầu lui ra, rồi tha thiết nói chuyện mời danh y.
Thẩm Khắc Kỷ siết chặt nắm tay, đủ loại nhục nhã năm đó hiện rõ ràng trong đầu hắn ta.
Thấy sắc mặt hắn ta thay đổi, trên mu bàn tay hằn lên gân xanh, lòng Vinh Vương Phi như bị dao cắt, nghĩ thôi vậy cũng được, nhưng lại nhớ đến Hứa Trắc phi, bà ta cứng rắn lại: "Phục Lễ, con cam lòng cả đời cực khổ mà để cho người ngoài hưởng thụ thành quả đó sao."
Mặt mày Thẩm Khắc Kỷ hết xanh rồi trắng, ai không muốn có con nối dõi, nhưng hắn ta đã chữa trị nhiều năm, thật sự không muốn lại chịu đau chịu khổ lần nữa, đau đớn trên thân thể không là gì, nỗi đau thật sự là sự dày vò thống khổ trong tâm trí mà hắn ta không chịu nổi.
Tại sao hắn ta lại mắc phải loại bệnh này! Tại sao?
Lúc đó chẳng khác nào như sấm sét giữa trời quang, bà ta một mặt ra tay dứt khoát, ngăn chặn người có khả năng truyền tin ra ngoài, một mặt bí mật mời danh y, nhưng vẫn không giúp ích được gì. Sau khi Tạ Uyển Dư vào cửa, bọn họ vẫn không từ bỏ việc điều trị, mãi đến bốn năm trước, khi con trai chịu nhục không nổi nữa, hai mắt đỏ bừng cầu xin bọn họ đừng tra tấn hắn ta nữa.
Nam nhi không dễ rơi lệ, chỉ do chưa đụng tới chỗ đau thấu tim gan.
Nhìn thấy con trai như vậy, tim bà ta đau như dao cắt, Tạ Uyển Dư cũng không ép hắn chữa trị, bà ta thở phào nhẹ nhõm, thật ra qua nhiều năm như vậy, bà ta gần như đã tuyệt vọng rồi, nhưng dù sao cũng phải cho Tạ Uyển Dư một lời giải thích. Bản thân Tạ Uyển Dư cũng bỏ cuộc thì sẽ tốt hơn.
Vậy mà sau bốn năm, Tạ Uyển Dư lại chủ động xin mời danh y, lòng Vinh Vương Phi nặng nề, sao nàng lại đột nhiên đổi ý.
Đương nhiên là do ta cố ý xát muối lên vết thương của các ngươi rồi.
Nước mắt A Ngư ướt đẫm mi mắt: "Mẫu phi, hôm qua trong lúc vô tình ta đã nghe mấy tiểu nha hoàn bàn luận, bọn họ nói, sau này vương phủ còn chưa biết sẽ rơi vào tay ai! Mẫu phi, vừa rồi ta ôm Bảo Ca Nhi, nhưng thật lòng không thể nào thân thiết được. Dù sao cũng không phải ruột thịt do ta sinh ra, dù thương hắn cỡ nào thì hắn cũng sẽ không yêu thương ta như người sinh ra hắn, sau này chắc chắn hắn sẽ chỉ hiếu thuận với cha nương ruột, thậm chí là tổ mẫu ruột. Đến lúc đó, bên dòng đích chúng ta chỉ có thể tự lo cho nhau, mẫu phi, chẳng lẽ người cam lòng nhường cả gia nghiệp lớn như thế này cho con cháu người ngoài sao?"
Vinh Vương Phi đương nhiên không cam lòng, chẳng phải bà ta vẫn luôn tìm đủ mọi cách giấu giếm bệnh kín của con trai sao, đó không phải đơn giản chỉ vì bà ta sợ con trai mất đi vị trí thế tử.
Sau khi A Ngư rời đi, Vinh Vương Phi suy nghĩ rất lâu, quyết định thử lại một lần nữa, có cố gắng biết đâu sẽ khỏi bệnh. Vinh Vương yêu thích lão nhị, lão ngũ do Hứa Trắc phi sinh ra, sau này muốn nhận con thừa tự, khả năng cao sẽ phải nhận từ nhị phòng và ngũ phòng, để cháu trai của tiện nhân Hứa Trắc phi thừa kế vương phủ, không nghĩ thì thôi, vừa nghĩ đến bà ta đã hoảng sợ muốn nôn.
Nên Vinh Vương Phi sai người mời A Ngư đến, nói ra quyết định của bà ta.
A Ngư vô cùng biết ơn.
Vinh Vương Phi cười khổ: "Đứa nhỏ này sao còn nói những lời khách sáo như vậy, hai mẹ con chúng ta còn phải cảm ơn con nữa đó, mấy năm nay đã làm con phải chịu oan ức rồi."
A Ngư cười: "Đây là bổn phận của con dâu."
Vinh Vương Phi hài lòng, bà ta vô cùng hài lòng với Tạ Uyển Dư, một cô con dâu được lựa chọn kỹ càng. Xuất thân cao quý, tài giỏi xinh đẹp nhất, quan trọng nhất là dành cả tấm lòng cho con trai bà ta.
Khi quyết định cưới Tạ Uyển Dư, bà ta cũng lau mồ hôi đánh cược một lần. Đặt cược vào tình cảm Tạ Uyển Dư dành cho con trai, cũng đặt cược vào việc nàng có biết xấu hổ hay không, vì khi không để ý tình cảm ghét bỏ trượng phu sẽ bị mọi người nói là phóng đãng.
May mắn là bà ta đã thắng, Tạ Uyển Dư còn phối hợp hơn bà ta tưởng tượng. Mấy năm nay Tạ gia cũng giúp con trai đi lên từng bước, tuy bọn họ thuộc dòng vương tước, nhưng Vinh Vương không có năng lực, tôn quý có thừa, nhưng quyền thế không đủ.
“Còn Phục Lễ thì sao ạ?” A Ngư nhìn Vinh Vương Phi.
Vinh Vương Phi nói: “Để ta nói cho.” Đây là vảy ngược của con trai, bà ta sợ Tạ Uyển Dư đụng vào rồi lại to chuyện, tổn thương tình cảm của hai người, như vậy sẽ không tốt.
Vinh Vương Phi còn nói để bà ta tìm danh y.
A Ngư vội nói mẫu phi vất vả.
Khách sáo một hồi, A Ngư xin phép về viện của mình.
Quay về viện, A Ngư ôm mèo xoa nắn.
Thế đạo thật không công bằng, nữ nhân không sinh được con tức là đã phạm một trong thất xuất, có thể bị nhà chồng quang minh chính đại vứt bỏ.
Nhưng mà muốn bỏ trượng phu vì hắn ta không thể thì sẽ bị nói là phóng đãng, ha, thế đạo này không có từ bỏ trượng phu, nữ nhân bỏ được trượng phu vô cùng ít ỏi, ai làm vậy mà không bị mắng là người không biết lễ nghĩa liêm sỉ.
Nếu ngươi muốn đứng bên phía đạo đức, ngươi chỉ có thể suy nghĩ cẩn thận để đạp bên kia xuống. Nàng không vội, nàng đang rất mong chờ dáng vẻ bị đâm vào chỗ đau của Thẩm Khắc Kỷ.
Đối với một nam nhân, bất lực còn khó chịu hơn cả cái chết. Nàng chỉ muốn nhắc đi nhắc lại cho Thẩm Khắc Kỷ nhớ, hắn ta còn chẳng phải nam nhân!
Không chỉ bề ngoài, mà còn ở sâu bên trong. Lợi dụng tình yêu của nữ tử, đến khi nàng không còn giá trị lợi dụng lại lập tức thay đổi sắc mặt, ghét bỏ nàng đã cản trở việc theo đuổi hạnh phúc của hắn ta, muốn thoát khỏi nàng càng nhanh càng tốt.
Buổi tối, Thẩm Khắc Kỷ vừa từ nha môn trở về, đã bị Vinh Vương Phi giữ lại nói chuyện riêng, cho tất cả người hầu lui ra, rồi tha thiết nói chuyện mời danh y.
Thẩm Khắc Kỷ siết chặt nắm tay, đủ loại nhục nhã năm đó hiện rõ ràng trong đầu hắn ta.
Thấy sắc mặt hắn ta thay đổi, trên mu bàn tay hằn lên gân xanh, lòng Vinh Vương Phi như bị dao cắt, nghĩ thôi vậy cũng được, nhưng lại nhớ đến Hứa Trắc phi, bà ta cứng rắn lại: "Phục Lễ, con cam lòng cả đời cực khổ mà để cho người ngoài hưởng thụ thành quả đó sao."
Mặt mày Thẩm Khắc Kỷ hết xanh rồi trắng, ai không muốn có con nối dõi, nhưng hắn ta đã chữa trị nhiều năm, thật sự không muốn lại chịu đau chịu khổ lần nữa, đau đớn trên thân thể không là gì, nỗi đau thật sự là sự dày vò thống khổ trong tâm trí mà hắn ta không chịu nổi.
Tại sao hắn ta lại mắc phải loại bệnh này! Tại sao?