A Ngư chế giễu: “Chẳng lẽ Thế Tử nghĩ, ngủ một giấc rồi ta sẽ quên hết mọi chuyện, rồi sẽ như trước, chuyện gì cũng nghĩ cho Thế Tử à."
Thẩm Khắc Kỷ cứng đờ.
A Ngư lạnh nhạt nói: "Ta cần thời gian để bình tĩnh, Thế Tử cũng cần suy nghĩ lại về mối quan hệ của chúng ta.”
Khoé miệng Thẩm Khắc Kỷ khẽ run: “Thật xin lỗi.”
A Ngư cười cười: “Có vẻ như đây là lời mà Thế Tử nói với ta nhiều nhất.”
Lần nữa Thẩm Khắc Kỷ á khẩu không thể đáp lại, cau mày: “Nàng thay đổi rồi.”
“Người đều sẽ thay đổi, chẳng lẽ Thế Tử không thay đổi, con người luôn phải trưởng thành.” Thời niên thiếu, Thẩm Khắc Kỷ không như vậy.
Thẩm Khắc Kỷ im lặng.
Kể từ đó hai người cứ như vậy, nước sông không phạm nước giếng. Hôm sau, Thẩm Khắc Kỷ tìm gặp đại phu, vì để tránh để lộ thân phận, bọn họ mời đại phu đi chỗ khác, chỉ là gần đây số lần hắn ta ra ngoài càng ngày càng nhiều.
Mà A Ngư bên này ngày ngày câu cá cá, thỉnh thoảng đi tới thăm Tạ gia, cả ngày vui vẻ thoải mái.
A Ngư ngồi dưới bóng cây thả câu vuốt ve con mèo tam thể trên đầu gối, rốt cuộc Thẩm Khắc Kỷ và Nguyện Mộ Tình cũng ở bên nhau, A Ngư cười khẩy một tiếng. Giấy trắng mực đen viết rõ ràng nhưng chớp mắt đã quên mất. Cái gì mà ân tình tín nghĩa xem ra cũng không quan trọng hơn bản thân được vui vẻ.
Cấu kết ngoại tình ha, nàng sợ hiệu ứng cánh bướm, đời này hai người không thể ràng buộc nhau. Bây giờ nàng có thể hoàn toàn yên tâm, nhịn lâu như vậy cuối cùng nàng cũng có thể chia sẻ bí mật này cho toàn bộ kinh thành.
Sở dĩ chờ cho tới tận bây giờ là bởi vì một mặt sợ Nguyễn Mộ Tình sau khi biết tin sẽ ghét bỏ Thẩm Khắc Kỷ. Mặt khác là lo Thẩm Khắc Kỷ không chịu nổi áp lực, từ bỏ chính mình hoặc là dứt khoát chết cho xong chuyện, tên nam nhân này chính là loại miệng cọp gan thỏ. Nhưng hiện tại có Nguyễn Mộ Tình ở đây hắn ta nào cam tâm đi tìm cái chết.
…
Thẩm Khắc Kỷ hoàn toàn không biết gì về tai hoạ sắp ập đến mà vẫn đang tình chàng ý thiếp với Nguyễn Mộ Tình. Hai mươi bảy năm sống trên cuộc đời, cuối cùng hắn ta cũng được nếm trải hương vị được làm nam nhân, chỉ cảm thấy hai mươi bảy năm trước sống thật quá uổng phí.
Mây mưa kết thúc, toàn thân hai người mồ hôi chảy đầm đìa.
Nguyễn Mộ Tình tựa vào ngực Thẩm Khắc Kỷ dùng ngón tay vuốt ve đường cong trên mặt hắn ta một cách âu yếm. Càng nhìn càng thấy ngọt ngào, cảm thấy hắn ta rất giống mối tình đầu của nàng ta.
Kiếp trước dù bản thân có nỗ lực như thế nào cũng không thể lọt vào mắt của người đó, trong mắt hắn chỉ có cô bạn gái bạch phú mỹ. Vào ngày cưới của họ, bản thân ngủ say, sau khi tỉnh dậy liền trở thành Nguyễn Mộ Tình, dung mạo tiểu thư nhà quan xinh đẹp tựa như hoa.
Đây là trời cao bồi thường cho nàng ta, sau khi Thẩm Khắc Kỷ xuất hiện, nàng ta đã bị thuyết phục. So với người kia địa vị Thẩm Khắc Kỷ cao hơn, dung mạo thể hình càng xuất sắc, quan trọng hơn cả là hắn ta yêu nàng ta.
Tâm tình một lát, Thẩm Khắc Kỷ bèn phải đi.
Nguyễn Mộ Tình không nói gì để giữ lại nhưng ánh mắt và hành động của nàng ta đều thể hiện rõ sự lưu luyến.
Thẩm Khắc Kỷ đau lòng: “Ngày mai ta lại đến thăm nàng.”
Nguyễn Mộ Tình lập tức phấn chấn, nhón chân thơm lên má hắn ta.
Thẩm Khắc Kỷ đỏ mặt, không quen với sự táo bạo của nàng ta nhưng lại cảm thấy thật ngọt ngào. Nàng ta hào phóng nhiệt tình, vô cùng chân thật, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu. Không giống như những thiên kim quý nữ khác, kín tiếng hướng nội trên mặt lại còn đeo vô số mặt nạ.
Thẩm Khắc Kỷ nhớ rõ, lần đầu tiên gặp nàng ta là vào mùa đông năm ngoái. Hắn ta ra ngoài giải sầu nghe thấy giọng cười vui vẻ êm tai trong khu rừng hoa mai hoang dã: “Chợt như gió xuân đêm tối, ngàn thụ vạn thụ hoa lê nở.”
Ngay lập tức giật mình sửng sốt, men theo tiếng tìm thấy nữ tử xinh xắn trên nền tuyết: “Xin hỏi cô nương, thơ này xuất từ vị cao nhân nào?”
Cô nương kia chỉ cười không nói.
Hắn ngạc nhiên: “Chẳng lẽ là cô nương tự làm.” Nhìn nàng ta, cùng lắm chỉ khoảng mười lăm mười sáu tuổi nên hắn ta nghi ngờ.
Nha hoàn bên cạnh bất mãn nhìn cô nương bị coi thường, hừ một tiếng, lập tức đọc ra vài bài thơ tuyệt vời, bấy giờ hắn ta mới tin, xấu hổ, đáng lẽ bản thân không nên trông mặt mà bắt hình dong.
Thế rồi họ dần thân nhau hơn.
Không biết động tâm từ khi nào. Hắn ta chỉ biết, chỉ cần thấy nàng hắn ta lại có cảm giác năm tháng bình yên tĩnh lặng, mọi ưu phiền thế tục đều trôi xa.
Vốn dĩ ban đầu bọn họ không nên có bất kỳ quan hệ nào vì hắn ta đã đồng ý yêu cầu của Tạ Uyển Dư. Chỉ là một tháng nay hắn ta quá áp lực, mỗi ngày mọi người đều vây xem miệng vết thương của hắn ta. Mỗi ngày đều phải uống thứ thuốc đó, còn phải để đại phu hai ngày kiểm tra một lần, lần nào cũng cảm thấy như chịu đựng bị hành hạ. Quay lại biệt trang, vừa hay gặp Tạ Uyển Dư, thấy ánh mắt nàng cười như không cười hắn ta lại như nghẹt thở.
Hắn cảm tưởng như mình sắp phát điên, không chịu được lại tới tìm Nguyễn Mộ Tình. Nàng ta nhìn ra tâm trạng hắn ta không tốt, mời hắn ta cùng uống.
Nửa tỉnh nửa say không rõ ai là người chủ động, nước chảy thành sông, chuyện nên đến cũng đã đến.
Thẩm Khắc Kỷ cứng đờ.
A Ngư lạnh nhạt nói: "Ta cần thời gian để bình tĩnh, Thế Tử cũng cần suy nghĩ lại về mối quan hệ của chúng ta.”
Khoé miệng Thẩm Khắc Kỷ khẽ run: “Thật xin lỗi.”
A Ngư cười cười: “Có vẻ như đây là lời mà Thế Tử nói với ta nhiều nhất.”
Lần nữa Thẩm Khắc Kỷ á khẩu không thể đáp lại, cau mày: “Nàng thay đổi rồi.”
“Người đều sẽ thay đổi, chẳng lẽ Thế Tử không thay đổi, con người luôn phải trưởng thành.” Thời niên thiếu, Thẩm Khắc Kỷ không như vậy.
Thẩm Khắc Kỷ im lặng.
Kể từ đó hai người cứ như vậy, nước sông không phạm nước giếng. Hôm sau, Thẩm Khắc Kỷ tìm gặp đại phu, vì để tránh để lộ thân phận, bọn họ mời đại phu đi chỗ khác, chỉ là gần đây số lần hắn ta ra ngoài càng ngày càng nhiều.
Mà A Ngư bên này ngày ngày câu cá cá, thỉnh thoảng đi tới thăm Tạ gia, cả ngày vui vẻ thoải mái.
A Ngư ngồi dưới bóng cây thả câu vuốt ve con mèo tam thể trên đầu gối, rốt cuộc Thẩm Khắc Kỷ và Nguyện Mộ Tình cũng ở bên nhau, A Ngư cười khẩy một tiếng. Giấy trắng mực đen viết rõ ràng nhưng chớp mắt đã quên mất. Cái gì mà ân tình tín nghĩa xem ra cũng không quan trọng hơn bản thân được vui vẻ.
Cấu kết ngoại tình ha, nàng sợ hiệu ứng cánh bướm, đời này hai người không thể ràng buộc nhau. Bây giờ nàng có thể hoàn toàn yên tâm, nhịn lâu như vậy cuối cùng nàng cũng có thể chia sẻ bí mật này cho toàn bộ kinh thành.
Sở dĩ chờ cho tới tận bây giờ là bởi vì một mặt sợ Nguyễn Mộ Tình sau khi biết tin sẽ ghét bỏ Thẩm Khắc Kỷ. Mặt khác là lo Thẩm Khắc Kỷ không chịu nổi áp lực, từ bỏ chính mình hoặc là dứt khoát chết cho xong chuyện, tên nam nhân này chính là loại miệng cọp gan thỏ. Nhưng hiện tại có Nguyễn Mộ Tình ở đây hắn ta nào cam tâm đi tìm cái chết.
…
Thẩm Khắc Kỷ hoàn toàn không biết gì về tai hoạ sắp ập đến mà vẫn đang tình chàng ý thiếp với Nguyễn Mộ Tình. Hai mươi bảy năm sống trên cuộc đời, cuối cùng hắn ta cũng được nếm trải hương vị được làm nam nhân, chỉ cảm thấy hai mươi bảy năm trước sống thật quá uổng phí.
Mây mưa kết thúc, toàn thân hai người mồ hôi chảy đầm đìa.
Nguyễn Mộ Tình tựa vào ngực Thẩm Khắc Kỷ dùng ngón tay vuốt ve đường cong trên mặt hắn ta một cách âu yếm. Càng nhìn càng thấy ngọt ngào, cảm thấy hắn ta rất giống mối tình đầu của nàng ta.
Kiếp trước dù bản thân có nỗ lực như thế nào cũng không thể lọt vào mắt của người đó, trong mắt hắn chỉ có cô bạn gái bạch phú mỹ. Vào ngày cưới của họ, bản thân ngủ say, sau khi tỉnh dậy liền trở thành Nguyễn Mộ Tình, dung mạo tiểu thư nhà quan xinh đẹp tựa như hoa.
Đây là trời cao bồi thường cho nàng ta, sau khi Thẩm Khắc Kỷ xuất hiện, nàng ta đã bị thuyết phục. So với người kia địa vị Thẩm Khắc Kỷ cao hơn, dung mạo thể hình càng xuất sắc, quan trọng hơn cả là hắn ta yêu nàng ta.
Tâm tình một lát, Thẩm Khắc Kỷ bèn phải đi.
Nguyễn Mộ Tình không nói gì để giữ lại nhưng ánh mắt và hành động của nàng ta đều thể hiện rõ sự lưu luyến.
Thẩm Khắc Kỷ đau lòng: “Ngày mai ta lại đến thăm nàng.”
Nguyễn Mộ Tình lập tức phấn chấn, nhón chân thơm lên má hắn ta.
Thẩm Khắc Kỷ đỏ mặt, không quen với sự táo bạo của nàng ta nhưng lại cảm thấy thật ngọt ngào. Nàng ta hào phóng nhiệt tình, vô cùng chân thật, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu. Không giống như những thiên kim quý nữ khác, kín tiếng hướng nội trên mặt lại còn đeo vô số mặt nạ.
Thẩm Khắc Kỷ nhớ rõ, lần đầu tiên gặp nàng ta là vào mùa đông năm ngoái. Hắn ta ra ngoài giải sầu nghe thấy giọng cười vui vẻ êm tai trong khu rừng hoa mai hoang dã: “Chợt như gió xuân đêm tối, ngàn thụ vạn thụ hoa lê nở.”
Ngay lập tức giật mình sửng sốt, men theo tiếng tìm thấy nữ tử xinh xắn trên nền tuyết: “Xin hỏi cô nương, thơ này xuất từ vị cao nhân nào?”
Cô nương kia chỉ cười không nói.
Hắn ngạc nhiên: “Chẳng lẽ là cô nương tự làm.” Nhìn nàng ta, cùng lắm chỉ khoảng mười lăm mười sáu tuổi nên hắn ta nghi ngờ.
Nha hoàn bên cạnh bất mãn nhìn cô nương bị coi thường, hừ một tiếng, lập tức đọc ra vài bài thơ tuyệt vời, bấy giờ hắn ta mới tin, xấu hổ, đáng lẽ bản thân không nên trông mặt mà bắt hình dong.
Thế rồi họ dần thân nhau hơn.
Không biết động tâm từ khi nào. Hắn ta chỉ biết, chỉ cần thấy nàng hắn ta lại có cảm giác năm tháng bình yên tĩnh lặng, mọi ưu phiền thế tục đều trôi xa.
Vốn dĩ ban đầu bọn họ không nên có bất kỳ quan hệ nào vì hắn ta đã đồng ý yêu cầu của Tạ Uyển Dư. Chỉ là một tháng nay hắn ta quá áp lực, mỗi ngày mọi người đều vây xem miệng vết thương của hắn ta. Mỗi ngày đều phải uống thứ thuốc đó, còn phải để đại phu hai ngày kiểm tra một lần, lần nào cũng cảm thấy như chịu đựng bị hành hạ. Quay lại biệt trang, vừa hay gặp Tạ Uyển Dư, thấy ánh mắt nàng cười như không cười hắn ta lại như nghẹt thở.
Hắn cảm tưởng như mình sắp phát điên, không chịu được lại tới tìm Nguyễn Mộ Tình. Nàng ta nhìn ra tâm trạng hắn ta không tốt, mời hắn ta cùng uống.
Nửa tỉnh nửa say không rõ ai là người chủ động, nước chảy thành sông, chuyện nên đến cũng đã đến.