Lục hoàng tử giận dữ trừng mắt đỏ tươi nhìn Trình Yến, trong mắt hiện lên một sự khó tin, nhìn chằm chằm Trình Yến: “Là ngươi, ngươi hại ta!”
Thấy lục hoàng tử thật sự đã tin, Trình Yến nhất thời không nói gì, tên này không chỉ bên dưới bị bệnh, mà đến bên trên cũng bị bệnh không nhẹ.
Trình Yến nhướng đôi lông mày rậm rạp nói: “Lời nàng ta nói mà người cũng tin.” Quay mặt trầm ngâm nhìn chằm chằm sang Tấn Dương quận chúa đang hoảng hốt,. rũ: “Đổ phân lên đầu ta, ngươi cũng bản lĩnh thậtA Ngươi nói là cho ta làm, vậy chứng cứ đâu?”
Lục hoàng tử thở hổn hển lại đưa mắt nhìn lên người của Tấn Dương quận chúa: “Về phần chứng cứ, nếu như ngươi còn dám giở trò với ta, ta giết luôn cả ngươi.”
Tấn Dương quận chúa xanh xao run cầm cập.
An Vương thế tử máu chảy như trút, sắc mặt còn trắng bệch hơn cả nàng ta. mặc kệ chuyện lục hoàng tử tiết lộ triệt để tin đồn về tiệc Quế Hoa vào tháng tám, chỉ muốn giải quyết hiểu lầm của lục hoàng tử đối với An Vương phủ của bọn họ, nếu không lần này là may mắn chỉ bị thương. tay, lần sau chưa chắc sẽ được may mắn như vậy.
“Tiểu muội, có phải ngươi biết cái gì đó? Ngươi đừng sợ, chỉ cần nói ra.” Trình Yến tuy rằng không dễ đụng vào, nhưng chỉ cần điều tra rõ là hắn đã hại lục hoàng tử, hoàng đế sẽ không bao giờ dễ dàng tha thứ cho hắn, ngoại tôn sao có thể hơn thân nhi tử được.
Tấn Dương quận chúa chột dạ, hàm răng trên dưới va vào nhau kịch liệt, nàng ta chỉ biết Trình Yến thích Nhan Gia Dục, trong lúc tuyệt vọng nên đã buộc miệng nói ra, làm gì có chứng cứ xác thực nào. Nhưng lục hoàng tử nghi ngờ bọn họ không có chứng cứ, hoàng đế đều đã điều tra qua rồi, lục hoàng tử thật sự không phải do bọn họ hại.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc đưa mắt nhìn Tấn Dương quận chúa đang mấp máy môi.
Tấn Dương quận chúa đứng ngồi không yên, run rẩy càng lúc càng dữ dội, giống như lá rụng trong gió thu.
Nàng ta không nói trong một hồi lâu, ánh mắt của mọi người trong linh đường càng lúc càng vi diệu, Trình Yến cười lạnh: “Nàng ta có thể nói cái gì được, chẳng qua là muốn đẩy hết mọi chuyện cho người khác chịu, ngậm máu phun người mà thôi.”
Lục hoàng tử mở to mắt, thần sắc lại hung ác: “Ngươi lại muốn lừa ta, lúc trước ngươi nói những lời ba hoa thiên địa, nói chỉ cần ta nghe lời ngươi là có thể lấy được Nhan Gia Dục, kết quả thì sao! Ngươi còn dám lừa ta, ngươi xem ta là đồ ngốc có phải không.”
Lục hoàng tử tức giận ngút trời, sức mạnh trào dâng, thoát khỏi trói buộc của thị vệ, xông thẳng đến chỗ Tấn Dương quận chúa.
Trình Yến lạnh lùng nhìn, không có một chút. định ngăn cản. Tấn Dương đáng đời, lần trước vì thể diện của hoàng gia nên đã giúp nàng ta dùng một cái khố để che lại, giáo huấn vẫn chưa đủ sâu sắc, cho nên nàng ta vẫn dám tiếp tục lén lút giao hảo với Lục Minh Viễn, đã vậy còn dám lôi hắn xuống nước để bảo vệ chính mình.
Lục hoàng tử xông tới, một lần nữa bị thị vệ chặn lại, Tấn Dương quận chúa vẫn còn kinh sợ hét lên, lục hoàng tử ánh mắt hung ác căm hận giống như một bàn chân quỷ quái cứ bám chặt lấy nàng ta, lục hoàng tử thật sự muốn giết chết nàng ta.
Những tháng ngày sợ hãi, hối hận và đau buồn hoàn toàn bộc phát vào giờ phút này, Tấn Dương quận chúa suy sụp khóc rống lên: “Ngươi dựa vào cái gì mà nói là bọn ta đã hãm hại ngươi, ngươi có bằng chứng gì. Trình Yến thích Nhan Gia Dục, hắn cũng có lý do để hại ngươi, tại sao ngươi không đi tìm hắn, ngươi dựa vào cái gì nhận định là chính ta làm điều đó.”
Trình Yến sắc mặt trầm xuống như nước: “Vậy thì quận chúa, ngươi dựa vào cái gì mà nói ta thích Gia Nghĩa huyện chủ? Dựa vào cái chạm môi chỉ đụng một chút của lần trước, lẽ nào ngươi nói cái gì thì sẽ là cái nấy sao.”
Tấn Dương quận chúa: “Có người nhìn thấy ngươi ôm Nhan Gia Dục.”
Trình Yến: “Ai nhìn thấy, khi nào và. đâu?”
Tấn Dương quận chúa buột miệng nói: “Nhược Linh nhìn thấy, người của Lục gia đều nhìn thấy, chính vào hôm Lục lão phu nhân đi.”
Trình Yến cười lạnh lùng: “Mọi tin tức quận quận đều biết rõ, là người của Lục gia nói cho ngươi? Bọn họ nói cái gì ngươi cũng tin, ngươi lẽ nào không biết người của Lục gia và Gia Nghĩa huyện chủ có huyết hải thâm thù không đội trời chung sao. Hôm đó Gia Nghĩa huyện chủ đi tiễn đưa Lục lão phu nhân lần cuối cùng, ta và Anh Thiều tình cờ. gần trạch viện của Lục gia, nghe nói Gia Nghĩa huyện chủ cũng. trong đó. Tất cả mọi người đều biết, huyện chủ tính cách mềm yếu còn người của Lục gia lại rất vô liêm sỉ, khó có thể đảm bảo rằng người của Lục gia không hại Gia Nghĩa huyện chủ. Những gì Gia Nghĩa huyện chủ trải qua rất bi thương, nhưng sự cao thượng lại khiến người ta rất khâm phục, hai người bọn ta ít nhiều đã có duyên gặp qua nàng ấy vài lần vì công sự, nên không khỏi có chút lo lắng. Nhân tiện thuận đường nên đã vào xem, tình cờ gặp được Gia Nghĩa huyện chủ đang đớn đau hấp hối thổ huyết, lúc cấp bách ta đã ra tay giúp đỡ. Khi người ta gặp nạn, đưa tay tương trợ, người đưa tay ra giúp cũng đúng thôi, nhưng tại sao qua miệng người của Lục gia lại khó nghe như vậy.”
Một đám người gật đầu tán thành, nhưng không phải vì cái lý đó, Gia Nghĩa huyện chủ quả thực khiến người ta đồng cảm và bái phục, cùng lúc đó trong lòng cũng thay đổi, Tấn Dương quận chúa có qua lại với người của Lục gia, trước khi liên lạc, những lời nói điên nói khùng của lục hoàng tử không khỏi khiến mọi người cảm thấy lạnh sống lưng.
Ngay cả lục hoàng tử cũng cảm thấy Tấn Dương quận chúa đang gán ghép, cố. thay đổi thù hận.
An vương thế tử cũng đau lòng, tiểu muội lại có liên hệ với người của Lục gia!
Tấn Dương quận chúa ruột gan đang rối bời chợt. thức được mình vừa nói gì, kinh hãi nhìn dang An Vương thế tử, đụng phải ánh mắt phẫn nộ của hắn, bất chợt tay chân phát lạnh, mắt nổ đom đóm.
Lúc này, An vương người ngã bệnh vì cái chết của An Vương phi cuối cùng cũng đến và buộc phải dừng trò hề này lại. An vương thái dương nhảy nhảy, hắn hận không thể bóp chết Tấn Dương quận chúa, sau khi chọn giận tên điên lục hoàng tử xong, nàng ta lại thành công chọc giận Trình Yến. Nàng ta còn dám qua lại với người của Lục gia, có phải nàng ta sợ An vương phủ bọn họ đang sống quá sung sướng phải không!
An Vương cùng lục hoàng tử, Trình Yến, Tấn Dương quận chúa đều được triệu vào cung.
Thấy lục hoàng tử thật sự đã tin, Trình Yến nhất thời không nói gì, tên này không chỉ bên dưới bị bệnh, mà đến bên trên cũng bị bệnh không nhẹ.
Trình Yến nhướng đôi lông mày rậm rạp nói: “Lời nàng ta nói mà người cũng tin.” Quay mặt trầm ngâm nhìn chằm chằm sang Tấn Dương quận chúa đang hoảng hốt,. rũ: “Đổ phân lên đầu ta, ngươi cũng bản lĩnh thậtA Ngươi nói là cho ta làm, vậy chứng cứ đâu?”
Lục hoàng tử thở hổn hển lại đưa mắt nhìn lên người của Tấn Dương quận chúa: “Về phần chứng cứ, nếu như ngươi còn dám giở trò với ta, ta giết luôn cả ngươi.”
Tấn Dương quận chúa xanh xao run cầm cập.
An Vương thế tử máu chảy như trút, sắc mặt còn trắng bệch hơn cả nàng ta. mặc kệ chuyện lục hoàng tử tiết lộ triệt để tin đồn về tiệc Quế Hoa vào tháng tám, chỉ muốn giải quyết hiểu lầm của lục hoàng tử đối với An Vương phủ của bọn họ, nếu không lần này là may mắn chỉ bị thương. tay, lần sau chưa chắc sẽ được may mắn như vậy.
“Tiểu muội, có phải ngươi biết cái gì đó? Ngươi đừng sợ, chỉ cần nói ra.” Trình Yến tuy rằng không dễ đụng vào, nhưng chỉ cần điều tra rõ là hắn đã hại lục hoàng tử, hoàng đế sẽ không bao giờ dễ dàng tha thứ cho hắn, ngoại tôn sao có thể hơn thân nhi tử được.
Tấn Dương quận chúa chột dạ, hàm răng trên dưới va vào nhau kịch liệt, nàng ta chỉ biết Trình Yến thích Nhan Gia Dục, trong lúc tuyệt vọng nên đã buộc miệng nói ra, làm gì có chứng cứ xác thực nào. Nhưng lục hoàng tử nghi ngờ bọn họ không có chứng cứ, hoàng đế đều đã điều tra qua rồi, lục hoàng tử thật sự không phải do bọn họ hại.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc đưa mắt nhìn Tấn Dương quận chúa đang mấp máy môi.
Tấn Dương quận chúa đứng ngồi không yên, run rẩy càng lúc càng dữ dội, giống như lá rụng trong gió thu.
Nàng ta không nói trong một hồi lâu, ánh mắt của mọi người trong linh đường càng lúc càng vi diệu, Trình Yến cười lạnh: “Nàng ta có thể nói cái gì được, chẳng qua là muốn đẩy hết mọi chuyện cho người khác chịu, ngậm máu phun người mà thôi.”
Lục hoàng tử mở to mắt, thần sắc lại hung ác: “Ngươi lại muốn lừa ta, lúc trước ngươi nói những lời ba hoa thiên địa, nói chỉ cần ta nghe lời ngươi là có thể lấy được Nhan Gia Dục, kết quả thì sao! Ngươi còn dám lừa ta, ngươi xem ta là đồ ngốc có phải không.”
Lục hoàng tử tức giận ngút trời, sức mạnh trào dâng, thoát khỏi trói buộc của thị vệ, xông thẳng đến chỗ Tấn Dương quận chúa.
Trình Yến lạnh lùng nhìn, không có một chút. định ngăn cản. Tấn Dương đáng đời, lần trước vì thể diện của hoàng gia nên đã giúp nàng ta dùng một cái khố để che lại, giáo huấn vẫn chưa đủ sâu sắc, cho nên nàng ta vẫn dám tiếp tục lén lút giao hảo với Lục Minh Viễn, đã vậy còn dám lôi hắn xuống nước để bảo vệ chính mình.
Lục hoàng tử xông tới, một lần nữa bị thị vệ chặn lại, Tấn Dương quận chúa vẫn còn kinh sợ hét lên, lục hoàng tử ánh mắt hung ác căm hận giống như một bàn chân quỷ quái cứ bám chặt lấy nàng ta, lục hoàng tử thật sự muốn giết chết nàng ta.
Những tháng ngày sợ hãi, hối hận và đau buồn hoàn toàn bộc phát vào giờ phút này, Tấn Dương quận chúa suy sụp khóc rống lên: “Ngươi dựa vào cái gì mà nói là bọn ta đã hãm hại ngươi, ngươi có bằng chứng gì. Trình Yến thích Nhan Gia Dục, hắn cũng có lý do để hại ngươi, tại sao ngươi không đi tìm hắn, ngươi dựa vào cái gì nhận định là chính ta làm điều đó.”
Trình Yến sắc mặt trầm xuống như nước: “Vậy thì quận chúa, ngươi dựa vào cái gì mà nói ta thích Gia Nghĩa huyện chủ? Dựa vào cái chạm môi chỉ đụng một chút của lần trước, lẽ nào ngươi nói cái gì thì sẽ là cái nấy sao.”
Tấn Dương quận chúa: “Có người nhìn thấy ngươi ôm Nhan Gia Dục.”
Trình Yến: “Ai nhìn thấy, khi nào và. đâu?”
Tấn Dương quận chúa buột miệng nói: “Nhược Linh nhìn thấy, người của Lục gia đều nhìn thấy, chính vào hôm Lục lão phu nhân đi.”
Trình Yến cười lạnh lùng: “Mọi tin tức quận quận đều biết rõ, là người của Lục gia nói cho ngươi? Bọn họ nói cái gì ngươi cũng tin, ngươi lẽ nào không biết người của Lục gia và Gia Nghĩa huyện chủ có huyết hải thâm thù không đội trời chung sao. Hôm đó Gia Nghĩa huyện chủ đi tiễn đưa Lục lão phu nhân lần cuối cùng, ta và Anh Thiều tình cờ. gần trạch viện của Lục gia, nghe nói Gia Nghĩa huyện chủ cũng. trong đó. Tất cả mọi người đều biết, huyện chủ tính cách mềm yếu còn người của Lục gia lại rất vô liêm sỉ, khó có thể đảm bảo rằng người của Lục gia không hại Gia Nghĩa huyện chủ. Những gì Gia Nghĩa huyện chủ trải qua rất bi thương, nhưng sự cao thượng lại khiến người ta rất khâm phục, hai người bọn ta ít nhiều đã có duyên gặp qua nàng ấy vài lần vì công sự, nên không khỏi có chút lo lắng. Nhân tiện thuận đường nên đã vào xem, tình cờ gặp được Gia Nghĩa huyện chủ đang đớn đau hấp hối thổ huyết, lúc cấp bách ta đã ra tay giúp đỡ. Khi người ta gặp nạn, đưa tay tương trợ, người đưa tay ra giúp cũng đúng thôi, nhưng tại sao qua miệng người của Lục gia lại khó nghe như vậy.”
Một đám người gật đầu tán thành, nhưng không phải vì cái lý đó, Gia Nghĩa huyện chủ quả thực khiến người ta đồng cảm và bái phục, cùng lúc đó trong lòng cũng thay đổi, Tấn Dương quận chúa có qua lại với người của Lục gia, trước khi liên lạc, những lời nói điên nói khùng của lục hoàng tử không khỏi khiến mọi người cảm thấy lạnh sống lưng.
Ngay cả lục hoàng tử cũng cảm thấy Tấn Dương quận chúa đang gán ghép, cố. thay đổi thù hận.
An vương thế tử cũng đau lòng, tiểu muội lại có liên hệ với người của Lục gia!
Tấn Dương quận chúa ruột gan đang rối bời chợt. thức được mình vừa nói gì, kinh hãi nhìn dang An Vương thế tử, đụng phải ánh mắt phẫn nộ của hắn, bất chợt tay chân phát lạnh, mắt nổ đom đóm.
Lúc này, An vương người ngã bệnh vì cái chết của An Vương phi cuối cùng cũng đến và buộc phải dừng trò hề này lại. An vương thái dương nhảy nhảy, hắn hận không thể bóp chết Tấn Dương quận chúa, sau khi chọn giận tên điên lục hoàng tử xong, nàng ta lại thành công chọc giận Trình Yến. Nàng ta còn dám qua lại với người của Lục gia, có phải nàng ta sợ An vương phủ bọn họ đang sống quá sung sướng phải không!
An Vương cùng lục hoàng tử, Trình Yến, Tấn Dương quận chúa đều được triệu vào cung.