Tiêu Nhã Quân nhớ máu mủ tình thâm, nhưng nàng ấy có từng nghĩ rằng nàng ấy có khả năng này là do nhà họ Tiêu đã nuôi nấng nàng ấy không, còn những người thân của nàng ấy lại đâm một dao lên người nhà họ Tiêu. Có từng nghĩ tới nguyên thân bị thay thế thân phận của nàng ấy đã bị người Chu gia hành hạ mười ba năm. Những tội lỗi đó đáng ra nàng ấy phải chịu, thì nguyên thân đã thay nàng ấy chịu đựng tất cả.
Có lẽ Tiêu Nhã Quân cũng nghĩ tới, nhưng cuối cùng máu mủ tình thâm sâu nặng đã chiến thắng, nếu không có người nhà họ Chu, nàng ấy sẽ không có cuộc sống tốt đẹp, cho nên sao nàng ấy có thể không báo đáp lại người Chu gia chứ.
Mà Bát hoàng tử thật sự là trước sau như một yêu ai yêu cả đường đi, năm đó khi trong tay hắn còn nắm quyền, hắn đã công khai dùng quyền lực của mình để chiếu cố Chu gia. Bây giờ hắn chưa nắm được quyền lực, thì yên lặng chiếu cố nàng ấy.
Đáng tiếc nàng không phải là tiểu cô nương đáng thương bất lực như kiếp trước, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiêu Nhã Quân “báo đáp” người Chu gia.
“Dám hỏi thái tử, bây giờ Tiêu Nhã Quân đang ở nơi nào?” Mặc dù nàng biết nơi nào, nhưng dù sao cũng phải giả vờ không biết.
Nhìn ánh mắt A Ngư trở nên lạnh lùng, Triệu Tông cảm thấy nàng có chút hơi thở của nhân gian. Trong dân gian cho rằng nàng là Cửu Thiên Huyền Nữ hạ phàm tạo phúc cho chúng sinh, cũng có người nói nàng là Thần Nông chuyển thế, trong đó có triều đình thúc đẩy giúp đỡ, có lợi cho việc đẩy mạnh phương pháp trồng trọt mới.
Số lần tiếp xúc nhiều hơn, đôi khi Triệu Tông cũng cảm thấy nàng có chút “thần thánh”, rõ ràng đang ở nhân gian, lại vô tình khiến người ta cảm thấy không cùng một thế giới.
“Tạm thời đừng nóng nảy, trách ta không nói rõ ràng, biên quan bên kia ta đã sắp xếp ổn thỏa rồi, phu thê Chu thị chắc chắn sẽ phải chịu hình phạt xứng đáng.”
Triệu Tông mỉm cười nói.
A Ngư sửng sốt, nhìn hắn đầy nghi ngờ, rồi nói cảm ơn.
Triệu Tông mỉm cười: “Phong Nhạc huyện chúa chính là quốc bảo của Đại Tần ta, những người xấu làm hại ngươi, nên bị trừng phạt nghiêm khắc.”
Lời nịnh hót này, ngay cả A Ngư có da mặt dày, cũng có chút xấu hổ. Người có thể lên làm thái tử, chính là không giống nhau, nàng sờ lên mặt theo bản năng, sờ xong mới nhớ tới tay mình vừa mới chạm vào bùn.
A Ngư kêu lên một tiếng, trở tay muốn lau, đột nhiên một chiếc khăn bông màu xanh chìa ra, suýt nữa chạm vào mặt nàng.
A Ngư ngửa người ra sau, làm như không có chuyện gì rút khăn tay của mình ra lau.
Triệu Tông mỉm cười, mắt nhìn A Ngư, từ từ thu tay lại.
Ánh mắt A Ngư thản nhiên, không chút lúng túng, giống như không có chuyện gì xảy ra.
Triệu Tông dịu dàng nói: “Khăn tay lau không thể lau sạch, phải rửa bằng nước.”
Đã có thị vệ cầm túi nước tiến lên, A Ngư làm ướt khăn lau mặt.
Triệu Tông lễ phép nhìn đi chỗ khác, không có nhìn chằm chằm vào xem. Đợi nàng lau khô sạch sẽ, hắn mới quay người lại nhìn, thoáng thấy mũi chân nàng hướng ra ngoài, đây là tư thế chuẩn bị rời đi.
Khẽ nhếch khóe miệng, Triệu Tông nói: “Ngươi hỏi địa chỉ, là muốn đi tìm bọn họ sao? Theo ta thấy bây giờ cũng không vội.”
Cảm thấy không nên ở đây lâu, A Ngư đang cân nhắc lý do để rời đi ngước mắt nhìn lên.
Triệu Tông nói: “Một mẹ sinh ra huynh đệ tỷ muội, hoàn cảnh cuộc sống rất khác nhau, ngươi là người gián tiếp có liên quan, chưa chắc có thể giữ được sự bình yên trong tâm hồn.”
A Ngư đăm chiêu, kiếp trước, Tiêu Nhã Quân chỉ cấp tiền cho tỷ đệ Chu gia, cũng không để tỷ đệ Chu gia ở bên cạnh nàng ấy. Kiếp này cũng không biết Tiêu Nhã Quân nghĩ như thế nào, vậy mà muốn đưa bọn họ về bên mình. Chẳng lẽ là sau khi bị nhà họ Tiêu vứt bỏ, không có người thân, nên mới nhớ tới tỷ đệ huyết mạch tương liên này.
Tạm thời không nói đến Chu Tiểu Bảo, theo như những gì nàng biết về Chu Chiêu Đệ, người này cực kỳ ghen tỵ và thích đổ lỗi cho người khác. Mấy năm nay, Chu Chiêu Đệ chịu không ít tội, có khả năng thật sự hận Tiêu Nhã Quân.
Nghiệt lực cắn trả so với việc nàng ra tay càng giải hận nhiều hơn.
Châm không ở trên người mình, thì sao có thể đồng cảm với chính mình. Thật hy vọng tỷ đệ Chu Chiêu Đệ tranh đua, cũng đặt hai cây kim vào trên người Tiêu Nhã Quân, để nàng ấy có thể cảm nhận được sự diệu kỳ của tỷ đệ này.
A Ngư hiểu ra, liếc mắt nhìn Triệu Tông một cái, lòng người chơi chính trị đều đen tối.
A Ngư mỉm cười nói: “Thái tử nói như vậy, ta cũng không ngại chờ thêm một khoảng thời gian.”
Triệu Tông cũng lộ ra nụ cười.
Có lẽ Tiêu Nhã Quân cũng nghĩ tới, nhưng cuối cùng máu mủ tình thâm sâu nặng đã chiến thắng, nếu không có người nhà họ Chu, nàng ấy sẽ không có cuộc sống tốt đẹp, cho nên sao nàng ấy có thể không báo đáp lại người Chu gia chứ.
Mà Bát hoàng tử thật sự là trước sau như một yêu ai yêu cả đường đi, năm đó khi trong tay hắn còn nắm quyền, hắn đã công khai dùng quyền lực của mình để chiếu cố Chu gia. Bây giờ hắn chưa nắm được quyền lực, thì yên lặng chiếu cố nàng ấy.
Đáng tiếc nàng không phải là tiểu cô nương đáng thương bất lực như kiếp trước, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiêu Nhã Quân “báo đáp” người Chu gia.
“Dám hỏi thái tử, bây giờ Tiêu Nhã Quân đang ở nơi nào?” Mặc dù nàng biết nơi nào, nhưng dù sao cũng phải giả vờ không biết.
Nhìn ánh mắt A Ngư trở nên lạnh lùng, Triệu Tông cảm thấy nàng có chút hơi thở của nhân gian. Trong dân gian cho rằng nàng là Cửu Thiên Huyền Nữ hạ phàm tạo phúc cho chúng sinh, cũng có người nói nàng là Thần Nông chuyển thế, trong đó có triều đình thúc đẩy giúp đỡ, có lợi cho việc đẩy mạnh phương pháp trồng trọt mới.
Số lần tiếp xúc nhiều hơn, đôi khi Triệu Tông cũng cảm thấy nàng có chút “thần thánh”, rõ ràng đang ở nhân gian, lại vô tình khiến người ta cảm thấy không cùng một thế giới.
“Tạm thời đừng nóng nảy, trách ta không nói rõ ràng, biên quan bên kia ta đã sắp xếp ổn thỏa rồi, phu thê Chu thị chắc chắn sẽ phải chịu hình phạt xứng đáng.”
Triệu Tông mỉm cười nói.
A Ngư sửng sốt, nhìn hắn đầy nghi ngờ, rồi nói cảm ơn.
Triệu Tông mỉm cười: “Phong Nhạc huyện chúa chính là quốc bảo của Đại Tần ta, những người xấu làm hại ngươi, nên bị trừng phạt nghiêm khắc.”
Lời nịnh hót này, ngay cả A Ngư có da mặt dày, cũng có chút xấu hổ. Người có thể lên làm thái tử, chính là không giống nhau, nàng sờ lên mặt theo bản năng, sờ xong mới nhớ tới tay mình vừa mới chạm vào bùn.
A Ngư kêu lên một tiếng, trở tay muốn lau, đột nhiên một chiếc khăn bông màu xanh chìa ra, suýt nữa chạm vào mặt nàng.
A Ngư ngửa người ra sau, làm như không có chuyện gì rút khăn tay của mình ra lau.
Triệu Tông mỉm cười, mắt nhìn A Ngư, từ từ thu tay lại.
Ánh mắt A Ngư thản nhiên, không chút lúng túng, giống như không có chuyện gì xảy ra.
Triệu Tông dịu dàng nói: “Khăn tay lau không thể lau sạch, phải rửa bằng nước.”
Đã có thị vệ cầm túi nước tiến lên, A Ngư làm ướt khăn lau mặt.
Triệu Tông lễ phép nhìn đi chỗ khác, không có nhìn chằm chằm vào xem. Đợi nàng lau khô sạch sẽ, hắn mới quay người lại nhìn, thoáng thấy mũi chân nàng hướng ra ngoài, đây là tư thế chuẩn bị rời đi.
Khẽ nhếch khóe miệng, Triệu Tông nói: “Ngươi hỏi địa chỉ, là muốn đi tìm bọn họ sao? Theo ta thấy bây giờ cũng không vội.”
Cảm thấy không nên ở đây lâu, A Ngư đang cân nhắc lý do để rời đi ngước mắt nhìn lên.
Triệu Tông nói: “Một mẹ sinh ra huynh đệ tỷ muội, hoàn cảnh cuộc sống rất khác nhau, ngươi là người gián tiếp có liên quan, chưa chắc có thể giữ được sự bình yên trong tâm hồn.”
A Ngư đăm chiêu, kiếp trước, Tiêu Nhã Quân chỉ cấp tiền cho tỷ đệ Chu gia, cũng không để tỷ đệ Chu gia ở bên cạnh nàng ấy. Kiếp này cũng không biết Tiêu Nhã Quân nghĩ như thế nào, vậy mà muốn đưa bọn họ về bên mình. Chẳng lẽ là sau khi bị nhà họ Tiêu vứt bỏ, không có người thân, nên mới nhớ tới tỷ đệ huyết mạch tương liên này.
Tạm thời không nói đến Chu Tiểu Bảo, theo như những gì nàng biết về Chu Chiêu Đệ, người này cực kỳ ghen tỵ và thích đổ lỗi cho người khác. Mấy năm nay, Chu Chiêu Đệ chịu không ít tội, có khả năng thật sự hận Tiêu Nhã Quân.
Nghiệt lực cắn trả so với việc nàng ra tay càng giải hận nhiều hơn.
Châm không ở trên người mình, thì sao có thể đồng cảm với chính mình. Thật hy vọng tỷ đệ Chu Chiêu Đệ tranh đua, cũng đặt hai cây kim vào trên người Tiêu Nhã Quân, để nàng ấy có thể cảm nhận được sự diệu kỳ của tỷ đệ này.
A Ngư hiểu ra, liếc mắt nhìn Triệu Tông một cái, lòng người chơi chính trị đều đen tối.
A Ngư mỉm cười nói: “Thái tử nói như vậy, ta cũng không ngại chờ thêm một khoảng thời gian.”
Triệu Tông cũng lộ ra nụ cười.