Đợi đến khi cô kiếm được cơ hội sẽ lập tức tự mở xưởng quần áo của chính mình, Lý Tổng kia là một kẻ biến thái, chỉ cần có cơ hội sẽ động tay động chân, thế nhưng trước mắt mình không thể rời khỏi ông ta nên chỉ có thể nhịn, cũng may Lý Tổng không dám làm gì quá phận nên trên phương diện lời nói việc làm vẫn có thể chấp nhận được.
A Ngư cười: “Em nghe mẹ nói chị đang buôn bán với một ông chủ ở Cảng Thành?”
Diệp Hinh Ngọc: “Đúng vậy, kinh doanh quần áo thôi.”
A Ngư: “Chị giỏi thật đấy, đến kinh doanh cũng có thể làm.”
Trong trí nhớ, Diệp Hinh Ngọc đúng là có một khoảng thời gian kiếm lời, nhưng mà cũng chỉ được một thời gian, cô ta đã phát hiện Lý Tổng kia là một kẻ lừa đảo, trong hợp đồng toàn là bẫy rập, Diệp Hinh Ngọc vốn định đầu tư để trở thành cổ đông nhận hoa hồng, thế mà lại bị người ta lừa hết ý tưởng, một chân đá văng ra.
Thế nhưng, bây giờ A Ngư cũng sẽ không đi nhắc nhở Diệp Hinh Ngọc, dù sao cũng đã ý thức được Diệp Hinh Ngọc có ác ý với nguyên chủ. Hơn nữa cô còn đang nghi ngờ Diệp Hinh Ngọc có một tay trong việc dẫn tới bi kịch của nguyên chủ, sao cô có thể tốt bụng nhắc nhở Diệp Hinh Ngọc tránh khỏi kiếp nạn lần này chứ.
Nếu Diệp Hinh Ngọc không có ác ý như cô nghi ngờ thì cô sẽ làm theo tâm nguyện của nguyên chủ, để Diệp Hinh Ngọc và những người trong nhà họ Diệp được sống những ngày tháng tốt đẹp, kể cả ngã một lần tại chỗ này, cô vẫn nắm chắc có thể nâng đỡ Diệp Hinh Ngọc đứng lên lần nữa. Thế nhưng nếu Diệp Hinh Ngọc ác độc như trong suy tưởng của mình. A Ngư hơi mỉm cười, nàng sẽ ước có thêm nhiều Lý Tổng Lưu tổng tới dạy Diệp Hinh Ngọc làm người.
Diệp Hinh Ngọc nở nụ cười: “Chỉ là chị may mắn thôi.”
Chưa ăn thịt heo thì cũng từng gặp qua heo chạy, cô phải quen biết với nhiều ông chủ buôn bán, như vậy mưa dầm thấm đất cũng sẽ học được không ít kỹ năng kinh doanh.
Nói chuyện một lúc thì đến khách sạn Hồng Tinh, trên đường A Ngư và Diệp Hinh Ngọc có gặp Mã Học Minh là người cùng thôn đang học lớp 12 trong trường trung học ở huyện. Đối phương ở cạnh mẹ hắn, hiển nhiên cũng như hai người A Ngư, cảm thấy ký túc xá ở trường không tốt nên mới tới khách sạn. Thời đại này thi đại học rất quan trọng, có thể coi là lối thoát duy nhất của mấy đứa trẻ ở nông thôn, thế nhưng những cuộc thi này lại chưa phổ biến, chỉ cần là người đang chuẩn bị cho kỳ thi đại học chắc chắn trong nhà rất coi trọng, thêm vào đó cũng phải có điều kiện tốt.
Mà cha Mã Học Minh có đầu óc lanh lợi, ông chính là người đầu tiên trong thôn mở cửa hàng kinh doanh nhỏ, bán chút hạt dưa đậu phộng, năm phần một mao, tuy lãi ít nhưng lại được tiêu thụ mạnh nên tiền lời kiếm được cũng không nhỏ.
“Hai con cũng ở đây à, vừa hay hai nhà chúng ta lại là bạn bè láng giềng” mẹ Mã Học Minh vui tươi hớn hở khen Diệp Hinh Ngọc:
“Tình cảm của hai chị em tốt thật đấy, Hinh Ngọc gả chồng rồi vẫn nhớ thương em gái.”
Sau lại khen thành tích A Ngư tốt như vậy chắc chắn sẽ có thể đậu đại học, nếu con trai mình có thể bằng một nửa cô thì sẽ ngày ngày chấp tay a di đà phật.
Mẹ Mã lại hỏi về trường thi, Mã Học Minh và A Ngư đều thi ở trường trong huyện nhưng lại không phải một nơi, mẹ Mã còn cảm thấy tiếc nuối, dù sao trong trường thi có vài người quen cũng an tâm hơn ít nhiều.
Mãi đến khi tới phòng, mẹ Mã bất đắc dĩ nói: “Sáng mai hai con đi cùng nhau đến trường thi đi, trên đường cũng có thể nói chuyện’
A Ngư mỉm cười nói vâng.
Vừa đóng cửa phòng lại, Diệp Hinh Ngọc đã oán giận nói một câu: “Bà ta cái gì cũng nói được mà.”
A Ngư nhìn quanh phòng: “Cả nhà họ đều là người thích nói chuyện.”
Sau khi thu dọn một lúc, A Ngư và Diệp Hinh Ngọc mới đi xuống ăn cơm tốt.
A Ngư nói: “Chị không cần ở đây với em đâu, em sẽ tự chăm sóc chính mình.”
Diệp Hinh Ngọc cười như nhị thập tứ hiếu hảo tỷ tỷ: “Dù sao về nhà chị cũng không có việc gì, lúc chị tới đây đã hỏi qua mẹ chồng, bà ấy cũng đồng ý rồi.”
A Ngư chỉ cười không nói thêm gì.
Sau khi ăn cơm xong, A Ngư đi tắm trước. Diệp Hinh Ngọc thỉnh thoảng lại kiểm tra cặp sách cô, xem xem giấy xác nhận có ở trong chưa, nếu không thấy cái giấy dó, Diệp Hinh Ngọc lập tức bác bỏ ý niệm này. Diệp Phức Ngọc thi ở trường thi này, kể cả không có giấy xác nhận thi thì tám chín phần mười vẫn có thể thuận lời vào trường thi, dù sao hiện tại phương diện quản lý vẫn chưa quá nghiêm ngặt.
Dinh Hinh Ngọc sờ túi, trong lòng lập tức hạ quyết tâm, nơi đáy mắt cũng lộ ra sự hung ác, Diệp Phức Ngọc là loại đàn bà ác độc đến người đàn ông của chị gái cũng cướp đi, để nó đậu đại học chỉ tổ làm bẩn ngôi trường đó.
Buổi tối, mỗi chị em nằm trên một cái giường, Diệp Hinh Ngọc tâm sự nặng nề vẫn luôn không ngủ được, cũng không dám ngủ, chỉ sợ ngủ quên mất.
Mà A Ngư vừa đặt đầu xuống gối đã thiếp đi, ai nhìn qua còn tưởng rằng Diệp Hinh Ngọc đang trằn trọc mới là thí sinh thi đại học.
Mở to mắt nhìn A Ngư đối diện đang ngủ ngon lành, Diệp Hinh Ngọc nghiến răng, cứ ngủ đi, đến ngày mai xem mày còn bình tĩnh được như thế không.
Trong cơn buồn ngủ, Diệp Hinh Ngọc chợt giật nảy mình, vội cầm đồng hồ ở đầu tủ lên xem, mới năm giờ sau phút, còn A Ngư ở giường bên kia vẫn ngủ ngon lành.
Diệp Hinh Ngọc rón ra rón rén đứng lên, cẩn thận mặc lại quần áo, lại lấy trong túi xách lấy ra một cái túi nhỏ bỏ vào túi của váy, đến mặt cũng không thèm rửa mà cẩn thận mở cửa đi ra ngoài.
A Ngư đang nằm trên giường chậm rãi mỏ mắt, yên lặng nhìn cánh cửa phòng đang đóng chặt, loáng thoáng còn nghe được giọng nói của mẹ Mã.
Mã gia ở cùng một tầng với họ, nhưng mà cách tận bảy, tám phòng.
A Ngư cười: “Em nghe mẹ nói chị đang buôn bán với một ông chủ ở Cảng Thành?”
Diệp Hinh Ngọc: “Đúng vậy, kinh doanh quần áo thôi.”
A Ngư: “Chị giỏi thật đấy, đến kinh doanh cũng có thể làm.”
Trong trí nhớ, Diệp Hinh Ngọc đúng là có một khoảng thời gian kiếm lời, nhưng mà cũng chỉ được một thời gian, cô ta đã phát hiện Lý Tổng kia là một kẻ lừa đảo, trong hợp đồng toàn là bẫy rập, Diệp Hinh Ngọc vốn định đầu tư để trở thành cổ đông nhận hoa hồng, thế mà lại bị người ta lừa hết ý tưởng, một chân đá văng ra.
Thế nhưng, bây giờ A Ngư cũng sẽ không đi nhắc nhở Diệp Hinh Ngọc, dù sao cũng đã ý thức được Diệp Hinh Ngọc có ác ý với nguyên chủ. Hơn nữa cô còn đang nghi ngờ Diệp Hinh Ngọc có một tay trong việc dẫn tới bi kịch của nguyên chủ, sao cô có thể tốt bụng nhắc nhở Diệp Hinh Ngọc tránh khỏi kiếp nạn lần này chứ.
Nếu Diệp Hinh Ngọc không có ác ý như cô nghi ngờ thì cô sẽ làm theo tâm nguyện của nguyên chủ, để Diệp Hinh Ngọc và những người trong nhà họ Diệp được sống những ngày tháng tốt đẹp, kể cả ngã một lần tại chỗ này, cô vẫn nắm chắc có thể nâng đỡ Diệp Hinh Ngọc đứng lên lần nữa. Thế nhưng nếu Diệp Hinh Ngọc ác độc như trong suy tưởng của mình. A Ngư hơi mỉm cười, nàng sẽ ước có thêm nhiều Lý Tổng Lưu tổng tới dạy Diệp Hinh Ngọc làm người.
Diệp Hinh Ngọc nở nụ cười: “Chỉ là chị may mắn thôi.”
Chưa ăn thịt heo thì cũng từng gặp qua heo chạy, cô phải quen biết với nhiều ông chủ buôn bán, như vậy mưa dầm thấm đất cũng sẽ học được không ít kỹ năng kinh doanh.
Nói chuyện một lúc thì đến khách sạn Hồng Tinh, trên đường A Ngư và Diệp Hinh Ngọc có gặp Mã Học Minh là người cùng thôn đang học lớp 12 trong trường trung học ở huyện. Đối phương ở cạnh mẹ hắn, hiển nhiên cũng như hai người A Ngư, cảm thấy ký túc xá ở trường không tốt nên mới tới khách sạn. Thời đại này thi đại học rất quan trọng, có thể coi là lối thoát duy nhất của mấy đứa trẻ ở nông thôn, thế nhưng những cuộc thi này lại chưa phổ biến, chỉ cần là người đang chuẩn bị cho kỳ thi đại học chắc chắn trong nhà rất coi trọng, thêm vào đó cũng phải có điều kiện tốt.
Mà cha Mã Học Minh có đầu óc lanh lợi, ông chính là người đầu tiên trong thôn mở cửa hàng kinh doanh nhỏ, bán chút hạt dưa đậu phộng, năm phần một mao, tuy lãi ít nhưng lại được tiêu thụ mạnh nên tiền lời kiếm được cũng không nhỏ.
“Hai con cũng ở đây à, vừa hay hai nhà chúng ta lại là bạn bè láng giềng” mẹ Mã Học Minh vui tươi hớn hở khen Diệp Hinh Ngọc:
“Tình cảm của hai chị em tốt thật đấy, Hinh Ngọc gả chồng rồi vẫn nhớ thương em gái.”
Sau lại khen thành tích A Ngư tốt như vậy chắc chắn sẽ có thể đậu đại học, nếu con trai mình có thể bằng một nửa cô thì sẽ ngày ngày chấp tay a di đà phật.
Mẹ Mã lại hỏi về trường thi, Mã Học Minh và A Ngư đều thi ở trường trong huyện nhưng lại không phải một nơi, mẹ Mã còn cảm thấy tiếc nuối, dù sao trong trường thi có vài người quen cũng an tâm hơn ít nhiều.
Mãi đến khi tới phòng, mẹ Mã bất đắc dĩ nói: “Sáng mai hai con đi cùng nhau đến trường thi đi, trên đường cũng có thể nói chuyện’
A Ngư mỉm cười nói vâng.
Vừa đóng cửa phòng lại, Diệp Hinh Ngọc đã oán giận nói một câu: “Bà ta cái gì cũng nói được mà.”
A Ngư nhìn quanh phòng: “Cả nhà họ đều là người thích nói chuyện.”
Sau khi thu dọn một lúc, A Ngư và Diệp Hinh Ngọc mới đi xuống ăn cơm tốt.
A Ngư nói: “Chị không cần ở đây với em đâu, em sẽ tự chăm sóc chính mình.”
Diệp Hinh Ngọc cười như nhị thập tứ hiếu hảo tỷ tỷ: “Dù sao về nhà chị cũng không có việc gì, lúc chị tới đây đã hỏi qua mẹ chồng, bà ấy cũng đồng ý rồi.”
A Ngư chỉ cười không nói thêm gì.
Sau khi ăn cơm xong, A Ngư đi tắm trước. Diệp Hinh Ngọc thỉnh thoảng lại kiểm tra cặp sách cô, xem xem giấy xác nhận có ở trong chưa, nếu không thấy cái giấy dó, Diệp Hinh Ngọc lập tức bác bỏ ý niệm này. Diệp Phức Ngọc thi ở trường thi này, kể cả không có giấy xác nhận thi thì tám chín phần mười vẫn có thể thuận lời vào trường thi, dù sao hiện tại phương diện quản lý vẫn chưa quá nghiêm ngặt.
Dinh Hinh Ngọc sờ túi, trong lòng lập tức hạ quyết tâm, nơi đáy mắt cũng lộ ra sự hung ác, Diệp Phức Ngọc là loại đàn bà ác độc đến người đàn ông của chị gái cũng cướp đi, để nó đậu đại học chỉ tổ làm bẩn ngôi trường đó.
Buổi tối, mỗi chị em nằm trên một cái giường, Diệp Hinh Ngọc tâm sự nặng nề vẫn luôn không ngủ được, cũng không dám ngủ, chỉ sợ ngủ quên mất.
Mà A Ngư vừa đặt đầu xuống gối đã thiếp đi, ai nhìn qua còn tưởng rằng Diệp Hinh Ngọc đang trằn trọc mới là thí sinh thi đại học.
Mở to mắt nhìn A Ngư đối diện đang ngủ ngon lành, Diệp Hinh Ngọc nghiến răng, cứ ngủ đi, đến ngày mai xem mày còn bình tĩnh được như thế không.
Trong cơn buồn ngủ, Diệp Hinh Ngọc chợt giật nảy mình, vội cầm đồng hồ ở đầu tủ lên xem, mới năm giờ sau phút, còn A Ngư ở giường bên kia vẫn ngủ ngon lành.
Diệp Hinh Ngọc rón ra rón rén đứng lên, cẩn thận mặc lại quần áo, lại lấy trong túi xách lấy ra một cái túi nhỏ bỏ vào túi của váy, đến mặt cũng không thèm rửa mà cẩn thận mở cửa đi ra ngoài.
A Ngư đang nằm trên giường chậm rãi mỏ mắt, yên lặng nhìn cánh cửa phòng đang đóng chặt, loáng thoáng còn nghe được giọng nói của mẹ Mã.
Mã gia ở cùng một tầng với họ, nhưng mà cách tận bảy, tám phòng.