Thẩm Khắc Kỷ say rượu tỉnh dậy, ngẩn ngơ nhìn ánh nắng mặt chiếu rọi vào, đầu óc dần dần tỉnh táo lại, nhìn trái nhìn phải đều không thấy Nguyễn Mộ Tình đâu, hắn ta lảo đảo đứng dậy, nhìn về phía mặt trời, trời đã tối.
“Con tiện nhân kia ở đâu?” Thẩm Khắc Kỷ tùy tiện hỏi.
Người hầu dè dặt đáp: “Tối qua đã đi về phòng rồi.”
Thẩm Khắc Kỷ cười nham hiểm: “Nàng ta vậy mà vẫn còn đi được.”
Người hầu lạnh sống lưng, không dám nói lời nào. Dạo này công tử càng ngày càng đáng sợ chứ không còn ôn tồn dịu dàng như xưa nữa.
Hắn ta ăn sáng vài miếng rồi sai người hầu mang rượu tới, Thẩm Khắc Kỷ lại đi tìm Nguyễn Mộ Tình, lúc này mới phát hiện nàng ta đã bỏ trốn từ lâu.
Thẩm Khắc Kỷ nổi trận lôi đình, chỉ cảm thấy mình như bị người khác tát cho một cái thê thảm, con tiện nhân này nhất định là chạy đi kiếm Lưu Hồng Huy rồi.
Nếu là Thẩm Khắc Kỷ của lúc trước, hắn ta sẽ không vội vàng đi tìm Lưu Hồng Huy, hắn ta vẫn còn biết mình là ai, hắn ta biết Lưu gia không dây vào được. Nhưng bây giờ hắn ta đã mất hết tất cả rồi, chỉ còn lại cái thân tàn này, ai muốn thì đến lấy đi, hắn ta mặc kệ, hắn ta không quan tâm nữa.
Giờ phút này, thần kinh bị rượu làm cho tê liệt chỉ còn lại nỗi nhục bị phản bội, thậm chí oán hận trong một năm nay trong nháy mắt phun ra như núi lửa phun trào, Thẩm Khắc Kỷ tức giận xông vào trước cửa Lưu phủ lớn tiếng chửi mắng.
“Nguyễn Mộ Tình, ngươi là con tiện nhân, ngươi cút ra đây cho ta, lần trước ngươi ở bên bờ Khúc Giang vụng trộm còn chưa đủ, lần này ngươi trực tiếp đưa mình tới cửa luôn.”
“Lưu Hồng Huy, nữ nhân ta chơi đùa qua ngươi cũng muốn.”
“Ha ha ha ha, Lưu Hồng Huy không thể ngờ được ngươi cũng mù quáng như ta, bị nữ nhân này đùa bỡn. Ngươi cho rằng nàng ta là một đại tài nữ, cho rằng nàng ta ngây thơ lương thiện như thủy tinh ngọc khiết, nàng ta là một kẻ dối trá, là một con dâm oa, đãng phụ.”
“Lưu Hồng Huy, ngươi không sợ nàng ta cũng cắm sừng ngươi sao? Ta mới gặp nạn là nàng ta đã đi dụ dỗ ngươi, đến một ngày nào đó khi ngươi gặp khó khăn, nàng ta nhất định cũng sẽ tìm nơi chốn khác tốt hơn?”
…
Quá nhiều thông tin.
Hàm dưới của những người xung quanh đứng xem sắp chạm tới đất.
Tiểu thiếp mà Thẩm Khắc Kỷ yêu chết đi sống lại, nay bỏ tỳ bà chạy đến với vòng tay Lưu Hồng Huy rồi. Mọi người nhìn Thẩm Khắc Kỷ điên cuồng, nghĩ đến Lưu Hồng Huy uy phong lẫm liệt, rồi lại nghĩ đến địa vị hiện tại của hai người bọn họ và lập tức hiểu ra. Không khỏi có chút đồng cảm với Thẩm Khắc Kỷ, nhưng hơn hết vẫn là họ lại thấy có chút hả hê.
Trong nhà có một hiền thê không biết trân trọng, lại bị tiểu yêu tinh bên ngoài mê hoặc ngũ mê tam đạo, sủng thiếp mà bỏ thê, bây giờ thì hay rồi, bị đâm cho một nhát rồi.
Tất cả mọi người đều tin những lời hắn ta đã nói, nếu không phải sự thật, Thẩm Khắc Kỷ làm sao có thể chạy đến nói bậy bạ như thế, nam nhân nào lại thích mọc sừng, hơn nữa, Lưu Hồng Huy vốn đã có biệt danh lãng tử phong lưu, trong nhà có rất nhiều thê thiếp, không nhắc đến thanh danh của tiểu thiếp kia thì nàng ta vốn cũng rất xinh đẹp.
Lưu Hồng Huy không hề xuất hiện, Thẩm Khắc Kỷ mắng mỏ vài câu đã bị hộ vệ của Lưu gia đánh cho một trận không thương tiếc, đánh đến nỗi suýt chết.
Nhìn thấy cảnh này trong mắt mọi người thở dài, ngay cả Thẩm Khắc Kỷ không còn là Thế Tử của Vương phủ, hắn ta vẫn là con cháu tông thất, nhưng lại bị ngoại thích đánh như đánh một con chó trước ánh nhìn của bao nhiêu người xung quanh.
Đợi Vinh vương nghe tin đỏ mặt tía tai vội vàng chạy tới, thấy ông ta nhỏ giọng nhận lỗi với Lưu gia, mọi người tâm trạng lại càng thêm phức tạp, đây đường đường là một thân vương, thân huynh đệ của Hoàng Đế.
Sự kiêu ngạo của Lưu gia có thể nhìn ra được, thiên hạ này rốt cuộc là họ Thẩm hay là họ Lưu?
Khó khăn lắm mới gạt qua được chuyện này, Vinh Vương lau lau mồ hôi lạnh ở trên trán, quay đầu nhìn nhi tử mặt mũi tím bầm sưng vù, thương tích đầy mình, Vinh Vương muốn chửi cũng không biết chửi cái gì.
“Mang nó về, không có sự cho phép của ta thì không được cho nó bước ra khỏi cổng biệt trang môn nửa bước, nếu nó lại gây ra tai họa gì thì ta sẽ hỏi tội các ngươi.” Vinh Vương giận dữ vô cùng gầm lên một hồi, xoay người rời đi, biến mất khỏi tầm mắt.
Thẩm Khắc Kỷ bị đau đớn đến tê dại được khiêng lên xe ngựa đưa về biệt trang, ra khỏi thành thì trời đã sập tối. Xe ngựa đang đi trên đường bỗng xóc mạnh, giống như có vật gì đó kẹt vào bánh xe.
Khi cả đội dừng lại để kiểm tra tình hình, một nhóm người đeo mặt nạ lao ra từ rừng cây ở hai bên, và họ xông vào đánh mà không nói một lời gì, Thẩm Khắc Kỷ đang nằm trong xe ngựa bị tóm xuống khỏi xe.
“Các ngươi muốn làm cái gì!” Thẩm Khắc Kỷ ngạc nhiên.
Một chiếc bao được trùm lên đầu hắn ta, hai tay bị trói ngược ra phía sau lưng, trước mắt chỉ còn lại một màn đêm khiến người ta sợ hãi bất an. Thẩm Khắc Kỷ cảm thấy đầu gối đau nhức, bị đá ngã lăn ra đất, bị nắm đấm trút vào như mưa.
Thẩm Khắc Kỷ hét lên thảm thiết liên hồi, theo bản năng hắn ta cuộn tròn người thành hình con tôm.
A Ngư cải trang đi về phía Thẩm Khắc Kỷ đang bị trói xung quanh giống như bao cát, mọi người nhường ra một vị trí, liền nhìn thấy nàng ta đá vào đầu gối Thẩm Khắc Kỷ, đau đến mức Thẩm Khắc Kỷ không kêu được tiếng nào, hai cái chân mềm nhũn khập khiễng ngồi phịch xuống đất, tiếp theo là một cú đá với góc độ rất ma mãnh, đi thẳng vào huyệt đạo giữa hai chân.
Cùng lúc đó, Cao Lôi và những người hộ vệ khác theo bản năng cũng khép hai chân lại, thân thể co rúm theo Thẩm Khắc Kỷ.
A Ngư không nói lời nào liếc nhìn thuộc hạ có vẻ đồng cảm với hắn ta, có thể nhìn thấy trong mắt bọn họ sự kính sợ từ tận đáy lòng.
“Con tiện nhân kia ở đâu?” Thẩm Khắc Kỷ tùy tiện hỏi.
Người hầu dè dặt đáp: “Tối qua đã đi về phòng rồi.”
Thẩm Khắc Kỷ cười nham hiểm: “Nàng ta vậy mà vẫn còn đi được.”
Người hầu lạnh sống lưng, không dám nói lời nào. Dạo này công tử càng ngày càng đáng sợ chứ không còn ôn tồn dịu dàng như xưa nữa.
Hắn ta ăn sáng vài miếng rồi sai người hầu mang rượu tới, Thẩm Khắc Kỷ lại đi tìm Nguyễn Mộ Tình, lúc này mới phát hiện nàng ta đã bỏ trốn từ lâu.
Thẩm Khắc Kỷ nổi trận lôi đình, chỉ cảm thấy mình như bị người khác tát cho một cái thê thảm, con tiện nhân này nhất định là chạy đi kiếm Lưu Hồng Huy rồi.
Nếu là Thẩm Khắc Kỷ của lúc trước, hắn ta sẽ không vội vàng đi tìm Lưu Hồng Huy, hắn ta vẫn còn biết mình là ai, hắn ta biết Lưu gia không dây vào được. Nhưng bây giờ hắn ta đã mất hết tất cả rồi, chỉ còn lại cái thân tàn này, ai muốn thì đến lấy đi, hắn ta mặc kệ, hắn ta không quan tâm nữa.
Giờ phút này, thần kinh bị rượu làm cho tê liệt chỉ còn lại nỗi nhục bị phản bội, thậm chí oán hận trong một năm nay trong nháy mắt phun ra như núi lửa phun trào, Thẩm Khắc Kỷ tức giận xông vào trước cửa Lưu phủ lớn tiếng chửi mắng.
“Nguyễn Mộ Tình, ngươi là con tiện nhân, ngươi cút ra đây cho ta, lần trước ngươi ở bên bờ Khúc Giang vụng trộm còn chưa đủ, lần này ngươi trực tiếp đưa mình tới cửa luôn.”
“Lưu Hồng Huy, nữ nhân ta chơi đùa qua ngươi cũng muốn.”
“Ha ha ha ha, Lưu Hồng Huy không thể ngờ được ngươi cũng mù quáng như ta, bị nữ nhân này đùa bỡn. Ngươi cho rằng nàng ta là một đại tài nữ, cho rằng nàng ta ngây thơ lương thiện như thủy tinh ngọc khiết, nàng ta là một kẻ dối trá, là một con dâm oa, đãng phụ.”
“Lưu Hồng Huy, ngươi không sợ nàng ta cũng cắm sừng ngươi sao? Ta mới gặp nạn là nàng ta đã đi dụ dỗ ngươi, đến một ngày nào đó khi ngươi gặp khó khăn, nàng ta nhất định cũng sẽ tìm nơi chốn khác tốt hơn?”
…
Quá nhiều thông tin.
Hàm dưới của những người xung quanh đứng xem sắp chạm tới đất.
Tiểu thiếp mà Thẩm Khắc Kỷ yêu chết đi sống lại, nay bỏ tỳ bà chạy đến với vòng tay Lưu Hồng Huy rồi. Mọi người nhìn Thẩm Khắc Kỷ điên cuồng, nghĩ đến Lưu Hồng Huy uy phong lẫm liệt, rồi lại nghĩ đến địa vị hiện tại của hai người bọn họ và lập tức hiểu ra. Không khỏi có chút đồng cảm với Thẩm Khắc Kỷ, nhưng hơn hết vẫn là họ lại thấy có chút hả hê.
Trong nhà có một hiền thê không biết trân trọng, lại bị tiểu yêu tinh bên ngoài mê hoặc ngũ mê tam đạo, sủng thiếp mà bỏ thê, bây giờ thì hay rồi, bị đâm cho một nhát rồi.
Tất cả mọi người đều tin những lời hắn ta đã nói, nếu không phải sự thật, Thẩm Khắc Kỷ làm sao có thể chạy đến nói bậy bạ như thế, nam nhân nào lại thích mọc sừng, hơn nữa, Lưu Hồng Huy vốn đã có biệt danh lãng tử phong lưu, trong nhà có rất nhiều thê thiếp, không nhắc đến thanh danh của tiểu thiếp kia thì nàng ta vốn cũng rất xinh đẹp.
Lưu Hồng Huy không hề xuất hiện, Thẩm Khắc Kỷ mắng mỏ vài câu đã bị hộ vệ của Lưu gia đánh cho một trận không thương tiếc, đánh đến nỗi suýt chết.
Nhìn thấy cảnh này trong mắt mọi người thở dài, ngay cả Thẩm Khắc Kỷ không còn là Thế Tử của Vương phủ, hắn ta vẫn là con cháu tông thất, nhưng lại bị ngoại thích đánh như đánh một con chó trước ánh nhìn của bao nhiêu người xung quanh.
Đợi Vinh vương nghe tin đỏ mặt tía tai vội vàng chạy tới, thấy ông ta nhỏ giọng nhận lỗi với Lưu gia, mọi người tâm trạng lại càng thêm phức tạp, đây đường đường là một thân vương, thân huynh đệ của Hoàng Đế.
Sự kiêu ngạo của Lưu gia có thể nhìn ra được, thiên hạ này rốt cuộc là họ Thẩm hay là họ Lưu?
Khó khăn lắm mới gạt qua được chuyện này, Vinh Vương lau lau mồ hôi lạnh ở trên trán, quay đầu nhìn nhi tử mặt mũi tím bầm sưng vù, thương tích đầy mình, Vinh Vương muốn chửi cũng không biết chửi cái gì.
“Mang nó về, không có sự cho phép của ta thì không được cho nó bước ra khỏi cổng biệt trang môn nửa bước, nếu nó lại gây ra tai họa gì thì ta sẽ hỏi tội các ngươi.” Vinh Vương giận dữ vô cùng gầm lên một hồi, xoay người rời đi, biến mất khỏi tầm mắt.
Thẩm Khắc Kỷ bị đau đớn đến tê dại được khiêng lên xe ngựa đưa về biệt trang, ra khỏi thành thì trời đã sập tối. Xe ngựa đang đi trên đường bỗng xóc mạnh, giống như có vật gì đó kẹt vào bánh xe.
Khi cả đội dừng lại để kiểm tra tình hình, một nhóm người đeo mặt nạ lao ra từ rừng cây ở hai bên, và họ xông vào đánh mà không nói một lời gì, Thẩm Khắc Kỷ đang nằm trong xe ngựa bị tóm xuống khỏi xe.
“Các ngươi muốn làm cái gì!” Thẩm Khắc Kỷ ngạc nhiên.
Một chiếc bao được trùm lên đầu hắn ta, hai tay bị trói ngược ra phía sau lưng, trước mắt chỉ còn lại một màn đêm khiến người ta sợ hãi bất an. Thẩm Khắc Kỷ cảm thấy đầu gối đau nhức, bị đá ngã lăn ra đất, bị nắm đấm trút vào như mưa.
Thẩm Khắc Kỷ hét lên thảm thiết liên hồi, theo bản năng hắn ta cuộn tròn người thành hình con tôm.
A Ngư cải trang đi về phía Thẩm Khắc Kỷ đang bị trói xung quanh giống như bao cát, mọi người nhường ra một vị trí, liền nhìn thấy nàng ta đá vào đầu gối Thẩm Khắc Kỷ, đau đến mức Thẩm Khắc Kỷ không kêu được tiếng nào, hai cái chân mềm nhũn khập khiễng ngồi phịch xuống đất, tiếp theo là một cú đá với góc độ rất ma mãnh, đi thẳng vào huyệt đạo giữa hai chân.
Cùng lúc đó, Cao Lôi và những người hộ vệ khác theo bản năng cũng khép hai chân lại, thân thể co rúm theo Thẩm Khắc Kỷ.
A Ngư không nói lời nào liếc nhìn thuộc hạ có vẻ đồng cảm với hắn ta, có thể nhìn thấy trong mắt bọn họ sự kính sợ từ tận đáy lòng.