Ba cô lẳng lặng đưa tờ giấy ra trước mặt rồi đẩy nó về phía cô. An Nhiên lập tức sững người, không cần phải nhìn kĩ cô cũng nhận ra tờ giấy này. Nhưng tại sao ba mẹ cô lại biết rồi có nó? An Nhiên run run nhận lấy tờ giấy từ ba, kinh ngạc xen lẫn run sợ. Mẹ cô bật khóc giải thích
– Lúc nãy mẹ có vào phòng dọn dẹp lại cho con, lúc mở chiếc balo ra thì mẹ vô tình nhìn thấy nó. Nhiên Nhiên, chẳng phải ba mẹ đã dạy con rồi sao? Con ngoan ngoãn như vậy sao lại làm ra chuyện này...?
– M...Mẹ...
– Giải thích! Đứa bé này là con của ai?– Ông Hạ cố kìm nén sự tức giận của bản thân để nói chuyện một cách bình tĩnh nhất có thế.
Hai tay An Nhiên nắm chặt lấy chiếc váy kiểu nó nhăn nhúm, như thể sắp bị vò nát đến nơi. Cô cúi đầu nhỏ giọng trả lời, hốc mắt có hơi đỏ
– Con...Đứa con đó... nó là...là con của Diệp Ân Tuấn.
– Của ai? – Ông hỏi lại.
– Là của Diệp Ân Tuấn ạ.
"CHÁT"
An Nhiên ngơ người giơ tay lên ôm mặt bị đánh theo bản năng. Ba cô ra tay đánh cô, từ nhỏ đến lớn tuy ông nghiêm khắc nhưng chưa hề đánh cô lần nào.Thuậm chí cả mẹ cô cũng ngơ người. Ông Hạ tức giận đứng phắt dậy quát lớn
– Hạ An Nhiên, tại sao mày lại làm ra loại chuyện như vậy? Mày còn qua lại với Diệp Ân Tuấn, chẳng lẽ mày không biết nó là người như thế nào ư? Ba mẹ không để mày thiếu thốn bất kì thứ gì, dạy dỗ đàng hoàng như vậy tại sao mày lại làm phản?
– Ba, đó là sự cố, là sự cố...
Nước mắt cô vừa rơi vừa cố giải thích sự việc cho ba cô biết. nhưng chưa nói hết đã bị sự nóng giận của ông cắt ngang.
– Là sự cố mà để mang thai thế này ư? Bây giờ đi theo tao ngay lập tức.
Cô không biết ba muốn đưa cô đi đâu. An Nhiên và mẹ đứng lên, cả nhà họ đi ra ngoài và bắt một chiếc taxi. Ba cô ngồi vào ghế phụ nói gì đó với tài xế cô không nghe được. Chỉ biết xe chạy một lúc lâu đã đến biệt thư nguy nga rộng lớn. Ông xuống xe nói gì đó với bảo vệ, lát sau người bảo vệ mở cửa cho họ và có một nữ hầu dẫn đường.
Đường đi vào khu nhà rất dài, đi đến mỏi nhừ chân rồi mới đến cửa nhà. Họ được đưa vào phòng khách ngồi. Ba cô đang tức giận nhưng vẻ mặt vẫn rất bình thản, còn mẹ cô vẫn chưa nhìn cô lấy một lần nào, cũng không nói nửa lời. Một lát sau, một người đàn ông đi xuống, trên người ông ta mang đầy khí thế to lớn, khí chất hơn người. Người đàn ông đó là ba của Diệp Ân Tuấn. Quả nhiên khí chất di truyền từ cha, nhưng sự đào hoa ong bướm chắc là do khí chất tự tạo thành.Ông ta đi lại ngồi xuống đối diện gia đình An Nhiên rồi hỏi
– Chào giáo sư Hạ, không biết hôm nay anh đến đây tìm tôi có chuyện gì?
– Mạo muội đến làm phiền ngài đây là có chuyện quan trọng.
Sau đó ông Hạ đem tờ giấy có chút nhàu nát cho Diệp lão gia xem, ông xem qua một hồi rồi hơi cau mày lại nhìn về phía Hạ An Nhiên đang cúi mặt. Ông liền bảo người hầu gọi Diệp Ân Tuấn trở về ngay lập tức, còn lên lầu bảo Diệp phu nhân xuống. Trong lúc chờ đợi ai cũng im lặng. Một lúc sau Diệp phu nhân đi xuống, nhìn thấy gia đình Hạ ánh mắt liền tỏ ra vẻ chán ghét và khinh thường ngồi xuống bên cạnh Diệp lão gia. Không lâu sau đó Diệp Ân Tuán cũng trở về. Cả hai gia đình đối diện với nhau. Kể từ khi Diệp Ân Tuấn thấy An Nhiên ở đây, anh ta đã thật sự ghét cô.Không ngờ cô lại muốn bước chân vào Diệp gia đến mức này. Diệp lão gia lên tiếng
– Chuyện Hạ tiểu thư đây mang thai tôi cũng đã biết chút sự tình. Tuy nó chỉ là sự cố nhưng nếu đã là giọt máu của Diệp gia thì không thể để lưu lạc bên ngoài được.
Diệp phu nhân sửng sốt nói lớn
– Ý ông là muốn Ân Tuấn chịu trách nhiệm? Nhỡ đâu nó thât sự không phải là con của Diệp gia thì sao?
– Chuyện đã đến nước này tôi mong hai vị đây sẽ đồng ý cho Hạ tiểu thư làm con dâu nhà tôi để nuôi dưỡng đứa bé. – Ông vẫn bình tĩnh nói, không để ý đến Diệp phu nhân.
– Ông... sao ông lại có thể...Còn Tịch Uyên thì sao? Chẳng lẽ con bé sẽ chịu thiệt? Tôi không đồng ý!
Diệp Ân Tuấn cũng không nhịn được, không muốn bị trói buộc bởi hôn nhân
– Con cũng không đồng ý.
– Ý của ta đã quyết. Đã làm ra chuyện gì phải biết chịu trách nhiệm, không ai thay đổi được quyết định này của ta cả. Tuần sau tổ chức hôn lễ.
– Ba...
Diệp Ân Tuấn đứng dậy bỏ đi, bây giờ anh thực sự ghét cay ghét đắng Hạ An Nhiên, giờ cô đã đạt được mục đích vào Diệp gia rồi. Lúc này ông Hạ mới lên tiếng
– Thật cảm ơn ngài đã đứng ra làm chủ con An Nhiên. Cảm ơn ngài.
– Không có gì. Đều là vì con cháu của Diệp gia.
– Vậy chúng tôi không làm phiền.
Ba người nhà họ Hạ liền rời đi. Diệp phu nhân tức đến giậm chân với ông Diệp
– Diệp Tư Bằng, có phải ông điên rồi không?
– Bà sắp xếp lát nữa đến Tịch gia cùng tôi một chuyến.
Diệp phu nhân tức đỏ mặt rồi bỏ đi lên phòng. Bà ta rất ghét Hạ An Nhiên, sự tức giận hôm trước đến hôm nay gộp lại. Bà ta không biết xả giận chỗ nào.
Hạ An Nhiên lúc đi về vẫn không thể ttin ba mình lại làm như vậy. Thực ra cô cũng chẳng muốn Diệp Ân Tuấn chịu trách nhiệm. Vừa bước vào nhà ông Hạ đã lạnh lùng
– Lên phòng dọn hết đồ của mày đi, đi đâu thì đi. Giờ mày không còn là người của nhà này nữa, ta không chấp nhận có một đứa con gái như vậy.
Đúng vậy! Chính là ba cô đuổi cô ra khỏi nhà. Ba cô không thể chấp nhận đứa con gái như vậy. Giải quyết chuyện vừa nãy xong chính là ân nghĩa cuối.Lòng tự tôn của một người làm nghề giáo như ông quá lớn. Ông đã dạy biết bao nhiều người thành tài, có phẩm chất tốt, vậy mà chính con gái ông lại không thể như vậy.Ông tức giận đi vào phòng riêng. Bà Hạ ở bên ngoài lắc đầu. Bà rất yêu thương An Nhiên, nhưng sự việc lần này khiến bà quá thất vọng. An Nhiên mở chiếc miệng khô khốc của mình gọi
– Mẹ...
– Con mau dọn đồ đi, đừng để ba con thấy nữa. Sau này nhớ chăm sóc tốt cho bản thân và đứa bé... Mẹ thật sự... rất thất vọng về con.
Nói xong bà cũng quay lưng bỏ đi vào phòng. Sự thật là ba mệ đều quay lưng lại với cô. Từ một người đi đến đâu được người khác yêu quý đến đấy giờ lại thành kẻ đáng ghét bị quay lưng trong mắt mọi người. Chỉ trong khoảng thời gian hơn một tháng cô đã lần lượt mất đi rất nhiều thứ.
– Lúc nãy mẹ có vào phòng dọn dẹp lại cho con, lúc mở chiếc balo ra thì mẹ vô tình nhìn thấy nó. Nhiên Nhiên, chẳng phải ba mẹ đã dạy con rồi sao? Con ngoan ngoãn như vậy sao lại làm ra chuyện này...?
– M...Mẹ...
– Giải thích! Đứa bé này là con của ai?– Ông Hạ cố kìm nén sự tức giận của bản thân để nói chuyện một cách bình tĩnh nhất có thế.
Hai tay An Nhiên nắm chặt lấy chiếc váy kiểu nó nhăn nhúm, như thể sắp bị vò nát đến nơi. Cô cúi đầu nhỏ giọng trả lời, hốc mắt có hơi đỏ
– Con...Đứa con đó... nó là...là con của Diệp Ân Tuấn.
– Của ai? – Ông hỏi lại.
– Là của Diệp Ân Tuấn ạ.
"CHÁT"
An Nhiên ngơ người giơ tay lên ôm mặt bị đánh theo bản năng. Ba cô ra tay đánh cô, từ nhỏ đến lớn tuy ông nghiêm khắc nhưng chưa hề đánh cô lần nào.Thuậm chí cả mẹ cô cũng ngơ người. Ông Hạ tức giận đứng phắt dậy quát lớn
– Hạ An Nhiên, tại sao mày lại làm ra loại chuyện như vậy? Mày còn qua lại với Diệp Ân Tuấn, chẳng lẽ mày không biết nó là người như thế nào ư? Ba mẹ không để mày thiếu thốn bất kì thứ gì, dạy dỗ đàng hoàng như vậy tại sao mày lại làm phản?
– Ba, đó là sự cố, là sự cố...
Nước mắt cô vừa rơi vừa cố giải thích sự việc cho ba cô biết. nhưng chưa nói hết đã bị sự nóng giận của ông cắt ngang.
– Là sự cố mà để mang thai thế này ư? Bây giờ đi theo tao ngay lập tức.
Cô không biết ba muốn đưa cô đi đâu. An Nhiên và mẹ đứng lên, cả nhà họ đi ra ngoài và bắt một chiếc taxi. Ba cô ngồi vào ghế phụ nói gì đó với tài xế cô không nghe được. Chỉ biết xe chạy một lúc lâu đã đến biệt thư nguy nga rộng lớn. Ông xuống xe nói gì đó với bảo vệ, lát sau người bảo vệ mở cửa cho họ và có một nữ hầu dẫn đường.
Đường đi vào khu nhà rất dài, đi đến mỏi nhừ chân rồi mới đến cửa nhà. Họ được đưa vào phòng khách ngồi. Ba cô đang tức giận nhưng vẻ mặt vẫn rất bình thản, còn mẹ cô vẫn chưa nhìn cô lấy một lần nào, cũng không nói nửa lời. Một lát sau, một người đàn ông đi xuống, trên người ông ta mang đầy khí thế to lớn, khí chất hơn người. Người đàn ông đó là ba của Diệp Ân Tuấn. Quả nhiên khí chất di truyền từ cha, nhưng sự đào hoa ong bướm chắc là do khí chất tự tạo thành.Ông ta đi lại ngồi xuống đối diện gia đình An Nhiên rồi hỏi
– Chào giáo sư Hạ, không biết hôm nay anh đến đây tìm tôi có chuyện gì?
– Mạo muội đến làm phiền ngài đây là có chuyện quan trọng.
Sau đó ông Hạ đem tờ giấy có chút nhàu nát cho Diệp lão gia xem, ông xem qua một hồi rồi hơi cau mày lại nhìn về phía Hạ An Nhiên đang cúi mặt. Ông liền bảo người hầu gọi Diệp Ân Tuấn trở về ngay lập tức, còn lên lầu bảo Diệp phu nhân xuống. Trong lúc chờ đợi ai cũng im lặng. Một lúc sau Diệp phu nhân đi xuống, nhìn thấy gia đình Hạ ánh mắt liền tỏ ra vẻ chán ghét và khinh thường ngồi xuống bên cạnh Diệp lão gia. Không lâu sau đó Diệp Ân Tuán cũng trở về. Cả hai gia đình đối diện với nhau. Kể từ khi Diệp Ân Tuấn thấy An Nhiên ở đây, anh ta đã thật sự ghét cô.Không ngờ cô lại muốn bước chân vào Diệp gia đến mức này. Diệp lão gia lên tiếng
– Chuyện Hạ tiểu thư đây mang thai tôi cũng đã biết chút sự tình. Tuy nó chỉ là sự cố nhưng nếu đã là giọt máu của Diệp gia thì không thể để lưu lạc bên ngoài được.
Diệp phu nhân sửng sốt nói lớn
– Ý ông là muốn Ân Tuấn chịu trách nhiệm? Nhỡ đâu nó thât sự không phải là con của Diệp gia thì sao?
– Chuyện đã đến nước này tôi mong hai vị đây sẽ đồng ý cho Hạ tiểu thư làm con dâu nhà tôi để nuôi dưỡng đứa bé. – Ông vẫn bình tĩnh nói, không để ý đến Diệp phu nhân.
– Ông... sao ông lại có thể...Còn Tịch Uyên thì sao? Chẳng lẽ con bé sẽ chịu thiệt? Tôi không đồng ý!
Diệp Ân Tuấn cũng không nhịn được, không muốn bị trói buộc bởi hôn nhân
– Con cũng không đồng ý.
– Ý của ta đã quyết. Đã làm ra chuyện gì phải biết chịu trách nhiệm, không ai thay đổi được quyết định này của ta cả. Tuần sau tổ chức hôn lễ.
– Ba...
Diệp Ân Tuấn đứng dậy bỏ đi, bây giờ anh thực sự ghét cay ghét đắng Hạ An Nhiên, giờ cô đã đạt được mục đích vào Diệp gia rồi. Lúc này ông Hạ mới lên tiếng
– Thật cảm ơn ngài đã đứng ra làm chủ con An Nhiên. Cảm ơn ngài.
– Không có gì. Đều là vì con cháu của Diệp gia.
– Vậy chúng tôi không làm phiền.
Ba người nhà họ Hạ liền rời đi. Diệp phu nhân tức đến giậm chân với ông Diệp
– Diệp Tư Bằng, có phải ông điên rồi không?
– Bà sắp xếp lát nữa đến Tịch gia cùng tôi một chuyến.
Diệp phu nhân tức đỏ mặt rồi bỏ đi lên phòng. Bà ta rất ghét Hạ An Nhiên, sự tức giận hôm trước đến hôm nay gộp lại. Bà ta không biết xả giận chỗ nào.
Hạ An Nhiên lúc đi về vẫn không thể ttin ba mình lại làm như vậy. Thực ra cô cũng chẳng muốn Diệp Ân Tuấn chịu trách nhiệm. Vừa bước vào nhà ông Hạ đã lạnh lùng
– Lên phòng dọn hết đồ của mày đi, đi đâu thì đi. Giờ mày không còn là người của nhà này nữa, ta không chấp nhận có một đứa con gái như vậy.
Đúng vậy! Chính là ba cô đuổi cô ra khỏi nhà. Ba cô không thể chấp nhận đứa con gái như vậy. Giải quyết chuyện vừa nãy xong chính là ân nghĩa cuối.Lòng tự tôn của một người làm nghề giáo như ông quá lớn. Ông đã dạy biết bao nhiều người thành tài, có phẩm chất tốt, vậy mà chính con gái ông lại không thể như vậy.Ông tức giận đi vào phòng riêng. Bà Hạ ở bên ngoài lắc đầu. Bà rất yêu thương An Nhiên, nhưng sự việc lần này khiến bà quá thất vọng. An Nhiên mở chiếc miệng khô khốc của mình gọi
– Mẹ...
– Con mau dọn đồ đi, đừng để ba con thấy nữa. Sau này nhớ chăm sóc tốt cho bản thân và đứa bé... Mẹ thật sự... rất thất vọng về con.
Nói xong bà cũng quay lưng bỏ đi vào phòng. Sự thật là ba mệ đều quay lưng lại với cô. Từ một người đi đến đâu được người khác yêu quý đến đấy giờ lại thành kẻ đáng ghét bị quay lưng trong mắt mọi người. Chỉ trong khoảng thời gian hơn một tháng cô đã lần lượt mất đi rất nhiều thứ.