Trên đường từ nhà hàng đó trở về tâm trạng của An Nhiên liền xuống dốc. Khí thế to lớn vừa nãy là do cô đã cố lấy hết can đảm cùng sự bình tĩnh của bản thân để đáp lại. Ngồi trên taxi cô liền dựa vào vai của Thẩm Tâm. Tiểu Vân ngồi ghế phụ quay đầu lại nói
– An Nhiên, hay là cậu về nhà vài ngày nghỉ ngơi đi. Tâm trạng của cậu gần đây thực sự không được tốt cho lắm, như vậy rất dễ ảnh hưởng đến sức khỏe. Như thế thì bọn mình lo cho cậu lắm.
Tiểu Vân nắm lấy tay cô cũng đồng ý
– Tâm Tâm nói đúng đấy. Về nhà tĩnh dưỡng vài hôm, mình với mọi người sẽ xin nghỉ với giáo viên giúp cậu.
An Nhiên không đáp lại, chị nhẹ gật đầu một cái. Vừa về đến phòng mọi người liền giúp cô dọn một chút đồ cần phải dùng giúp cô rồi đưa cô xuống sảnh kí túc. Khi An Nhiên trở về nhà thì không có ai. Chắc ba mẹ cô đang lên lớp hoặc có việc gì đó. Vậy nên cô cũng lên phòng của mình rồi ngủ thiếp đi cho đến khi ba mẹ cô về. Lúc đó trời đã tối, cô mơ màng đi ra chào ba mẹ.
–Ba mẹ về rồi.
Vừa nói cô còn vừa dụi mắt như một đứa con nít. Ông bà Hạ đều rất ngạc nhiên khi thấy cô về nhà. Đứa con gái này của họ quanh năm về nhà vài ba lần vào dịp nghỉ, nếu không gọi về thì không về, vậy mà hôm nay đột nhiên lại về nên không khỏi ngạc nhiên đôi chút.Bà Hạ cất tiếng hỏi
– Nhiên Nhiên sao đột nhiên hôm nay con lại về vậy?
– Con cảm thấy không khỏe nên xin nghỉ vài ngày thôi ạ.
Vừa nói cả ba người đi vào phòng khách. Bà Hạ quở trách
– Mẹ đã dặn con phải chú ý đến sức khỏe rồi vậy mà không nghe lời gì cả.Nghỉ vài ngày cũng tốt, mẹ nấu món ngon cho con.
Ông bà Hạ đều rất yêu thương An Nhiên. Cả hai đều làm nghề giáo nên rất biết cách dạy con, lúc yêu thương thì sẽ yêu thương hết mực nhưng vẫn không quên dạy bảo nghiêm khắc.An Nhiên phụ giúp mẹ nấu đồ ăn trong bếp, con ông Hạ tranh thủ đi tắm trong lúc chờ đợi. Bữa ăn hôm nay rất vui vẻ, toàn món ăn mà An Nhiên thích, sắc mặt cũng tươi tắn hơn đôi phần.
Ăn xong cô dọn dẹp rồi đi tắm. Ngâm mình trong bồn nước ấm thư giãn. Cô mong ước rằng những chuyện trước kia đều chưa từng xảy ra, cuộc sống của cô sẽ luôn vui vẻ như vậy. Bây giờ bên cạnh cô còn có một sinh linh bé nhỏ. Không biết rằng đứa bé là trai hay gái, chắc đều sẽ đáng yêu như thiên thần.Môi cô nở nụ cười rồi xoa bụng nhỏ. Tắm xong cô liền lao lên chiếc giường êm ái của mình nằm, lấy điện thoại báo tin cho các bạn của cô biết, sau đó tìm tạm một bộ phim để xem. Đồ đạc cô đem về lúc chiều vẫn để trong balo chưa dọn ra.Đang xem say mê thì mẹ cô gõ cửa rồi đi vào.
– Nhiên Nhiên đã hơn 10 giờ rồi, con uống sữa rồi đi ngủ đi, đừng thức muộn quá.
– Vâng con biết rồi, mẹ để đó lát con sẽ uống.
– Được rồi, ngủ ngon con gái.
– Mẹ cũng vậy ạ.
Cô mỉm cười tươi tắn đáp lại mẹ rồi cầm ly sữa lên uống cạn, sau đó là cất điện thoại và đi ngủ trong tâm trạng thoải mái.
... Buổi sáng An Nhiên đang say giấc thì gặp ác mộng. Trong mơ cô nhìn thấy Diệp Ân Tuấn cùng Diệp phu nhân, họ ép cô vào bệnh viện để phá thai. Cô khóc nức nở chống cự nhưng lại không nói được gì, cứ thế bị người ta lôi vào phòng phẫu thuật đáng sợ. Cô choàng tỉnh giấc, đầu đầy mồ hôi. Nhìn chiếc đồng hồ bên cạch mới phát hiện có 6 giờ sáng nên cô đã quyết định đi chạy bộ. Dù sao vận động một chút cũng tốt cho đứa bé.
Khi mẹ cô thức dậy đi vào phòng đã không thấy cô đâu, thấy đồ lộn xộn nên đã dọn dẹp lại một chút. Thấy chiếc balo vứt ngổn ngang nên đã mở ra để dọn lại giúp cô. Nhưng lúc đang dọn, bà thấy một tập giấy gì đó, tưởng là tài liệu học tập của cô nên bà liền mở ra xem. Không ngờ đó là tờ giấy khám sức khỏe.Bà đọc một lượt rồi ánh mắt vẫn dùng lại 3 chữ " đã mang thai". Bà bất ngờ đến mức tay cầm tờ giấy run run, khuôn mặt kinh ngạc không nói được bất cứ điều gì. Con bà, Hạ An Nhiên đã mang thai. Tờ giấy này được chẩn đoán vào khoảng 1 tuần trước. Vậy là cô giấu ba mẹ từ trước, cô mệt mỏi cũng là do mang thai. Sau đó bà lững thững đi xuống dưới nhà nơi ông Hạ đang xem tivi.Thấy bà xuống với vẻ thất thần kinh ngạc, trên tay còn cầm tờ giấy gì đó ông liền hỏi
– Sao vậy? Có chuyện gì mà bà lại như thế?
Ông đưa tay với lấy tờ giấy trên tay bà để xem. Biểu cảm trên khuôn mặt của ông cũng không giấu nổi sự kinh ngạc.Đứa con gái được dạy dỗ tử tế ngoan ngoãn như vậy mà lại để mang thai. Lòng tự tôn của một vị giáo sư khiến ông tức đến đỏ mặt. Ông ngồi xuống cố kìm nén cơn giận của mình, ngồi bên cạnh là bà Hạ với vẻ mặt thất vọng cùng đau lòng. Hai người họ cứ im lặng cho đến khi An Nhiên đi chạy bộ về.
Vừa vào đến nhà đã thấy không khí khác hẳn, có chút bí bách và ngột ngạt. Thấy ba mẹ đang ngồi nghiệm túc bên sofa cô liền chào hỏi như bình thường. Như đáp lại cô, ông Hạ lạnh giọng
– Lên phòng thay quần áo rồi xuống đây ngay lập tức.
Lời nói của ông có một sự kiềm chế rất lớn. An Nhiên hơi sợ nên không dám làm trái, vội vã lên phòng thay đồ rồi đi xuống ngồi đối diện ba cô. Thấy sự nghiêm túc cùng tức giận trong mắt ông, An Nhiên lấy hết can đảm mở lời
– Ba...
Chưa nói hết câu đã bị ông cắt lời
– Nói đi, con có chuyện gì giấu hay cần nói với ba mẹ không?
– Con... con không có.
Trong lòng cô rất hoảng sợ nhìn sắc mặt của ông rồi lại nhìn sang vẻ mặt thất vọng của mẹ mình.
– An Nhiên, hay là cậu về nhà vài ngày nghỉ ngơi đi. Tâm trạng của cậu gần đây thực sự không được tốt cho lắm, như vậy rất dễ ảnh hưởng đến sức khỏe. Như thế thì bọn mình lo cho cậu lắm.
Tiểu Vân nắm lấy tay cô cũng đồng ý
– Tâm Tâm nói đúng đấy. Về nhà tĩnh dưỡng vài hôm, mình với mọi người sẽ xin nghỉ với giáo viên giúp cậu.
An Nhiên không đáp lại, chị nhẹ gật đầu một cái. Vừa về đến phòng mọi người liền giúp cô dọn một chút đồ cần phải dùng giúp cô rồi đưa cô xuống sảnh kí túc. Khi An Nhiên trở về nhà thì không có ai. Chắc ba mẹ cô đang lên lớp hoặc có việc gì đó. Vậy nên cô cũng lên phòng của mình rồi ngủ thiếp đi cho đến khi ba mẹ cô về. Lúc đó trời đã tối, cô mơ màng đi ra chào ba mẹ.
–Ba mẹ về rồi.
Vừa nói cô còn vừa dụi mắt như một đứa con nít. Ông bà Hạ đều rất ngạc nhiên khi thấy cô về nhà. Đứa con gái này của họ quanh năm về nhà vài ba lần vào dịp nghỉ, nếu không gọi về thì không về, vậy mà hôm nay đột nhiên lại về nên không khỏi ngạc nhiên đôi chút.Bà Hạ cất tiếng hỏi
– Nhiên Nhiên sao đột nhiên hôm nay con lại về vậy?
– Con cảm thấy không khỏe nên xin nghỉ vài ngày thôi ạ.
Vừa nói cả ba người đi vào phòng khách. Bà Hạ quở trách
– Mẹ đã dặn con phải chú ý đến sức khỏe rồi vậy mà không nghe lời gì cả.Nghỉ vài ngày cũng tốt, mẹ nấu món ngon cho con.
Ông bà Hạ đều rất yêu thương An Nhiên. Cả hai đều làm nghề giáo nên rất biết cách dạy con, lúc yêu thương thì sẽ yêu thương hết mực nhưng vẫn không quên dạy bảo nghiêm khắc.An Nhiên phụ giúp mẹ nấu đồ ăn trong bếp, con ông Hạ tranh thủ đi tắm trong lúc chờ đợi. Bữa ăn hôm nay rất vui vẻ, toàn món ăn mà An Nhiên thích, sắc mặt cũng tươi tắn hơn đôi phần.
Ăn xong cô dọn dẹp rồi đi tắm. Ngâm mình trong bồn nước ấm thư giãn. Cô mong ước rằng những chuyện trước kia đều chưa từng xảy ra, cuộc sống của cô sẽ luôn vui vẻ như vậy. Bây giờ bên cạnh cô còn có một sinh linh bé nhỏ. Không biết rằng đứa bé là trai hay gái, chắc đều sẽ đáng yêu như thiên thần.Môi cô nở nụ cười rồi xoa bụng nhỏ. Tắm xong cô liền lao lên chiếc giường êm ái của mình nằm, lấy điện thoại báo tin cho các bạn của cô biết, sau đó tìm tạm một bộ phim để xem. Đồ đạc cô đem về lúc chiều vẫn để trong balo chưa dọn ra.Đang xem say mê thì mẹ cô gõ cửa rồi đi vào.
– Nhiên Nhiên đã hơn 10 giờ rồi, con uống sữa rồi đi ngủ đi, đừng thức muộn quá.
– Vâng con biết rồi, mẹ để đó lát con sẽ uống.
– Được rồi, ngủ ngon con gái.
– Mẹ cũng vậy ạ.
Cô mỉm cười tươi tắn đáp lại mẹ rồi cầm ly sữa lên uống cạn, sau đó là cất điện thoại và đi ngủ trong tâm trạng thoải mái.
... Buổi sáng An Nhiên đang say giấc thì gặp ác mộng. Trong mơ cô nhìn thấy Diệp Ân Tuấn cùng Diệp phu nhân, họ ép cô vào bệnh viện để phá thai. Cô khóc nức nở chống cự nhưng lại không nói được gì, cứ thế bị người ta lôi vào phòng phẫu thuật đáng sợ. Cô choàng tỉnh giấc, đầu đầy mồ hôi. Nhìn chiếc đồng hồ bên cạch mới phát hiện có 6 giờ sáng nên cô đã quyết định đi chạy bộ. Dù sao vận động một chút cũng tốt cho đứa bé.
Khi mẹ cô thức dậy đi vào phòng đã không thấy cô đâu, thấy đồ lộn xộn nên đã dọn dẹp lại một chút. Thấy chiếc balo vứt ngổn ngang nên đã mở ra để dọn lại giúp cô. Nhưng lúc đang dọn, bà thấy một tập giấy gì đó, tưởng là tài liệu học tập của cô nên bà liền mở ra xem. Không ngờ đó là tờ giấy khám sức khỏe.Bà đọc một lượt rồi ánh mắt vẫn dùng lại 3 chữ " đã mang thai". Bà bất ngờ đến mức tay cầm tờ giấy run run, khuôn mặt kinh ngạc không nói được bất cứ điều gì. Con bà, Hạ An Nhiên đã mang thai. Tờ giấy này được chẩn đoán vào khoảng 1 tuần trước. Vậy là cô giấu ba mẹ từ trước, cô mệt mỏi cũng là do mang thai. Sau đó bà lững thững đi xuống dưới nhà nơi ông Hạ đang xem tivi.Thấy bà xuống với vẻ thất thần kinh ngạc, trên tay còn cầm tờ giấy gì đó ông liền hỏi
– Sao vậy? Có chuyện gì mà bà lại như thế?
Ông đưa tay với lấy tờ giấy trên tay bà để xem. Biểu cảm trên khuôn mặt của ông cũng không giấu nổi sự kinh ngạc.Đứa con gái được dạy dỗ tử tế ngoan ngoãn như vậy mà lại để mang thai. Lòng tự tôn của một vị giáo sư khiến ông tức đến đỏ mặt. Ông ngồi xuống cố kìm nén cơn giận của mình, ngồi bên cạnh là bà Hạ với vẻ mặt thất vọng cùng đau lòng. Hai người họ cứ im lặng cho đến khi An Nhiên đi chạy bộ về.
Vừa vào đến nhà đã thấy không khí khác hẳn, có chút bí bách và ngột ngạt. Thấy ba mẹ đang ngồi nghiệm túc bên sofa cô liền chào hỏi như bình thường. Như đáp lại cô, ông Hạ lạnh giọng
– Lên phòng thay quần áo rồi xuống đây ngay lập tức.
Lời nói của ông có một sự kiềm chế rất lớn. An Nhiên hơi sợ nên không dám làm trái, vội vã lên phòng thay đồ rồi đi xuống ngồi đối diện ba cô. Thấy sự nghiêm túc cùng tức giận trong mắt ông, An Nhiên lấy hết can đảm mở lời
– Ba...
Chưa nói hết câu đã bị ông cắt lời
– Nói đi, con có chuyện gì giấu hay cần nói với ba mẹ không?
– Con... con không có.
Trong lòng cô rất hoảng sợ nhìn sắc mặt của ông rồi lại nhìn sang vẻ mặt thất vọng của mẹ mình.