Thứ 5, ngày hoạt động của trường Phong Hi đã đến. Tất cả các bạn trong lớp của Phong Hi hay các bạn lớp khác đều có ba đi cùng. Duy chỉ có Phong Hi đứng lủi thủi ở trên sân buồn bã. Cô bé lẳng lặng nhìn những người đứng xung quanh mình, cảm giác mình bị xa lánh, không giống mọi người. An Nhiên ngồi ở phía xa tươi cười vẫy tay cổ vũ cho con gái nhỏ. Vì ở khá xa nên cô không thể thấy rõ ánh mắt của Phong Hi lúc này. Đôi mắt thiên thần mang đầy sự tủi thân. Ai cũng có ba đi cùng, riêng cô bé là mẹ đi cùng, cảm giác mình thật khác lạ. Có mấy đứa con trai cùng lớp liền chạy đến trêu chọc
– Diệp Phong Hi, ba cậu đâu rồi? Hôm nay có hoạt động của phụ huynh đấy. Chẳng lẽ cậu không có ba sao?
– Không... không phải... Chỉ là ba tớ...
– Hay cậu không có ba hả? hahaha... Phong Hi không có ba hahaha...
Phong Hi không có cách nào để trở lời. Sự tủi thân uất ức khiến cô bé nghẹn họng. Nhưng điều này chỉ khiến đám nhóc đó được đà trêu cười cô bé thêm, nói rất nhiều lời mỉa mai. Nói chán chê thì bọn chúng bỏ đi. Phong Hi cúi đầu xuống, hốc mắt đỏ bừng, cứ đứng im ở đó không hề di chuyển. An Nhiên ngồi ở phía xa thấy con gái có gì đó không ổn nên liền đi đến. Đến gần mới biết cô bé đang run, An Nhiên khụy gối xuống bên cạnh
– Tiểu Hi, con làm sao vậy?
Được cô chạm vào, Phong Hi lập tức khóc, nước mắt chảy dài hai má ngẩng đầu lên nhìn cô một cách tủi thân, uất ức.
– Các bạn nói con không có ba...Hức... Tại sao...tại sao...Hức...ba lại không...không đi cùng con?... Hức...
Lời nói cô bé đứt quãng, nghẹn nào khiến An Nhiên đau lòng gấp đôi. Cô buồn rầu nhìn vào mắt cô bé.
– Hức...hức... Chẳng phải mẹ nói ba...ba rất thương con sao? Hức... sao ba không đi cùng con?
An Nhiên ôm lấy cô bé vào lòng vỗ về. Cô biết dù lúc này có nói thế nào cũng không được. Đợi Phong Hi nín đi một chút cô liền xin phép giáo viên chủ nhiệm đưa con gái về trước. Vị giáo viên này cũng có chút thành kiến với An Nhiên vì không biết thân phận thật của cô là gì mà lại có thể để con gái học được ở đây.Tuy nhiên vì Phong Hi học rất tốt nên vẫn mắt nhắm mắt mở, chỉ âm thầm khinh thường trong lòng.
Vừa về đến nhà Phong Hi đã đi thẳng lên phòng không nói một lời nào cả. Cô bé trùm chăn lại tủi thân khóc trong đó rất lâu. An Nhiên cũng thở dài buồn bã. Lúc đi về phòng nước mắt cứ không ngừng chảy ra. Đứa con gái đáng thương của cô. Cô hận ông trời tại sao lại để cô và con gái chịu khổ như vậy. Cả ngày hôm nay hai người không ra ngoài lấy một lần, chỉ nằm trên giường. Căn nhà to lớn dường như cũng không có gì khác lạ cả.
Đến tối, khi Diệp Ân Tuấn trở về thì không thấy Phong Hi vẫn chào đón mình như mọi ngày, thấy có chút không quen nhưng anh cũng không để tâm cho lắm.
Một thời gian sau vẫn như vậy, vẫn không thấy Phong Hi chào đón nữa, thái độ của cô bé đối với Diệp Ân Tuấn cũng thay đổi. Không còn tự tin bước đến hỏi thăm quan tâm, quấn quýt đi theo mà thay vào đó là một chút sợ sệt cùng rụt rè, buồn tủi. Cô bé cũng giống như An Nhiên trước đây, cố gắng tránh gặp mặt Diệp Ân Tuấn hết sức có thể. Còn anh tuy trong lòng thấy không quen nhưng vẫn lẳng lặng cho qua, dù sao cũng đỡ phiền phức.
......................
Lần này lại đến ngày giỗ của Diệp lão thái thái. Bà ấy mất cách đây cũng 10 năm, nhà họ Diệp vẫn luôn tổ chức ngày giỗ đều đều. Trong 6 năm làm dâu cô vẫn luôn phải đến nhà chính vào ngày này, đương nhiên cũng phải đem theo Tiểu Hi đến cùng. Họ hàng hay người nhà Diệp gia đều rất cay nghiệt với cô và Phong Hi, 6 năm không thay đổi. Hôm nay cả nhà cô đến từ sáng sớm. Cô cùng mấy người hầu làm đồ để giỗ rồi đồ ăn cho cả Diệp gia. Ngày này mấy anh em của Diệp lão gia ở xa cũng sẽ trở về nên rất đông, vậy nên công việc cũng rất bận bịu. Diệp Ân Tuấn phải tiếp chuyện với mấy chú thím nên ngồi ngoài cùng Diệp lão gia và phu nhân. Khuôn mặt anh ta khác hẳn lúc ở nhà riêng.Phong Hi cô không thể chăm được mà vốn cô bé cũng hiểu chuyện nên cô đã để con gái ngồi cạnh Diệp lão gia và Diệp Ân Tuấn để nghe họ nói chuyện. Cô bé ngoan ngoãn ngồi bên cạnh nhìn, không cử động mạnh hay làm gì cả nhưng Diệp phu nhân vẫn luôn nhìn cô bé với ánh mắt chán ghét và bực dọc, khiến Phong Hi có chút sợ mà nắm chặt lấy chiếc váy, cũng không dám nói chuyện với ai.
Diệp lão gia cũng không để ý đến tâm trạng của cô bé, chỉ thấy có chút vướng víu nên đã vô nhẹ vào lưng cô bé rồi nói nhỏ
– Cháu đi ra ngoài kia chơi với anh em đi.
– Dạ.
Hai mắt cô bé tròn xoe nhìn Diệp lão gia rồi trả lời, sau đó đứng dậy cúi đầu chào rồi đi ra bên ngoài. Cô bé cũng muốn ra chơi cùng mấy anh em, nhưng những năm trước, chỉ cân cô bé đến gần thì những đứa trẻ đó sẽ chỉ bắt nạt và mỉa mai bằng những lời khó nghe. Năm nay đã biết suy nghĩ một chút nên Phong Hi chỉ đành chơi ở một góc nhỏ gần bếp, nơi mẹ cùng mấy người hầu đang nấu ăn. An Nhiên nghỉ tay một lát, thấy Phong Hi lủi thủi một mình như vậy rất đau lòng nên đã đi lại
– Tiểu Hi, nếu con không muốn ở đây thì có thể lên trên phòng riêng để chơi. Ngồi ở đây không được tốt cho lắm. Ăn cơm cùng mọi người xong mẹ sẽ đưa con về được không?
– Được ạ.
Cô bé hiểu chuyện gật đầu rồi đi lên một căn phòng ở cuối hàng lang, mở cửa bước vào đó để chơi. Căn phòn ấy vẫn luôn là căn phòng mà cô bé vẫn hay lui đến chơi khi đến Diệp gia, có thể được coi là một nơi bí mật chỉ có An Nhiên biết.
– Diệp Phong Hi, ba cậu đâu rồi? Hôm nay có hoạt động của phụ huynh đấy. Chẳng lẽ cậu không có ba sao?
– Không... không phải... Chỉ là ba tớ...
– Hay cậu không có ba hả? hahaha... Phong Hi không có ba hahaha...
Phong Hi không có cách nào để trở lời. Sự tủi thân uất ức khiến cô bé nghẹn họng. Nhưng điều này chỉ khiến đám nhóc đó được đà trêu cười cô bé thêm, nói rất nhiều lời mỉa mai. Nói chán chê thì bọn chúng bỏ đi. Phong Hi cúi đầu xuống, hốc mắt đỏ bừng, cứ đứng im ở đó không hề di chuyển. An Nhiên ngồi ở phía xa thấy con gái có gì đó không ổn nên liền đi đến. Đến gần mới biết cô bé đang run, An Nhiên khụy gối xuống bên cạnh
– Tiểu Hi, con làm sao vậy?
Được cô chạm vào, Phong Hi lập tức khóc, nước mắt chảy dài hai má ngẩng đầu lên nhìn cô một cách tủi thân, uất ức.
– Các bạn nói con không có ba...Hức... Tại sao...tại sao...Hức...ba lại không...không đi cùng con?... Hức...
Lời nói cô bé đứt quãng, nghẹn nào khiến An Nhiên đau lòng gấp đôi. Cô buồn rầu nhìn vào mắt cô bé.
– Hức...hức... Chẳng phải mẹ nói ba...ba rất thương con sao? Hức... sao ba không đi cùng con?
An Nhiên ôm lấy cô bé vào lòng vỗ về. Cô biết dù lúc này có nói thế nào cũng không được. Đợi Phong Hi nín đi một chút cô liền xin phép giáo viên chủ nhiệm đưa con gái về trước. Vị giáo viên này cũng có chút thành kiến với An Nhiên vì không biết thân phận thật của cô là gì mà lại có thể để con gái học được ở đây.Tuy nhiên vì Phong Hi học rất tốt nên vẫn mắt nhắm mắt mở, chỉ âm thầm khinh thường trong lòng.
Vừa về đến nhà Phong Hi đã đi thẳng lên phòng không nói một lời nào cả. Cô bé trùm chăn lại tủi thân khóc trong đó rất lâu. An Nhiên cũng thở dài buồn bã. Lúc đi về phòng nước mắt cứ không ngừng chảy ra. Đứa con gái đáng thương của cô. Cô hận ông trời tại sao lại để cô và con gái chịu khổ như vậy. Cả ngày hôm nay hai người không ra ngoài lấy một lần, chỉ nằm trên giường. Căn nhà to lớn dường như cũng không có gì khác lạ cả.
Đến tối, khi Diệp Ân Tuấn trở về thì không thấy Phong Hi vẫn chào đón mình như mọi ngày, thấy có chút không quen nhưng anh cũng không để tâm cho lắm.
Một thời gian sau vẫn như vậy, vẫn không thấy Phong Hi chào đón nữa, thái độ của cô bé đối với Diệp Ân Tuấn cũng thay đổi. Không còn tự tin bước đến hỏi thăm quan tâm, quấn quýt đi theo mà thay vào đó là một chút sợ sệt cùng rụt rè, buồn tủi. Cô bé cũng giống như An Nhiên trước đây, cố gắng tránh gặp mặt Diệp Ân Tuấn hết sức có thể. Còn anh tuy trong lòng thấy không quen nhưng vẫn lẳng lặng cho qua, dù sao cũng đỡ phiền phức.
......................
Lần này lại đến ngày giỗ của Diệp lão thái thái. Bà ấy mất cách đây cũng 10 năm, nhà họ Diệp vẫn luôn tổ chức ngày giỗ đều đều. Trong 6 năm làm dâu cô vẫn luôn phải đến nhà chính vào ngày này, đương nhiên cũng phải đem theo Tiểu Hi đến cùng. Họ hàng hay người nhà Diệp gia đều rất cay nghiệt với cô và Phong Hi, 6 năm không thay đổi. Hôm nay cả nhà cô đến từ sáng sớm. Cô cùng mấy người hầu làm đồ để giỗ rồi đồ ăn cho cả Diệp gia. Ngày này mấy anh em của Diệp lão gia ở xa cũng sẽ trở về nên rất đông, vậy nên công việc cũng rất bận bịu. Diệp Ân Tuấn phải tiếp chuyện với mấy chú thím nên ngồi ngoài cùng Diệp lão gia và phu nhân. Khuôn mặt anh ta khác hẳn lúc ở nhà riêng.Phong Hi cô không thể chăm được mà vốn cô bé cũng hiểu chuyện nên cô đã để con gái ngồi cạnh Diệp lão gia và Diệp Ân Tuấn để nghe họ nói chuyện. Cô bé ngoan ngoãn ngồi bên cạnh nhìn, không cử động mạnh hay làm gì cả nhưng Diệp phu nhân vẫn luôn nhìn cô bé với ánh mắt chán ghét và bực dọc, khiến Phong Hi có chút sợ mà nắm chặt lấy chiếc váy, cũng không dám nói chuyện với ai.
Diệp lão gia cũng không để ý đến tâm trạng của cô bé, chỉ thấy có chút vướng víu nên đã vô nhẹ vào lưng cô bé rồi nói nhỏ
– Cháu đi ra ngoài kia chơi với anh em đi.
– Dạ.
Hai mắt cô bé tròn xoe nhìn Diệp lão gia rồi trả lời, sau đó đứng dậy cúi đầu chào rồi đi ra bên ngoài. Cô bé cũng muốn ra chơi cùng mấy anh em, nhưng những năm trước, chỉ cân cô bé đến gần thì những đứa trẻ đó sẽ chỉ bắt nạt và mỉa mai bằng những lời khó nghe. Năm nay đã biết suy nghĩ một chút nên Phong Hi chỉ đành chơi ở một góc nhỏ gần bếp, nơi mẹ cùng mấy người hầu đang nấu ăn. An Nhiên nghỉ tay một lát, thấy Phong Hi lủi thủi một mình như vậy rất đau lòng nên đã đi lại
– Tiểu Hi, nếu con không muốn ở đây thì có thể lên trên phòng riêng để chơi. Ngồi ở đây không được tốt cho lắm. Ăn cơm cùng mọi người xong mẹ sẽ đưa con về được không?
– Được ạ.
Cô bé hiểu chuyện gật đầu rồi đi lên một căn phòng ở cuối hàng lang, mở cửa bước vào đó để chơi. Căn phòn ấy vẫn luôn là căn phòng mà cô bé vẫn hay lui đến chơi khi đến Diệp gia, có thể được coi là một nơi bí mật chỉ có An Nhiên biết.