Đến bệnh viện, Phong Hi được thay một bộ quần áo mới khô ráo, bác sĩ kiểm tra tổng thể cho cô bé. Trong lúc đó Diệp Ân Tuấn cũng tranh thủ đi thay bộ quần áo khác. Thay xong anh đi ra, nhìn vào trong phòng khám rồi anh dặn Kim Lăng
– Tìm tên kia. Cho cậu hết trưa mai.
– Vâng thưa sếp.
Diệp Ân Tuấn đi vào trong phòng với Phong Hi. Bác sĩ kia đổ mồ hôi hột. Sát khí trên người Ân Tuấn rất lớn, còn tỏa ra khí lạnh khiến người ta nhìn vào là sợ. Vị bác sĩ kia cung kính
– Diệp tổng, tiểu thư không bị thương ở đâu, chỉ là do hoảng sợ thôi. Để tiểu thư bình tĩnh lại là được.
– Ừ. – Diệp Ân Tuấn nhàn nhạt đáp.
Vị bác sĩ nhanh chóng biết ý từ từ đi ra ngoài. Diệp Ân Tuấn bước đến ngồi xuống bên cạnh Phong Hi, ôm lấy cô bé rồi vỗ về
– Không sao nữa rồi, có ba ở đây.
Phong Hi bình tĩnh lại một chút, nhưng vẫn còn thút thít. Tinh Vũ ở phòng bên cạnh cũng đã xử lý vết thương xong nên tranh thủ qua thăm Phong Hi một chút. Thấy Tinh Vũ bị thương vì mình Phong Hi có chút áy náy
– Chú Tinh Vũ, chú có đau lắm không? Cháu xin lỗi đã làm liên lụy đến chú.
Tinh Vũ mỉm cười dịu dàng xoa đầu cô bé
– Phong Hi không sao là được rồi. Ngoan, đừng khóc nữa. Bây giờ chú phải về công ty rồi.
Anh nhìn Diệp Ân Tuấn hơi e ngại một chút. Diệp Ân Tuấn như hiểu được ý mà lên tiếng
– Nếu anh có chuyện thì cứ đi trước, tôi sẽ đưa con bé về nhà. Cảm ơn anh đã cứu con bé.
– Chuyện nên làm. Được rồi, bây giờ chú phải đi đây, hôm khác chú sẽ đến chơi với cháu. Bye bye.
Tinh Vũ quay người rời đi, không quên nở nụ cười với Phong Hi. Cô bé cũng dịu bớt đi nỗi áy náy trong lòng. Ngồi tịnh tâm lại một lúc cô bé được Diệp Ân Tuấn đưa về nhà.
Tinh Vũ trở về công ty đã gần 6 giờ. Anh lên phòng làm việc sắp xếp, xem xét tài liệu một lát. Ngoài trời vẫn mưa rất lớn. Lúc tan làm rất nhiều người đã ra về hết, còn An Nhiên với Tiểu Dĩnh đứng lại ở sảnh lớn, Tiểu Dĩnh than vãn
– Sao trời hôm nay lại mưa to vậy chứ!? Dự báo thời tiết báo kiểu gì vậy không biết, làm mình không mang theo ô.
– Đợi mưa ngớt thôi. Mình cũng không mang ô, sẽ đứng cùng cậu.
– An Nhiên...
Tiểu Dĩnh ôm chầm lấy An Nhiên nũng nịu. Tình bạn này thật đẹp, 6 năm qua cô vẫn luôn có niềm vui từ những người bạn ấy. Tinh Vũ đi đến bên cạnh Tiểu Dĩnh gõ đầu cô một cái nhẹ
– Lại quên mang ô sao?
– Đúng vậy.
Anh nhìn qua An Nhiên một lát, định nói cho cô biết chuyện xảy ra lúc chiều với Phong Hi nhưng suy nghĩ một lát lại sợ cô lo lắng. Mấy ngày nay cô đã đủ bận rồi nên anh quyết định không nói nữa. Anh chỉ hỏi cô
– Em cũng quên mang ô sao An Nhiên?
– Vâng, em đi vội quá nên quên đem, không ngờ lại mưa lớn như vậy. – An Nhiên nhẹ nhàng trả lời.
– Vậy anh đưa hai em về.
Tiểu Dĩnh vui mừng ôm lấy cánh tay của Tinh Vũ, không ngờ lại trúng cánh tay bị đau của anh nên khiến anh nhăn mặt tỏ ra đau đớn. Tuy vết thương không sâu nhưng lại rất xót. Tiểu Dĩnh thấy biểu cảm của anh không tốt liền quan tâm hỏi han
– Anh bị sao vậy? Tay anh bị thương ở đâu sao?
Tinh Vũ sợ chuyện bại lộ nên chỉ nói dối
– Anh bị ngã nên trầy xước một chút. Em đừng động vào bắp tay anh là được.
– Sao anh không cẩn thận gì hết. Nhớ bôi thuốc đấy, nếu không sẽ để lại sẹo.
– Anh biết rồi, hai quý cô đợi anh một lúc để anh đi lấy xe.
– Được ạ.
Tinh Vũ liền chạy đi lấy xe. An Nhiên nhìn bạn mình rồi hỏi
– Tiểu Dĩnh, cậu không cảm thấy anh Tinh Vũ có gì đó rất khác với cậu sao?
– Có sao? Mình thấy anh ấy quan tâm mình giống như mọi người mà. – Tiểu Dĩnh ngây thơ trả lời.
– Không hề có. Anh ấy đặc biệt quan tâm đến cậu.
– Đặc biệt cái gì chứ, từ lúc mình quen anh ấy thì anh ấy đã tốt như vậy rồi.Nếu không tin cậu có thể hỏi Tiểu Tâm, Tiểu Vân xem. Không có gì lạ đâu, cậu mới lạ đấy.
– Tiểu Dĩnh cậu thật là... không còn cách cứu chữa.
Nói xong Tinh Vũ cũng lái xe đi ra dừng trước mặt hai người. Anh tận tình xuống xe mở ô đón hai người để khỏi bị ướt. Trên đường về, nhìn Tiểu Dĩnh nói cười với Tinh Vũ vô cùng thoải mái mà cô lại suy nghĩ gì gì đó. Cô cũng từng mong muốn người chồng của cô có tính cách giống anh ấy, như thế sẽ rất ấm áp. Được một lát đã đến chỗ chung cư của An Nhiên, Tinh Vũ vẫn xuống xe che ô đưa cô vào đến sảnh chung cư. An Nhiên vừa đi vừa hỏi anh
– Anh không nói cho Tiểu Dĩnh biết sao?
Tinh Vũ mỉm cười
– Bị em nhìn ra rồi sao. Em ấy ngây thơ như vậy anh chưa muốn nói.
– Cậu ấy vốn là ngây thơ như vậy. Không sao đâu, anh cứ từ từ bày tỏ cậu ấy sẽ hiểu. Hôm nay cảm ơn anh đã đưa em về.
– Không có gì. Tạm biệt.
Tinh Vũ vẫy tay quay lại xe tiếp tục đưa Tiểu Dĩnh về. Trên đường đi anh cứ nhìn Tiểu Dĩnh vui vẻ bên cạnh mà suy nghĩ.
An Nhiên về đến nhà như thường lệ nhưng chưa thấy Phong Hi nấu nướng như mọi ngày. Thấy khác lạ cô cất tiếng gọi
– Phong Hi, con về rồi sao?
Lúc này mới thấy cô bé từ trong phòng đi ra, đôi mắt hơi sưng vì khóc ban chiều. Cô liền cất túi chạy đến bên sờ mặt cô bé
– Con sao vậy, sao lại khóc? Cả người con nóng lên rồi.
– Mẹ, con mệt lắm.
Giọng cô bé yếu ớt. An Nhiên lo lắng ôm con gái vào lòng
– Mẹ đưa con vào phòng nghỉ.
Đặt Phong Hi nằm xuống giường xong cô mới đi tắm rửa, nấu ăn rồi nấu cho Phong Hi tô cháo.
– Tìm tên kia. Cho cậu hết trưa mai.
– Vâng thưa sếp.
Diệp Ân Tuấn đi vào trong phòng với Phong Hi. Bác sĩ kia đổ mồ hôi hột. Sát khí trên người Ân Tuấn rất lớn, còn tỏa ra khí lạnh khiến người ta nhìn vào là sợ. Vị bác sĩ kia cung kính
– Diệp tổng, tiểu thư không bị thương ở đâu, chỉ là do hoảng sợ thôi. Để tiểu thư bình tĩnh lại là được.
– Ừ. – Diệp Ân Tuấn nhàn nhạt đáp.
Vị bác sĩ nhanh chóng biết ý từ từ đi ra ngoài. Diệp Ân Tuấn bước đến ngồi xuống bên cạnh Phong Hi, ôm lấy cô bé rồi vỗ về
– Không sao nữa rồi, có ba ở đây.
Phong Hi bình tĩnh lại một chút, nhưng vẫn còn thút thít. Tinh Vũ ở phòng bên cạnh cũng đã xử lý vết thương xong nên tranh thủ qua thăm Phong Hi một chút. Thấy Tinh Vũ bị thương vì mình Phong Hi có chút áy náy
– Chú Tinh Vũ, chú có đau lắm không? Cháu xin lỗi đã làm liên lụy đến chú.
Tinh Vũ mỉm cười dịu dàng xoa đầu cô bé
– Phong Hi không sao là được rồi. Ngoan, đừng khóc nữa. Bây giờ chú phải về công ty rồi.
Anh nhìn Diệp Ân Tuấn hơi e ngại một chút. Diệp Ân Tuấn như hiểu được ý mà lên tiếng
– Nếu anh có chuyện thì cứ đi trước, tôi sẽ đưa con bé về nhà. Cảm ơn anh đã cứu con bé.
– Chuyện nên làm. Được rồi, bây giờ chú phải đi đây, hôm khác chú sẽ đến chơi với cháu. Bye bye.
Tinh Vũ quay người rời đi, không quên nở nụ cười với Phong Hi. Cô bé cũng dịu bớt đi nỗi áy náy trong lòng. Ngồi tịnh tâm lại một lúc cô bé được Diệp Ân Tuấn đưa về nhà.
Tinh Vũ trở về công ty đã gần 6 giờ. Anh lên phòng làm việc sắp xếp, xem xét tài liệu một lát. Ngoài trời vẫn mưa rất lớn. Lúc tan làm rất nhiều người đã ra về hết, còn An Nhiên với Tiểu Dĩnh đứng lại ở sảnh lớn, Tiểu Dĩnh than vãn
– Sao trời hôm nay lại mưa to vậy chứ!? Dự báo thời tiết báo kiểu gì vậy không biết, làm mình không mang theo ô.
– Đợi mưa ngớt thôi. Mình cũng không mang ô, sẽ đứng cùng cậu.
– An Nhiên...
Tiểu Dĩnh ôm chầm lấy An Nhiên nũng nịu. Tình bạn này thật đẹp, 6 năm qua cô vẫn luôn có niềm vui từ những người bạn ấy. Tinh Vũ đi đến bên cạnh Tiểu Dĩnh gõ đầu cô một cái nhẹ
– Lại quên mang ô sao?
– Đúng vậy.
Anh nhìn qua An Nhiên một lát, định nói cho cô biết chuyện xảy ra lúc chiều với Phong Hi nhưng suy nghĩ một lát lại sợ cô lo lắng. Mấy ngày nay cô đã đủ bận rồi nên anh quyết định không nói nữa. Anh chỉ hỏi cô
– Em cũng quên mang ô sao An Nhiên?
– Vâng, em đi vội quá nên quên đem, không ngờ lại mưa lớn như vậy. – An Nhiên nhẹ nhàng trả lời.
– Vậy anh đưa hai em về.
Tiểu Dĩnh vui mừng ôm lấy cánh tay của Tinh Vũ, không ngờ lại trúng cánh tay bị đau của anh nên khiến anh nhăn mặt tỏ ra đau đớn. Tuy vết thương không sâu nhưng lại rất xót. Tiểu Dĩnh thấy biểu cảm của anh không tốt liền quan tâm hỏi han
– Anh bị sao vậy? Tay anh bị thương ở đâu sao?
Tinh Vũ sợ chuyện bại lộ nên chỉ nói dối
– Anh bị ngã nên trầy xước một chút. Em đừng động vào bắp tay anh là được.
– Sao anh không cẩn thận gì hết. Nhớ bôi thuốc đấy, nếu không sẽ để lại sẹo.
– Anh biết rồi, hai quý cô đợi anh một lúc để anh đi lấy xe.
– Được ạ.
Tinh Vũ liền chạy đi lấy xe. An Nhiên nhìn bạn mình rồi hỏi
– Tiểu Dĩnh, cậu không cảm thấy anh Tinh Vũ có gì đó rất khác với cậu sao?
– Có sao? Mình thấy anh ấy quan tâm mình giống như mọi người mà. – Tiểu Dĩnh ngây thơ trả lời.
– Không hề có. Anh ấy đặc biệt quan tâm đến cậu.
– Đặc biệt cái gì chứ, từ lúc mình quen anh ấy thì anh ấy đã tốt như vậy rồi.Nếu không tin cậu có thể hỏi Tiểu Tâm, Tiểu Vân xem. Không có gì lạ đâu, cậu mới lạ đấy.
– Tiểu Dĩnh cậu thật là... không còn cách cứu chữa.
Nói xong Tinh Vũ cũng lái xe đi ra dừng trước mặt hai người. Anh tận tình xuống xe mở ô đón hai người để khỏi bị ướt. Trên đường về, nhìn Tiểu Dĩnh nói cười với Tinh Vũ vô cùng thoải mái mà cô lại suy nghĩ gì gì đó. Cô cũng từng mong muốn người chồng của cô có tính cách giống anh ấy, như thế sẽ rất ấm áp. Được một lát đã đến chỗ chung cư của An Nhiên, Tinh Vũ vẫn xuống xe che ô đưa cô vào đến sảnh chung cư. An Nhiên vừa đi vừa hỏi anh
– Anh không nói cho Tiểu Dĩnh biết sao?
Tinh Vũ mỉm cười
– Bị em nhìn ra rồi sao. Em ấy ngây thơ như vậy anh chưa muốn nói.
– Cậu ấy vốn là ngây thơ như vậy. Không sao đâu, anh cứ từ từ bày tỏ cậu ấy sẽ hiểu. Hôm nay cảm ơn anh đã đưa em về.
– Không có gì. Tạm biệt.
Tinh Vũ vẫy tay quay lại xe tiếp tục đưa Tiểu Dĩnh về. Trên đường đi anh cứ nhìn Tiểu Dĩnh vui vẻ bên cạnh mà suy nghĩ.
An Nhiên về đến nhà như thường lệ nhưng chưa thấy Phong Hi nấu nướng như mọi ngày. Thấy khác lạ cô cất tiếng gọi
– Phong Hi, con về rồi sao?
Lúc này mới thấy cô bé từ trong phòng đi ra, đôi mắt hơi sưng vì khóc ban chiều. Cô liền cất túi chạy đến bên sờ mặt cô bé
– Con sao vậy, sao lại khóc? Cả người con nóng lên rồi.
– Mẹ, con mệt lắm.
Giọng cô bé yếu ớt. An Nhiên lo lắng ôm con gái vào lòng
– Mẹ đưa con vào phòng nghỉ.
Đặt Phong Hi nằm xuống giường xong cô mới đi tắm rửa, nấu ăn rồi nấu cho Phong Hi tô cháo.