Đàm phán cả một buổi chiều, An Nhiên cùng Tinh Vũ hết sức đưa ra những phương án, ý tưởng nhưng do có lời nói của Tịch Uyên trước đó nên Tịch lão gia đã hoãn kí hợp đồng.
– Giám đốc Tinh, thật xin lỗi nhưng tôi vẫn phải suy nghĩ kĩ thêm về những phương án, ý tưởng cậu đưa ra. Hôm khác chúng ta gặp lại, tôi sẽ có một đáp án chính xác cho cậu.
Tinh Vũ cũng không thể làm gì khác, anh lịch sự đứng lên bắt tay với ông ấy
– Tôi cũng mong lần sau chúng ta có thể trở thành đối tác. Tịch tổng đi thong thả.
Sau khi ông kia cùng thư kí của mình rời đi An Nhiên mới nói ra thắc mắc của mình.
– Rõ ràng là lần này chắc chắn sẽ kĩ được, tại sao lại như vậy nhỉ? Đột nhiên ông ấy lại không kí nữa, hay là chúng ta xảy ra sai xót gì sao?
– Anh cũng không biết, chắc là do cuộc điện thoại gọi đến giữa chừng đó. Nhưng mà không được lần này chúng ta sẽ cố gắng lần khác. Được rồi, về công ty thôi.
– Vâng, anh đợi em thu dọn đồ đạc.
An Nhiên nhanh chóng sắp xếp lại đống tài liệu trên bàn gọn gàng bỏ vào túi xách rồi đi về công ty cùng Tinh Vũ. Trên đường trở về công ty cô cứ cảm thấy có gì đó không ổn. Quả nhiên vừa về công ty đã nghe lễ tân báo lại
– Thư kí Hạ, hôm nay có hai người lần trước đến tìm cô lúc cô đang đi gặp đối tác.
– Vậy họ có nói gì không?
– Bọn họ có hỏi về đối tác và nơi hẹn nhưng tôi không tiết lộ, hỏi không được nên họ liền đi, cũng không gây ầm ĩ như lần trước.
– Cảm ơn cô.
Nói xong cô đi thẳng ngay lên phòng làm việc, cũng không quên để lại cho cô lễ tân ấy một nụ cười. Điều tra lại một chút nữa cô mới sực nhớ ra, đối tác lần này định kí kết không phải là tập đoàn của gia đình Tịch Uyên sao. Hôm nay cô ta đến tìm cô cùng với chuyện không kí được hợp đồng hẳn không phải là trùng hợp. Cô ta cũng mưu mô quá rồi. Hết Diệp Ân Tuấn lại đến Tịch Uyên ra tay làm khó cô, cuộc sống vốn tưởng ổn định lại vẫn quay mòng mòng. An Nhiên khẽ day nhẹ hai thái dương rồi khẽ thở dài một tiếng. Công ty ngày càng phát triển làm công việc thư kí của cô cũng trở nên rất bận bịu. Tuy trước kia Tinh Vũ có nói khi chỉ dạy cho cô xong sẽ phân cô đến bộ phận khác, nhưng do cô học hỏi nhanh và có tính cầu toàn, chu đáo trong công việc nên đã giữ cô lại chức thư kí. Như vậy cũng tốt, lương cũng khá cao, có thể lo được cho cuộc sống của hai mẹ con. Nhìn tấm ảnh của Phong Hi ở trên bàn làm việc mà An Nhiên lại có thêm động lực.
...
Buổi tối, vừa mới 6 giờ, khi An Nhiên cùng Tiểu Dĩnh đang chuẩn bị ra về thì có người gọi đến. An Nhiên nhìn vào tên số, còn tưởng là ai, hóa ra là người " mẹ chồng" đáng kính của cô. Gọi đến hẳn là lại giục cô ly hôn. Cô cũng thong dong bình thường mà nghe máy
" Alo?"
" Giờ này cô tan làm rồi, chắc không bận gì nữa đâu nhỉ. Nói chuyện chút đi, tôi đợi cô ở quán cà phê lần trước."
" Được."
Cô chỉ nhàn nhạt đáp lại một câu rồi tắt máy ngay. Tiểu Dĩnh bên cạnh cô
– Lần này vẫn để mình đi với cậu. Không sao hết.
– Vậy chúng ta đi.
Hai người bắt taxi đến quán cà phê hôm trước. Vào cửa đã thấy Diệp phu nhân ngồi ở một chỗ rất dễ thấy. Hai người bước đến, vừa ngồi xuống bà ta đã đẩy một tấm thẻ đen đến trước mặt cô
– Tôi mong cô hiểu ý mà tự động ly hôn với con trai tôi.
An Nhiên khẽ mỉm cười mỉa mai
– Mẹ định dùng tiền để đuổi tôi đi giống như 6 năm trước sao? Tôi đã nói rồi, thuyết phục Diệp Ân Tuấn.
Diệp phu nhân cũng không tức giận, bà uống xong ngậm trà rồi lại đẩy đến trước mặt cô một tờ giấy, là đơn ly hôn. Sau đó lại nói
– Kí đi.
An Nhiên cũng không do dự mà lấy bút đặt chữ kí mình lên đó. Hành động dứt khoát khiến Diệp phu nhân cũng có chút bất ngờ. Bà ta cứ nghĩ cô sẽ có thái độ do dự, không muốn ly hôn.
– Tôi kí xong rồi, hiện giờ chúng ta nên xưng hô là gì đây? Diệp phu nhân nhớ nhắc chồng cũ của tôi kí tên vào nhé...
Cô vẫn chưa nói hết câu thì đã bị kéo đi, lực rất mạnh, còn tỏa ra sát khí rất đáng sợ. Bị kéo ra khỏi quán cà phê cô mới định thần lại, đằng sau nghe tiếng gọi lớn của Tiểu Dĩnh
– Diệp Ân Tuấn, anh buông An Nhiên ra!
Cô ngước nhìn người trước mặt, là Diệp Ân Tuấn thật, hơn nữa mặt anh ta còn rất tức giận. Cô quay lại đằng sau, thấy Tiểu Dĩnh cầm túi xách của mình đuổi theo, cô cũng nhìn thấy khuôn mặt kinh ngạc của Diệp phu nhân. Cô quay lại hất tay Diệp Ân Tuấn ra
– Anh làm cái gì vậy?
Lúc đó Tiểu Dĩnh của chạy đến chắn trước mặt An Nhiên
– Diệp Ân Tuấn tôi nói cho anh biết, có tôi ở đây anh đừng hong bắt nạt An Nhiên.
Mặt anh vẫn giữ nguyên sát khí, cả người tỏa ra hơi lạnh nhìn chằm chằm vào An Nhiên. Tiểu Dĩnh cũng hơi lo sợ một chút, nhưng vì bạn nên cô lại tự tin hơn chút. Diệp Ân Tuấn chỉ lạnh giọng nói
– Tránh ra.
– Tôi không tránh, anh đừng có mà làm bừa. – Tiểu Dĩnh nhất quyết không tránh ra.
– Tôi nói tránh ra.
Diệp Ân Tuấn lại nhắc lại lần nữa, lần này giọng có vẻ nặng hơn lần trước. Tiểu Dĩnh cũng sợ rồi, tay cô chắn trước An Nhiên hơi run. An Nhiên thấy vậy liền nắm lấy tay Tiểu Dĩnh rồi đứng lên trước cô. An Nhiên nói với Diệp Ân Tuấn
– Diệp Ân Tuấn, đơn ly hôn mẹ anh đưa tôi đã kí rồi, tôi mong anh cũng sẽ nhanh chóng kí vào đó. Tôi không cần bất cứ thứ gì, chỉ cần để tôi chăm sóc Phong Hi là được.
– Em dám kí đơn ly hôn, còn dám đòi quyền nuôi Phong Hi?
– Đây là điều 6 năm qua anh luôn mong muốn, giờ thành rồi lại không quen sao? Đơn tôi kí rồi, không muốn nói nhiều với anh. Tiểu Dĩnh, chúng ta đi thôi.
Cô định dắt tay Tiểu Dĩnh rời đi thì bả vai bị giữ lại. Anh ghé vào tai cô nói
– Em ly hôn không sợ tôi sẽ phá nát công ty Tinh Thần sao? Cũng không sợ sẽ không có nơi nào dám nhận em vào làm sao?
Lời nói mang tính chất cảnh báo, đe dọa. Tiểu Dĩnh cũng nghe được, cô quay lại đẩy anh ra
– Diệp Ân Tuấn anh đừng bỉ ổi như vậy. Lúc có không muốn giữ giờ sắp mất lại thấy không quen sao? Đừng có giận cá chém thớt như vậy.
An Nhiên còn hơi đứng hình, cô biết Diệp Ân Tuấn sẽ không nói đùa. Nếu bị Diệp Thị ép bức thì Tinh Thần chỉ biến mất trong nửa ngày.Cô không muốn chuyện của mình liên quan đến người khác, đặc biệt là Tinh Vũ vì anh đã giúp cô rất nhiều. Cô rơi vào trầm lặng...
– Giám đốc Tinh, thật xin lỗi nhưng tôi vẫn phải suy nghĩ kĩ thêm về những phương án, ý tưởng cậu đưa ra. Hôm khác chúng ta gặp lại, tôi sẽ có một đáp án chính xác cho cậu.
Tinh Vũ cũng không thể làm gì khác, anh lịch sự đứng lên bắt tay với ông ấy
– Tôi cũng mong lần sau chúng ta có thể trở thành đối tác. Tịch tổng đi thong thả.
Sau khi ông kia cùng thư kí của mình rời đi An Nhiên mới nói ra thắc mắc của mình.
– Rõ ràng là lần này chắc chắn sẽ kĩ được, tại sao lại như vậy nhỉ? Đột nhiên ông ấy lại không kí nữa, hay là chúng ta xảy ra sai xót gì sao?
– Anh cũng không biết, chắc là do cuộc điện thoại gọi đến giữa chừng đó. Nhưng mà không được lần này chúng ta sẽ cố gắng lần khác. Được rồi, về công ty thôi.
– Vâng, anh đợi em thu dọn đồ đạc.
An Nhiên nhanh chóng sắp xếp lại đống tài liệu trên bàn gọn gàng bỏ vào túi xách rồi đi về công ty cùng Tinh Vũ. Trên đường trở về công ty cô cứ cảm thấy có gì đó không ổn. Quả nhiên vừa về công ty đã nghe lễ tân báo lại
– Thư kí Hạ, hôm nay có hai người lần trước đến tìm cô lúc cô đang đi gặp đối tác.
– Vậy họ có nói gì không?
– Bọn họ có hỏi về đối tác và nơi hẹn nhưng tôi không tiết lộ, hỏi không được nên họ liền đi, cũng không gây ầm ĩ như lần trước.
– Cảm ơn cô.
Nói xong cô đi thẳng ngay lên phòng làm việc, cũng không quên để lại cho cô lễ tân ấy một nụ cười. Điều tra lại một chút nữa cô mới sực nhớ ra, đối tác lần này định kí kết không phải là tập đoàn của gia đình Tịch Uyên sao. Hôm nay cô ta đến tìm cô cùng với chuyện không kí được hợp đồng hẳn không phải là trùng hợp. Cô ta cũng mưu mô quá rồi. Hết Diệp Ân Tuấn lại đến Tịch Uyên ra tay làm khó cô, cuộc sống vốn tưởng ổn định lại vẫn quay mòng mòng. An Nhiên khẽ day nhẹ hai thái dương rồi khẽ thở dài một tiếng. Công ty ngày càng phát triển làm công việc thư kí của cô cũng trở nên rất bận bịu. Tuy trước kia Tinh Vũ có nói khi chỉ dạy cho cô xong sẽ phân cô đến bộ phận khác, nhưng do cô học hỏi nhanh và có tính cầu toàn, chu đáo trong công việc nên đã giữ cô lại chức thư kí. Như vậy cũng tốt, lương cũng khá cao, có thể lo được cho cuộc sống của hai mẹ con. Nhìn tấm ảnh của Phong Hi ở trên bàn làm việc mà An Nhiên lại có thêm động lực.
...
Buổi tối, vừa mới 6 giờ, khi An Nhiên cùng Tiểu Dĩnh đang chuẩn bị ra về thì có người gọi đến. An Nhiên nhìn vào tên số, còn tưởng là ai, hóa ra là người " mẹ chồng" đáng kính của cô. Gọi đến hẳn là lại giục cô ly hôn. Cô cũng thong dong bình thường mà nghe máy
" Alo?"
" Giờ này cô tan làm rồi, chắc không bận gì nữa đâu nhỉ. Nói chuyện chút đi, tôi đợi cô ở quán cà phê lần trước."
" Được."
Cô chỉ nhàn nhạt đáp lại một câu rồi tắt máy ngay. Tiểu Dĩnh bên cạnh cô
– Lần này vẫn để mình đi với cậu. Không sao hết.
– Vậy chúng ta đi.
Hai người bắt taxi đến quán cà phê hôm trước. Vào cửa đã thấy Diệp phu nhân ngồi ở một chỗ rất dễ thấy. Hai người bước đến, vừa ngồi xuống bà ta đã đẩy một tấm thẻ đen đến trước mặt cô
– Tôi mong cô hiểu ý mà tự động ly hôn với con trai tôi.
An Nhiên khẽ mỉm cười mỉa mai
– Mẹ định dùng tiền để đuổi tôi đi giống như 6 năm trước sao? Tôi đã nói rồi, thuyết phục Diệp Ân Tuấn.
Diệp phu nhân cũng không tức giận, bà uống xong ngậm trà rồi lại đẩy đến trước mặt cô một tờ giấy, là đơn ly hôn. Sau đó lại nói
– Kí đi.
An Nhiên cũng không do dự mà lấy bút đặt chữ kí mình lên đó. Hành động dứt khoát khiến Diệp phu nhân cũng có chút bất ngờ. Bà ta cứ nghĩ cô sẽ có thái độ do dự, không muốn ly hôn.
– Tôi kí xong rồi, hiện giờ chúng ta nên xưng hô là gì đây? Diệp phu nhân nhớ nhắc chồng cũ của tôi kí tên vào nhé...
Cô vẫn chưa nói hết câu thì đã bị kéo đi, lực rất mạnh, còn tỏa ra sát khí rất đáng sợ. Bị kéo ra khỏi quán cà phê cô mới định thần lại, đằng sau nghe tiếng gọi lớn của Tiểu Dĩnh
– Diệp Ân Tuấn, anh buông An Nhiên ra!
Cô ngước nhìn người trước mặt, là Diệp Ân Tuấn thật, hơn nữa mặt anh ta còn rất tức giận. Cô quay lại đằng sau, thấy Tiểu Dĩnh cầm túi xách của mình đuổi theo, cô cũng nhìn thấy khuôn mặt kinh ngạc của Diệp phu nhân. Cô quay lại hất tay Diệp Ân Tuấn ra
– Anh làm cái gì vậy?
Lúc đó Tiểu Dĩnh của chạy đến chắn trước mặt An Nhiên
– Diệp Ân Tuấn tôi nói cho anh biết, có tôi ở đây anh đừng hong bắt nạt An Nhiên.
Mặt anh vẫn giữ nguyên sát khí, cả người tỏa ra hơi lạnh nhìn chằm chằm vào An Nhiên. Tiểu Dĩnh cũng hơi lo sợ một chút, nhưng vì bạn nên cô lại tự tin hơn chút. Diệp Ân Tuấn chỉ lạnh giọng nói
– Tránh ra.
– Tôi không tránh, anh đừng có mà làm bừa. – Tiểu Dĩnh nhất quyết không tránh ra.
– Tôi nói tránh ra.
Diệp Ân Tuấn lại nhắc lại lần nữa, lần này giọng có vẻ nặng hơn lần trước. Tiểu Dĩnh cũng sợ rồi, tay cô chắn trước An Nhiên hơi run. An Nhiên thấy vậy liền nắm lấy tay Tiểu Dĩnh rồi đứng lên trước cô. An Nhiên nói với Diệp Ân Tuấn
– Diệp Ân Tuấn, đơn ly hôn mẹ anh đưa tôi đã kí rồi, tôi mong anh cũng sẽ nhanh chóng kí vào đó. Tôi không cần bất cứ thứ gì, chỉ cần để tôi chăm sóc Phong Hi là được.
– Em dám kí đơn ly hôn, còn dám đòi quyền nuôi Phong Hi?
– Đây là điều 6 năm qua anh luôn mong muốn, giờ thành rồi lại không quen sao? Đơn tôi kí rồi, không muốn nói nhiều với anh. Tiểu Dĩnh, chúng ta đi thôi.
Cô định dắt tay Tiểu Dĩnh rời đi thì bả vai bị giữ lại. Anh ghé vào tai cô nói
– Em ly hôn không sợ tôi sẽ phá nát công ty Tinh Thần sao? Cũng không sợ sẽ không có nơi nào dám nhận em vào làm sao?
Lời nói mang tính chất cảnh báo, đe dọa. Tiểu Dĩnh cũng nghe được, cô quay lại đẩy anh ra
– Diệp Ân Tuấn anh đừng bỉ ổi như vậy. Lúc có không muốn giữ giờ sắp mất lại thấy không quen sao? Đừng có giận cá chém thớt như vậy.
An Nhiên còn hơi đứng hình, cô biết Diệp Ân Tuấn sẽ không nói đùa. Nếu bị Diệp Thị ép bức thì Tinh Thần chỉ biến mất trong nửa ngày.Cô không muốn chuyện của mình liên quan đến người khác, đặc biệt là Tinh Vũ vì anh đã giúp cô rất nhiều. Cô rơi vào trầm lặng...