Chương 8: Sỉ nhục là tự mình mang nhục.
"Đại ca, huynh cho rằng ta thật sợ huynh sao? Ta một lần có thể đánh bại huynh thì cả đời này đều có thể, chỉ là ta không muốn làm tổn thương đến tình nghĩa huynh đệ bao lâu nay, một người cố vá, một người lại quyết xé ra cho bằng được! Tốt thôi "
Vũ Thiên Nguyên quát khẽ, trong đáy mắt sâu hun hút là mấy vệt tơ máu ngang dọc chạy dài, hắn vung tay một chưởng vỗ lên trường kỷ trước mặt khiến cho trường kỷ vốn được làm Huyết Đàn cứng rắn phút chốc vỡ tan, ngưng một chút Vũ Thiên Nguyên lại đảo mắt lạnh lùng quét hết một vòng.
"Cả đám các ngươi nữa, gió chiều nào che chiều đó, khốn kiếp!" .
Tộc nhân nội tộc tự nhiên là một lòng ủng hộ Vũ Thiên Nguyên, duy trì Vũ Thiên Long nhưng mà Vũ gia chi thứ lại chiếm phần đông, gần nửa vạn nhân khẩu phân tán khắp nơi, bọn hắn thiên nghề bách nghiệp tâm cơ khác thường.
Vũ Thiên Nguyên Khuôn mặt đỏ gay, cố gắng gằn xuống từng câu từng chữ, thậm chí tu vị Trúc Cơ hậu kỳ cũng triệt để phóng xuất toàn bộ ra bên ngoài, khiến cho một mảnh hư không trước mặt thoáng vặn vẹo vì áp lực.
Đùng Đoàng!...Thanh âm nổ vang, phong bạo theo đó cũng vần vũ kéo đến.
Trên đỉnh đầu Vũ Thiên Nguyên thình lình huyễn hóa ra hư ảnh một tôn bạch hổ to lớn, bạch hổ ngửa mặt lên trời phát tiết, điên cuồng gầm thét.
Hai luồng thanh âm cùng điệp gia cho nhau, sóng âm như thủy triều mạnh mẽ quét về bốn phương tám hướng .
Tộc nhân bình thường, thậm chí những tu sĩ có tu vị yếu kém đều bị dư ba lực lượng kia quật ngã ngay tại chỗ.
"Hừ".
Lúc này Vũ Khắc Điệp khẽ hừ lạnh.
"Dám cùng ta đấu uy sao? Gà đất chó sành mà thôi" .
Theo lời nói rơi xuống trên thân thể hắn lực lượng tu vi cũng ầm vang mà bộc phát, như một ngọn núi lửa phun trào, uy áp kia tựa hồ chiếc chổi lớn quét thẳng về phía trước khiến cho không những không gian nơi này mà ngay cả thương khung ngàn trượng bên ngoài cũng đều biến sắc, nhấc lên phong bạo ngập trời, cả đại điện chìm trong phong bạo.
Lực lượng này tuyệt đối vượt xa uy áp vừa rồi do Vũ Thiên Nguyên bạo phát ra, như một ngọn đại sơn phong từ trên chín tầng trời giáng xuống, vô tình đánh tan đi một chút khí thế yếu ớt kia của Vũ Thiên Nguyên.
"Kết Đan!".
Có người che miệng kinh nghi hét lớn.
"Hắn vậy mà đã Kết Đan rồi!!".
Khuôn mặt của Vũ Thiên Nguyên trong cái sát na này lập tức đại biến, dưới uy áp cuồng bạo tựa hồ thái sơn áp đỉnh bản thân hắn không thể chống chịu, Vũ Thiên Nguyên khó khăn thở ra một hơi, sau đó vô lực đánh rơi toàn bộ thân mình lên chiếc ghế dài sau lưng.
"Là số phận sao?".
Vũ Thiên Nguyên thì thào.
"Dừng tay!".
Lúc này từ đằng xa chợt có tiếng quát dài vọng lại, thanh âm kia nghe ra có vẻ già nua cổ lão nhưng bên trong lại ẩn chứa uy áp to lớn, chỉ một chữ ngay lập tức phong bạo biến mất, uy áp toàn bộ biến mất, chúng nhân im ắng cùng dõi mắt hướng vào phía bên trong cánh gà mang theo thần sắc cung kính.
Từ bên trong, bốn lão giả già nua thân mang đạo bào tao nhã, khí thế sâm nghiêm chậm rãi bước ra.
"Bái kiến sư thúc "
"Bái kiến sư thúc tổ " .
Chúng nhân cùng đồng thanh hô lớn.
Bọn họ cũng không nói gì mà nhẹ nhàng bước lên phía trên, khuôn mặt băng lãnh mang theo chút đạm bạc, bốn cặp mắt cùng nhìn về phía Vũ Thiên Nguyên, sau đó khẽ cúi đầu.
Vị đại thủ hộ giả thoáng quét qua chúng nhân bên dưới một chút, nghiêm nghị nói.
"Chúng ta sứ mệnh là bảo hộ an nguy gia tộc nhưng cũng không phải hạng ăn chay nằm đất, ngày đó đại sư huynh trước khi quy tiên đều đã lường trước sự việc này, hắn để cho Nguyên nhi lãnh đạo Vũ gia là có cái lý của mình".
"Ngươi! Hữu dũng vô mưu!".
Lão chỉ tay thẳng mặt Vũ Thế Minh quát lớn.
"Còn ngươi, nhỏ nhen ích kỷ, tâm cơ lại quá mức thâm trầm".
Theo lời nói rơi xuống, ngón tay kia cũng nhanh chóng chuyển dời sang vị trí Vũ Khắc Điệp đang đứng.
"Bốn lão già này còn tại, các ngươi tuyệt đối không được làm càn ".
"Sư thúc, ta tôn trọng người là cường giả, càng là tiền bối nhưng mà việc này là chuyện riêng của ta cùng sư đệ, hy vọng các người chỉ đứng ngoài nhìn xem, không cần thiết phải nhúng tay vào!" Vũ Khắc Điệp chắp tay nói.
"Ngươi đang uy hiếp chúng ta sao? ".
Đại thủ hộ giả cau mày.
"Không dám! ".
"Ở địa bàn Vũ gia không cho phép động thủ chém giết, chuyện riêng của hai ngươi hai ngươi tự tìm cách xử lý cho ổn thỏa lấy, nhưng tránh làm sứt mẻ tình cảm, càng không được tổn hại đến thể diện gia tộc".
Nhị thủ hộ giả lúc này mới điềm nhiên lên tiếng.
"Cha! Hai người các ngươi tranh đấu cũng quá lâu rồi, càng như vậy càng khiến cho người đời dị nghị, nghĩ rằng Vũ gia ta nội bộ bất hòa, hay là thế này, nếu như nhi tử của tam thúc có thể tiếp được ta một chiêu mà không chết xem như cha con chúng ta thua cuộc, sau đại hội này thì cuốn gói rời đi Trấn Thiên Quan ! Và ngược lại.".
Vũ Khắc Tài vừa nói vừa nhếch môi cười giảo hoạt.
"Khốn kiếp! Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi? Nhi tử ta mới có bao nhiêu? Còn cho rằng quyết đấu công bằng?".
Vũ Thiên Nguyên phẫn nộ quát.
"Hắc Hắc.. Con trai gia chủ, tin đồn Thánh phẩm Linh căn..Nếu một chiêu của ta còn không tiếp được thì ta nghĩ hai cha con các ngươi nên nhanh chóng cút khỏi gia tộc, tránh cho ô nhục gia phong a!".
Vũ Khắc Tài cũng ngay lập tức hung hăng đáp trả.
Bốn vị thủ hộ giả nghe đến mấy chữ Thánh phẩm Linh căn liền triệt để biến sắc, âm trầm nhìn Vũ Khắc Tài.
"Hỗn xược, Vũ Thiên Nguyên ta một đời nam chinh bắc chiến, càng lập nên vô số công trạng cho quốc gia, chưa có kẻ nào dám ở trước mặt ta hồ ngôn loạn ngữ, cha con các ngươi!!! Tốt lắm! ".
Có lẽ bởi vì quá tức giận, Vũ Thiên Nguyên bỗng nhiên đưa tay che miệng ho ra một búng máu tươi.
"Cha!!".
Vũ Thiên Long nhìn đến đây thì vội vàng chạy lên phía trước đỡ lấy thân hình Vũ Thiên Nguyên.
"Ngươi muốn một chiêu bại ta sao? Tốt!".
Vũ Thiên Long căm phẫn nhìn cha con hai người Vũ Khắc Điệp, sát khí tự thân muốn bộc phát, gào thét mà ra nhưng ngay lập tức bị hắn sinh sinh cắn răng nuốt xuống.
"Ngày mai! Tại trên chiến đài! Ta muốn cho các ngươi biết...Sỉ nhục người khác là tự mình mang nhục!".
Thanh âm băng lãnh trầm bỗng vang vọng, khuôn mặt Vũ Thiên Long càng thêm lạnh lùng, cơ hồ là băng tuyết đang tan chảy.
Cùng lúc này trên địa phận Lạng Châu có ba bóng người to nhỏ, cao thấp bất đồng đang chầm chậm bộ hành, bọn họ vừa đi vừa không ngừng cãi vã, thỉnh thoảng lại còn loáng thoáng thanh âm thô tục.
"Lần này trở về bái kiến chủ nhân, ta nghĩ nên bỏ đi mấy cái tên vớ vẫn ngày đó lão già Sơn Thánh đặt a! thứ gì mà Tiểu Tượng, Tiểu Kê, Tiểu Mã? Thứ bỏ đi! Không có lấy một chút uy phong" .
Tiểu Mã vừa bước vừa nhấc chân đá những viên sỏi trên mặt đất, bất mãn nói.
"Đúng a!!! Tam linh ngày xưa là cỡ nào phong quang, chúng ta hoành tảo vô địch khắp Đại Việt, ngay cả Bắc Thiên Hoa Hạ cũng từng đạp bằng, nếu không nói truyền thuyết thì cũng là một hồi truyền kỳ đáng để người đời ngưỡng vọng, thế nào? Tượng huynh! Huynh nghĩ một chút xem có đúng không?" .
Tiểu Kê hồ hởi.
"Đúng nha! Tứ Linh Trung Hoa gặp Tam Linh chúng ta đều phải cúi đầu thần phục, bản thân Tượng gia không hám danh, nhưng mà cũng phải đổi một cái tên gì đó cho thật dễ nghe".
Tiểu Tượng mặc dù trước sau nghiêm túc một bộ cũng hứng thú đáp lời.
"Tiểu Mã, ngươi thông tuệ nhất nhóm, chuyện đặt tên giao cho ngươi, nên nhớ! Phải là một cái tên thật kiêu, thật oách, lần này chủ nhân xuất thế chúng ta về sau rất có khả năng sẽ được tạc bia công đức, thậm chí ghi danh tân sử ".
"Được rồi, chỉ là đặt tên thôi chứ gì? Chuyện nhỏ".
Tiểu Mã mân mê trán suy nghĩ hồi lâu, sau đó thần sắc bỗng nhiên sáng ngời, kích động hét.
"Mã aaa! Phong Thượng Mã là tên ta!! " Hắc Hắc" Quá kiêu!! Quá oách rồi".
"Phong Thượng Mã!!! Ngựa đạp trên gió..Quá oách!".
Tiểu Kê, Tiểu Tượng giật mình đồng thanh.
"Con gà kia, bà ngoại ngươi? Ánh mắt kia của ngươi rốt cuộc là có ý gì a?".
Tiểu Mã vênh váo đảo mắt một vòng nhìn hai người, khi ánh mắt rơi trên khuôn mặt bất thiện của Tiểu Kê thì triệt để kinh hãi.
"Hắc Hắc ! Kê gia chặt ngươi, thứ gì Phong Thượng Mã!! Ta lấy tên ngươi làm tên lót cho đại danh của Kê gia..Thượng Mã Phong!! Hahaha".
"Từ nay về sau các ngươi gọi Kê gia là Thượng Mã Phong!".
Tiểu Kê đắc ý vuốt cằm gian xảo cười.
"Con em ngươi!".
Tại Vũ gia lúc này, mọi chuyện tạm thời trôi qua trong yên lặng, nhưng bất cứ ai đều có thể dễ dàng nhận ra sóng ngầm chỉ mới bắt đầu cuộn trào, địa chấn chỉ mới vừa kéo đến.
Nội tộc căm phẫn nhưng vô pháp bày tỏ, bọn hắn là tộc nhân sống tại Vũ gia nhưng loại chuyện này không thể can dự.
Đám người chi thứ háo hức ngóng chờ sáng hôm sau, một trận thiên kiêu chi chiến đồng thời là gia tộc chi chiến, cũng vừa vặn dịp để chứng thực cái tin đồn về Thánh phẩm Linh căn.
Vũ Thiên Long lại trở về tiểu viện của chính mình, tu vị hắn giờ phút này cũng đã ổn định ở Ngưng Khí trung kỳ, bốn tầng cảnh giới.
Đêm hôm đó Vũ Thiên Nguyên tìm đến tận tiểu viện, vừa bước vào cửa đã thấy Vũ Thiên Long đang nhập tâm tu luyện, bản thân không phải vì vậy mà vui sướng, trầm mặc nhìn con trai một chút sau đó vô thức thở dài.
Vũ Thiên Nguyên thực không muốn lôi kéo con trai mình vào cái trận chiến vô bổ này, bất quá có hối hận thì vạn sự cũng đã rồi.
Vũ Thiên Long thấy có động tĩnh thì vội vàng mở mắt, nhỏ giọng gọi.
"Cha! ".
"Long nhi! Phụ thân thực sự xin lỗi, đáng lẽ ra!".
Vũ Thiên Nguyên trầm mặc, khó khăn nói.
"Không sao, con cũng là người Vũ gia!".
Vũ Thiên Long cười cười.
"Nhưng mà, ta nghe nói Tài nhi đã sớm tiến cảnh đến Ngưng Khí sơ kỳ đỉnh phong, ta chỉ sợ con không phải là đối thủ của hắn".
Vũ Thiên Nguyên thần sắc có chút chán nản, ngưng một chút hắn lại nói.
"Cho ta xem thời gian qua con đã tu tập đến đâu?".
Vũ Thiên Long nghe vậy thì nội tâm khẽ cười, dùng Tiên căn che đậy, tu vị trong cơ thể bộc phát mà ra, từng dòng linh khí màu đen cuồn cuộn chạy dọc toàn thân, thậm chí nhấc tay cũng đều có thiểm điện chớp giật.
"Ngưng Khí tầng hai!!!".
Vũ Thiên Nguyên kinh nghi nhìn con trai, giật mình hô.
Vũ Thiên Long gật đầu xác nhận, thực tế thì tu vị của hắn đã sớm là Ngưng Khí bốn tầng nhưng mà Vũ Thiên Long lại cố tình che dấu đi thực lực, hắn muốn dành cho Vũ Thiên Nguyên cùng cha con Vũ Khắc Điệp, thậm chí cả Vũ gia một cái bất ngờ.
Thoáng chút kích động, nhưng cuối cùng Vũ Thiên Nguyên cũng tận lực đè xuống, bản thân hắn vui vì hài tử tiến cảnh quá nhanh ngoài mong đợi, nhưng mà chỉ chút ấy thực lực vẫn còn xa xa chưa đủ.
Đừng nhìn cách biệt chỉ là một tiểu cảnh giới mà xem thường, tu sĩ Ngưng Khí tầng ba hoàn toàn có thể một chiêu áp chế một Ngưng Khí tầng hai, đương nhiên phải có ngoại lệ, đối với những thiên chi kiêu tử thiên phú vô song thì việc vượt cấp chiến đấu cũng là điều thường thấy.
Hơn nữa, chiến lực của tu sĩ cũng phụ thuộc một phần vào cấp bậc công pháp tu luyện, bất quá những điều kiện trên chỉ đúng với tu sĩ lâu năm, còn đối với hài tử thì không thể dùng đến chuẩn mực thông thường để đánh giá được.
"Ta hy vọng con có thể toàn lực tiếp được một chiêu của Tài nhi, mặc dù có thể sẽ mất đi thể diện nhưng mà chỉ cần Vũ gia còn, chung quy..Đáng giá!" .
Vẻ mặt thoáng chút bất lực, Vũ Thiên Nguyên vội vàng bước nhanh ra khỏi cửa để lại sau lưng thanh âm nhàn nhạt.
"Con tiếp tục tu tập đi, Cha tin tưởng ở con".
Vũ Thiên Long nhìn theo bóng lưng to lớn cùng cước bộ nặng nề của phụ thân thì bất giác thở dài.
"Hy vọng của cha chỉ nhỏ bé đến vậy thôi sao!! ".
Điều mà Vũ Thiên Long quan tâm lúc này không phải là chuyện ngày mai có thể đánh bại được Vũ Khắc Tài hay không, mà hắn lo lắng cho cơ nghiệp Vũ gia về sau, nếu như suốt ngày đều có kẻ nhòm ngó rồi không ngừng bày mưu tính kế, chỉ sợ Vũ gia khó bề lâu dài trụ vững.
"Ta phải nhanh chóng nâng cao thực lực, chỉ cần có đủ thực lực trong tay là có thể bảo vệ chính mình, bảo hộ an toàn cho thân nhân cùng gia tộc, chí ta không phải ở cái quận thành nhỏ bé này, chí ta là bầu trời bên ngoài đại thiên thế giới, sẽ có một ngày chân ta đạp hết cửu châu!".
Vũ Thiên Long hào tình vạn trượng xiết chặt đôi bàn tay nhỏ bé, hùng tâm tráng khí bừng bừng.
Nếu như có tu sĩ đại năng ở đây nhất định sẽ kinh ngạc nhìn ra, tiểu hài tử kia chỉ cần phát ra ý niệm cũng có thể dễ dàng khiến cho ý niệm của mình triệt để thăng hoa.
Một luồng hào quang từ trên thân thể Vũ Thiên Long bỗng nhiên ngập trời bạo phát, đây là hào quang của vận mệnh.
Ta làm chủ vận mệnh bản thân.
Giờ phút này tại một gia tộc nhỏ bé bên trong một tiểu quốc gia có hài tử đang kiên định phát ra ý niệm của chính mình, như là lời tuyên thệ cùng Thiên Đạo, ý niệm này về sau trở thành đạo tâm nâng đỡ bước chân hắn trên con đường truy đạo thật dài.
Một cái ấn ký hình bán nguyệt mờ nhạt lấp lóe trên mi tâm Vũ Thiên Long.
Tiên Đạo ấn ký.
Sáng hôm sau, trên một mảnh đất trống chu vi tầm ngàn thước vuông, phía trước là một đài tế bằng đá xanh cao hơn mặt đất nửa trượng, bên trên cắm chặt một chiếc đại đỉnh làm bằng đồng thau từ đó nhang khói bốc lên cuồn cuộn.
Khói trắng lại quấn chặt lấy nhau tan vào trong sương sớm, nặng nề la đà sát mặt đất, khiến cho khung cảnh nơi này thoạt nhìn khá âm u trầm lắng.
Bên phải, một diễn võ trường rất lớn được gia công từ tinh thiết đen bóng, lại có phù văn trận pháp gia cố lập lòe quang mang, nhìn qua có vẻ vô cùng chắc chắn, xung quanh có đến hơn ngàn người cùng tụ tập, già trẻ, gái trai, lớn bé đều có đủ.
Chúng nhân ai nấy thần sắc đều tỏ ra vô cùng kích động cùng hướng mắt lên phía trên, từng đợt thanh âm nghị luận cũng theo đó vang lên.
"Ngươi nói xem đại thiếu gia có thể chiến thắng Vũ Khắc Tài kia?".
Một tộc nhân nội tộc trầm mặc hỏi đồng bạn đứng bên cạnh.
"Ta chỉ hy vọng thiếu gia không thua, chỉ cần tiếp qua một chiêu xem như thủ thắng".
"Thiếu gia thiên phú hơn người, thế nhưng đáng tiếc, tuổi đời cùng thời gian tu luyện quá ít ỏi, nếu như cho hắn thêm một vài năm thì Vũ Khắc Tài kia cơ bản không xứng, chỉ hy vọng sau trận chiến này thiếu gia không vì thua thiệt mà chán nản!"
Tộc nhân nội tộc tỏ ra lo lắng bao nhiêu thì đám nội tộc chi thứ ngược lại càng tỏ ra phấn khích.
"Thứ gì Tiên căn..Đều là tin đồn nhảm, để xem tiểu tử kia có thể sống qua một chiêu hay không ".
"Ta lại sợ hắn sẽ bị Tài nhi ngược chết, ngược đến thê thảm ".
Lúc này thình lình có bảy tiếng trống trận đánh lên, thanh âm như thiên lôi nổ vang khiến cho bầu không khí vừa mới nhộn nhịp đôi chút phút chốc trầm xuống.
Vũ Thiên Nguyên bước lên đài tế, một cây hương năm tấc từ tay hắn cắm thẳng lên đỉnh đồng, thần sắc trang nghiêm, Vũ Thiên Nguyên chắp tay khấn nguyện sau đó phủ phục trên mặt đất.
Cùng lúc này bốn vị thủ hộ giả cũng đồng loạt đi ra, theo phía sau lưng bọn họ là cha con Vũ Khắc Điệp, Vũ Thế Minh.
Lý Phi Yến đứng ở phía xa dắt tay nhi tử Vũ Thiên Phong trầm mặc nhìn về hướng này, trong lòng nàng bỗng nhiên hiện lên lo lắng cùng bất an.
"Long nhi! Hy vọng ở con".
Vũ Thiên Phong trái lại tỏ ra cực kỳ hào hứng, mặt nhỏ bừng bừng hoa tay múa chân.
"Đại ca! Phải đánh hắn, đánh thật đau cho ta".
Vị đại thủ hộ thần sắc băng lãnh nhàn nhạt mở lời.
"Hôm nay, đại hội gia tộc cuối năm, cũng là dịp để đám tiểu bối thể hiện tài năng, nhưng mà năm nay có chút bất đồng, như giao ước, trận chiến đầu tiên sẽ là trận chiến giữa Vũ Thiên Long cùng Vũ Khắc Tài, nên nhớ chỉ là luận võ bình thường không được tổn hại hòa khí càng không được nảy sinh sát tâm".
"Hô".
Chúng nhân hào hứng thở ra một hơi, đây đâu phải luận bàn gì, là tranh đoạt trắng trợn thì đúng hơn, nếu xong rồi thì cũng thôi đi nhưng lỡ như mâu thuẫn kéo dài dẫn đến hai bên xuất binh sát phạt chẳng phải vô tình mà tạo nên một hồi hạo kiếp.
Vũ Khắc Tài nhẹ nhàng phi thân lên võ trường, cao ngạo nhìn xuống bên dưới.
Lúc này Vũ Thiên Long cũng ung dung bước ra khỏi tiểu viện, thần sắc sáng láng cước bộ nhàn nhã, đối với hắn trận chiến này có hay không cũng đều không quan trọng, trong mắt hắn chưa bao giờ xem Vũ Khắc Tài kia là chi địch, bất quá chỉ là một hạt bụi nhỏ dưới gót chân mà thôi.
"Thiếu gia đâu, sao còn chưa đến?".
Một vài tộc nhân nóng lòng quay sang hỏi nhau.
"Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai?".
"Có lẽ hắn sợ quá nên rụt cổ ở nhà rồi! cũng đúng, chẳng lẽ biết thua còn tìm đến chịu thiệt".
Một tộc nhân chi thứ bĩu môi khinh thường.
Chúng nhân đã có mặt đầy đủ nhưng bóng dáng Vũ Thiên Long thủy chung vẫn không thấy.
Một phút..Hai phút..Năm phút đồng hồ qua đi.
Vũ Khắc Tài bắt đầu tỏ ra nôn nóng.
"Có sợ không dám đến thì cũng phải đánh rắm một tiếng cho người ta biết a!.. Tên khốn này".
"Nguyên ca! Long nhi đâu?".
Lý Phi Yến nghi hoặc nhìn trượng phu nhỏ giọng hỏi.
Vũ Thiên Nguyên chỉ thở dài một hơi.
"Không đến cũng tốt, ngược lại ta càng không mong nó xuất hiện, hài tử bốc đồng, ta chỉ sợ nó phải nhận lấy tổn thương không đáng có, là ta không tốt, người làm cha này không tốt! ".
"Hắn không đến cũng phải đi lôi đầu hắn đến cho ta!".
Vũ Khắc Tài vẻ mặt sa sầm cắn răng hét lớn.
Chúng nhân chỉ biết nhìn nhau than thở, đối với họ đại cục xem như đã định rồi, thắng bại đã phân.
"Ai nói ta không dám đến!".
Đúng lúc này một tiếng nói hài tử lanh lảnh vang lên, đằng xa một cái thân ảnh nhỏ bé hướng phía này ung dung đi tới.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK